Kinh Hoa Vụn Vỡ

Chương 3




7

Im lặng một lúc lâu ta mới mở miệng một cách đắng chát: "Mấy ngày hôm trước ta có một giấc mơ."

Tạ Trọng Lâu chống mép giường ngồi xuống, nhìn ta không chớp mắt: "Nàng mơ thấy thứ gì?"

"Ta mơ thấy...ngươi thay lòng thương Thẩm Tụ, tự mình tới Lục phủ từ hôn. Ta khăng khăng phải gả, là Thái hậu đích thân ban hôn cho chúng ta. Sau đó ngươi và Thẩm Tụ ra vào có đôi, mà ta..."

Nói không nổi nữa.

Những cảnh này dù chỉ còn ở trong trí nhớ của kiếp trước, nhưng lại một lần nữa xuyên qua thời gian để hồi tưởng vẫn khiến ta không tránh được sẽ có một cơn đau đớn thổi quét trong lòng.

Mi mắt ta run run, không thể ngăn cản mà nhớ tới những đêm dài bị tra tấn đó.

Lúc ta trôi nổi trong những đau đớn cùng cực, thì giọng nói của Tạ Trọng Lâu vang lên hết lần này tới lần khác bên tai, trong thanh âm chứa đựng vô tận châm biếm:

"Không phải khăng khăng một mực gả cho ta sao? Thiếu nam nhân đến như vậy, đây không phải những gì ngươi muốn à?"

"Lục Chiêu Ý, ngươi đáng đời."

Bỗng nhiên có một vòng tay ấm áp ôm chặt ta, ta lấy lại tinh thần mới phát hiện Tạ Trọng Lâu vươn tay ôm ta vào lòng, dùng đầu ngón tay tách cánh môi bị ta dùng sức cắn vào răng ra, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng rồi nhanh chóng biến mất.

Hắn nói một cách trịnh trọng: "Ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy. Mãi mãi đều sẽ không."

"Chiêu Chiêu, đây chỉ là một giấc mơ, nàng đừng coi là thật."

Hơi thở của hắn, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu ta, từng tấc da thịt chúng ta chạm vào nhau đều quen thuộc đến thế.

Hắn không phải quyền thần Tạ Trọng Lâu dùng đủ mọi cách nhục nhã châm biếm ta ở kiếp trước.

Hắn là Tạ tiểu tướng quân cưng chiều yêu thương ta, cùng ta lớn lên suốt mười sáu năm qua.

Hay là...năm năm dài lâu làm thể xác và tinh thần ta kiệt quệ mỏi mệt ở kiếp trước, đúng chỉ là một giấc mơ?

Ta mệt cực kỳ, tựa vào lòng Tạ Trọng Lâu thiếp đi lúc nào không hay.

Mấy ngày sau đó có thể vì uống thuốc Tô thái y kê đơn mà thân thể của ta đã tốt hơn rất nhiều.

Cũng vào lúc này Xuân Yên chợt đến phủ Thái phó cầu kiến, nói rằng Tạ Trọng Lâu mời ta đến thăm trường luyện võ ở ngoại ô Kinh Thành.

"Ngươi đi về nói với hắn là ta không đi."

Vẻ mặt Xuân Yên vô cùng đau khổ mà đứng im ở đó, chắp tay xin xỏ với ta:

"Lục cô nương, ngài độ lượng đến thăm một cái đi. Tiểu tướng quân nói nếu không mời được ngài sẽ trừ nửa năm tiền lương của tiểu nhân, cô nương tội nghiệp tiểu nhân với."

Hắn đi theo Tạ Trọng Lâu mười năm, một cái miệng cực biết ăn nói, tất nhiên sẽ biết nói như thế nào có thể khiến ta mềm lòng.

Ta thở dài, cuối cùng vẫn gác bút lại: "Thôi được rồi, đi thôi."

Xe ngựa vừa tới cửa trường luyện võ, ta còn chưa kịp đứng dậy đã có một bàn tay khớp xương đẹp tuyệt vén rèm lên, ngay sau đó lộ ra gương mặt đầy hưng phấn của Tạ Trọng Lâu.

"Chiêu Chiêu, ta biết ngay là nàng muốn tới xem ta luyện kiếm mà."

Ta đang chuẩn bị xuống xe, nghe hắn nói vậy nháy mặt đứng hình: "Rõ ràng là ngươi sai Xuân Yên đến mời ta tới."

"Đúng rồi, làm tốt lắm."

Tạ Trọng Lâu vô cùng hài lòng, gật đầu với Xuân Yên: "Thưởng cho ngươi ba tháng tiền lương."

Xuân Yên vui vẻ ra mặt: "Tạ ơn tiểu tướng quân đã ban thưởng, tạ ơn Lục cô nương đã nể mặt!"

Ta xách váy đứng ở thành xe ngựa, đang định nhảy xuống thì Tạ Trọng Lâu đã trực tiếp ôm eo ta rồi đột nhiên kéo ta vào l ồng ngực hắn.

"Aaa---"

Vô thức hét một tiếng kinh hãi, ta vừa ôm sát cổ hắn theo bản năng liền thấy mặt mày hắn sáng bừng, đuôi mắt có ý cười vui vẻ vô cùng.

"Tạ Trọng Lâu!" Ta tức giận mà hét một tiếng: "Ngươi...háo sắc, buông ta ra!"

Hắn không những không buông tay, ngược lại còn ôm ta chặt hơn: "Lục Chiêu Ý, ta không có háo sắc, chúng ta đã đính hôn rồi nha."

"Hôn sự đã hủy."

Nhắc tới chuyện này hắn rõ ràng không vui, hầm hừ một tiếng:

"Nàng cứ chờ xem, tháng sau tiểu gia ta sẽ vào cung thỉnh cầu thái hậu lại ban hôn lần nữa cho nàng biết!"

Nắng trời nóng rực, trán hắn lấm tấm mồ hôi, mặt mày kiêu căng, nốt ruồi son đỏ thẫm ở đuôi mắt, hồng y tung bay cùng tạo thành một bức tranh rực rỡ đến tận cùng.

Ta chìm trong đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, nhất thời hoảng hốt.

Hồi phục tinh thần lại mới cảm thấy xấu hổ buồn bực: "Ban hôn một lần nữa cái gì, ta còn chưa nói muốn gả cho ngươi đâu Tạ Trọng Lâu!"

"Lục Chiêu Ý."

Hắn bỗng nhiên gọi tên ta, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Ta bần thần một chút liền thấy khuôn mặt tuấn tú kia nhích lại gần, chóp mũi hắn gần như chạm vào mũi ta.

"Cho ta một cơ hội chuộc tội."

Ta giật mình: "...Chuộc tội gì?"

"Chuộc tội cho Tạ Trọng Lâu ở trong giấc mơ của nàng." Hắn vẫn đang ôm ta, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả mặt trời: "Ta muốn làm nàng biết những ngày sau khi thành thân với Tạ Trọng Lâu mới không phải như vậy."

8

Tạ Trọng lâu đưa ta vào trường luyện võ, tướng sĩ dưới trướng hắn vô cùng nhiệt tình đến giúp vui nhưng đều bị Tạ Trọng Lâu đuổi đi chỗ khác.

"Nàng ngồi đây, ta luyện một bộ kiếm pháp cho nàng xem."

Mùa xuân năm ngoái là lần đầu Tạ Trọng Lâu dẫn binh lên chiến trường, dùng một cánh quân ba ngàn người tập kích bất ngờ, đánh thắng gần mười ngàn đại quân của Bắc Khương.

Tin chiến thắng vừa truyền về Kinh thành đã khiến long nhan mừng rỡ, ngay lập tức ban thưởng cho hắn một chức quan chính nhị phẩm tướng quân.

Dù cho đặt trong kinh thành xuất hiện vô số nhân tài kiệt xuất, thì trong thế hệ con cháu trẻ tuổi nhà quan hắn vẫn luôn là người xuất sắc nhất.

Sau khi Tạ Trọng Lâu được phong tướng quân, mỗi lần ta đi tham gia tụ hội của đám khuê tú trong Kinh thành, sẽ thường có người nhắc tới hôn sự của ta và hắn.

"Tạ tiểu tướng quân tuấn mỹ hào hoa, bây giờ tuổi còn trẻ chiến công đã hiển hách như vậy, đúng là tìm khắp kinh thành cũng không ra hôn phu tốt như thế."

Tất nhiên ta luôn biết hắn chỗ nào cũng tốt, chẳng thể chê vào đâu được.

Nhưng Lục Chiêu Ý ta cũng không hề kém cỏi.

Khi còn bé phải học chữ, ta luôn luôn học nhanh hơn ca ca, lúc bảy tuổi học Kinh sử xong đã có thể viết ra chút văn chương đơn giản.

Lớn hơn một chút mỗi lần Tạ Trọng Lâu luyện kiếm đều gọi ta tới, giấu mọi người dạy ta mấy chiêu.

"Ta biết các tiểu thư khuê các trong kinh thành đều không học cái này."

Khi ấy hắn lau mồ hôi trên trán, nhướng mày cười với ta: "Nhưng nàng là Lục Chiêu Ý, nàng không giống bọn họ."

Mũi kiếm phá vỡ không khí phát ra tiếng vang rào rạt, ta tập trung nhìn một lúc mới phát hiện ra bộ kiếm pháp hắn đang luyện chính là bộ kiếm pháp năm mười hai tuổi hắn học không tốt làm ta bị thương, rồi sau đó lén lút kéo ta ra ngoài dạy ta học.

Mỗi một động tác đều lưu loát hơn so với bốn năm trước, cũng sắc bén hơn, chiêu thức nào cũng mang theo sát khí.

Sau khi luyện xong hắn thu kiếm đi về hướng ta đang ngồi, lúc hắn gần đến bên cạnh, ta mở miệng đang muốn nói chuyện thì đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Tạ tiểu tướng quân!"

Là Thẩm Tụ.

Hôm nay nàng mặc trang phục lửa đỏ, tay cầm trường kiếm, quần áo nhìn lại mới thấy cùng Tạ Trọng Lâu có chút xứng đôi.

Nhưng Tạ Trọng Lâu vừa nhìn thấy nàng ta, sắc mặt dần trở nên khó coi, hắn lạnh nhạt nói: "Ai cho ngươi đi vào trường luyện võ của ta? Quan phó tướng, kéo nàng ta ra ngoài!"

"Chắc Tạ tiểu tướng quân chưa biết, thần nữ tới đây là ý chỉ của hoàng thượng."

"Vậy à."

Vẻ mặt của Tạ Trọng Lâu không chút thay đổi, lời nói ra cũng không khách khí: "Nếu đã vậy ngoại ô Kinh Thành nhiều trường luyện võ như thế, ngươi tùy ý chọn một cái là được. Chỗ này của ta không chào đón ngươi!"

Hắn cự tuyệt thẳng thắn không nể nang, Thẩm Tụ đứng hình, nụ cười trên mặt gần như không giữ nổi:

"Chẳng lẽ Tạ tiểu tướng quân nghĩ rằng một giới nữ lưu như ta không xứng được ở trường luyện võ của ngươi? Ngay cả hoàng thượng đều---"

Tạ Trọng Lâu không nhịn được nữa liền mặc kệ nàng, đi thẳng tới chỗ ta:

"Mặc kệ ngươi có gào thét thế nào thì trường luyện võ của ta cứ là không có nữ nhân, nếu ngươi không phục thì vào cung mà khóc lóc với hoàng thượng, mách lẻo tố cáo gì tùy ngươi!"

Thẩm Tụ nhìn về phía ta một cái đột nhiên nói:

"Tạ tiểu tướng quân, rõ ràng là người nói trường luyện võ của ngươi không được xuất hiện nữ nhân mà, tại sao Lục cô nương có thể vào đây? Ngươi đây là tiêu chuẩn kép!"

Tạ Trọng Lâu trầm mặt:

"Đừng có nói nhảm nữa, nếu ngươi muốn tiến vào thì cũng đừng nghĩ mấy chiêu mèo cào giơ chân múa tay của người có thể làm ta thay đổi. Tới luôn đi, nếu ngươi trụ được mười chiêu của ta mà không gục thì ta đồng ý cho ngươi vào."

Dù ta chưa từng học võ nghệ bài bản nhưng cũng có thể nhìn ra trong người Thẩm Tụ không có nội lực, chiêu thức phù phiếm, trận múa kiếm trên cung yến cũng chẳng qua là mấy chiêu võ thuật đẹp mắt mà thôi.

Kiếp trước cũng không có gì khác, nhưng khi đó Tạ Trọng Lâu lại coi nàng như châu như bảo, thậm chí còn hay dùng võ nghệ của nàng để châm chọc ta:

"Được nuôi dưỡng như mấy con chim hoàng yến trong khuê các giống Lục đại tiểu thư, làm sao mà biết cân quắc không nhường tu mi có sức hút thế nào?"

Dường như hắn đã hoàn toàn quên rằng kiếm pháp và thuật cưỡi ngựa của ta bây giờ chính là hắn từng chút từng chút một dạy bảo.

Mà hôm nay khi Tạ Trọng Lâu ra chiêu không hề nhường nhịn thì Thẩm Tụ chẳng có chút năng lực đánh trả nào, mới qua hai chiêu đôi tay nàng đã bị hắn vắt chéo sau lưng, ghì chặt trên mặt đất.

Thẩm Tụ thẹn quá thành giận, quay đầu lại nói: "Tạ tiểu tướng quân bắt nạt một giới nữ lưu như ta, trong lòng không có chút thương hương tiếc ngọc nào sao?"

Tạ Trọng Lâu bật cười giễu cợt:

"Chính miệng ngươi nói trước mặt hoàng thượng rằng bản thân ngươi không giống với các tiểu thư khuê các mềm yếu như hoa khác, lời mình nói ra mà cũng không nhớ rõ à?"

"Nếu bây giờ đang ở trên chiến trường, ngươi cũng trông cậy vào quân Bắc Khương sẽ thương hoa tiếc ngọc với ngươi?"

Thẩm Tụ cắn môi, ngẩng đầu lên một cách điềm đạm đáng yêu, nhỏ giọng nói gì đó.

Trong khoảnh khắc đó trong lòng ta bỗng dưng nảy ra một tia bất an khó hiểu, vô thức đi về phía trước vài bước.

Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói kiêu ngạo không hề che dấu của Tạ Trọng Lâu:

"Cho tới bây giờ Tạ Trọng Lâu ta theo đuổi lại người trong lòng đều quang minh chính đại, còn cần cái ngươi gọi là kích thích? Ngươi đừng quá coi trọng bản thân mình, Thẩm tiểu thư."