Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 99-1: Tắm uyên ương (1)




___ ___

Editor: Tử Sắc Y

Mặc dù Lam Ngọc chưa thành hôn, nhưng trong sân đã sớm có vài thông phòng, vì thế, Lam Ngọc muốn tìm nữ nhân thử xem phản ứng chỗ kia của hắn đương nhiên không phải là chuyện gì khó.

Nhưng, không thử không biết, khi thử lại giật mình, Lam Ngọc sử dụng tất cả các vốn liếng, nhưng chỗ kia của hắn lại không có một chút phản ứng, điều này khiến cho Lam Ngọc lập tức luống cuống.

Sợ hãi, sợ hãi, khiến cho toàn thân Lam Ngọc run lẩy bẩy, trên trán lại liên tục ra mồ hôi lạnh.

"Công tử, ngươi làm sao vậy?" Liễu Chi hầu hạ Lam Ngọc nhiều lần nhất, cũng biết làm sao có thể tạo cho Lam Ngọc niềm vui, nhưng hôm nay nàng không biết Lam Ngọc làm sao, mà nàng có khêu khích, trêu chọc, thì chỗ kia của Lam Ngọc vẫn không có nửa điểm phản ứng.

"Hai ngày nay bổn công tử có thể là quá mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài đi." Lam Ngọc vội vàng bình tĩnh cảm xúc, hắn đương nhiên là sẽ không nói những lo lắng ở trong lòng cho một cái nha đầu, nói sau, không chừng là do hắn thật sự mệt nhọc quá mức.

Lam Ngọc ôm suy nghĩ may mắn như cũ, tự mình an ủi mình, trong lòng nghĩ tới đợi đến vào sớm ngày mai xem qua rồi tính sau.

Cảnh Vân cung

Ôn Nương dẫn Liễu ma ma đi theo tiểu thái giám nhanh chóng tới trước cửa Cảnh Vân cung, thấy Lưu Tô (vì cùng âm nên có thể gọi là Lưu Vân) nhanh từ bên trong đi ra đón.

"Phu nhân, ngài đã tới." Lưu Tô cười thi lễ với Ôn Nương một cái.

Ôn Nương gật đầu nhẹ, cũng không lập tức mở miệng hỏi nàng vì sao Hân nhi lại vội vã cho gọi nàng vào cung, chẳng lẽ là nàng gặp phải chuyện gì khó giải quyết nên muốn tìm nương mình bàn bạc một phen?

Đối với Ôn Nương mà nói, ngay cả Lam Ngọc là con trai, nhưng người Ôn Nương thương yêu nhiều nhất chính là nữ nhi Lam Hân Nhi này, ở trong mắt Ôn Nương, con gái của nàng xinh đẹp ung dung như hoa mẫu đơn mang tiếng là hoa quý mẫu nghi thiên hạ, ở thế gian này không có bất kỳ một nữ tử nào có thể giống với nàng, còn nữa nữ nhi này của nàng cũng cực kỳ tri kỷ, nàng ấy chẳng những càng thêm hiếu thuận với nàng, mà có chuyện khó khăn gì cũng sẽ tìm nàng bàn bạc,Hân Nhi nhưng là hoàng hậu đó, nghĩ đến những điều này, trong lòng Ôn Nương tràn đầy cảm giác hư vinh và tự hào.

Nhưng Ôn Nương cũng biết cuộc sống gần đây của Hân Nhi trôi qua rất không vui, trước khi nàng thành hôn với Yến Minh Hiên thì trong lòng đã có chủ, nhưng thái hậu không đồng ý, cảm thấy lấy tính tình của Hân Nhi có thể khống chế lục cung, ngồi vững phượng vị.

Ôn Nương biết rõ Hân Nhi của nàng ủy khuất không cam lòng, nhưng nàng cũng không còn cách nào, từ trước đến đây Lam gia đều là do thái hậu quyết định, mà nữ nhi sinh trong Lam tướng phủ đều là vì lót đường cho thái hậu.

Ôn Nương một mặt cảm thấy tự hào về Lam Hân Nhi, một mặt khác lại cảm thấy thua thiệt cho Lam Hân Nhi, vì thế, vừa nghe Lam Hân Nhi muốn gặp nàng, nàng liền lập tức chạy tới.

Ôn Nương đi theo Lưu Tô nhanh chóng vào chính điện, thấy Lam Hân Nhi đang ngồi ở trên giường nệm như có điều suy nghĩ, nàng vội vàng đi lên, định hành lễ.

Lam Hân Nhi nhanh chóng đứng lên, đỡ cánh tay của Ôn nương, "Nương, ở đây không có người ngoài, không cần nhiều lễ như vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."

"Tốt." Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hân Nhi gượng cười, Ôn Nương đau lòng một trận, liền theo Lam Hân Nhi, ngồi xuống bên cạnh Lam Hân Nhi.

Lưu Tô dâng nước trà xong, rồi đứng chung với Liễu ma ma giữ cửa.

"Hân nhi, nói một chút cho nương biết, ngươi làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi rồi?" Ôn Nương vội vàng hỏi, hai đầu lông mày lộ lên vẻ lo lắng.

"Ta nghe nói ngày hôm trước hắn và Lam Linh cùng về lại mặt, hơn nữa dường như còn đối xử với Lam Linh rất tốt." Lam Hân Nhi nhìn xem nước trà trong chén nhẹ mở miệng, chỉ có nàng mới biết trong lòng nàng đau nhói cỡ nào, không cam lòng cỡ nào!

Nàng yêu nam nhân đó đã năm năm, mà hắn lại dắt tay tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, Lam Hân Nhi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng đã rỉ máu!

Hai năm trước lúc nàng biết rõ thái hậu cô cô muốn gả nàng cho Yến Minh Hiên, nàng cũng đã ở trước mặt thái hậu cô cô quỳ xuống cầu xin một ngày một đêm ở trong cung, đến đêm khuya, cũng không thấy thái hậu cô cô hồi tâm chuyển ý, nói nàng là phượng nữ trời định, về sau xác định là có thể làm mẫu nghi thiên hạ, cho nên nàng chỉ có thể đau lòng không cam lòng mà gả cho Yến Minh Hiên, gượng cười nịnh nọt một nam nhân mà nàng không yêu!

Một tháng trước, một đạo thánh chỉ của Yến Minh Hiên khiến cho nàng hận thấu người nam nhân này, nàng không chiếm được nam nhân đó, nàng càng không muốn bất kỳ nữ nhân nào có được hắn, huống chi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng!

Vừa nghĩ tới Yến Kinh Hàn và Lam Linh tình chàng ý thiếp, thì Lam Hân Nhi đã cảm thấy như có người đang dùng môt cây chủy thủ đâm vào tim nàng, tim nàng đau đớn tê dại, máu chảy thành sông!

Vốn tưởng rằng đám hỏi giữa Lam tướng phủ và Hàn vương phủ chính là chủ ý của Yến Minh Hiên, nhưng, điều làm cho Lam Hân Nhi không tin được đây chính là chủ ý của thái hậu cô cô!

Nếu đều là đích nữ của Lam gia, nếu biết rõ nàng yêu Yến Kinh Hàn, vậy vì sao không gả nàng cho Yến Kinh Hàn, gả Lam Linh cho Yến Minh Hiên? Không lẽ tìnhtình của Lam Linh kém hơn so với nàng sao?

Phẫn nộ ngập trời, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng, khiến cho Lam Hân Nhi ăn không ngon đêm ngủ không thể say giấc!

Nàng không muốn làm mẫu nghi thiên hạ vinh hoa phú quý gì cả, nàng chỉ muốn song túc song phi (chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly- nguồn tangthuvien) với nam nhân mà nàng yêu mến!

Nhưng mà dường như tất cả đều đã trở thành kết cục đã định, nhưng nàng thật không cam lòng, không cam lòng!

Nghe Lam Hân Nhi vừa nói như vậy, trong lòng Ôn Nương rơi lộp bộp một tiếng, nàng đương nhiên biết rõ từ "Hắn" kia chỉ ai, đã qua hai năm rồi, Hân Nhi của nàng vẫn không quên được hắn.

"Hân nhi, nghe lời nương nói, quá khứ nên để cho nó qua đi, không nên suy nghĩ nữa." Ôn Nương ôn nhu khuyên, nàng không biết là Hân Nhi của nàng vốn không nghe lọt, nàng ấy vốn không quên hắn được.

"Nương, ngươi biết không? Ta không cam lòng, không cam lòng!" Cảm xúc của Lam Hân Nhi lập tức càng thêm dữ dội, "Cô cô vì cái gì lại thiên vị nàng như thế? Vì sao biết rõ ta yêu hắn mà không cho ta lấy hắn ngược lại còn cho Lam Linh lấy hắn nữa? Lam Linh có chỗ nào mà không thích hợp khống chế lục cung chứ? Ta thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng nói khéo như rót mật, vốn cũng không phải là một người nhát như chuột!"

Lam Hân Nhi càng nói càng kích động, mang theo hận ý sâu đậm, nàng hận Lam Linh có thể gả cho Yến Kinh Hàn, nàng hận Yến Kinh Hàn dắt tay Lam Linh, nàng hận nam nhân nàng yêu mến lại song túc song phi với nàng ta!

"Hân Nhi, Hân Nhi, ngươi không nên kích động, nương biết rõ ngươi bị ủy khuất, biết rõ ngươi không cam lòng, nương đều hiểu." Ôn Nương vội vàng trấn an, rồi quay đầu nhìn về phía cửa điện, nàng lo sợ những lời này của Lam Hân Nhi nếu bị người có ý xấu nghe được, thì có thể chọc đến họa lớn.

"Nương, ngươi không cần lo lắng, bên ngoài đều là người của ta, lời này ta cũng chỉ có nói cho ngươi thôi, sẽ không truyền tới trong tai người ngoài đâu." Lam Hân Nhi nhanh chóng bình tĩnh cảm xúc, nàng tự nhiên biết được nương mình đang lo lắng chuyện gì.

Nàng là hoàng hậu trong cung, là nhất quốc chi mẫu, trong lòng lại đang nhớ tới nam nhân khác, như thế là không tuân thủ nữ tắc, nếu bị Yến Minh Hiên bắt được cái chuôi, thì Lam Hân Nhi không chút nghi ngờ, là Yến Minh Hiên sẽ không chút do dự nào mà đày nàng vào lãnh cung, khiến cho nàng vĩnh viễn không có đất xoay người, đương nhiên là nàng sẽ không nhìn để những chuyện như thế phát sinh.

"Vậy là tốt rồi." Trong lòng Ôn Nương thoáng yên tâm một chút, "Hân nhi, ngươi gọi nương tiến cung, có phải là có tính toán gì hay không?"

Lam Hân Nhi là con gái của nàng, luôn thông tuệ hơn người, nhưng Ôn Nương đối với suy nghĩ của Lam Hân Nhi vẫn có thể đoán được vài phần, nàng cảm thấy Hân nhi gọi nàng tiến cung không chỉ là để phát tiết bất mãn đơn giản như vậy, chắc chắn là nàng (LHN) có chuyện gì muốn nàng(ÔN) giúp nàng (LHN) đi làm.

Lam Hân Nhi cũng không lập tức nói ra tính toán của mình, mà chỉ nhìn Ôn Nương cười nói: "Nương, trước tiên ngươi cứ uống chút trà thấm giọng đã, chúng ta từ từ nói." Nói xong Lam Hân Nhi bưng ly tràtrên kỷ nhấp một ngụm.

"Tốt." Thấy Lam Hân Nhi nở nụ cười, rốt cuộc Ôn Nương mới yên tâm, nâng ly trà lên uống một ngụm.

"Nương, ngươi cảm thấy Lam Linh kia là người như thế nào?" Lam Hân Nhi để ly trà xuống, đột nhiên hỏi.

"Nàng chính là một hồng nhan họa thủy, chuyên môn đi gieo họa cho nam nhân!" Trong giọng nói của Ôn Nương tràn đầy sự khinh bỉ, mang theo thần sắc tức giận bất bình, vừa nghĩ tới con trai của mình vì muốn đoạt lấy nàng mà không thèm để ý đến luân lý, trong lòng lại càng hận không thể xé nát gương mặt của Lam Linh!