Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 93-3




Niềm vui cho những nàng nào thức khuya canh truyện đây

Editor: Yosa_Truong

"Vâng!" Lam Thành Trung nhanh chóng đi rakhỏi phòng.

Từ đầu đến cuối Yến Kinh Hàn đều trưng ra bộ dáng không liên quan đến mình, từ từ thưởng thức trà, lạnh lùng ưu nhã, đến ngay cả con mắt cũng không có giơ lên chút nào.

Mà Lam Ngọc cũng không có mở miệng biện giải cho mình, đó là vì một câu "Để Yến Kinh Hàn vui" của Lam Linh lại vừa phải vật lộn để có được niềm vui của phụ thân hắn, trước mắt là lợi ích của gia tộc, Lam Ngọc biết rõ cho dù mặt hắn có đỏ thành mông khỉ đi chăng nữa, phụ thân của hắn cũng có thể xem như không hề trông thấy, huông chi nói tới việc hắn chỉ là cay ớt một tý.

Rất nhanh, món ăn đã dọn lên đủ, sơn hào hải vị, sắc, hương, vị đều đủ, đương nhiên trong đó còn có cả món đầu cá của Lam Linh, hơn nữa Lam Linh còn cố ý sai người đem món ăn này để ở trước mặt Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn nhìn xem trên bàn toàn những món cay nóng, tâm không khỏi run lên, hắn còn nhớ rõ chính mình đã từng nói với Lam Linh bất kể nàng có làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ phối hợp theo nàng, không nghĩ tới, những lời này đã bị Lam Linh nhìn ra chỗ trống, làm món ăn này để chỉnh hắn.

"Phu quân, ca ca cùng thần thiếp vì làm món này cũng đã bỏ ra không ít công sức, chàng nếm một chút, đây chính là chút tâm ý của thần thiếp a." Lam Linh chuyên tâm dùng đũa gấp lấy thịt cá đưa lên trước miệng của Yến Kinh Hàn, đồng thời tay còn lại viết xuống hai chữ ‘phối hợp’ vào trong lòng bàn tay của hắn.

Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh một cái, không chút do dự, liền há miệng ra, đem thịt cá nuốt vào, ngay cả lông mày cũng không có nhăn một chút nào.

Nhìn thấy vẻ mặt của Yến Kinh Hàn, Lam Linh cảm giác thành tựu bị suy

giảm nghiêm trọng, trong nội tâm nói thầm: Chẳng lẽ cây ớt này chưa đủ cay, hay do bản thân hắn không sợ cay đây?

"Phu quân, tay nghề của thần thiếp như thế nào?" Lam Linh cười tươi như hoa, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn Yến Kinh Hàn, một bộ dáng đòi thưởng.

"Không tồi." Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu một cái.

"Nếu phu quân thích, vậy ăn nhiều một chút đi." Lam Linh nói xong lại gắp thịt cá để ở trước miệng Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn như cũ há mồm ăn, trong lúc Lam Linh còn đang nghi hoặc, Yến Kinh Hàn đưa tay cầm đũa lên, gắp thịt cá để trước miệng Lam Linh, nói: "Vương phi không thể chỉ hầu hạ bản vương ăn, nàng cũng ăn một chút đi."

Thấy thế, nội tâm Lam Linh lập tức lộp bộp một tiếng, nàng không nghĩ tớiviệc Yến Kinh Hàn sẽ ở ngay trước mặt Lam Trí Thân mà gắp thức ăn bón cho nàng, hắn không sợ mất uy quyền cùng tôn quý sao?

Nhưng mà nhìn đến ánh mắt của Lam Trí Thân, Lam Linh biết rõ nếu như nàng không ăn miếng thịt cá của Yến Kinh Hàn gắp, thì một màn nàng biểu diễn vừa rồi chẳng phảiđã phí công sức sao, vì thế Lam Linh cắn răng, mở cái miệng nhỏ nhắn ra.

Cay!

Lam Linh cảm thấy đầu lưỡi đều bị cay đến tê dại, nhưng đây chính là món thịt cá đắt tiền quý giá mà vướng gia chính tay đút cho nàng ăn, nên cho dù nàng rất muốn phun ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ba người kia đang chăm chú nhìn, Lam Linh lại nhìn qua khuôn mặt cười cười của Yến Kinh Hàn, liền đem thịt cá nuốt vào bụng.

"Đa tạ phu quân." Lam Linh suýt nữa đã bị cay đến nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng vở kịch còn chưa chào kết thúc, nàng chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn thôi, nhưng trong lòng là cảm giác thuyền lật nhào, vô cùng chật vật.

"Ăn thêm một miếng đi." Yến Kinh Hàn nói xong lại hướng đôi đũa về phía đầu cá.

"Phu quân, phụ thân, mẫu thân, ca ca đang nhìn kìa, ngài làm thần thiếp mắc cỡ quá" Lam Linh vội vàng cầm đũa đè đôi đũa của Yến Kinh Hàn lại, trong nội tâm không khỏi mắng tên khốn khiếp này muốn để cho nàng cay chết đây mà!

"Bản vương sao cam lòng được?" Yến Kinh Hàn cũng không có miễn cưỡng tiếp, buông đũa xuống, điều này làm cho Lam Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn xem Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn tựa như một đôi phu thê ân ái bình thường, lại thấy bộ dạng của Lam Linh cười ôn nhu với Yến Kinh Hàn, Lam Trí Thân trong lòng rất cao hứng, Ôn nương trong nội tâm lại tràn đầy khinh bỉ, mà Lam Ngọc thì vừa hận vừa ghen lại vừa giận, trong đầu tràn ngập cảnh tượng tối nay làm thế nào để đòi lại công bằng trên người Lam Linh, đâu ai còn muốn ăn nữa?

Một bữa cơm mọi người đều có tâm tư nên lặng lẽ vô vị mà trôi qua.

Sau khi ăn xong, Yến Kinh Hàn lấy lý do cần Lam Linh hầu hạ nghỉ ngơi, nên kêu Lam Linh đi theo về phòng của hắn.

Lam Linh mặc dù đoán được Yến Kinh Hàn là muốn tìm nàng gây phiền toái, nhưng ở Lam tướng phủ nàng lại không thể chống đối hắn, chỉ có thể ở dưới mắt nhìn của Lam Trí Thân, đi theo sau lưng Yến Kinh Hàn.

Vào phòng, đóng cửa lại, Lam Linh biết rõ trong viện này tất cả đều là người của hắn, liền không tiếp tục đóng kịch nữa, lập tức cách Yến Kinh Hàn rất xa.

"Đến, hầu hạ bản vương cởi áo ra." Yến Kinh Hàn đi đến bên giường, xoay người nhìn về phía Lam Linh.

"Ngài muốn ngủ trưa thật sao?" đôi mi thanh túcủa Lam Linh cau lại một tý, hỏi. Nàng vốn cho rằng Yến Kinh Hàn chỉ là lấy cớ gọi nàng tới hầu hạ để gây sự thôi.

"Nàng nói đi? Bản vương bảo nàng hầu hạ bản vương nghỉ trưa, còn không qua đây giúp bản vương cởi áo?"

Hắn không phải muốn tìm nàng gây phiền toái sao? Lam Linh có chút hồ nghi, nhưng nàng biết rõ nếu như không giúp hắn cởi áo ra, lấy tác phong vô sỉ của tên hỗn đản này, tám phần lại sẽ lấy cớ lại mặt ở nhà mẹ đẻ mà uy hiếp nàng.

Do dự một lát, Lam Linh nhấc chân đi đến trước mặt Yến Kinh Hàn, xem xét Yến Kinh Hàn một cái, liền đưa tay giúp Yến Kinh Hàn tháo đai lưng.

"Vương phi, nàng cố ý làm món cay như vậy cho bản vương ăn, nàng nói xem bản vương sẽ trừng phạt nàng như thế nào?" Yến Kinh Hàn nói xong nhanh chóng duỗi hai tay ra gắt gao đem Lam Linh ôm vào trong ngực.

Quả nhiên không sai, người này chính là một tên hỗn đản có thù tất báo

,khốn kiếp!

Lam Linh hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, "Ngài không phải

là ăn xong rất cao hứng sao? Dựa vào cái gì lại muốn trừng phạt ta?"

"Rất cao hứng? Chẳng lẽ vương phi đây đang nói về bản thân?" Yến Kinh Hàn tựa hồ bừng tỉnh, "Xem ra vương phi rất thích ăn những món cay đến tê người như vậy, đã như thế, chờ sau khi hồi phủ, bản vương nhất định sẽ phân phó phòng bếp ngày ngày dâng cho vương phi ăn những món như vậy."

Nghe vậy, Lam Linh hít vào một ngụm khí lạnh, vừa nghĩ tới việc ăn món cay như vậy một lần nữa, Lam Linh lập tức cảm thấy đầu lưỡi của nàng lại bắt đầu chết lặng.

"Xem như ngài lợi hại, ta nhận thua, ta bảo đảm về sau sẽ không làm món cay như thế cho ngài ăn nữa." Đối mặt với một tên Yến Kinh Hàn lãnh khốc sâu không lường được này, Lam Linh đã sớm học được cái gì gọi là co được dãn được, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

"Những lời đảm bảo của Vương phi có vẻ không đáng tin, nàng chỉ nói như vậy mà đã muốn đem bản vương đuổi đi rồi sao?"

"Ngài muốn thế nào?" Lam Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, trong nội tâm nghĩ, hắn có thể ở trước mặt nàng giữ hình tượng tôn quý hay không a? Tại sao mỗi lần đều vô sỉ như vậy!

"Để bản vương ôm nàng ngủ, bản vương liền tha cho." Yến Kinh Hàn buộc chặt cánh tay, dán bên tai Lam Linh, thanh âm thấp thuần lại cực kỳ mê hoặc.

"Ngươi vô sỉ!"

Bị Yến Kinh phun hơi thở ấm áp vào tai, hai bên tai Lam Linh lập tức đỏ ửng lên.

"Nàng là vương phi của bản vương, bản vương có làm cái gì với nàng, cũng không được tính là "Vô sỉ"." Yến Kinh Hàn nói xong lại nhẹ nhàng cắn một cái ở vành tai phấn ngọc của Lam Linh, rồi nói tiếp: "Ngược lại vương phi nàng, một mặt ân cần với bản vương, một mặt lại cự tuyệt bản vương, bản vương cảm thấy đây mới chân chính gọi là "Vô sỉ"!"

Cảm giác xa lại như có một dòng điện đang chạy tán loạn trong người của Lam Linh, nàng tựa hồ còn chưa có lấy lại tinh thần, liền nghe thấy một phen ngôn luận của Yến Kinh Hàn, lập tức vừa thẹn vừa cáu, không nghĩ nhiều, liền nâng một chân lên hung hăng đạp mạnh vào bàn chân của Yến Kinh Hàn!

Nhưng điều làm cho Lam Linh thất vọng chính là, chưa nói đến việc nàng không có dẫm trúng chân Yến Kinh Hàn, chân nàng còn hung hăn dậm trúng hòn đá xanh trên mặt đất, chấn động đến mức chân đau nhói!

Nhìn xem bộ dáng xinh đẹp của Lam Linh vừa thẹn vừa cáu lại nghẹn khuất, nội tâm Yến Kinh Hàn cảm thấy thật là sung sướng!

"Vương phi không còn lời nào để nói, coi như nàng đã đáp ứng bản vương rồi." Yến Kinh Hàn buông Lam Linh ra, lại nói: "Giúp bản vương cở áo xong, nàng hãy cùng bản vương nghỉ trưa."

"Vương gia ngài không biết quy cũ khi lại mặt sao?" Lam Linh nghiến răng nghiến lợi, vừa nghĩ tới bị Yến Kinh Hàn ôm ngủ, liền đau cả đầu, muốn kéo dài được chừng nào hay chừng đó.

"Bản vương đương nhiên biết rõ quy củ khi lại mặt, nhưng bản vương cũng không có muốn cùng ngươi làm chuyện vợ chồng, dĩ nhiên không tính phá hư quy củ."

Đâm lao phải theo lao!

Tiền mất tật mang!

Lam Linh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chầm chậm cởi áo ngoài của Yến Kinh Hàn ra, sau đó cùng hắn lên giường.