Kim Phi Tích Bỉ

Chương 92: Chờ những lời này của ngươi




Bóng đêm như tấm màn hạ xuống, cả Thượng Dương thành như chìm vào màn đêm lạnh lẽo, áp lực đến hít thở không thông.

Sau khi ra khỏi Thụy vương phủ, Sương Lan Nhi quay trở về Phong Mãn Lâu.

Nàng càng đi càng nhanh, trên trán rịn một tầng mồ hôi, nâng tay lau đi mới thấy lòng bàn tay vẫn còn lưu lại vệt máu, phá lệ chói mắt. Nàng biết đó là máu của Đan Thanh, ấm ấm mà dinh dính, mùi máu xông vào mũi, thẳng đến dạ dày khiến nàng muốn nôn mửa.

Nếu không phải không thể chịu đựng được mùi này thì nàng đã chẳng nhanh chân như thế. Phong Mãn Lâu kỳ thực là địa phương mà Long Đằng âm thầm kinh doanh, hiện giờ nó trở thành nơi mà họ gặp nhau để thương nghị, lão bản nơi này đương nhiên là rất quen thuộc với Sương Lan Nhi, mặc dù thấy trên người nàng có vệt máu loang lổ nhưng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ sai người chuẩn bị cho nàng một bộ xiêm y mới sau đó thu xếp sương phòng cho nàng tắm rửa.

Đợi đến khi nàng đã tắm xong thì đã là giờ tý.

Nói với lão bản một tiếng, sau đó nàng đi ra phía sau hậu viện, rẽ vào một lối đi bí mật rồi tới một sương phòng, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Thu Nhược Y tiến đến mở cửa, nhìn thấy Sương Lan Nhi mặt không khỏi ngẩn ra. Nạp Cát Nhã quận chúa lúc này, vừa mới tắm rửa xong, tóc dài thả xuống, phía trên còn vương lại chút bọt nước long lanh. Trên người nàng khoác chiếc áo choàng thêu hoa tứ hợp, bồng bềnh như mây, được dệt từ loại gấm tốt nhất, tựa như màu xanh ngọc của trời đất. thập phần xinh đẹp. Từ trước đến nay ấn tượng của nàng về Nạp Cát Nhã quận chúa này chính là đầu luôn đội mũ đính đầy châu sa rủ xuống cùng lớp lông cừu giữ ấm, còn để tóc thả tung như thế này nàng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nàng mỉm cười, tiến đến gần nói: “A, Nạp Cát Nhã quận chúa, cô nhìn như vậy có vài phần rất giống nữ tử Tường Long Quốc chúng ta.”

Sương Lan Nhi đi vào trong phòng, đem cửa đóng chặt rồi đi đến chiếc ghế gỗ đàn ngồi xuống, nàng chỉ nói: “Nhược Y, ngươi làm sao mà nhanh như vậy đã ra khỏi vương phủ, lúc rời đi có làm ai chú ý đến hay không?”

Thu Nhược Y đi đến gần người nàng, thuận tay với lấy chiếc lược thay nàng chải tóc: “Đang hỗn loạn như vậy, ai lại chú ý đến ta. Nạp Cát Nhã quận chúa, bộ dáng cô lúc này làm ta nhớ đến một người bằng hữu cũ. Ta cùng với nàng đã từng rất thân thiết, cũng từng chải tóc cho nàng như vậy… Cô không biết, ta có rất nhiều bằng hữu nhưng nàng là người hợp ý với ta nhất. Chỉ tiếc…”

Thanh âm Thu Nhược Y thanh thúy mà rõ ràng, giống như tiếng chuông gió uyển chuyển kêu giữa trời. Sương Lan Nhi nghe xong không khỏi cảm thấy trong lòng nhộn nhạo. Yên lặng trong chốc lát, nàng chậm rãi nói: “Nghe ngươi từng nói nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.”

“Đúng vậy, bất quá dáng người của cô thật sự rất giống nàng, có nhiều lúc nhìn cô ta lại không khỏi mà nhớ đến nàng. Chuyện Đan Thanh ngày hôm nay ta quả thực đã quá nóng vội.” Thu Nhược Y thở dài, lại nói: “Kỳ thật mà nói, từ sau khi rời khỏi Hồng Châu đến Thượng Dương thành, ta thường hay tá túc lại trong Thụy vương phủ, Thu Khả Ngâm đối xử với ta rất tốt nhưng không biết tại sao ta lại cảm giác được nàng có điểm giả. Cuối cùng ta cũng phát giác nàng trên mặt thì đối tốt với ta như vậy nhưng trong lòng lại đề phòng ta.”

Hai tròng mắt nhu hòa của Sương Lan Nhi trong nháy mắt trùm lên một lớp màn lãnh lẽo, nàng cười lạnh. Thu Nhược Y chính là nữ nhi của Thu Bội Ngâm, dù sao đối với Thu Khả Ngâm mà nói thì chướng ngại lớn nhất là Thu Bội Ngâm chứ không phải là Sương Lan Nhi nàng. Hiện giờ, vô duyên vô cớ xuất hiện nữ nhi của Thu Bội Ngâm, Thu Khả Ngâm có thể không sốt ruột sao.

Thu Nhược Y thấy Sương Lan Nhi không nói, nàng tiếp lời: “Sau đó, từ chỗ một người bạn tâm giao trước kia kể qua ta mới biết, thì ra trong Thụy vương phủ không cho phép ai được nhắc đến chuyện của Lan phu nhân. Ta mất rất nhiều công sức mới thăm hỏi được rõ ràng mọi chuyện. Hôm nay ta vốn là định đòi lại cho nàng một cái công đạo.”

Sương Lan Nhi làm như không biết: “Ngươi nói cho ta chuyện tước linh phấn kia, việc này ta chính là nửa điểm cũng không biết.”

Thu Nhược Y trên mặt đều là ảo não, khoát tay nói: “Không cần nói đến nữa, đều là ta không tốt. Vốn là định đem các nàng một lưới bắt hết. Ta từng nghe nói tước linh phấn chính là loại độc dược từng khiến Lan nhi bị câm, vốn định mượn cớ này dụ được Thu Đoan Trà vào, nào biết…”

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Lan phu nhân bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp nhỏ trong phủ, mặc dù Đoan quý phi có làm gì với nàng cũng không đủ để kéo nàng xuống. Thuốc bột kia, là người đặt ở trong phòng Đan Thanh?”

Thu Nhược Y gật đầu.

Sương Lan Nhi có chút trầm ngâm, nàng nhắm mắt lại: “Qua đêm nay, ta sẽ bị bại lộ.”

Thu Nhược Y nghe xong đột nhiên ngẩng đầu: “Như thế nào? Việc lần này là do ta nóng vội nhưng cũng có liên quan gì đến cô?”

Sương Lan Nhi quay mặt nói: “Tại sao lại không? Ban đầu là chúng ta thiên y vô phùng gặp nhau, sau đó còn từ giữa hồ vớt được đồ vật cũ, này bất quá cũng là trùng hợp, sẽ không có ai nghi ngờ chúng ta, xét theo lý mà nói vẫn có thể tra ra Đan Thanh. Chỉ cần Đan Thanh bị giam giữ là chúng ta vẫn còn cơ hội. Hiện giờ hình bộ từ trên xuống dưới ở Tam Tư đều nằm trong tay Hiền vương, đe dọa dụ hoặc, chúng ta luôn có cách để đối phó với Đan Thanh, không sợ nàng không nói. Mà chuyện không bị làm lớn thì Thu Khả ngâm cũng sẽ không ngồi yên để Đan Thanh bị bắt, tất sẽ nghĩ cách cứu nàng ra, không sớm không muộn nàng sẽ động sát tâm. Điều này sẽ giúp chúng ta giành được thời gian quý báu.”

Dừng một chút, Sương Lan Nhi nhấc chén trà nóng lên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Vốn là chúng ta có thể từ chỗ Đan Thanh thâu tóm được chút tin tức giữa Thu Khả Ngâm cùng Thu Đoan Trà, chỉ là nàng đã chết, tất cả thành công dã tràng. Hơn nữa, chuyện tước linh phấn kia, nếu như Thu Khả Ngâm cẩn thận ngẫm lại thì không khó để nhận ra chắc chắn là có người hãm hại. Nàng không hẳn sẽ nghi ngờ ngươi, nhưng nàng nhất định sẽ nghi ngờ ta, dù sao ta cũng đã nói là ta sẽ lật đổ lý do của nàng.”

Thu Nhược Y tự cảm nhận được đầu ngón tay lạnh đi, tim đạp nhanh mạnh: “Lý do gì?”

Sương Lan Nhi vẻ mặt bình tĩnh không gợn qua chút tia cảm xúc, thản nhiên nói: “Buổi trưa hôm nay ta đã nói rõ với nàng rằng chính nàng phải đứng trước mặt hoàng đế đề nghị hòa thân, ta cũng nói với nàng, ta muốn ngồi lên vị trí chính phi của nàng. Đương nhiên ta cũng không phải là bởi vì muốn gả cho Thụy vương, bất quá ta chỉ muốn xem nàng sẽ làm ra chuyện gì. Ngươi nói xem, hiện tại nàng sẽ nghĩ về ta như thế nào?”

Thu Nhược Y trầm ngâm: “Nàng nhất định sẽ đề phòng ngươi hãm hại nàng, lại vừa vặn xảy ra chuyện này, khó trách người nói qua đêm nay ngươi nhất định sẽ bị bại lộ. Aiz, đều là do ta gây họa, Nạp Cát Nhã quận chúa, cô nói xem hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?”

Sương Lan Nhi chăm chú nhìn Thu Nhược Y, lắc đầu: “Không có biện pháp, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.”

Thu Nhược Y thờ dài một hơi: “Vậy, chuyện Đan Thanh kia, nhất định đã đánh vào Thu Khả Ngâm một đòn đả kích. Trong lời nói của Đan Thanh trước khi chết, tuy là nhận tội nhưng cũng không nói rõ ràng, có rất nhiều điểm không hợp lý, Vương gia là người thông minh, nhất định sẽ hoài nghi Thu Khả Ngâm, ít nhất cũng sẽ không tin tưởng nàng nữa. Vả lại Vương gia cũng sẽ hiểu ra chuyện của Lan phu nhân năm đó là có người rắp tâm hãm hại…”

Sương Lan Nhi cười ảm đạm, ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng, nàng nhẹ nói: “Chuyện năm đó còn quan trọng sao? Thu Khả Ngâm trong lòng Long Tiêu Đình có vị trí như thế nào còn quan trọng sao? Cho dù chuyện của Lan phu nhân năm đó được giải oan thì sẽ thế nào? Với tính tình của Long Tiêu Đình mà nói, nhiều lắm là hắn sẽ không buồn để ý đến Thu Khả Ngâm nữa, mà nghiêm trọng hơn thì là phế truất nàng đi. Nhưng trước mắt xem ra, Thu Khả Ngâm còn có thể ngồi ở vị trí Vương phi này hay không, đối với chúng ra mà nói cũng không quan trọng. Chuyện chúng ta chân chính phải làm là lật đổ Thu gia, đem mối quan hệ giữa Thu gia và Long Tiêu Đình cắt đứt hoàn toàn, hay nói cách khác, Long Tiêu Đình cùng Thu gia trở mặt, có thể làm được như vậy cũng không dễ dàng. Cũng không phải chỉ chuyện của một Lan phu nhân mà có thể thay đổi được gì.”

“Vậy ý cô là?”

Sương Lan Nhi trầm ngâm, lấy giấy bút ra viết lên ba chữ.

Thu Nhược Y xem xong, mi tâm nhíu chặt: “Thu Bội Ngâm, nương ta?”

Sương Lan Nhi hơi ngẩng đầu nhìn ánh nến chớp động, trong nháy mắt có chút hoảng hốt: “Chỉ có một người có thể làm hắn hoàn toàn không thể khống chế được. Người đó chính là Thu Bội Ngâm.” Nói xong ánh mắt nàng ngưng trệ, mi giãn ra tựa như tất cả chỉ là mây khói.

Thu Nhược Y nhìn vẻ mặt nàng kỳ lạ, vươn tay ra huơ huơ trước mặt, nghi hoặc nói: “Nạp Cát Nhã quận chúa, ta như thế nào lại cảm thấy cô còn quyết tâm hơn cả ta. Tình cảm trong đó cũng so ra nhiều hơn.”

Sương Lan Nhi hoàn hồn, xấu hổ nói: “Nào có. Hiền vương thường cùng ta ngồi nói chuyện phiếm, rất nhiều chuyện đều là ta nghe từ hắn.”

“A” Thu Nhược Y cố tình kéo dài âm, mặt lộ rõ vẻ đã hiểu. Long Đằng thích Sương Lan Nhi, nàng đương nhiên biết chuyện đó, nói vậy chuyện của Sương Lan Nhi Long Đằng cũng từng nói ra, về tình lý bên trong hắn nhất định đã từng phó thác cho Nạp Cát Nhã quận chúa. Bất quá, nếu như nàng đã quyết định can dự vào, nàng nhất định sẽ cho Long Đằng thấy một kế hoạch thật hoàn mỹ, nàng nhất định phải làm thật tốt.

Nâng mắt nhìn Nạp Cát Nhã quận chúa, nàng đột nhiên thấy chuyện quận chúa bị bại lộ cũng không hẳn là xấu. Bởi vì sau này người có thể làm thành đại sự sẽ chỉ còn mình nàng. Cũng tốt, đến lúc đó trước mặt Long Đằng sẽ chỉ có nàng mà thôi, công lao tất thuộc về nàng. Nàng cũng muốn đoạt lấy đứa con của Sương Lan Nhi là Long Quân Trạch để chính tay mình nuôi nấng, như thế ngày sau xem ở phân thượng Long Đằng đặt trên người nó, niệm tình cũ hắn cũng sẽ không bất hòa với nàng. Nhẩm tính thời gian, nàng thầm nghĩ, nhất định mọi sự sẽ thành.

Sương Lan Nhi cũng không biết Thu Nhược Y lúc này đang nghĩ gì, nàng đột nhiên cảm thấy ngực có chút tắc nghẹn. Nàng đứng dậy mở cửa sổ ra. Ban đêm thật tĩnh lặng, gió lạnh thổi từng cơn, ánh trăng nhu hòa, ẩn ẩn đâu đó nghe thấy âm thanh rào rạc.

Quay đầu, nàng đột nhiên nói: “Nhược Y, chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi cái chết của Thu Bội Ngâm có liên quan đến Thu Khả Ngâm?”

Thu Nhược Y sửng sốt: “Không thể nào. Các nàng dù sao cũng là tỷ muội?”

“Tỷ muội?” Sương Lan Nhi khi nói chuyện biểu tình như đóng băng ba thước, nụ cười lạnh từ đáy lòng tràn ra: “Những người trung thành với nàng nhiều năm mà nàng còn không chút lưu tình gạt bỏ, thậm chí cả Quế ma ma nhìn nàng lớn lên từ bé cũng không ngoại lệ. Vậy ta thấy tình cảm tỷ muội cũng không hẳn là sâu đậm. Huống chi người chiếm cứ được trái tim Long Tiêu Đình là Thu Bội Ngâm, chỉ một Lan phu nhân nho nhỏ mà đã khiến nàng hận đến thấu xương, không tiếc đủ loại thủ đoạn để diệt trừ. Vậy người nói xem năm đó…”

Thu Nhược Y cả kinh, đứng phắt dậy thiếu chút nữa làm rơi ly trà: “Ý ngươi là Thu Khả Ngâm hại chết mẫu thân của ta, tỷ muội tương tàn?”

Sương Lan Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mi tâm nhíu lại nói: “Chúng ta không có bằng chứng, bất quá chỉ là phỏng đoán. Nhìn Đan Thanh đã chết, chúng ta cũng mất đi manh mối. Chẳng qua chỉ đặt ra giả thiết, nhỡ đâu lại có triển vọng.”

“Hảo, bất quá…” Thu Nhược Y trầm tư trong chốc lát, hô hấp ngưng trọng: “Bất quá, chuyện này đã xảy ra từ rất lâu, nếu như thật sự có manh mối chỉ là Hiền vương chắc chắn đã sớm điều tra. Không biết chúng ta thì có năng lực gì? Nếu đã nói vậy, ta đột nhiên cảm thấy không loại trừ khả năng Thu Đoan Trà cũng tham dự trong đó. Dù sao cũng chỉ là quăng đi, thật giống như Đan Thanh của ngày hôm nay, mẫu thân ta ngày xưa có lẽ cũng bị các nàng ruồng bỏ như vậy…”

“Ân, làm người đương nhiên sẽ có những nỗi sợ hãi. Ta không tin tay nhuộm máu tươi lại có thể an ngủ. Hai ngày này, Đan Thanh chết thảm, nói vậy Thu Khả Ngâm cùng Thu Đoan Trà sẽ ngủ không ngon. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này.”

Thu Nhược Y hai mắt đột nhiên trợn lên: “Ý của người là…”

“Giả thần giả quỷ! Chỉ cần làm chuyện trái với lương tâm nhất định sẽ sợ ma quỷ gõ cửa.” Sương Lan Nhi thản nhiên nói.

Lúc này, gió lạnh rít gào ngoài cửa sổ, tiếng lá cây vang lên có chút quỷ mị rợn gáy.

Thu Nhược Y giật mình, cảm giác từng sợi tơ trên người dựng đứng. Chuyển mắt, ánh nến cũng chợt dần mỏng manh lung lay như sắp tàn. Một luồng khói đen thoát ra từ ngọn nến càng làm cho ánh sáng thêm ảm đạm suy yếu.

Làm trái với lương tâm, nhất định sẽ sợ quỷ thần gõ cửa… nàng có sao? Nàng có sao? Lan nhi, nếu như ngươi ngầm biết, sẽ oán ta sở tác vi tác sao?… Ngươi sẽ oán ta lợi dụng Quân Trạch để đạt được mục đích của mình sao? Ngươi đừng oán ta, nếu như ta hoàn thành được tâm nguyện, ta nhất định cả đời này sẽ đối tốt với Quân Trạch…

Sương Lan Nhi thấy hai tròng mắt sáng ngời của Thu Nhược Y bỗng chốc tối đi, ánh nến lại chập chờn khiến đôi mặt lại càng thêm ảm đạm. Cảm thấy nghi hoặc, nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy Thu Nhược Y, nói: “Người làm sao vậy? Chuyện ta vừa mới nói người có nghe rõ hay không?”

Thu Nhược Y hoàn hồn, nàng gật đầu: “Hảo, lần này ta sẽ trù tính thật tốt.” Dừng một chút, nàng đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sương Lan Nhi, ánh mắt phức tạp giống như đang xem kỹ một vấn đề nan giải.

Sương Lan Nhi bị nhìn như vậy mà có chút tức giận: “Nhược Y, sao ngươi nhìn ta như vậy, có chuyện gì sao?”

Thu Nhược Y lộ ra sắc mặt thâm trầm: “Ta đang nghĩ, cô là người Bắc Di Quốc, vì sao lại đồng ý hỗ trợ Hiền Vương? Sẽ không phải cô có mục đích khác?”

Sương Lan Nhi đứng tựa bên cửa sổ, phía sau nàng là màn đêm vô tận dường như có thể nuốt chửng tất cả. Thu Nhược Y trước mặt lộ ra biểu tình hung ác chưa từng nhìn thấy, đúng là làm cho nàng có chút điểm nhìn không thấu.

“Hiền Vương từng nhiều lần cứu phụ thân ta, lại cống hiến rất nhiều cho bộ lạc ta, ta giúp hắn cũng là cái lẽ.”

“Thật không? Người có dám thề người đối với Hiền Vương không có nửa phần tư tâm?” Thu Nhược Y gây sự: “Ta thích hắn, ta làm tất cả cũng là vì hắn. Ta cái gì cũng chịu làm, không phải bởi vì ta ngốc mà ta không muốn có bất cứ người nào khác làm thay. Hôm nay ta phải hỏi người một câu. Cô đối Hiền vương, có tình cảm hay không?”

Bước từng bước một, nàng bức Sương Lan Nhi ngửa người ra ngoài: “Có hay không?”

Lui không được, cũng không rảnh nghĩ nhiều, Sương Lan Nhi bật nói: “Không có!”

Thu Nhược Y rút người về, ngồi trở lại trên ghế, bên môi tràn ra ý cười xinh đẹp, đẹp đến quỷ dị: “Hảo, ta chờ những lời này của cô. Nhớ kỹ những gì cô đã nói, cũng đừng đổi ý. Thu Đoan Trà bên kia, ta nhất định sẽ khiến nàng không thể trở mình, đợi tin tức của ta.”