Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 170: Để cho anh hưởng phúc




Con hổ nhỏ? Cô lúc nào thì lại biến thành con hổ rồi vậy? Không phải Heo Con sao? Không thích cái tên này! Cô cũng không hung dữ như vậy! Hổ mẹ không phải là con vật tốt!

"Em mới không phải. . . . . ." Cô bĩu môi phản bác lại.

"Tại sao không phải? Heo con càn qyấy cũng là con hổ nhỏ. . . . . .Ăn anh đến gắt gao. . . . . . Đến đây đi, tới ăn anh!" Trong tròng mắt đen của anh, tình dục bắt đầu nổi lên.

Cô cũng không tránh khỏi động tình, bị ngọn lửa trong mắt anh thiêu đốt. . . . . .

Vậy mà, ở trong nháy mắt rút đi toàn bộ quần áo anh, cô lại giật mình.

Bộ ngực của anh như thế nào cũng có một đạo một đạo dấu đỏ? Có chỗ còn hiện ra vết bầm xanh tím. . . . . .

"Anh đây là. . . . . ." Cái này rõ ràng là bị mộc trượng hoặc là mộc côn (trong phim cổ trang hay có đó mọi người) đánh! Chẳng lẽ cha mẹ anh nhẫn tâm như vậy sao? Nói thế nào con cái cũng là máu mủ của cha mẹ, lại càng là miếng thịt rớt xuống từ trên người người mẹ, cô nhìn cũng đau lòng, cha mẹ anh thế nào cũng không đau lòng?

Tay cô chỉ nhẹ nhàng chạm một cái vào vết thương của anh, sợ đụng đau anh, lập tức lại rút tay về.

Anh bắt được ngón tay cô, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng cắn xuống, "Không đau. . . . . . Thật. . . . . ."

Anh vừa nói như thế, trong lòng cô càng khó chịu hơn, nói đau cũng chính là anh, nói không đau cũng là anh, dù sao vết thương chồng chất đều ở trên người anh, cô đến tột cùng có thể mang cho anh cái gì?

Cô đã từng nghe nói, không được chúc phúc trong tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, không phải sao? Huống chi, cô lại không thể sinh đứa bé cho anh. . . . . .

Cái bóng ma này, cô nghĩ muốn quên đi nghĩ xem nhẹ nó, nhưng vì cái gì lại muốn vào lúc này chui đi ra?

Nhưng lại không dám đối mặt với ánh mắt của anh nữa, cô rũ rèm mắt xuống.

"Heo con!" Anh đè ở phía trên cô, giọng điệu ra lệnh gọi tên cô. Anh hiểu rất rõ cô, ánh mắt thế này đại biểu cho cái gì? Đại biểu sợ sệt cùng lùi bước! Người này, lại muốn nửa đường bỏ cuộc sao?

Cô bị anh gọi cả người run lên, vội vàng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt bức người của anh thì cũng hiểu một tiếng rống này có ý tứ gì. . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô khẩn trương giải thích, thậm chí có chút yếu ớt giải thích, "Em. . . . . . Em không muốn đẩy anh đi. . . . . . Em chỉ là . . . . . Chẳng qua là cảm thấy. . . . . ."

Anh thở phào nhẹ nhõm. . . . . .

Không muốn đẩy anh ra chạy trốn là tốt rồi, anh thật sợ cô một lần nữa lại trốn vào cái vỏ ốc của mình, thật vất vả mới kéo cô ra ngoài được. . . . . .

Chỉ là, cô cảm thấy cái gì đây?

"Em cảm thấy? Em có phải cảm thấy có lỗi với anh hay không? Có phải cảm thấy bởi vì em nên anh mới cùng cha mẹ bất hòa hay không? Phải hay không cảm thấy bởi vì em nên anh mới bị đánh? Có phải cảm thấy em cho anh hạnh phúc không đủ nhiều hay không?" Anh liên tiếp hỏi nhiều chuyện có phải hay không, từng câu từng chữ đâm trúng chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô.

Không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận, nhưng là, xác thật mỗi một câu đều là suy nghĩ trong lòng cô. . . . . .

Anh ngưng mắt nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, một thoáng ưu thương nhàn nhạt kia càng làm cho anh cảm thấy thương tiếc, nhưng mà, cô bây giờ là muốn như thế nào? Quần áo đều đã cởi hết, chuyện mới chỉ làm được một nửa, định lúc này cứ để cho anh nằm trên cô như vậy sao? Anh chắc chắn sẽ bị nổ tung mà chết. . . . . .

Cúi người , nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Nếu như, em thật sự nghĩ như vậy. . . . . . Vậy thì hồi báo anh thật tốt. . . . . . Hảo hảo. . . . . . Để cho anh hạnh phúc. . . . . ." Nói xong mấy chữ cuối cùng, đã là nhỏ giọng thầm thì, trong đêm tối thẳng thắn thành khẩn lẫn nhau, càng thêm mị hoặc. . . . . .

Cô cũng không phải là không muốn cho anh hạnh phúc. . . . . .

Anh có thể hạnh phúc, là chuyện cả đời này cô mong đợi nhất. . . . . .

Nhưng mà, cô thật sự cố gắng, vì cái gì càng cố gắng thì lại càng hoàn toàn ngược lại đây? Có lẽ là bởi vì có bóng ma lần trước, lần này trong lòng cô rất khẩn trương, tay của anh, mỗi lần ở trên người cô lướt qua một chỗ, thì da thịt ở những chỗ đó liền bắt đầu căng thẳng.

Cô thật rất muốn đáp lại anh, giống như trước kia vậy, tay anh lướt qua nơi nào, cô liền biến thành nước, nhưng cô làm không được. . . . . .

Khi anh vuốt ve cô từ trên xuống dưới một lần, cô toàn thân đều đã kéo căng cứng ngắc rồi. . . . . .

Anh tất nhiên là cảm giác được, không cần thử cũng cảm thấy rồi. . . . . .

Mặc dù khát vọng muốn cô đến dời núi lấp biển, nhưng anh vẫn là lựa chọn buông tha tất cả, chỉ là hôn nhẹ lên trán cô, vỗ lưng của cô trấn an, "Đừng khẩn trương, đừng sợ, còn chưa có chuẩn bị xong thì thôi, anh không để ý. . . . . ."

Nói xong, cưỡng ép chính mình từ trên người cô rời đi, một mạch chui vào phòng tắm, bắt đầu xối nước lạnh từ đầu đến chân. . . . . .

Nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, cô cảm thấy có lỗi, cô sâu sắc cảm thấy mình rất vô dụng, anh lại như thế đợi mình, cô lại lần thứ nhất rồi đến lần thứ hai để cho anh thất vọng. . . . . .

Anh nói, nếu như cô thương anh, nếu như cô đau lòng cho anh, như vậy phải thật tốt hồi báo anh, thật tốt, để cho anh hạnh phúc. . . . . .

Đây mới là những điều anh nghĩ muốn. . . . . .

Nhưng là, như thế nào mới có thể để cho anh hạnh phúc?

Cô cả người trần truồng cuộn mình ở trong drap, suy tư cái vấn đề này đồng thời cũng bội phần cảm thấy khổ sở.

Đang suy nghĩ, anh đã tắm xong đi ra. Hôm nay, thời tiết nóng mùa hè còn chưa có đi quá, ngày thường anh tắm xong luôn thích chỉ quấn cái khăn tắm ở bên hông, mà hôm nay, thế nhưng anh lại ăn mặc thật chỉnh tề, một thân quần áo ở nhà thoải mái.

Sau khi ra ngoài, liền hướng bên người cô nằm xuỗng, cách cô một chút cự ly, giống như là cố ý cùng cô cách xa, rồi sau tắt đèn trên bàn, giọng ôn hòa an ủi cô, "Tốt lắm, ngủ đi!"

Trong bóng tối, cô nhìn thẳng phương hướng trần nhà, không cách nào thanh thản ổn định nhắm mắt lại, đối với Thần An, có ngàn vạn xin lỗi, cũng không cách nào nói ra ba chữ "Thật xin lỗi" này, tựa hồ, Thần An không thích nghe cô nói ba chữ này, mà ba chữ kia nói quá nhiều, cũng không còn ý nghĩa. . . . . .

Cô hôm nay như vậy, nên làm cái gì?

Chợt, một ý niệm to gan dâng lên trong đầu, lại nói cô cho tới bây giờ cũng không có làm qua như vậy. . . . . . Chỉ là suy nghĩ một chút, trong lòng liền cuồng loạn không dứt. . . . . .

Tay của cô, đè tại ngực của chính mình, theo bản năng muốn vuốt lên cuồng loạn trong lòng, sau đó, từ từ hướng bên cạnh đưa tới. . . . . .

Từng chút từng chút đến gần. . . . . .

Từng chút từng chút cảm thấy mình đầu ngón tay mình đã ra đầy mồ hôi. . . . . .

Rốt cuộc chạm được cánh tay hơi lạnh của anh, thế nhưng anh lại giống như bị bàn ủi ủi trúng, lập tức rút về. . . . . .

Trốn tránh như vậy để cho trong lòng cô đau nhói, nhanh chóng xoay người ôm lấy anh.

Thân thể anh cứng đờ, cố gắng gỡ tay của cô ra, cô còn ôm anh như vậy, là muốn anh chết sao?

"Không. . . . . ." Cô cũng sợ anh đẩy mình ra, ôm chặt hơn nữa, hơn nữa càng cố chấp bò đến trên người anh.

Da thịt trơn mềm của cô dính vào trên người anh, hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô từng luồng từng luồng một chui vào trong hô hấp của anh, anh thật vất vả mới bình phục lại được thế nhưng dục vọng vào lúc này lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hô hấp cũng dần dần nặng nề.

"Ngoan, em ngủ đi. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . ." Anh cố gắng khắc chế mình, tiếp tục như vậy nữa, anh thật muốn chảy máu mũi!

Anh nghĩ kéo cô từ trên người anh xuống, nhưng ngón tay đụng phải thân thể trần truồng cô, giống như bị dính chặt, không thể tiếp tục dời đi. . . . . .

Cô trong lòng hoàn toàn rối loạn, vả lại sắc mặt đỏ rực, thật may là không có mở đèn, nếu không cô nhất định không có dũng khí tiếp tục nữa. . . . . .

Cô nhìn chằm chằm vào anh, không biết có phải là gần đây thời tiết nóng hơn hay không, môi của anh cũng bị nứt nẻ rồi. . . . . .

Vì vậy, cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khô nứt của anh, đầu lưỡi trơn bóng từng chút từng chút lướt qua đôi môi khô khốc của anh, từng chút từng chút, trêu chọc hô hấp của anh đến rối loạn không chịu nổi.

Khi anh không cách nào nhịn được, đang chuẩn bị lật người áp đảo cô, cô lại rời đi môi của anh, hôn, trượt đến cằm của anh, lưu luyến không chịu rời.

Rồi sau đó, đến cổ, ở hầu kết, cô hé miệng, ngậm trọn cả hầu kết. . . . . .

Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng hút một ngụm khí, nghe anh dùng giọng nói run rẩy nói, "Heo con. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . . Em em sẽ phải hối hận. . . . . ."

Không! Cô không làm rộn mới phải hối hận! Cô ở trong lòng tự nhủ.

Sau đó, tiếp tục đi xuống, vén lên vạt áo của anh, giống như anh mút hôn cô, mút lên hai điểm nổi lên trước ngực anh. . . . . .

Anh chỉ cảm thấy cả người bị ngọn lửa đốt nướng đến đau khổ không chịu nỗi, so với trước khi xông vào tắm nước lạnh càng nóng, càng điên cuồng hơn, anh thật không dám bảo đảm, nếu cô còn dám làm xằng làm bậy đi xuống, anh sẽ như thế nào. . . . . .

"Dừng lại, Heo con!" Giọng anh quát lớn cũng biến thành vừa thô vừa khàn. . . . . .

Vậy mà, cô lại giống như không có nghe thấy, tiếp tục đi xuống, học bộ dạng anh dừng lại trước rốn cô, rồi sau đó, đầu lưỡi đánh vòng. . . . . .

"Heo con!" Toàn thân anh run rẩy, tự nhận là đã đến giới hạn chuẩn bị sụp đổ, còn sót lại tia lý trí cuối cùng nói, "Heo con, dừng lại! Nếu không dừng lại anh liền bất chấp tất cả, thật sự mạnh mẽ muốn em rồi!"

Nhưng, khi anh rối rắm, cô lại nhanh như chớp dùng lực xé ra, quần của anh bị kéo đến đầu gối, giống như năm năm trước gặp gỡ. . . . . .

"Heo con! A. . . . . ."

Động tác của cô quá nhanh, anh không còn kịp ngăn cản nữa, cô thế nhưng ngậm vào của anh. . . . . .

Khiếp sợ đồng thời anh cũng cảm thấy một loại cảm thụ thoải mái chưa bao giờ trải qua, vả lại, thoải mái tận cùng mà mãnh liệt đến bất ngờ như vậy, anh bị chấn đọng bật người lên. . . . . .

Cô là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên động tác cũng không thuần thục, có thể nói hết sức mới mẻ, thậm chí, hàm răng còn bất chợt quét đến anh, nhưng là, lại đủ để cho anh huyết mạch tăng vọt. . . . . .

Phương thức mới mẻ mà kích thích như vậy, cũng không lâu lắm, anh liền cảm thấy bụng mãnh liệt buộc chặt, anh vội vàng đẩy cô ra, chất lỏng nong nóng liền nhanh chóng phun ra ngoài, may mắn kịp thời đẩy ra cô, không có làm dơ cô. . . . . .

Chịu đựng những ngày qua rốt cuộc lấy được phóng thích, anh cũng không có thoải mái sau vui vẻ, ngược lại sắc mặt tái xanh, đứng dậy đi phòng tắm.

Cô nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, không biết vì sao sao anh mất hứng. . . . . .