Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 32: Đêm tuyết soi chiếu kinh hoa (5)




Hà Vị đứng trong cánh cửa, nghe bên ngoài có kẻ căn dặn Liên Phòng chuẩn bị thức ăn.

Cô nhẹ kéo chăn gấm lên trên, vém kín cho chú hai. Trong tĩnh lặng, cô chậm rãi túm gọn mép chăn gấm. Cô sờ thử tay chú hai, có chút lạnh. Cô đến bên chậu đồng, vắt sạch khăn nóng, quay lại lau tay giúp chú hai.

Sau đó cô vuốt sạch nước mắt trên mặt, đưa khăn lông cho chú Mậu, bản thân đi về phía cửa.

Cô nhẹ giọng nói: “Gọi tất cả người giữ viện của chúng ta tới đây, mang theo súng”.

Cô nhìn cô bảy đang lo lắng, cười với cô bảy, khẽ lắc đầu, ngầm nói không sao đâu.

Chú Mậu mở cửa, bước nhanh đi ra, cô đứng nép một bên, không sốt ruột ra ngoài, tính toán thời gian chú Mậu đi gọi người giữ viện.

Bên kia rất nhanh đã yên ắng hơn, có lẽ chú Mậu đưa người tới rồi.

Cha ruột Hà Vị ra cửa, trầm giọng gọi: “Hà Tri Hành, chú không cần nằm lì trên giường mặc kệ cái gì cũng không hỏi tới, nhìn xem đám người làm nhà chú đi, đều rút súng ra hết? Nhà các chú là quân phiệt Bắc Kinh à? Muốn giết hết chúng ta hay bắt nhốt lại đây?”

Hà Vị vén rèm cửa lên, đi về phía cha ruột đang đứng giữa.

“Cha tôi đang ngủ”, cô nói, “Chư vị nếu có việc gì có thể nói với tôi”.

Cha ruột thấy Hà Vị đỏ mắt, khăn lông có thể chùi sạch lệ ướt nhưng không thể che giấu sắc đỏ trong đôi con ngươi vừa mới khóc xong: “Mày không thể làm chủ chuyện này”.

Cô đáp: “Cha tôi bệnh nặng, trong nhà mọi chuyện do tôi làm chủ, không có người thứ hai”.

Hà Tri Nghiễm nhìn Hà Vị, trầm giọng nói: “Thật đúng là bị Hà Tri Hành chiều hư. Được thôi, hôm nay sẽ để mày làm chủ, có liên quan đến bài vị cùng chuyện phân nhà —”

Hà Vị cắt ngang lời cha ruột, hỏi thẳng: “Các người muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý trả lại anh trai cho tôi?”

Một câu khiến những người có mặt đều kinh ngạc.

Người ở nơi này đa phần đều biết qua chuyện trước đó Hà Vị kiện tụng với người nhà, hiểu rõ tính tình cô không giống với những khuê các tầm thường ngoài kia, nhưng không đoán được một lần lại một lần càng lúc càng hoang đường.

Hà Vị nhìn vào mắt cha ruột: “Không ra giá được à? Hay vì vẫn không biết giá trị của vận tải đường thuỷ nhiều ít thế nào, sợ nói thiếu?”

Cô cùng cha ruột đối diện…

“Vớ vẩn!” Hà Tri Nghiễm trầm giọng răn dạy.

“Hôm nay chúng ta tới đây, bất quá vì đòi lại những thứ thuộc về Hà Nhữ Tiên”, có một người chú nói, “Nên cần phòng hai các người phân nhà. Chuyện này, e là cháu không thể làm chủ được”.

Cô trực tiếp đáp: “Phân nhà, là chuyện tuyệt đối không thể. Hỏi tôi sẽ nói vậy, hỏi cha tôi, cũng là những lời này”.

Hà Vị đảo qua hết những người trong nhà mình, cha ruột còn có đám chú bác đều đang nhìn cô.

Cô khẽ nói: “Nếu không chịu ra giá, vậy bài vị kia”, cô lấy lại bình tĩnh hồi lâu mới tiếp tục, “Tuỳ các người xử trí”.

Tất cả ở đây, ngay cả cô bảy đều bất ngờ nhìn Hà Vị.

Hà Vị lại nói: “Anh trai tôi là người hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy cảnh cha vì một tấm bài vị bị ép đến tức chết. Thế nên hôm nay tôi thay anh làm chủ”, cô nhìn cha ruột cùng mấy chú bác đứng sau, “Bài vị này, nhà chúng tôi từ bỏ, tôi sẽ tự lập một tấm mới, còn cái kia xin các người xử trí hộ cho”.

Trong phòng yên tĩnh đến doạ người.

Sắc mặt cha ruột lúc này vô cùng khó coi, có người đứng sau nhắc nhở Hà Vị: “Cháu có biết, đây không chỉ là chuyện về một tấm bài vị… Hôm nay cháu nói những lời này, sẽ khiến anh trai ruột của mình không thể nhập vào từ đường nữa không?”

Hà Vị chậm rãi đáp: “Tôi biết”.

Cô nhìn cha ruột Hà Tri Nghiễm nói: “Ông có mười mấy phòng vợ lẽ, thứ không thiếu nhất chính là con cái, nhưng ông chưa từng xứng đáng làm cha. Lúc trước anh trai từ chối giúp ông, mẹ ruột anh ấy bệnh nặng đến chết, ông đến tột cùng vẫn không cho anh ấy nhìn mặt lần cuối. Đây là lòng hiếu thảo của mấy người sao, chỉ cần con cái không giúp cha mẹ làm chuyện ác, chính là đại nghịch bất đạo, đều phải chết”.

“Anh trai tôi chưa bao giờ thiếu ông cái gì, tôi càng không nợ nần gì ông”, cô nói tiếp, “Từ nay về sau, tôi sẽ không bước chân vào từ đường, càng không đến trước cửa Hà gia. Nếu muốn gặp tôi, xin mời mang danh thiếp đến đây, còn muốn cướp cái gì, tìm luật sư tới thưa kiện. Những thứ khác, không cần bàn nữa”.

Cuối cùng cô kết luận: “Chú Mậu, tiễn khách”.

Cô nhìn Hà Tri Nghiễm.

“Được… Được lắm!” Hà Tri Nghiễm trầm giọng, “Hôm nay tao sẽ theo ý mày!”

Cô trông theo cha ruột tiến đến gần bài vị, trái tim co rút đau đớn. Cô đoán được cha ruột muốn làm gì, lúc đưa ra quyết định này, cô đã chuẩn bị đối mặt với hết thảy. Nếu anh trai có ở đây, chắc chắn cũng chọn như thế. Người sống, so với một cái bài vị, hay gia phả gì đó đều quan trọng hơn. Chú hai lúc này đã không chịu nổi giày vò thêm nữa…

Dưới ánh đèn chói mắt, Hà Tri Nghiễm cầm bài vị, bước từng bước một. Trong lòng ông ta phẫn nộ vô cùng, hạ quyết tâm, ném mạnh bài vị xuống đất.

Một tiếng vỡ tan. Hà Tri Hân thất thanh kêu “Anh cả”.

Mảnh gỗ văng tứ tung vào mặt Hà Vị, một tấm bài vị mỏng manh gãy lìa thành hai đoạn.

“Cậu cả!” Chú Mậu giận dữ, lập tức giơ súng lên, chạy vọt tới, ôm bài vị gãy đoạn vào trong ngực. Mười mấy người giữ viện phía sau ầm ầm rút súng, nhắm thẳng về phía trước.

Trong phòng một cảnh náo loạn.

Chú ba, chú tư đã lớn tuổi từng đoạn tuyệt quan hệ với Hà Vị trên báo, cũng không sợ ầm ĩ, chạy đến đỡ cha ruột, chỉ vào Hà Vị nổi trận lôi đình mắng cô bất hiếu bất nghĩa, ép cha mình đập vỡ bài vị của anh ruột.

Mấy chú bác nhỏ tuổi hơn không định đắc tội hai bên, đành khuyên anh cả, cũng khuyên nhủ Hà Vị. Tuy bọn họ không muốn Hà Vị chiếm thế thượng phong nhưng tốt xấu gì cô cũng là người quản lý của vận tải đường thuỷ hiện tại, chỉ cần không trở mặt, ngày sau bọn họ thất thế, cô cũng có thể giúp đám chú bác này một tay.



Hà Vị vẫn bất động. Không ngại móng tay cắm chặt vào da thịt, cô chỉ đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn cha ruột của mình, hai mắt hằn đầy tia đỏ. Cổ họng như thể bị lửa thiêu đốt, răng cắn chặt sắp chảy máu.

“Vị Vị à! Người một nhà cớ gì ầm ĩ đến nông nỗi này chứ, cha ruột cháu cũng vì quá nóng giận mới che mờ lý trí!” Có chú bác khuyên cô.

“Từ sớm đã nói rồi, nha đầu này đúng thật tâm tư thâm độc!” Hà Tri Nghiễm được một người chú dìu, thở hổn hển không ngừng.



“Chú Mậu”, mắt Hà Vị đỏ ngầu, nhả ra từng chữ, “Đuổi khách”.

“Cút! Cút hết đi!” Chú Mậu cũng đỏ mắt.

Dưới sự thúc ép của mười mấy họng súng, nhóm chú bác vội vàng bỏ chạy, từng người được mấy tên sai vặt của mình vây quanh, mất hứng rời đi.

Từ cửa ngoài đến cửa trong, đến cả cửa viện cũng bị đóng lại thật mạnh.

Trong nhà quay về vẻ tĩnh lặng.

Hà Vị nhận lấy tấm bài vị của anh trai trong tay chú Mậu, ngồi xổm xuống đất, cẩn thận từng chút nhặt nhạnh mấy mảnh vỡ nhỏ, quay lưng về người trong viện cùng cô bảy, đi đến thư phòng phía đông. Cô giơ tay kéo cửa lại, chốt khoá.

Sau đó chậm chạp khuỵu gối xuống, ngồi bệt dưới đất, đặt bài vị trong tay lên nền nhà.

Cô ngồi từ bình minh đến hoàng hôn, tới khi trời tối.

Không một ai đến làm phiền cô.

Nước mắt trên mặt vừa khô lại lần nữa chảy xuống, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng cũng không còn giọt lệ nào, chỉ cảm thấy mệt vô cùng. Căn phòng này thật sự rất lạnh… ngồi dưới đất lại càng lạnh hơn.

Phía sau vang lên tiếng gõ cửa.

Cô không nhúc nhích, muốn hỏi là ai cũng không còn sức lực.

Tiếng gõ cửa vẫn văng vẳng bên tai, như thể người gõ nhận ra bóng dáng cô, biết cô đang ngồi tựa lưng.

“Vị Vị”. Giọng nói của Tạ Vụ Thanh cách một cách cửa cất lên, là anh đang gọi cô.

Tay chân cô bỗng dưng tê dại, hẳn là từ sớm đã mất đi cảm giác, cho đến khi Tạ Vụ Thanh kéo ý thức trong cô quay về. Cô cúi đầu, nước mắt lần nữa rơi.

“Có phải ngồi lâu nên mệt rồi không?” Giọng anh càng mềm mại.

Cô nhẹ đáp “vâng” một tiếng, giống đứa trẻ chịu uỷ khuất.

“Đừng nhúc nhích, anh vào đây”.

Trên cửa xuất hiện một thanh chuỷ thủ mỏng như cánh ve xuyên qua, lập tức cắt đứt chốt cửa. Tạ Vụ Thanh đẩy một cái, cửa liền mở ra, tuyết đọng trên ủng quân đội của anh rơi hết xuống sàn nhà. Anh ngồi xổm trước mặt, im lặng vòng hai tay ôm lấy cô.

“Anh trai em…” Cô sợ anh vấp phải bài vị dưới sàn nhà.

Tạ Vụ Thanh rút trong ngực ra một cái khăn, gói gọn những mảnh vỡ nhỏ vụn của bài vị. Lúc này mới cẩn thận ôm lấy eo cùng chân cô, bế cô từ trên nền đất lạnh lẽo đứng dậy, đi đến bên cạnh giường kê trong thư phòng, khẽ khàng đặt cô xuống.

Anh tìm thấy công tắc của đèn chụp hoa sen trên bàn, cởi quân trang che đi một nửa có thể làm chói mắt cô. Giữ một lại bên sáng, anh cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ của bài vị, đặt lên bàn sách.

Hà Vị nhìn anh làm xong hết thảy, quay lại bên người mình, bàn tay bị Tạ Vụ Thanh nắm lấy.

Tạ Vụ Thanh vội vàng chạy tới trong ngày tuyết rơi, tay anh lạnh vô cùng, anh cũng không cởi bao tay, cách một lớp vải mỏng, nhẹ nắm bàn tay lạnh buốt của cô.

“Em để bọn họ… đem anh trai em…” Nước mắt cô lăn xuống, không thốt nên lời.

Tay anh đè chặt sau lưng cô, rốt cuộc mặt cô cũng gục xuống vai anh, cắn môi khóc thành tiếng.

Từ khi Tạ Vụ Thanh quen cô, liền biết tính tình cô không thích khóc, giờ nghe tiếng rấm rứt nấc nghẹn của cô, chỉ cảm thấy máu nóng trong người từ từ chuyển lạnh.

Hà Vị không ăn không uống, lại chịu đả kích mạnh thế này, khóc xong liền thiếp đi trong lòng anh.

Tạ Vụ Thanh bảo Quân Khương ôm chăn gấm tới, mang theo chậu than vào thư phòng, chờ đến khi cô ngủ say, anh mới đi đến khoảng sân trong đông viện, đứng bên cạnh giàn hoa tử đằng cùng một khóm trúc tía, hỏi Lâm Kiêu điếu thuốc, anh ngậm thuốc trên môi, quẹt diêm châm lửa. Chút ánh sáng loé lên giữa kẽ ngón tay. Hút xong một điếu lại nhận tiếp một điếu khác.

Lâm Kiêu muốn hỏi anh, có nói với Hà Vị chưa, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy giờ phút này không nên nhắc chuyện ấy.

Hồi chiều có người nghe lén cuộc điện thoại giữa quân phiệt Tây Bắc cùng kẻ thù Lâm Đông của Tạ Vụ Thanh. Bọn họ biết được quân cách mạng đang muốn đi về đông, tính đến việc ít ngày tới Tạ Vụ Thanh sẽ về lại phía nam, đã bày bố sẵn tử cục.

Đối với kẻ thù của Tạ Vụ Thanh mà nói, những tướng lĩnh như anh, lại chịu rời khỏi quân đội cùng binh sĩ của mình đến một nơi khó kiểm soát, loại chuyện ấy đúng là ngàn năm có một. Hiện giờ các tướng soái quân phiệt có binh lực mạnh nhất của Phụng hệ cũng không dám mạo hiểm xuống nam, ấy vậy mà Tạ Vụ Thanh lại ra bắc tận hai lần, nếu lần thứ hai này còn không thể lấy mạng anh, quả thật lãng phí cơ hội trời cho.

Trước đó Lâm Đông từng thất bại mấy bận, dịp này hạ quyết tâm, nhất định không thể để Tạ Vụ Thanh còn sống về phía nam được.

Tạ Vụ Thanh không cách nào tiếp tục ở đây nữa, cùng tâm phúc của mình bàn định kế sách ‘kim tiền thoát xác’ [1], quyết định ngay trong tối nay lấy lý do ra bắc đến Phụng Thiên, trước tiên đi thẳng tới Liên Xô, sau lại nghĩ cách quay về Quảng Châu.

[1] Là một kế dùng người giống mình hoặc dàn dựng cảnh giả chết để thoát thân

“Lâm Kiêu”. Tạ Vụ Thanh thấp giọng gọi hắn. 

Lâm Kiêu đang định đáp lời.

Anh đã nói nhỏ câu tiếp theo: “Lùi chuyến đi lại hai ngày”.

Rừng trúc sàn sạt, gió bắc cuốn theo ánh tuyết, rơi vào mặt Tạ Vụ Thanh, còn trên tay là tàn thuốc đỏ sậm.

Lâm Kiêu không nói gì. Chuyện liên quan đến sống chết của Tạ Vụ Thanh, hắn không thể trả lời, cũng không cách nào khuyên ngăn.

Tạ Vụ Thanh rút khẩu súng từ sau thắt lưng, kéo ra hai viên đạn.

Anh đưa chúng cho Lâm Kiêu: “Tìm hai phong thư, một viên đạn đưa cho thư ký đại biểu của chính phủ lâm thời, phong thư rỗng kia đưa cho Trịnh Độ ở khách sạn Lục Quốc. Tối nay cậu dẫn người đến Thiên Tân, thuê một toa tàu, mời Cửu tiên sinh về kinh”.

Lâm Kiêu đi theo Tạ Vụ Thanh nhiều năm, vừa nghe anh gọi tên vị quân phiệt trọng yếu cùng một công tử vừa mới quen biết, liền hiểu Tạ Vụ Thanh muốn ra tay rồi. Tạ Vụ Thanh am hiểu nhất là chiêu ‘mượn dao’ của quân phiệt, trừ khử kẻ muốn trừ. Ở phương diện này, anh không thích hao tổn nhân lực cùng lợi ích của mình, càng không nhờ vả bạn bè thân thiết, sợ làm bẩn tay của người thân cùng bạn bè anh.

Mà mỗi lần ‘mượn dao’, Tạ Vụ Thanh còn có một thói quen, chính là thích chọn quân phiệt có thời gian quen biết ít nhất với mình. Con dao bén nhất là con dao mới, người vừa mới quen biết thường nóng lòng, nên luôn làm việc nhanh gọn nhất.

Lâm Kiêu nhận viên đạn, vội vã rời đi.

Tạ Vụ Thanh lại gọi một võ quan khác tới, nhỏ giọng thì thầm, dặn dò chuyện thứ ba rồi để võ quan ra ngoài.

Cuối cùng, anh sai người ra xe mang tài liệu sắp xếp ổn thoả rồi chờ đợi khách tới cửa.

Chưa đầy một giờ sau, thư ký đại biểu đến trước. 

Thư ký đại biểu vừa nhìn thấy viên đạn, tức khắc nghĩ ngay đến chuyện tàu hoả bị chặn lại ở Thiên Tân, từ ngày Tạ Vụ Thanh trực tiếp giết chết kẻ phạm tội, hắn ngày đêm tâm trạng bất an, hối hận vì đã giúp vị tư lệnh kia khuyên ngăn Tạ Vụ Thanh, chỉ cảm thấy cái đầu cũng không còn trên người mình nữa. Vừa nhìn thấy viên đạn, hắn tự biết khó giữ mệnh, bất cứ giá nào cũng phải đến gặp vị Diêm Vương đòi mạng này, chỉ cầu mong một con đường sống.

“Ngồi đi”. Tạ Vụ Thanh chỉ vào ghế tựa.

Tạ Vụ Thanh gọi người mang hai tập văn kiện đưa đến trước mặt hắn, thư ký lật xem hai trang, sắc mặt ngày càng trắng bệch, tất cả đều là bằng chứng vài năm trước hắn qua lại với mấy đại quân phiệt ở phương nam… Hậu quả còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Tay thư ký đè chặt trên hai tập văn kiện: “Nếu vì chuyện ngày đó ở sân ga, thiếu tướng quân chỉ cần sai người truyền lời một câu, ty chức sẽ trực tiếp làm thiếu tướng quân hả giận, cần gì phải lấy những thứ này…”

Tạ Vụ Thanh chỉ cười mà không nói, khẽ vung tay một cái.

Sĩ quan mang hai xấp văn kiện bằng chứng kia đặt cạnh chậu than, ngồi xổm xuống, từ từ cởi dây cột giấy.

Tạ Vụ Thanh nói: “Tình thế nam bắc thay đổi khó lường, cậu vì bản thân tính toán nhiều đường lui, về tình có thể tha thứ”.

Sĩ quan bắt đầu đốt từng tờ.

Thư ký như được đại xá, nhìn chằm chằm chậu than cháy hừng hực từ từ nuốt trọn xấp văn kiện, nhỏ giọng đáp: “Là tướng quân đại nghĩa! Tướng quân nếu không chê, sau này tôi là một người bạn của ngài, vĩnh viễn sẽ không thương tổn bạn bè ngài. Chỉ cần tướng quân dặn dò, dù là núi đao cũng có thể san bằng, biển lửa vẫn có thể lấp đất”.

‘Đọc sách’ bưng trà tiến vào, thư ký thụ sủng nhược kinh.

Thư ký tiếp tục bày tỏ lòng trung thành của mình; “Tất nhiên, nhận làm bạn của thiếu tướng quân là tôi trèo cao. Chỉ là có rất nhiều chuyện vặt, căn bản không đáng để tướng quan lo lắng, giao cho tôi xử lý tốt là được”.

Tạ Vụ Thanh tay nâng chén trà, như lơ đãng hỏi: “Hà gia nếu có biến động, bằng hiểu biết của cậu, kẻ nào sẽ nhúng tay vào?”

Thư ký lập tức hiểu rõ, là ân oán cũ của cô hai cùng cha ruột.

Thư ký đáp: “Trước kia Hà gia kinh doanh chủ yếu là tiền trang, hiện giờ không còn nữa. Bọn họ nổi danh nhất là phòng hai và phòng chín, cũng chỉ có hai phòng này mới thật sự quen biết thân thuộc. Nếu chỉ thay đổi bình thường, còn có người nhúng tay, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng —”, thư ký khẽ lắc đầu. Trong thời buổi loạn thế, ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không phải quan hệ sinh tử thì liệu có ai muốn bị kéo vào đâu.

Tạ Vụ Thanh hơi gật đầu: “Cậu nói tôi đều biết rõ”.

Thư ký tỉnh ngộ, câu hỏi này của Tạ Vụ Thanh, vốn không phải vì để hỏi han tình huống, mà muốn hắn xứ lý.

Thư ký lập tức buông chén trà, nói chắc nịch: “Cho dù trời đất biến đổi, tôi đều đảm bảo mọi người chỉ xem náo nhiệt, tuyệt đối không ai quan tâm!”

Vị thư ký từ lúc đến đều cảm thấy cả đường tính mạng mình treo lơ lửng, khi trở ra giống như nhặt lại một đời, trong lòng vui sướng đều biểu lộ trên mặt.

‘Đọc sách’ lại đổi chén trà khác.

Một người tham mưu mặc quân phục Phụng hệ được đưa đến thư phòng, người nọ vừa nhìn thấy Tạ Vụ Thanh liền luôn miệng xin lỗi, nói công tử Trịnh gia say rượu đến bất tỉnh, tham mưu đành tự làm chủ đến thỉnh tội trước.

Đây chỉ là lấy cớ, Tạ Vụ Thanh mang một phong thư rỗng ruột giao tới cửa, ai cũng không đoán được tâm tư anh, Trịnh Độ nào dám rời khỏi khách sạn Lục Quốc.

Tạ Vụ Thanh bảo phó quan ôm một xấp tư liệu khác, đặt trước mặt tham mưu. Đây là chứng cứ về những giao dịch tiền bạc giữa Hà Tri Nghiễm và các quân phiệt ngày xưa đắc thế, bây giờ đã nghèo túng, một con số hối lộ rất lớn. Anh đối với phòng lớn Hà gia từ lâu đã có suy tính trừ khử, mặc kệ là vì Vị Vị, hay là vì vận tải đường thuỷ, cha ruột của Hà Vị cũng không thể giữ lại.

Nhưng lại ngại Vị Vị vẫn luôn chiếu cố mẹ ruột mình, thế nên anh trước giữ mấy thứ này, từ đó đến nay không nhúc nhích, muốn chờ đến khi không thể không động vào lại nói tiếp. Tối nay, anh dâng miếng thịt mỡ Hà gia đến miệng công tử Trịnh gia, chỉ cần cắn vào chính là khối bạc bóng bẩy, cắn một lần trúng một lần. Bất kể là tống giam xét nhà, hay niêm phong tiền trang, muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy.

“Ti chức không rõ lắm, cầu mong thiếu tướng quân nói thẳng”, tham mưu thăm dò thử nói, “Nếu không công tử gia hỏi đến…”

“Đây là chút quà mọn tặng cho cô ba Trịnh gia”, Tạ Vụ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Sau này nếu ra bắc, chỉ cần đãi một bữa cơm là được”.

Tham mưu liên tục đồng ý, xem như lúc về có lời để báo cáo.

Đây là nguyên nhân nhẹ nhất, cũng không phiền phức nhất, mà đằng sau vốn không phải chuyện một tham mưu như hắn nên hỏi.

Sau khi tham mưu rời đi không lâu, có một cuộc gọi đến từ khách sạn Lục Quốc.

Vị công tử Trịnh gia mà tham mưu nói say rượu đến bất tỉnh kia đang ở đầu dây điện thoại cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, lý nào để anh Vụ Thanh phải đặc biệt đưa tin tới. Có điều em biết số người muốn làm việc cho anh Vụ Thanh không đếm xuể, anh đây là cho em một cơ hội để thể hiện tình cảm của mình”.

Tạ Vụ Thanh không đáp lời, chờ Trịnh Độ nói tiếp.

Hiện giờ Bắc Kinh đều là Phụng hệ, cũng là lúc tiện lợi cho họ làm việc nhất. Trong một đám người anh lại chọn công tử nhỏ của Trịnh gia, là vì biết Trịnh Độ ham tài, tất nhiên sẽ đánh nhanh thắng nhanh, chỉ sợ miếng thịt mỡ từ trên trời rơi xuống này vào miệng người ngoài.

Tạ Vụ Thanh cần nhất lúc này chính là nhanh, anh phải thấy phòng lớn Hà gia sụp đổ mới có thể yên tâm rời đi.

Trịnh Độ lại nhẹ giọng nói: “Em vừa rồi đã hỏi qua, người nhà này mở mấy cái tiền trang, nhưng vẫn liều mạng bám riết lấy thân phận phú quý của cô hai Hà. Anh Vụ Thanh yên tâm, tối nay em sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thoả”.

Trịnh Độ kết luận trong điện thoại: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của cô hai, em sẽ bảo người chuyển quà đến phủ, mong anh Vụ Thanh có thể thay em giao cho họ”.

Tạ Vụ Thanh thả ống nghe điện thoại trong thư phòng về chỗ cũ.

‘Đọc sách’ trên người đầy tuyết chạy vào, thấp giọng nói với anh, cô hai đã tỉnh rồi.

Bên trong thư phòng.

Hà Vị nhìn chén cháo thanh đạm trên bàn, dần nghe thấy tiếng ủng quân đội giẫm lên sàn nhà, mắt cô sưng đỏ, nhìn người đi tới.

Vừa rồi người ở phòng ngủ nói tình hình chú hai đã ổn định lại, tâm trạng cô cũng thả lỏng không ít, vì trong lòng thoải mái nên cũng ăn một chút cháo. Chỉ là sự áy náy khó phai, vì không bảo vệ tốt bài vị của anh trai.

Tạ Vụ Thanh ngồi xuống cạnh cô, bưng chén sứ trắng lên, dùng thìa khuấy mấy lần rồi đưa qua. Hà Vị nhấp một ngụm nhỏ.

“Sao không đến tìm anh?” Tạ Vụ Thanh hỏi, “Ít nhất phải gọi điện báo anh trước một tiếng?”

Cô khẽ lắc đầu. Từ lâu đã có thói quen đối mặt với mọi chuyện, không nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ.

Tạ Vụ Thanh chậm rãi khuấy cháo để nhanh hạ nhiệt: “Có nóng không?”

Cô nhẹ gật đầu.

Tạ Vụ Thanh lại múc một thìa khác, tự mình thổi nguội, đưa đến bên môi cô.

Ăn non nửa chén cháo, trên người cô dần ấm áp.

Hà Vị tựa trước ngực anh, cảm giác động tác của Tạ Vụ Thanh giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ, nhẹ vỗ lưng cô. Có điều cách này thật sự hiệu quả, cô dựa người anh rất nhanh liền mơ màng. Trong lúc mờ mịt, tựa như Tạ Vụ Thanh nói chuyện với cô, giọng nói rất khẽ, giống hệt giấc mộng sau khi thiếp đi. Anh nói: “Nếu không phải chú hai em còn ở đây, thật sự muốn đưa em về phía nam sống”.

— HẾT CHƯƠNG 32 —