Kim Phi Tích Bỉ

Chương 97: Quân cờ vô dụng




Ngoại thành Thượng Dương, những dãy núi nùng nùng nhấp nhô, ráng mây chảy dài thành đường tựa ranh giới giữa trời và đất, vạch ra sắc nồng như mực vảy.

Dưới chân núi, âm thanh trận trận cấp bách như mưa rào trút xuống, đập tan sự tĩnh lạc.

Long Đằng thúc ngựa chạy như cuồng phong vũ bão, tóc đen tản ra bay phấp phới theo gió, ngọc thụ lâm phong, đẹp đến mĩ cực. Áo trong của hắn lúc này lộ ra từng tầng mồ hôi, bị gió đông thổi qua, một loại cảm giác lạnh tóc gáy thẩm thấu toàn thân, từ trước đến nay, chưa bao giờ sự sợ hãi hoảng loạn lại dần dần lan tràn, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn như vậy.

Sương Sương, nàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chờ ta, nhất định phải chờ ta…

Roi vung xuống, cong ngựa chạy thục mạng về phía trước, cả rừng cây chìm trong yên tĩnh cũng giật mình mà rung động.

Hắn lẻ loi một mình, phóng ngựa chạy vội, cả người giống như một đạo kiếm lợi hại có thể sẻ đôi ngọn núi, nhắm thẳng Hạ Lan cốc mà tới.

Rẽ qua một khúc cong, lại một khúc, Hạ Lan cốc còn cách khá xa nhưng mùi cháy khét đã nồng đậm xông vào mũi. Mày hắn càng nhíu chặt lại, hắn cảm nhận được có dự cảm không lành, đạp ngựa chạy càng nhanh hơn. Lúc này, ngăn chặn trước mắt hắn là một hồ nước cạn yên tĩnh, ánh nắng phản chiếu lên mặt nước, phản xạ một màu đỏ chói mắt. Hắn phi ngựa phóng qua, kích dậy bọt sóng bắn lên cao ba thước nhưng hắn không rảnh để ý, mặc cho nước xối vào y phục cùng tóc tai.

Lại quẹo vào một khúc, sóng nhiệt tựa như lưu thủy cuồn cuộn dâng trào. Một tiếng oanh lớn nổ ra tựa như vô số nghiệp chướng từ địa ngục mãnh liệt phun trào, thanh âm nổ ầm ầm khiến mặt hắn phút chốc run rẩy đến trắng bệch.

Hắn nhịn xuống trái tim đập thình thịch, phóng ngựa quọe vào ngã rẽ cuối cùng, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn sợ đến ngây người.

Chỉ thấy phía trước khói lửa đầy trời, Hạ Lan Cốc chìm trong chết tróc giống như địa ngục hiển hiện.

Phía chân trời mây đỏ hừng hực khí thế thiêu đốt, không biết là bởi vì ánh nắng hay là bởi khói lửa, khói đen bao phủ khắp quần núi trùng điệp dường như muốn nuốt trọn tất cả.

Dõi mắt nhìn lại, phía sau là một mảnh u ám nhuốm đầy màu đỏ của máu.

“Sương Sương…”

Hắn kinh hô một tiếng, đáy lòng như tụt xuống hố sâu vạn trượng, hắn bỏ ngựa chạy thục mạng về phía trước. Nhiệt lửa bốc lên nuốt trọn cát bủi cây cối và cả hắn nhưng hắn vẫn liều lĩnh tiến lên. Cảnh tượng thê thảm phía trước càng thêm rõ ràng. Dung nhan tuấn lãng trắng bệch cùng ánh mắt đỏ ngầu như bị thiêu đốt.

Nơi này khắp nơi đều là dấu vết của giao chiến, kiếm tích thương đao lê liệt khắp trên mặt đất, máu chảy thành sông, nơi nơi đều thấy thi thể người chết, Long Đằng nhận ra có trong số những kẻ chết ở đây có đặc phái viên hộ viên của Bắc Di Quốc đi theo bảo vệ Sương Lan Nhi. Mà những thi thể khác là…

Trời! Hắn chấn kinh. Nơi này tại sao lại có kỵ binh Bắc Di Quốc? Nhìn tranh phục này, nhìn mũ mão này, trên người khoác khôi giáp khắc mãnh hổ độc xà, đây rõ ràng chính là tàn dư quý tộc hiếu chiến chạy trốn được trong trận càn quét chính biến lần đó… Tát Cảnh bộ lạc. Bọn chúng đã là *tang gia chi khuyển, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào mục tiêu của chúng là Nạp Cát Nhã quận chúa? Giết sứ thần, phá hư hòa bình hai nước, chúng muốn chiến sự tái khởi? Tát Cảnh bộ lạc muốn nhân hai bên tranh cò, ngư ông đắc lợi?

*Mất nơi nương tựa, lang thang.

Thu Cảnh Hoa, quả là kế sách thâm độc, xem ra chính là muốn giết người không lộ mặt.

Hắn đã đến chậm một bước, nhìn tàn dư xem ra trận đấu đã kết thúc từ sớm, cũng không biết hiện tại nàng có an toàn không. Long Đằng hận đến nghiến răng, trán nổi gân xanh, hắn lo lắng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của nàng, tìm kiếm xem còn có ai sống sót hay không.

Cuối cùng hắn cũng tìm thấy một tên hộ vệ Bắc Di Quốc, người nọ vẫn còn thoi thóp thở, Long Đằng dùng sức lay hắn tỉnh, vội vã hỏi: “Sương… Không phải, quận chúa của các ngươi đâu?”

Người nọ vươn bàn tay đầy máu chỉ về hướng khe núi Hạ Lan Cốc xa xa, nơi đó chính là điểm bắt nguồn của trận cháy ngùn ngụt này, khói đặc vẫn còn cuồn cuộn bốc lên tựa như một hố đen khổng lồ. Hao hết khí lực còn lại, người nọ khó khăn nói: “Quận chúa… trước khi vào sơn động kia… đột nhiên gặp mai phục, chúng nô tài có hơn trăm người, còn đối phương… đối phương…” Nói chưa xong hắn đã vô lực buông tay xuống, không còn hơi thở.

Sơn động?

Long Đằng nhìn về phía Hạ Lan Cốc cách đó không xa đang bốc khói đen mù mịt, hắn chỉ cảm thấy đáy lòng trĩu xuống, trước mắt như chìm vào bóng tối. Gắng sức đứng lên, hắn chảy nhanh chạy đến hang núi kia.

Dưới chân hắn có vô số là đao kiếm, còn có cả mũi tên. Hết thảy trời đất phảng phất như bị ngọn lửa mãnh liệt nuốt trọn, càng đến gần sơn động càng cảm nhận được sức mạnh của trận cháy này, càng lúc càng mãnh liệt, phong trợ hỏa thế, cả thung lũng núi đều hừng hực cháy nghi ngút.

Khói đặc nóng rực khiến cho không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi than. Hít thở không thông.

Đột nhiên một thị vệ Bắc Di Quốc còn sống nhận ra Hiền vương, lết người túm vạt áo hắn, la lớn: “Hiền vương, không thể đi, người không thể đi! Trong động đã bị phóng hỏa, hơn nữa động cũng sắp sụp rồi. Hiền vương, người không thể đi!”

Long Đằng hất tay gạt người nọ ra.

Nhưng ngay lập tức sau đó, ầm ầm một tiếng vang thật lớn trút xuống. Là tiếng đất đá sụp đổ, cả thiên địa cũng tựa như run rẩy trước chấn động này, sơn động kịch liệt lung lay, ngọn lửa cháy đến tận trời xanh trong nháy mắt bị vây khốn bên trong.

“Không!” Hắn hét to một tiếng. Mắt hắn mở trừng trừng nhìn từng tảng đá lớn sập xuống, trong nháy mắt bịt kín lối vào sơn động.

“Không, Sương Sương… không!”

Hắn chạy đến cửa động, rút trường kiếm bên hông, dùng sức bổ xuống rồi lại đánh xuống, cự thạch cứng rắn rất nhanh bị hắn bổ xuống mà xuất hiện mất vết đao nhưng cũng không có mảy may có chút nứt vỡ nào, mặc cho bảo kiếm tuyệt thế có sắc bén đến đâu cũng trở thành vô dụng. Hắn giận giữ ném kiếm đi, bất chấp lửa hun đến nóng bỏng, hắn tay không nhấc từng tảng đá ra.

Lửa cháy hừng hực xung quanh không chút kiêng kị bành trướng như vươn nanh vuốt muốn nuốt chửng hắn, lăn qua da thịt hắn, đau đớn ngấm vào thực cốt.

Cự thạch khó có thể lay động, lại nóng đến bỏng tay, không bao lâu tay hắn đã bật máu, cuối cùng cả đôi tay máu thịt lẫn lộn, máu nhỏ thành dòng trên cánh tay.

Cho dù hắn nỗ lực đến đâu cửa động vẫn không chút nhúc nhích, hắn chỉ còn cách dùng chính thân thể mình đẩy, hắn ngưng tụ tất cả khí lực, dùng dức đầy, đẩy nữa đẩy nữa thẳng cho đến khi gân cốt đều như chết lặng, không còn nửa điểm cảm giác. Lòng hắn đau, rõ ràng đến vậy, giống như ngàn vạn lưỡi dao cắt vào da thịt, máu thịt lẫn lộn, đau đến lục phủ ngũ tạng.

Nàng không thể xảy ra chuyện, nàng ngàn vạn lần cũng không thể xảy ra chuyện, hắn đã trút bao nhiêu tâm tư như vậy, rốt cục là vì cái gì? Vì cái gì? Hắn chỉ là hy vọng nàng có thể sống tốt. Không chỉ là sống tốt, nàng còn có hài tử của nàng, nàng phải có năng lực bảo hộ hài tử của mình. Hắn làm tất cả cũng chỉ là vì nàng… Vì tương lai của nàng… Chỉ có diệt trừ Thu gia, nếu không cho dù có đi đến tận chân trời góc bể, Thu gia đều sẽ không bỏ qua cho hài tử của nàng. Cho nên hắn mới chịu đi tranh giành ngôi vị hoàng đế, chỉ có làm hoàng đế mới có thể diệt trừ Thu gia, thay nàng dọn sạch cản trở. Hắn biết rõ làm như vậy là đưa bọn họ vào hiểm cảnh… nếu có thể làm lại hắn vẫn sẽ làm như vậy… hắn không sai… không thể sai… nhưng nếu như nàng xảy ra chuyện gì, vậy tất cả những gì hắn làm còn có ý nghĩa gì…

Sương Sương… Sương Sương…

Đáy lòng hắn không ngừng gọi tên nàng, nàng không thể chết, tuyệt đối không được chết. Nàng chờ ta, nàng nhất định phải chờ ta.

Hắn không ngừng đánh vào đá lớn, huyết nhục mơ hồ đứng trước sức mạnh của thiên nhiên quả là nhỏ bé đến như vậy.

Tâm hắn, từng phần từng phần bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, nếu nàng thật sự ở trong động…. hắn thật không dám tượng tượng, cũng không cách nào tưởng tượng…

Khắp nơi đều chìm trong khói đen, tai của hắn ù ù, mơ hồ nghe thấy tiếng nói ôn nhu gọi hắn: “Thiếu Quân… Thiếu Quân…”

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, thê lương hét lên một tiếng: “Sương Sương…”

Trên mặt hắn lúc này đã không phân rõ được rốt cục là nước mắt hay là mồ hôi, đau lòng đến không ngôn ngữ nào tả được. Trước mắt hắn mơ màng, hắn tuyệt vọng lắc đầu. Toàn thân hắn đều đau, nhưng lòng đã sớm chết lặng, bức xạ nhiệt nóng bỏng như hun vẫn đang tập kích hắn nhưng vẫn kém xa thống khổ trong trái tim này. Hắn chỉ cảm thấy chính mình sẽ tan chảy, sẽ rơi vào vực sâu không đáy…

Nếu như nàng xảy ra chuyện hắn sống còn có ý nghĩa gì?

Sương Sương… hắn liều mạng hô to cho đến khàn cả giọng.

Chỉ tiếc tiếng gào thét của hắn bị thiêu rụi trong khói lửa, không có ai đáp lại hắn. Hỏa hoạn trong gió cuộn càng thêm lộng hành, màu đỏ dữ tợn không chút lưu tình cắn nuốt mọi thứ bên trong nó.

Đúng lúc này, hai gã tàn dư kỵ binh Tá Cảnh bộ lạc còn chưa chết nhận ra Long Đằng, ánh mắt chúng hung hăng nhìn hắn, hận thù nói: “Chính là ngươi, là ngươi hại chết bộ lạc của chúng ta! Ngươi một kẻ người nam, quốc gia chúng ta nội chiến thì liên quan gì đến ngươi! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, thay Khả Hãn của chúng ta báo thù!”

Nói xong hai kẻ này liền nâng đao lên thẳng tắp hướng về phía Long Đằng đâm tới.

Long Đằng kỳ thực đã sớm phát hiện phía sau có dị động, mà khi hắn nhặt trường kiếm trên mặt đất lên thì cả người bỗng nhiên đình trệ tại chỗ, không buồn nhúc nhích. Nếu như nàng đã không còn… hắn còn chống đỡ làm gì, không bằng cùng nhau…

Hai tên kỵ binh tàn tộc thấy hắn không phản ứng, trong lòng không khỏi mừng thầm, càng thêm càn rỡ, mắt thấy trường thương đã cách người hắn không còn bao nhiêu.

Đột nhiên… “A”… tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người kia lần lượt ngã xuống, trong đó một kẻ sau lưng bị cắm một bả đao vô cùng sắc bén, chỉ nhìn thấy chuôi đao bảo thạch hoa lệ lộ ra dưới ánh lửa mà phát sáng rực rỡ. Máu tươi ồ ạt chảy ra thành dòng chảy trên mặt đất dài.

Long Đằng cũng không ngẩng đầu lên, hắn nản lòng thoái chí nhìn mặt đất, nhìn máu kia chậm rãi chảy thành sông, dừng lại ở đôi giày da nai tinh xảo. Nhìn hình như có chút quen mắt… Nhìn lên nữa, là ống quần gấm đen buộc chặt bên cổ chân, thêu ám văn mà nàng thích nhất, váy ngắn da dê màu nâu, đai lưng báo vằn, vạt áo trắng thậm chí có những chiếc chuông nhỏ nhẹ nhàng lay động trong gió phát ra những âm thanh đinh đang.

Đi lên nữa, dưới mũ liêm chân trâu tựa hồ là dung nhan vô cùng quen thuộc đối với hắn, là hai tròng mắt linh động ấy.

Hắn triệt để sửng sốt, là nàng… hay là ảo giác…

Sương Lan Nhi mới vừa rồi tựa hồ nghe được ai đó gọi nàng, lúc này nhìn xung quanh xem còn ai muốn tập kích nữa hay không. Nàng kỳ quái nhìn Long Đằng, nghi ngờ nói: “Hiền vương? Ngươi sao vậy? Hai người nọ vừa rồi muốn giết ngươi, sao ngươi lại không phản kháng? Nếu không phải ta vừa vặn chứng kiến, ngươi bây giờ chẳng phải đã đi gặp Diêm vương?”

“Ta…” Long Đằng ấp úng. Nhìn rõ nàng đang đứng trước mặt, còn đang nói chuyện với hắn, hắn đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, tay chân không nghe theo sai khiến, thì ra cảm giác kinh hỉ lại hoang mang đến vậy.

Sương Lan Nhi liếc nhìn dáng vẻ toàn thân chật vật của hắn, hai tay, đầu vai máu thịt mơ hồ, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú đen bẩn. Nàng lại nhìn về phía tảng đá chặn cửa động sau lưng hắn rồi lại một lần nữa nhìn hắn. Đột nhiên nàng lên tiếng hỏi: “Hiền vương, không lẽ ngươi cho là ta còn ở trong đó?”

“Ta…” Hắn lại một lần nữa nghẹn lời. Trời biết hắn đích thực là nghĩ như thế, thiếu chút nữa hắn còn định cùng nàng quy tiên.

Nàng nhíu mày giải thích: “Trong sơn động toàn bộ đều là vũ khí, thoáng nhìn ta cũng đoán được nhất định có gì đó sẽ liên quan đến ngươi, giữ lại những thứ này nhất định để lại tai họa, chắc chắn có kẻ muốn nhân cơ hội hãm hại ngươi, cho nên ta đành chủ trương đốt hết chúng, đem toàn bộ sơn động đốt toàn bộ. Bất quá, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Chưa đợi Long Đằng mở miệng, nhãn thần nhạy bén của nàng đã khóa chặt hắn.

Lúc này phía chân trời ánh nắng đã rút đi, hỏa diễm bốc cao, thẳng chiếu vào dung nhan xinh đẹp lại lạnh lùng của nàng. Nàng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt thâm thúy như nhìn thấy đáy lòng hắn, nàng dõng dạc nói từng chữ: “Hiền vương điện hạ, kế hoạch của chúng ta đã bị phá, ta bây giờ đối với ngươi mà nói bất quá chỉ còn là một quân cờ vô dụng.”

Nói xong, môi nàng xẹt qua một tia cười xinh đẹp như trăng sáng: “Ta đang nghĩ, liệu ngươi có lời giải thích nào muốn nói với ta không?”

Long Đằng sửng sốt, lí nhí nói: “Giải thích cái gì?”

Đột nhiên hắn tựa như cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn bước lên một bước, gắt gao ôm lấy nàng vào trong ngực, hắn ôm như vậy chặt, như vậy dùng sức, dường như muốn dung nhập nàng vào cơ thể mình, như muốn hòa nàng vào trong tận xương tủy.

“Nàng không có việc gì là tốt rồi… Thật tốt… Ta đã cho rằng…” Hắn kích động nói không thành câu.

Sương Lan Nhi bị hắn ôm chặt quá đến hít thở không thông, xương sườn của nàng như muốn gãy ra, nhưng trong lòng nàng lại lặng yên này sinh cảm giác ngọt ngào.

Nàng đưa hai tay ra ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng cảm nhận thân thể hắn đang khẽ run lên. Nàng nghiêng mặt, áp tai vào lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt của hắn, rõ ràng như vậy, khiến tim nàng cũng như muốn hòa vào nhịp đập ấy.

Khí tức nam nhân quen thuộc, sự ấm áp quen thuộc, còn có…. Long Thiếu Quân mà nàng quen thuộc… rốt cục cũng trở về!

Môi nàng cong lên, nàng mỉm cười, thanh âm như mưa xuân kéo dài: “Thiếu Quân, ngươi trước đó không phải nói ta chỉ là một quân cờ của ngươi hay sao? Vậy ngươi đối với quân cờ vô dụng này có phải hay không khẩn trương thái quá rồi? Phải không Thiếu Quân?”