Kim Phi Tích Bỉ

Chương 89: Hòa thân




Từ sau khi Hiền vương mở tiệc chiêu đãi Định Bắc Hầu, lại hai ngày nữa trôi đi.

Trời đột nhiên trở lạnh, lá cây đều đã rụng hết, cuối cùng cũng không còn thấy sắc thái cuối thu trong sáng cùng tinh thuần nữa.

Mây như hạ thấp xuống, khó chịu mà buồn bực, trời mưa cả một đêm, âm u mù mịt, sương mù giăng khắp lối, trong Thụy vương phủ ai ai cũng cảm thấy nặng nề, cũng may đến ngày thứ hai, vào giữa trưa mưa rốt cục cũng ngừng.

Lúc này Sương Lan Nhi đang ở tiền thính trong Thụy vương phủ cùng Thu Khả Ngâm dùng ngọ thiện.

Trên bàn bày sẵn rượu ngon, món ăn đa dạng thứ gì cũng có. Hiện giờ Sương Lan Nhi mỗi lần đến Thụy vương phủ đều là đại biểu cho sứ thần Bắc Di Quốc, Thu Khả Ngâm nào dám chậm trễ, luôn luôn phải cẩn thận chuẩn bị, tiếp khách rất chu đáo.

Vừa dùng ngọ thiện, Thu Khả Ngâm vừa cười nói: “ Nạp Cát Nhã quận chúa, không biết hôm nay Vương gia có chịu để cho cô khám mắt không? Thật sự xin lỗi, tính tình chàng không tốt… Ta nói cũng không có gì tốt mà, có lẽ hai năm này thái y rồi cả thầy lang bên ngoài đều đến chữa trị cho chàng mà không có kết quả, có lẽ chàng cảm thấy có chút phiền chán. Từ trước đến giờ chàng vốn chưa từng có ý kháng cự trị mắt như vậy…”

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng nhấp rượu hoa quế, đôi mi thanh tú khẽ rung: “Thụy vương phi, không phải ta từng nói, rượu phía nam này thật sự chẳng khác gì nước trà, không thể nào so được với rượu lúa mạch ở Bắc Di Quốc chúng ta. Uống thật sự là một chút cũng không thấm.”

Thu Khả Ngâm nhẹ hất một sợi tóc mai ra sau, giấu đi xấu hổ nói: “Quận chúa nói phải, là sơ suất của ta. Lần sau ta nhất định sẽ chuẩn bị rượu lúa mạch cho quận chúa.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại ảo não, Nạp Cát Nhã quận chúa này thật khó hầu hạ, nếu không phải nàng ta đến trị mắt cho Long Tiêu Đình thì nàng không đời nào chịu nhẫn nhịn như thế.

Sương Lan Nhi buông chén rượu, khoát tay nói: “Ta cũng không có ý này, bất quá chỉ là muốn so sánh một chút mà thôi. Thái y ở đây chính là giống như rượu hoa quế ôn hòa, mặc dù cũng có thể chữa bệnh nhưng lại quá tầm thường, không cầu không công, cho nên không có chí hướng tiến thủ. Mà người làm nghề y ở Bắc Di Quốc ta lại giống như loại rượu lúa mạch, thích dùng hổ lang chi dược, làm việc luôn mạnh tay.”

Thu Khả Ngâm vội nghiêm túc nói: “Quận chúa nói phải, không biết quận chúa có cao kiến gì?” Dừng một chút, trên mặt nàng lộ ra vẻ chờ mong: “Hôm nay Vương gia sẽ chịu để cô chữa mắt?”

Sương Lan Nhi nhắm mắt lại, gật gật đầu: “Ta là danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa sứ thần làm theo thánh dụ của quý quốc. Vương gia người đương nhiên… Ha ha, mới vừa rồi ta đã cùng Trầm thái y đi xem mắt cho Vương gia rồi” Nói xong,  trong lòng nàng thầm nghĩ, Long Đằng quả nhiên sẽ không kháng chỉ. Trước đây hắn một lần lại một lần cự tuyệt nàng chữa trị cho hắn làm nàng thập phần đau đầu không biết làm sao. Phải biết rằng đây chính là lý do duy nhất để nàng có thể ra vào Thụy vương phủ. Nếu như hắn cứ như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.

Thu Khả Ngâm nghe đến đây nhất thời nhẹ nhàng thở ra, không biết lần này vì sao Long Tiêu Đình liên tục làm nháo, vài lần để cho Nạp Cát Nhã quận chúa đến cửa lại phải về. Nàng lo lắng cứ như thế Nạp Cát Nhã quận chúa cho dù nhẫn nại đến đâu cuối cùng cũng sẽ mất hết. Nàng mặc dù không biết Nạp Cát Nhã quận chúa này có bao nhiêu thần, nhưng nhiều hơn một người xem bệnh so với không còn chút hy vọng nào cũng còn tốt hơn. Hơi chút trầm ngâm, nàng hỏi: “Không biết khi quận chúa qua đó, mắt của Vương gia đã…”

Sương Lan Nhi lúc này đã ngừng ăn, nàng với tay bóc một quả quýt, đem vỏ vứt vào chậu hương sưởi ấm, nhất thời trong không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt làm tinh thần cũng cảm thấy tươi mát. Nhẹ nhàng cười, nàng nói: “Ta có thể trị được mắt của Vương gia.”

Khi nói chuyện, tốc độ nói của nàng không nhanh, âm điệu cũng không cao nhưng không hiểu vì sao khí phách lại làm cho người đối diện có cảm giác rung động.

Thu Khả Ngâm trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, kìm lòng không được kích động nói: “Thật sao?”

Sương Lan Nhi mắt lạnh nhìn nàng, thản nhiên nói: “Lấy các loại dược mạnh đánh dược, thêm một vài vị thuốc khác, mới vừa rồi ta đã sai người cấp tốc đem thuốc từ Bắc Di Quốc tới. Bất quá, Thụy vương phi, để chữa khỏi cho Vương gia ta cần chút thời gian, nhanh là hai tháng, chậm thì một năm. Trong khoảng thời gian này có lẽ ta sẽ làm phiền Vương phi nhiều rồi. Ta cần tùy thời chú ý đến chuyển biến bệnh của Vương gia để ước đoán phân lượng dùng dược.” Kỳ thật trong lòng nàng đã tính toán, hai tháng đến một năm cũng đủ để nàng làm nên chuyện. Về phần mắt bị thương của Long Tiêu Đình do bị vụn gỗ đâm vào đến giờ vẫn chưa đâm sâu vào chỗ hiểm cho nên nàng thực sự có thể chữa khỏi cho hắn, bất quá cuối cùng là lúc nào mới chữa khỏi  hay có muốn chữa khỏi hay không… tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Thu Khả Ngâm vui mừng vô cùng, liên tục nói: “Quận chúa khách khí rồi, sao có thể nói là làm phiền được, đừng nói là một năm, nếu quận chúa nguyện ý, cô có thể ở trong Vương phủ bao lâu cũng được. Ta vô cùng hoan nghênh. Ta sẽ phái người báo cho Hoàng thượng biết mắt của Tiêu Đình có thể chữa được. Chuyện này thật sự quá tốt rồi.”

Sương Lan Nhi trong lòng cười lạnh một tiếng, Thu Khả Ngâm này cũng thực gấp gáp quá rồi, nàng muốn Long Tiêu Đình thật nhanh có thể lên được ngôi vị hoàng đế, sợ người ngoài suy nghĩ tất làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn. Bên này còn chưa có gì tiến triển mà bên kia nàng đã gấp rút báo lên hoàng thượng. Mục đích của Thu Khả Ngâm thực quá rõ ràng, ít nhất là khiến cho Hoàng đế không còn khúc mắc đối với tật mắt của Long Tiêu Đình, thứ hai cũng làm cho chính mình không còn đường nào để lui, nếu nói thẳng ra ắt sẽ phải dốc hết toàn lực chữa khỏi bệnh này cho Long Tiêu Đình.

Nghĩ đến đây, bên môi Sương Lan Nhi xẹt qua một ý cười tản mạn, nàng quyết định sẽ kích thích Thu Khả Ngâm, cười nói: “A? Vương phi thật sự không ngại ta quấy rầy trong quý phủ sao? Nếu như ta muốn trong này cả đời thì sao?”

Thu Khả Ngâm từ trong niềm vui sướng, không có nghi ngờ ý nói trong lời của nàng, liên tục gật gù: “Quận chúa dốc lực vì Vương gia chữa bệnh, vì vậy cô cũng chính là ân nhân lớn nhất của ta, đừng nói là sống cả đời, cô muốn gì ta cũng sẽ làm hết sức mình thỏa mãn cô.”

Sương Lan Nhi bật cười một tiếng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu lên chiếc nhẫn ngọc lưu ly trên ngón tay nàng, rực rỡ tựa như dung nhan của nàng vậy.

Thu Khả Ngâm thấy nàng biểu cảm kỳ quái, nghi hoặc hỏi: “Quận chúa cười gì vậy? Ta nói những lời này đều là xuất phát từ thật tâm.”

Sương Lan Nhi đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Thu Khả Ngâm, nụ cười khẽ nhếch của nàng giống như đè xuống người Thu Khả Ngâm một loại áp lực vô hình, nàng lạnh lùng nói: “Biết ta suy nghĩ gì không? Nếu như hoàng đế của quý quốc cùng Phong Diên Khả Hãn hạ xuống một đạo thánh chỉ. Vì hòa bình hai nước mà hòa thân…”

Nàng cố ý dừng lại, đem Thu Khả Ngâm bức lùi từng bước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của nàng, nói: “Nếu như để cho ta hòa thân gả vào Thụy vương phủ, như vậy ta thực sự có thể vĩnh viễn ở lại đây cả đời, Thụy Vương phi, cô nói xem có được không?”

Hòa thân!

Nghe đến hai chữ này, Thu Khả Ngâm giống như bị sét đánh, mồ hôi chảy ròng ròng, hai tai nàng ong ong, tay nắm chặt thành quyền. Nàng không ngờ Nạp Cát Nhã quận chúa này xưa nay chưa từng quen biết Long Tiêu Đình, tự nhiên muốn vì hắn chữa trị mắt có phải hay không sớm nhìn thấy hắn đã sinh lòng yêu thích? Nếu như Nạp Cát Nhã quận chúa thật sự có thể trị khỏi mắt cho Long Tiêu Đình, công tích hiển hách, hoàng đế hài lòng, không chuẩn việc này sẽ được thúc đẩy, vậy nàng chẳng phải…

Sương Lan Nhi vô cùng hài lòng nhìn biểu tình khiếp sợ của Thu Khả Ngâm, nàng vân vê chiếc khăn tay thêu hoa, thở dài nói: “Người phương nam các người đều thích những thứ lòe loẹt nhìn được mà dùng không được.” Tiện tay nàng liền ném chiếc khăn tay vào trong chậu than bên cạnh.

Chuyển mắt nàng nhìn Thu Khả Ngâm đầy đùa cợt: “Bắc Di Quốc chúng ta nói một là một, tuyệt đối không đổi ý, không giống người nam mưu mẹo gian trá. Mới vừa rồi Vương phí chính mồm nói bất luận ta muốn cái gì, cô sẽ dốc hết sức thỏa mãn ta. Là thật sao? Không phải lừa gạt ta đấy chứ!”

Dừng một chút, đột nhiên ngọn lửa trong chậu than đồng bùng cháy, màu đỏ như máu rắn độc. Màu đỏ đối lập với khuôn mặt trắng bệch của Thu Khả Ngâm.

Thu Khả Ngâm nhìn ngọn lửa cháy rực trong chậu than mà không khỏi đưa tay lên ngực đè lại trái tim đang kịch liệt nhảy lên của mình, chỉ cảm thấy tay lạnh như băng chạm vào lồng ngực cháy bỏng như bị lửa thiêu đốt.

Ánh mắt lợi hại của Sương Lan Nhi vẫn luôn nhìn không sót biểu cảm nào trên mặt Thu Khả Ngâm, nữ nhân này bề ngoài khiêm thuận ôn nhu nhưng kỳ thực giả dối đến cực điểm, chung quy sẽ có một ngày nàng vạch trần được bộ mặt thật của Thu Khả Ngâm.

Trong chậu đồng, vỏ quýt vừa rồi bị ném vào bỗng tách ra, kêu lên những tiếng tý tách khiến cho Thu Khả Ngâm cả kinh, nàng chấn động, chiếc khăn nắm trong tay đưa lên che đi khóe miệng , cũng là dấu đi nụ cười ngoan độc, nàng cực lực duy trì vẻ hòa nhã nói: “Nạp Cát Nhã quận chúa, cô và ta tán gẫu như vậy thật chẳng khác nào tỷ muộn thân thiết. Nạp Cát Nhã quận chúa tựa hồ ít hơn ta chút tuổi, ta không ngại gọi cô một tiếng “muội muội”, nếu như là muội muội thực sự có ý muốn hầu hạ Vương gia, ta và muội cùng nhau chiếu cố, đây quả thực là phúc của ta và Vương gia.”

Sương Lan Nhi mắt lạnh dò xét, Thu Khả Ngâm thật đúng là có tài giả trang, khó trách có thể lừa được nhiều người như vậy. Mới vừa rồi, một tiếng xưng hô “muội muội” kia làm nàng nhớ tới bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng trước kia gọi mình là “Lan nhi muội muội”, thật khiến cho kẻ khác buồn nôn. Nàng sẽ nhìn xem Thu Khả Ngâm có thể diễn đến lúc nào.

Tiến lên từng bước, nàng nói từng chữ rõ ràng: “Bất quá, ta đường đường là quận chúa Cách Nhật Lặc, thân phận tôn quý, làm thiếp chẳng phải là ủy khuất sao? Huống chi, hòa thân làm thiếp, vậy đối với việc hòa thân chẳng phải là không có thành ý sao? Vương phi nói xem có đúng không?”

Thu Khả Ngâm nhịn sự chua sót cùng phẫn nộ xuống, trong mắt chợt lóe lên: “Việc này ta tin tưởng hoàng đế cùng Khả Hãn sẽ có suy tính đúng mực, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ tuân theo, lui cư tiểu thiếp, quận chúa xin hãy yên tâm.”

Sương Lan Nhi vẻ mặt khinh thường, quay đầu: “Đúng rồi, Thụy Vương phi. Ta dù sao cũng là nữ tử, việc này không tiện mở miệng. Hòa thân nên là chuyện từ Vương phi ngài đề xướng lên hoàng đế. Không biết Vương phi có phiền lòng không?”

Nói xong, nàng ngoái đầu lại nhìn Thu Khả Ngâm, mỉm cười rồi xoay người định rời đi. Nàng cơ hồ còn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của nàng như muốn đâm vào sau lưng mình. Nhưng lúc này chẳng còn quan trọng, Với lý do tương lai chữa trị khỏi mắt cho Long Tiêu Đình, nàng muốn Thu Khả Ngâm nếm thử cái gọi là sống một ngày mà bằng một năm, thống hận đến đâu cũng không thể không đáp ứng nhu cầu của nàng.

Hết thảy đều đang nằm trong kế hoạch, một kế hoạch đang được tiến hành vô cùng vẹn toàn.

Thu Khả Ngâm siết chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, nàng khó có thể duy trì được sự bình tĩnh thêm nữa, thanh âm run rẩy nói: “Nạp Cát Nhã quận chúa đã có ý này, ta nhất định sẽ bẩm lên hoàng thượng.”

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng sửa lại cổ áo, thở dài: “Aiz, hôm nay không lạnh, lại bật nhiều lô ấm như vậy, thật là nóng chết ta. Nếu không, chúng ta cùng đi đến hồ dạo một vòng, Vương phi thấy sao?”

Thu Khả Ngâm vừa định lấy lý do thân thể không khỏe để từ chối thì Sương Lan Nhi đã nói: “Ta nghĩ, Vương phi sẽ không cự tuyệt chứ, haha.”

Thu Khả Ngâm bất đắc dĩ, chỉ đành thu hồi cảm xúc nói: “Đó là đương nhiên.”

Sương Lan Nhi ngoái đầu lại nhìn, phất khởi làn váy đi trước dẫn đầu. Thu Khả Ngâm nhất định phải đi vì ở đó có một trò chơi đang đợi nàng… mà đã có trò hay làm sao có thể thiếu diễn viên?