Kính - Song Thành

Chương 12: Chương 12





Mớ bòng bong nhiễu nhương đến nghiêng trời lệch đất vào buổi suy tàn của Mộng Hoa vương triều, kẻ nhen lên tia lửa đầu tiên không ngờ lại chính là y.

Lúc ấy, y bất quá chỉ là một nô lệ chưa có giới tính, do đó chưa thể gọi là nam nhân, thậm chí còn không được coi là một con người.

Thêm vào đó, y còn biết múa rối, dung mạo xuất chúng nên bị Thanh Vương tâm địa khó lường mua về, đưa lên thần điện trên Già Lam Bạch Tháp để phục vụ Thái tử phi Bạch Anh.
Thiếu nữ quý tộc Không Tang đó chỉ mới mười sáu tuổi, là trưởng nữ của vương gia đứng đầu Bạch Tộc trong Không Tang lục bộ.

Dung mạo, huyết thống cho đến kiếm thuật không gì không xuất sắc hơn người.

Thế nhưng tỳ vết duy nhất chính là người mẹ không ra gì.

Nguyên phối phu nhân của Bạch vương lúc con gái mới có ba tuổi đã rời bỏ trượng phu và tộc nhân, theo người khác cao bay xa chạy.

Vụ bê bối đó trở thành trò cười của chư vương.
Vì vết nhơ đó, vốn không tới phiên nàng được tuyển làm Hoàng thái tử phi.

Muội muội do kế mẫu của nàng, con gái của Thanh vương đời trước sinh ra, mới thích hợp để ngồi vào vị trí cao quý đó.

Nhưng thật không ngờ, Đại Tư Mệnh phụ trách chọn Thái tử phi ở Bạch tộc muốn tránh chuyện Thanh Vương chuyên quyền, nên chỉ ra nàng là Bạch vi hoàng hậu ngàn năm trước chuyển thế, nhân tuyển Thái tử phi không thể thiếu nàng được.
Một câu đó trở thành bằng chứng quyết định.

Thừa Quang đế lập tức hạ chiếu sách phong.

Lúc được sách phong, mi tâm của nàng được vẽ lên phong ấn hình ngôi sao mười cánh đỏ son.

Đó chính là phong ấn của các đời Thái tử phi, đến lúc cử hành hôn lễ sẽ do trượng phu giải khai.

Trước lúc đó, không có kẻ nào trên Vân Hoang được chạm vào nàng.

Nếu bị người lạ không phải là trượng phu tương lai chạm vào, phong ấn đó sẽ biến mất.
Bắt đầu từ mười lăm tuổi, thiếu nữ này phải xa rời người nhà, sống ở nơi cao nhất của Vân Hoang, tiếp nhận sự dạy dỗ của nữ quan trong Già Lam thần điện và Đại tư mệnh, chuẩn bị cho đại điển thành hôn năm mười tám tuổi.

Trong giai đoạn tu hành cô đơn đó, cữu cữu Thanh Vương mua một giao nhân lên thần điện để nó múa rối cho nàng vui.
Những tháng ngày trên thần điện xa rời chúng sinh loáng cái đã trôi qua, phảng phất như dây leo lặng lẽ mọc dài, quấn quýt, không ai phát hiện ra giữa thiếu nữ quý tộc và giao đồng ti tiện đó đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến một hôm, Thanh vương cáo giác một tội lỗi không sao tin nổi làm rúng động cả vương thất Không Tang.

Do đó, giao đồng mù lòa bị thị vệ dẫn tới trước mặt chư vương cùng bách quan.
“Là nàng ta dụ dỗ ta.” Giao đồng không nhìn thấy gì nhưng vẫn chỉ thẳng vào thiếu nữ quý tộc trước mắt, chẳng chút lưu tình lạnh lùng lên án, “Là thái tử phi dụ dỗ ta! Ta đã sờ nàng ta, còn hôn nàng ta nữa.”

Chư vương nghe vậy hỗn loạn cả lên.
“À, quả nhiên phong ấn ở mi tâm đã bị mất rồi!” Thanh Vương cười lạnh, bước tới giật tung tấm mạng che mặt của thiếu nữ, nhìn qua một lượt rồi cao giọng tuyên bố: “Thái tử phi đã không còn trong trắng nữa! Đích xác đã bị giao nhân ti tiện này chạm vào rồi!”
Đại điện huyên náo đột nhiên yên bặt, bao nhiêu ánh mắt sắc bén như kiếm tràn đầy kinh ngạc và khinh bỉ chằm chằm nhìn vào gương mặt tái nhợt của nàng thiếu nữ quý tộc- hoàng thái tử phi vốn không thể xâm phạm.
Phong ấn hình ngôi sao mười cánh đỏ son trên trán tán loạn, rõ ràng đã bị người khác chạm vào.
Đỉnh bạch tháp là nơi dành riêng cho phi tử sinh sống, vốn không cho bất cứ người ngoài nào tiến vào, dẫu thân thiết như cha anh cũng không được.

Thật không ngờ giao đồng ti tiện lợi dụng thời cơ, tiếp xúc với phi tử không ai được chạm vào của hoàng thái tử.
Thân là quốc mẫu tương lai của Không Tang, một nữ tử địa vị tôn quý như vậy lại bị một giao nhân ti tiện làm ô nhục! Trăm ngàn năm nay, giao nhân chỉ là nô lệ và công cụ của người Không Tang, chuyện này truyền ra ngoài chính là sỉ nhục của cả Mộng Hoa vương triều!
Nghe lời buộc tội thẳng thừng cùng bao nhiêu lời thì thầm chê bai, gương mặt vốn tái nhợt của thiếu nữ lại càng nhợt nhạt thêm, nhưng không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Nàng một mình đứng giữa điện, chăm chăm nhìn vào thiếu niên dưới thềm vừa buộc tội mình.

Đột nhiên khóe môi nàng mấp máy rồi nàng ngẩng đầu lên thản nhiên hồi đáp: “Đúng vậy, ta bị ma tính của giao nhân mê hoặc, làm mất mặt cả Không Tang, ô nhục dòng máu đế vương.

Xin cứ xử phạt.”
“Bạch Anh quận chúa mất đi thanh bạch, bị phế truất ngôi Thái tử phi.” Đại tư mệnh chau đôi lông mày bạc trắng, tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng tội lỗi đến mức này không sao vãn hồi được, chỉ đành theo đúng luật lạnh lùng tuyên bố: “Sau đó bị định tội hỏa thiêu, thiêu sạch những dơ bẩn để cáo tố với trời cao!”
Nghe lời phán xử như vậy, Bạch vương bờ vai chấn động, dụng lực xiết chặt bàn tay.

Nhưng tội danh trọng đại như vậy, dẫu đó là con gái ruột của mình, ông cũng chẳng có cách nào cứu giúp.
Ở trong góc, Thanh Vương vẻ mặt ung dung đắc ý, ngầm vỗ vai thiếu niên.

Thiếu niên giao nhân dung mạo kinh người vẫn không có chút biểu tình, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Thái tử phi vừa nói chuyện, lạnh lùng thản nhiên.
“Phế truất nàng ta…” Trên vương tọa, đế quân tay cầm chung rượu say túy lúy lặp lại theo lời của Đại tư mệnh, thân thể béo phì như muốn rớt ra khỏi ghế ngồi.

Sủng cơ bên cạnh vội ôm lấy lão ta, lau đi nước miếng tràn ra khóe miệng.

Bởi sống hoang dâm vô độ nhiều năm, mới năm mươi tám tuổi mà Thừa Quang đế đã mất đi khang kiện, lui vào nội cung đã nhiều ngày không ra nghị sự.

Hôm nay nếu không phải được Thanh vương bí mật bẩm cáo tin tức trọng đại: Thái tử phi có thể đã không còn trong sạch, Thừa Quang đế cũng không lên điện làm gì.
Tuy ngồi ở đó, nhưng vị hoàng đế béo phì này sớm đã mất sạch thần trí, tựa hồ căn bản chẳng còn nghe rõ đám phiên vương thần tử bên dưới nói cái gì nữa.

Lão ta chỉ lè nhè lặp lại lời của Đại tư mệnh: “Phế truất… thiêu chết, thiêu chết nó!”
Giọng nói thất thần nhưng cũng cho thấy rõ nét bạo
ngược đặc trưng của bạo quân nổi danh nhất trong lịch sử Không Tang.

Lời nói của hoàng đế vừa dứt, bọn thị vệ đã ùn ùn kéo tới, nhanh chóng trói ngược hai tay của nàng, gỡ lấy trang sức mũ miện, áp giải nàng chuẩn bị hỏa thiêu.
“Chạy đi! Mau chạy đi!” Bạch vương giương mắt nhìn bất lực, suýt chúc nữa đã gào lên với con gái: “Anh nhi, chạy đi!”
Con gái ông tuy tuổi còn trẻ nhưng thiên phú kinh nhân, từ nhỏ đã được Không Tang kiếm thánh Tôn Uyên chỉ dạy.

Luận về võ nghệ, nàng là người mạnh nhất trong Bạch tộc.


Nếu như nàng muốn chạy, đám thị vệ trên đỉnh Bạch tháp tuyệt đối không sao cản được.
Thế như thiếu nữ quý tộc Không Tang chỉ ngẩn người đứng đó, chẳng chút phản kháng để mặc người ta xử trí.
“Thả nàng ra!” Giữa vô số ánh mắt thờ ơ, đột nhiên một giọng nói vang lên, mạnh mẽ tựa như mãnh hổ gầm rống.
Mọi người trên điện quay đầu kinh ngạc rồi đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng thái tử điện hạ!”
Không biết nhận được tin này từ đâu, Chân Lam hoàng thái tử đóng quân bên ngoài hộc tốc quay về, rảo bước lên điện, nhìn bách quan quỳ mọp mà cười lạnh: “Đám người các ngươi sao lại dám đối xử với hoàng hậu tương lai của Không Tang như vậy!”
“Hoàng hậu tương lai của Không Tang”, câu nói đó khiến mọi người kinh hãi thất sắc.

Ý của hoàng thái tử là mặc cho vị hôn thê phạm đại tội, nhưng vẫn không muốn phế truất sao?!
Đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao Chân Lam thái tử lại đột nhiên giúp đỡ Bạch Anh.

Y trước giờ phóng đãng thành tính, hết sức chống đối lại hôn sự này.

Vì sao vụ bê bối đến vậy lại làm y đổi ý? Chẳng phải là y đã cương quyết cự tuyệt cưới con gái Bạch Vương làm phi bao nhiêu năm nay rồi sao? Vì chuyện này, y thậm chí còn xung đột mấy lần với Thừa Quang đế nữa.
Thế nhưng Không Tang là một quốc gia chỉ tuân theo lời nói của đế quân.

Hiện giờ Băng tộc bốn bề bao vây Già Lam thánh thành, hoàng thượng sức khỏe nguy ngập, không cách nào lo việc triều chính.

Lúc trong ngoài nguy khốn, hoàng thái tử chính là người thực sự tiếp quản quốc gia.

Y đã mở miệng thì chẳng ai dám trái lại.
Lặng lẽ ôm lấy con gái, Bạch vương lau đi mồ hôi lạnh, còn Thanh Vương mặt mày hằm hằm phẫn nộ.
Dưới sự cương quyết của hoàng thái tử, đại điển hôn lễ vẫn cử hành như thường.

Nhưng vì bên ngoài có Băng tộc đe dọa, hôn lễ có chút gấp rút.

Không giống như những dịp lễ lạt khác có lục bộ triều kiến, bốn phương bái yết, Chân Lam hoàng thái tử vội vã quay về dự hôn lễ thậm chí chưa kịp thay ra chiến giáp.
Dưới sự cương quyết của hoàng thái tử, đại điển hôn lễ vẫn cử hành như thường.

Nhưng vì bên ngoài có Băng tộc đe dọa, hôn lễ có chút gấp rút.

Không giống như những dịp lễ lạt khác có lục bộ triều kiến, bốn phương bái yết, Chân Lam hoàng thái tử vội vã quay về dự hôn lễ thậm chí chưa kịp thay ra chiến giáp.
Trên đỉnh Bạch tháp cao vạn trượng, quảng trường trước Thần điện rộng rãi trang nghiêm.

Gió thổi tung tà áo của tân nương, thái tử phi tương lai của Không Tang trang phục lộng lẫy lặng lẽ chờ đợi phu quân.

Đợi đến khi không thể bị ai khác nghe thấy, nữ tử yên lặng nãy giờ chợt cười lạnh hỏi phu quân của mình: “Chân Lam điện hạ, lúc trước chẳng phải ngài vẫn luôn phản đối hôn sự này sao?”

“Đương nhiên!” Chạy một mạch lên tận đỉnh Bạch tháp vạn thước, Hoàng Thái tử có chút hụt hơi, vẫy tay ra lệnh cho lễ quan định đổi y phục cho mình lui xuống, “Hai người chúng ta trước đây chẳng ai biết ai cả.

Ai lại ưng một nữ nhân gán cho mình chứ? Thái tử ta là kẻ để người khác sắp đặt sao?”
Nghe lời nói thẳng thắn đến mức vô lễ đó, Bạch Anh ngẩn người, chăm chăm ngắm vị phu quân tương lai của mình sau lớp khăn che mặt kết từ trân châu.

Từ lâu nàng đã từng nghe đám cung nhân nói lén với nhau: vị Chân Lam hoàng thái tử này kỳ thật là do Thừa quang đế cùng một nữ tử bình dân Sa quốc sinh ra, trước giờ vẫn lưu lãng ở dân gian.

Đến khi y mười bốn tuổi, vì Thừa Quang đế nhiều năm nay đã mất đi năng lực gieo giống, mắt thấy dòng máu hoàng gia không cách nào tiếp tục, nên lão ta đành phải đem đứa con huyết thống hèn mọn này vào Già Lam thánh thành tiếp thụ giáo dục của hoàng gia.

Nhìn người đối diện, Bạch Anh đột nhiên mỉm cười: “Vậy sao tới giờ điện hạ lại chịu?”
“Nhìn một đám chó chết đó ăn hiếp một nữ nhân, thật chẳng vừa mắt chút nào!” Uống ực một hơi hết chén Mộc tê lộ, cảm thấy đã lấy lại hơi, Chân Lam hoàng tử hừ một tiếng: “Giao nhân đó là một đứa nhóc chưa biến thân, làm được cái gì? Bị hôn một cái thì đã làm sao? Thái tử ta còn không để ý, bọn chúng lại lôi ra quy tắc tổ tông cái quái gì đó, muốn thiêu chết nàng! Đó là đạo lý chó chết gì! Con mẹ nó, ta cứ cưới nàng, để xem bọn chúng ai dám động đến sợi lông của nàng?”
Bạch Anh hơi giật mình: “Quyết định gấp rút như vậy, điện hạ không sợ về sau sẽ hối hận ư?”
“Chuyện về sau thì để về sau hẵng nói!” Chân Lam hoàng thái tử đặt chén xuống, chỉ ra cảnh tượng chiến tranh đằng đằng sát khí dưới chân Bạch tháp: “Hiện tại phải đối phó đám rợ Băng xâm nhập! Thật là, không biết ai dẫn đám rợ Băng từ mặt biển về đây chứ? Bọn chúng thật là mạnh…” Dừng một chút, y lộ vẻ mệt mỏi: “Không biết còn chi trì được bao lâu nữa.

Nếu mất nước rồi, cái gì về sau càng không cần phải nói.”
Thế nhưng nữ nhân vốn chẳng mấy hứng thú với chuyện quốc gia đại sự, nàng chỉ lơ đãng lắng nghe câu được câu chăng rồi hạ giọng lí nhí: “Chân Lam điện hạ… xin ngài, xin ngài tha thứ cho Tô Ma đi.”
“Tô Ma?” Chân Lam hoàng thái tử nghĩ một hồi cũng không nhớ ra đó là ai.
Bạch Anh khó khăn lắm mới mở lời được: “Là giao nhân múa rối đó… Y vẫn là một đứa bé.”
“Được.” Nghe thấy lễ quan bắt đầu những thủ tục rườm ra, hoàng thái tử lơ đễnh gật đầu.
“Có, có thể cho thần thiếp gặp y một lần chăng?” Nàng liều lĩnh thỉnh cầu.
Lời đề nghị này có chút không yên phận, nhưng Chân Lam hoàng thái tử chỉ nhìn sâu vào mắt nữ nhân sắp trở thành thê tử của mình, thẳng thắn đáp ứng: “Được!”
Trước đại lễ sách phong, được hoàng thái tử đồng ý, nàng gọi thiếu niên giao nhân lại gần, dịu giọng: “Tô Ma, hoàng thái tử chịu tha cho ngươi rồi.” Dừng một chút, lông mày tú lệ của thái tử phi nheo lại, đôi mắt ngây thơ thoáng chút bi thương ngơ ngẩn: “Là Thanh vương… Thanh vương phái ngươi tới phải không? Ông ta đưa ngươi lên Bạch tháp là muốn ngươi làm như vậy, phải không?”
Nghe thấy tội lỗi nặng nề bất ngờ được miễn xá, gương mặt của thiếu niên giao nhân chẳng lộ chút vui sướng nào.

Đột nhiên y cất giọng phiêu hốt mà lạnh lẽo: “Thanh vương nói nếu phá được phong ấn ở mi tâm của thái tử phi, để hoàng thái tử lập thái tử phi khác, ông ta sẽ đốt đan thư cho ta được tự do, không phải làm nô lệ cho người Không Tang nữa.” Ánh mắt của thiếu niên lóe sáng, môi bĩu ra, cười nói: “Đương nhiên ta đâu có ngu.

Ta biết phạm đại tội như vậy, Thanh Vương muốn cứu ta cũng khó.

Nhưng mà nếu dụ dỗ được thái tử phi của người Không Tang, đúng là một việc rất đáng hãnh diện! Nữ tử tôn quý của Không Tang cùng với một nô lệ giao nhân… Càng nghĩ ta càng muốn phá lên cười! Dẫu có tan xương nát thịt thì cũng đáng!” Mắt lộ vẻ khoái trá, bao cừu hận tích góp nhiều năm, thiếu niên đột nhiên phá lên cười sằng sặc.
“Tô Ma.” Nàng chăm chăm nhìn giao đồng, dầu mấy ngày nay khổ sở trong ngục tối, nhưng sắc mặt của thiếu niên vẫn sáng rực như ánh mặt trời.

Đó là ma tính đặc trưng của tộc Giao nhân sao? Bao nhiêu năm nay, đám quý tộc Không Tang đều bị giao nhân mê hoặc cả, không tiếc làm ô uế huyết thống thuần túy của mình.

Nàng phải chăng cũng bị ma tính đó mê hoặc sao?
Đại điển phải bắt đầu rồi, cung nữ bên cạnh thúc hối.

Thái tử phi cúi người ôm chặt lấy thiếu niên giao nhân trước mắt bao người, chẳng chút oán hận mỉm cười, dặn dò bên tai y: “Được rồi, chuyện gì cũng đã là quá khứ, hãy quên hết đi… Quên hết mọi chuyện đi!”
“Tô Ma, giao nhân các ngươi có thể sống đến ngàn năm phải không? Hãy đợi ta.

Kiếp sau ta nhất định không làm người Không Tang mà ngươi căm ghét nữa.

Đến lúc đó, bọn ta lại ra ngoài chơi thả diều nhé!”
Nói ra được những lời này, đôi mắt yên ả đoan trang của thái tử phi chợt ánh lên vẻ tinh nghịch vui sướng của một thiếu nữ mười tám tuổi.

Tô Ma chỉ cảm thấy ngón tay này nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của mình.


Nói dứt, thái tử phi đột nhiên ngả người ra sau, lướt qua lan can bạch ngọc trên đỉnh Bạch tháp! Bốn bề hỗn loạn, cung nữ kế bên hấp tấp chộp lấy dây lưng của nàng, nhưng soạt một tiến, hai ba sợi dây lưng chợt đứt rời như bị rã nát.
Dây lưng bị đứt đột ngột như vậy, rõ ràng là do nàng chuẩn bị từ trước.

Đến Chân Lam hoàng thái tử cũng không kịp giữ nàng lại, bộ áo xa hoa tự như lông chim phấp phới rơi xuống mặt đất cách xa vạn trượng rồi chìm trong tầng tầng mây trắng bao quanh Bạch tháp.

Người Không Tang chuẩn bị đại điển trên tháp cùng với đám xâm lược bao vây bên kia hồ nhất tề kinh hãi hô vang.
Đằng xa, ba vị nữ tiên cưỡi Bỉ dực điểu đến dự đại điện cũng giật mình kinh hãi.
“Sao lại thế này?” Nữ tiên Tuệ Già và Hi Phi buột miệng kêu lên, quay mặt nhìn nhau.
“Mau đi!” Mị A điểm ra một chỉ, đại điểu màu xanh đang cưỡi nhanh như chớp bay về phía đám lông vũ đang rơi xuống.
Chỉ có thiếu niên giao nhân là chẳng nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng hô vang kinh hãi chấn động cả đất trời.
Cảm giác ấm áp từ ngón tay của nàng vẫn còn lưu lại trên má, nhưng người thì đã như cánh bạch nhạn rơi từ Già Lam Bạch tháp sáu vạn bốn ngàn thước rơi xuống.

Nàng sẽ không quay lại nữa.
Trơ mắt nhìn con gái yêu rơi xuống, khóe mắt của Bạch Vương như rách ra, ông không nhẫn nại được nữa, rút kiếm chém xuống Thanh vương, quảng trường hôn lễ nhất thời hỗn loạn.

Oán hận chất chồng bao năm nay bạo phát, không để ý gì đến ngoại địch xâm nhập, nội loạn giữa lục bộ nổi lên.

Hai bộ Thanh Bạch bắt đầu công kích lẫn nhau, bốn vị vương gia còn lại đều có lập trường riêng, chia thành mấy phe phái cũng bị cuốn vào trong.
Hoàng thái tử Chân Lam tự biết mình không giỏi đạo trị quốc càng không cách nào ngăn trở, chỉ đành tự mình đối kháng ngoại địch.
Chỉ cách mỗi mặt hồ, Băng tộc ngoại lại đã chiếm được mọi lĩnh địa khác trên Vân hoang đại lục, bao vây bốn bề quanh Già Lam thánh thành ở giữa hồ.

Thông lộ duy nhất của Thánh thành là Diệp Thành cũng bị công chiếm.
Khói lửa chiến tranh bao trùm Vân Hoang.

Mười năm sau, Không Tang quốc rơi vào tay Băng tộc ngoại lai, cả một dân tộc hoàn toàn tiêu vong.
Thế nhưng thiếu niên giao nhân gây ra loạn “Khuynh quốc” đã không còn trên lục địa nữa.

Chẳng bao lâu sau vụ lộn xộn ở đại lễ thành hôn, Chân Lam hoàng tử giữ lời hứa, thả giao đồng kẻ làm cả nước nổi loạn đi.

Được đặc xá, y ôm con rối hình người rời đi.

Đứng trên đỉnh Thiên Khuyết, hai tay hai chân đã bị cào đến rướm máu.

Tuy không nhìn thấy gì, y vẫn đứng trên đỉnh núi quay về phía tây, nhìn lại Vân Hoang lần cuối, thầm lập lời thề.
Trăm năm như vó câu qua cửa, hiện giờ cũng là lúc trời sắp bình minh, y trở thành nam tử, nay cũng quay về nơi này.

Vọng nhìn Bạch tháp sừng sững giữa trời đất một hồi lâu, mơ hồ có thể thấy được bạch vũ rơi xuống.

Thế nhưng mọi chuyện đều đã trôi qua… đều đã kết thúc.
Ôm con rối trong lòng, đôi mắt trống rỗng của y nhìn lên bầu trầu xanh ảm đạm.

Con rối đó không biết lúc nào đã há miệng, mặt lộ vẻ trào phúng, cùng với chủ nhân mở to mắt nhìn trời.
Đột nhiên, Quỷ lỗi sư lẫn con rối đều đổi sắc mặt.
Dưới bầu trời ảm đạm trước bình minh, có sáu ngôi sao rạch ngang bầu trời từ bắc sang đông, rơi về phía Thiên Khuyết!