Kim Phi Tích Bỉ

Chương 87: Vị khách ngoài ý muốn




Ước chừng qua hơn mười ngày, sau khi xử lý thích đáng công việc ở biên cương, Thu Đình Lan dẫn theo đại quân trở về Thượng Dương thành, chỉ để một bộ phận ở lại trấn thủ. Thời điểm hắn trở về nghiễm nhiên đã trở thành công thần lớn của Tường Long Quốc, cơ hồ dân chúng toàn thành đều đổ ra đường hoan nghênh, một biển người như hải triều cuồn cuộn.

Ai chẳng biết Thu Đình Lan tướng quân hằng năm trấn thủ biên cương, công lao đếm không kể xiết. Lần này hắn hỗ trợ Hiền Vương hiệp trợ Phong Diên Khả Hãn thượng vị, nghe đồn vào chính biến hôm đó có một người tận mắt nhìn thấy binh sĩ Tường Long Quốc lẻn vào trong thành Mặc Hách, giờ chứng thật lại, quả nhiên chính là vị tướng anh tuấn Thu Đình Lan này dẫn đầu. Sau khi chính biến Bắc Di Quốc thành công, Thu Đình Lan lại hiệp trợ thủ lĩnh Cách Nhật Lặc vịn vào điểm yếu mà bình định lũ quý tộc hiếu chiến. Công lao nghìn đời này dân chúng tự nhiên sẽ nhớ mãi không quên.

Hoàng đế vô cùng hài lòng, đương triều phong làm Định Bắc Hầu, có thể nói là vô thượng vinh quang.

Ngày kế tiếp, Hiền Vương mời Định Bắc Hầu tới trà lâu Mãn Đình Phương làm một tiểu yến, một là để đón gió tẩy trần, hai là ăn mừng. Tất cả quan lại đều biết Hiền Vương cùng Định Bắc Hầu xưa nay quan hệ rất tốt, lần này mở tiệc chiêu đãi cũng là cái tình cái lý.

Đêm xuống, trời có chút lạnh.

Sương Lan Nhi tùy tiện khoác một chiếc áo chồn bạc trên vai, một mình đi giữa phố xá. Kỳ thật đêm này Long Đằng mở tiệc chiêu đãi Thu Đình Lan, cũng kêu nàng đến, bất quá nàng chỉ là muốn đến muộn một hai canh giờ mà thôi. Bọn họ cần thương lượng lại kế hoạch sau này cũng vừa là muốn tránh miệng lưỡi của bè lũ kết bè kết cánh, lúc này họ mới chân chính suy nghĩ biện pháp.

Lúc này không trung đầy sao sáng tựa như minh châu trải khắp bốn bề, vầng trăng tròn vằng vặc treo giữa bầu trời. Đêm lạnh như nước, lênh láng như vô biên vô hạn những ngọn sóng bạc. Tất cả phủ lên thân thể nàng giống một tấm màn sa bàng bạc.

Nàng đi tới dưới mái hiên Mãn Đình Lâu rồi dừng lại chờ, cho đến khi khách khứa quan lại đều đã rời đi hết, lúc này nàng mới tiến vào từ cửa sau.

Địa điểm cụ thể Long Đằng sớm đã cho người thông báo với nàng. Xác định bên trong không có triều thần nàng mới nhẹ tiến đến đẩy cửa ra.

Bên trong hương rượu vẫn chưa tan hết nhưng tiệc tùng đã được thu dọn sạch sẽ. Sương phòng rất lớn, có cả cầu nối từ ngoài vào trong, khung cảnh làm như lãm nguyệt thắng địa. Có tiếng nói chuyện truyền đến, là xuất phát từ bên trong sương phòng.

Theo phương hướng nơi tiếng nói phát ra, chỉ thấy một dải lụa rèm buông xuống thỉnh thoảng hơi động khi có gió thổi, bóng trăng ánh lên lay động đầy vô định.

Trong mông lung, nành nhìn thấy bên trong có ánh nến đỏ sậm chiếu lên khuôn mặt lộ rõ mỏi mệt của Thu Đình Lan. Vừa định tiến lên thì đã nghe thấy tiếng hắn: “Sương Lan Nhi? Tiến vào đi, đừng quên đóng cửa lại.”

Sương Lan Nhi vén rèm lên rồi đi vào.

Long Đằng y phục màu lam tơ tằm, khoác ngoài áo choàng lông cừu đang nửa nằm nửa ngồi trên tháp, trong tay còn cầm một chén rượu thưởng thức. Hắn biết Sương Lan Nhi đến nhưng không có ngẩng đầu, mâu quang bình tĩnh nhìn chén rượu sóng sánh.

Sương Lan Nhi thi lễ nói: “Vương gia, Hầu gia.”

Thu Đình Lan cười một tiếng, hắn nhẹ lắc đầu, thái độ mệt mỏi vì vừa phải đối phó với yến tiệc trước đó, nói: “Người ngoài gọi ta là Hầu gia nghe đều khách sao. Sao nghe ngươi gọi ta như vậy lại cảm thấy có ý tứ chế giễu vậy?”

Sương Lan Nhi mỉm cười: “Thu tướng quân được phong Định Bắc Hậu, này vốn là vinh quang vô thượng, ta nào có thể chế nhạo.”

Thu Đình Lan hơi quay mặt, ánh nến phủ lên thân hình cao lớn càng thêm sâu xa. Ánh mắt hắn có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt cực kỳ buồn rầu nói: “Đối với nhiều người mà nói vinh hoa phú quý là nguyện vọng cả đời. Nhưng với ta mà nói lại thiếu đi sự tự do tự tại. Thiếu Quân, trước mắt con đường này…” Hắn muốn nói rồi lại thôi.

Nói như vậy giống như đã từng quen thuộc. Thật lâu trước kia tựa hồ đã từng có người nói với nàng như vậy. Tầm mắt của nàng vẫn chưa từng rời khỏi Long Đằng mà từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng, hắn đêm nay có chút thâm trầm, cũng có chút lạnh lùng, bên mặt có vài sợi tóc rủ xuống càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp tà tứ của hắn.

Nàng thản nhiên nói, tuy là trả lời Thu Đình Lan nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia: “Quyền lực cao nhất không giống vinh hoa phú quý, có lẽ nó mới là thứ có mị lực. Ngươi lại chưa từng với tới, lại càng không phải hắn, sao biết tương lai hắn không có lên mặt.”

Thu Đình Lan hơi hơi cúi đầu, tay áo rộng vắt qua tay vịn sơn son thiếp bạc: “Có thật sự khoái hoạt hay không vị tất chỉ có bản thân hiểu được. Ta cùng với Thiếu Quân trước kia đã từng thề…”

Nói còn chưa xong, Long Đằng bỗng nhiên lên tiếng. Nâng mắt, đôi mâu trung thâm thúy không thấy đáy tối lại, hắn khẽ nâng một tay, thản nhiên nói: “Nếu đã đến rồi thì ngồi đi, thời gian có hạn. Chúng ta không cần lãng phí thời gian, tốt nhất là nhanh thương nghị bước tiếp theo nên làm thế nào.”

Sương Lan Nhi theo lời ngồi xuống.

Long Đằng đem ánh mắt dừng lại một bên nói: “Mặc dù được phong vương hầu nhưng chúng ta còn cách thành công rất ra. Nhìn thế lực triều đình hiện nay, hai phần ba đều nằm trong khống chế của Thu Cảnh Hoa. Phụ vương ta đã hoăng thệ, hai năm vừa rồi ta rời đi, Thu Cảnh Hoa càng củng cố thêm quyền lực của hắn, hãm hại kẻ trung, bài trừ đối thủ, thủ đoạn so với những năm về trước ngày càng ngoan độc. Đình Lan, ta nói những lời này đều là sự thật, người sẽ không để ý?”

Thu Đình Lan nhắm mắt lại, một tay đặt trên trán, bên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ mà thê lương: “Phụ thân ta thế nào ta còn không rõ sao. Từ ngày ông từng bước tiến sâu vào triều đình đã xác định là không thể vãn hồi. Hơn hai mươi năm, trong tiềm thức, người luôn kỳ vọng rất lớn ở ta, cho đến bây giờ vẫn luôn khắc nhiệt. Kỳ thật người không biết, cũng không muốn tìm hiểu xem rốt cục điều ta muốn là gì. Lần này ta được phong Định Bắc Hậu, phụ thân cực kỳ cao hứng, nhiều năm rồi ta chưa bao giờ thấy người vui vẻ như vậy. Cũng là lần đầu tiên trong trí nhớ ta nhìn thấy một nụ cười chân thật của người. Ngẫm lại cũng thật bi thương, mới trước đây ta luôn hy vọng người cười với ta một cái, chờ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đợi được đến lúc đó… chỉ là không phải như ta mong đợi…”

Long Đằng chuẩn bị định nói gì đó thì Thu Đình Lan đã nâng tay lên ý bảo hắn đừng đánh gãy, dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Thiếu Quân, ta biết cha ta muốn trợ Long Tiêu Đình lên ngôi vị, tiến tới chính là ngoại thích chuyên quyền. Nếu như không thể thao túng được Long Tiêu Đình, người nhất định sẽ để tâm đến vị nhỏ tuổi Quân Trạch kia. Nếu ta đoán không sai, người đầu tiên người muốn thủ tiêu chính là ngươi, người thứ hai là Long Tiêu Đình. Đến lúc đó, ta thật không dám nghĩ… nhiều năm như vậy, người đã làm sai quá nhiều chuyện, hại chết bao nhiêu người… Thiếu Quân, ta sẽ vẫn trung thành đứng cạnh ngươi, ngươi hiểu không. Ta đương nhiên biết ngươi muốn làm Hoàng đế, việc đầu tiên là phải lật đổ Thu gia, yên tâm, ta sẽ toàn lực trợ ngươi, ta sẽ không để phụ thân ta tiếp tục mắc sai lầm thêm được nữa.”

Long Đằng cúi đầu, trên mặt đất in lên bóng dáng hắn, ánh nến mơ hồ làm thân ảnh có chút mông lung.

Lặng thinh trong chốc lát, hắn bỗng nói: “Muốn lật đổ Thu Cảnh Hoa cũng không dễ dàng, hắn hiện tại là đương triều Tể tướng, có thể nói là một tay che trời. Trong triều duy nhất một người có thể đối đầu với hắn chỉ có binh bộ thượng thư Trang Diêu Thanh, Trang Diêu Thanh này chính là người đã trợ hoàng gia gia ta lên ngôi vị hoàng đế, cũng từng cứu mạng người một lần, có thể nói chính là bằng hữu tốt của hoàng gia gia từ thời còn trẻ. Giống như ta và ngươi vậy. Cho dù là hoàng gia gia khi thấy hắn cũng khách khí vài phần. Cảnh Thu Hoa muốn nắm thóp người này là không có biện pháp.”

Thu Đình Lan bồi thêm một câu: “Thiếu Quân, ngươi muốn mượn sức của Trang Diêu Thanh?”

Long Đằng không phủ nhận.

Con ngươi sắc bén như diều hâu của Thu Đình Lan trợn lên, mang theo một tia không tin nổi: “Thiếu Quân? Trang Diêu Thanh thái độ làm người phải nói là cứng như bàn thạch. Ngươi nghĩ muốn mượn sức hắn có phải là quá khó khăn rồi không? Huống chi người này sớm kiêu căng, nhiều năm trước còn không đồng tình với Thái tử. Hắn sẽ giúp ngươi sao?”

Lúc này trong không khí chợt tràn ngập một mùi hương thoang thoảng dịu mát, là hương thơm phát ra từ ly trà mà nàng đang nhẹ nhàng khuấy đảo, nàng thản nhiên tiếp lời nói: “Người bên ngoài không làm được. Nhưng với Hiền vương thì chưa chắc. Nghe nói Trang Diêu Thanh này tính tình kiệt ngạo nhưng đối với đứa con gái duy nhất của mình thì lại thương yêu vô hạn, có thể nói là thiên lôi bảo đâu đánh đó, bảo sao nghe vậy. Ha ha, đúng là buồn cười, cả đời luôn là người uy hiếp, ai biết được nữ nhi của hắn lại chính là uy hiếp của hắn.”

Long Đằng nghe đến tận đây thì sắc mặt khẽ biến.

Thu Đình Lan nghi vấn hỏi: “Tuy nói là Trang Diêu Thanh cũng có điểm yếu nhưng cùng chúng ta thì có quan hệ gì?”

Sương Lan Nhi nghiêng mặt, hơi thở của nàng rất nhẹ, khóe miệng cong cong thành một độ cung: “Nữ nhi của Trang Diêu Thanh là Trang Hiểu Dung, gần đây cùng với Hiền Vương rất nhiệt tình. Nếu chuyện tốt được thúc đẩy, nghĩ đến chuyện sau này có Trang Diêu Thanh tương trợ cũng không còn là tương lai xa.” Thời điểm nói xong nàng đột nhiên nâng ly trà lên một hơi uống cạn. Không còn một chút độ ấm, lạnh lẽo chảy xuống cổ, lạnh cho đến tận đáy lòng.

Không gian đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ.

Thu Đình Lan đem nghi hoặc cùng những buồn bực nuốt xuống, nhàn nhạt nhìn Long Đằng hỏi: “Thiếu Quân? Thật sao?”

Hắn nhìn Long Đằng vẫn không nói gì, lại nhìn sang khuôn mặt bình tĩnh của Sương Lan Nhi mà không khỏi thở dài. Hắn càng lúc càng không thể hiểu nổi. Hai năm này, hai người như gần như xa, Long Đằng không cho hắn để lộ ra bất cứ chuyện gì, và cũng thế, hắn lại càng không hiểu Long Đằng rốt cục muốn làm gì, hắn chỉ biết là, Long Đằng nhất định phải làm chuyện gì đó, nhất định hắn có đạo lý của chính mình. Về phần Sương Lan Nhi, hắn bàng quang nhìn, luôn cảm giác được nàng đối với Long Đằng không phải là vô tình. Có khi hắn nhìn thấy nàng xa xa nhìn về phía Long Đằng mà thất thần hồi lâu, cũng không biết là suy nghĩ cái gì. Hắn nghĩ hai người này có lẽ đang bị ngăn cách bởi thứ gì đó, và cũng có lẽ sẽ có một ngày mây tan sương mù biến mất, hai người họ sẽ ở bên nhau. Nhưng từ lúc trở về Thượng Dương thành, hắn lại cảm nhận được họ càng lúc càng xa cách, mà hiện tại chắn ở giữa lại có thêm một Trang Hiểu Dung. Một chữ tình thật sự là cắt không đứt mà để ý thì càng rối loạn.

Nghĩ rồi, Thu Đình Lan hỏi thêm một câu: “Thiếu Quân, có phải vậy không?”

Long Đằng chỉ lạnh lùng đáp lại: “Muốn làm đại sự, chuyện này có tính là gì.”

Sương Lan Nhi chỉ ngồi đó, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra một tia gợn sóng, như một đóa mẫu đơn lặng lặng nở rộ trong phong ba bão táp, bình tĩnh mà lạnh nhạt.

Duy chỉ có nàng biết rằng khuôn mặt bình tĩnh là thế nhưng đáy lòng thì đang rung động.

Muốn thành đại sự thì chuyện này có tính là gì. Cho nên nàng năm đó hắn cũng có thể hy sinh, tiếp cận nàng, xem nàng như một quân cờ hay sao? Nhưng dịu dàng của hắn đối với nàng chỉ là lừa gạt, hiện tại có thêm một Trang Hiểu Dung bên người, đây cũng là mục đích của hắn sao, là như vậy sao? Sống ở phương Bắc hai năm này nàng từng vô số lần dao động, nàng không muốn tin lời hắn nói nhưng những sự việc hết lần này tới lần khác xảy ra trước mặt, không phải nàng không tin….

Thu Đình Lan chăm chú nhìn Long Đằng, tuấn nhan dần dần nhăn chặt lại, cuối cùng thì bật ra hai chữ: “Hiểu rồi”. Đến giờ phút này hắn đột nhiên vạn phần khẳng định, Long Đằng nhất định có chuyện quan trọng gạt hắn. Nếu Long Đằng không chịu nói, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp tìm hiểu rõ ràng.

Chuyển hướng đề tài, Long Đằng vẫn cầm trong tay ly rượu bạch ngọc: “Muốn lật đổ Thu Cảnh Hoa, ta có phần nắm chắc. Chỉ còn thiếu một người, ta thúc thủ vô sách, không có biện pháp lật đổ.”

Sương Lan Nhi tiếp lời: “Ý ngươi là Thu Đoan Trà? Đoan quý phi?”

Long Đằng vuốt cằm, suy nghĩ một lát: “Ngươi mặc dù có thể vào Thụy vương phủ nhưng chung quy cũng không thể làm thân với các nàng. Huống hồ chuyện như vậy…” Hắn có chút lo lắng nhìn về phía Thu Đình Lan: “Ta không nghĩ để cho Thu Đình Lan ra mặt, dù sao cũng là cùng huyết mạch.”

Thu Đình Lan hơi hơi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ cảm kích nói: “Ta biết bọn họ làm nhiều việc ác. Ta mặc dù có thể hiểu được đại nghĩa nhưng chung quy vẫn còn một phần tư tâm. Hy vọng hết thảy mọi chuyện qua đi rồi vẫn có thể lưu lại cho họ tính mạng, ta sẽ đưa họ về phía nam dưỡng già.”

“Đương nhiên rồi.” Long Đằng nhẹ vỗ vai hắn nói: “Ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi. Nếu ngươi cảm thấy khó, tùy thời có thể bỏ đi.”

Thu Đình Lan lắc đầu: “Ngăn cản bọn họ cũng có trách nhiệm của ta. Trở lại chuyện chính, chúng ta còn thiếu người có thể trà trộn vào trung tâm bọn họ… Kỳ thật cha ta vẫn luôn đề phòng ta, dù sao thì ta và ngươi cũng có giao hảo…” Nói chưa xong, hắn đột nhiên nâng tay bảo mọi người chớ có lên tiếng: “Bên ngoài có người.”

Long Đằng liếc mắt nhìn Sương Lan Nhi một cái: “Ngươi trốn đi.” Hắn chỉ tay vào bên trong nội đường có mười hai phiến bình phong điêu khắc phía sau: “Nơi đó không có người chú ý, nếu bị người ngoài nhìn thấy chúng ta ở một chỗ không khỏi sinh dị nghị.”

Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên cùng với đó là một thanh âm lanh lảnh: “Thúc thúc, là ta, nhanh mở cửa.”

Thu Đình Lan sửng sốt, hắn nhìn Long Đằng: “Là Thu Nhược Y. Có muốn cho nàng tiến vào không?”

Lúc này Sương Lan Nhi đã lắc mình tránh ở phía sau bình phong.

Long Đằng nói: “Ngươi muốn ngăn cũng ngăn không được, nàng đã cố tình đến đây thì cho nàng vào.”

Thu Đình Lan đứng dậy mở cửa, chỉ trong chốc lát Thu Nhược Y đã chậm rãi đi đến, trông thấy Long Đằng, nàng liền thi lễ, cười nói: “Gặp qua Hiền Vương.” Nàng mặc một kiện váy thêu ánh trăng, trên đó còn thấp thoáng đóa quân tử lam vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, nhìn thanh nhã mê người.

Long Đằng hơi hơi nheo mắt lại, mâu trúng ánh lên một tia lạnh lùng, sớm đã nghe nói Thu gia vừa tìm được cháu gái, kỳ thật chính là nữ nhi tư sinh của Thu Bội ngâm. Thu Nhược Y, mới chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt, không thể tưởng được lại là nàng!

Hai năm trước đây, Thu Đình Lan không giống Long Đằng bị truy nã khắp nơi, hắn thi thoảng cũng sẽ về Thượng Dương thành vài lần cho nên hắn sớm đã quen với Thu Nhược Y, tính tình nàng sang sảng, cũng có thể xem là ăn ý. Hăn vừa định quay sáng giới thiệu người với Long Đằng thì đã nghe Thu Nhược Y nói: “Thúc thúc, ta cùng Hiền vương từng quen biết.”

Thu Đình Lan sửng sốt: “A?”

“Vâng.” Nàng gật gật đầu: “Ở Hồng Châu thành, khi đó tên ta còn là Linh Lung. Đúng không, Hiền vương?”