Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 119





Người đó mặc đồ rằn ri, trên vai khiêng súng, miệng ngậm thuốc lá, bước tới từ trong cánh rừng bốc cháy, nét mặt nhàn hạ như đang tản bộ.

Đến nửa đêm hôm đó, đoàn người ở lại tại một nơi cách Bắc Kinh không đến hai mươi km. Khi họ ngồi trên người A Bố nhìn về phía Bắc Kinh, vậy mà có thể nhìn thấy ánh đèn trong thành phố, tuy chỗ có đèn sáng cũng không nhiều nhưng ở vùng ngoại ô mà có thể nhìn thấy ánh sáng của Bắc Kinh là chuyện chưa bao giờ có sau gần một năm họ đi qua nhiều thành phố như vậy, đủ để thấy trong thành có nơi cung cấp điện tập trung, hoặc là nhà cao tầng mở điện, nếu không thì sẽ không thể nhìn thấy được từ nơi cách xa như vậy.

Đặng Tiêu hưng phấn: “Tốt quá, trong thành phố có điện, vậy nhất định có chỗ rửa ảnh.” Cậu chàng vẫn còn lăn tăn chuyện muốn dùng tấm ảnh đẹp trai nhất của mình dán lên lệnh truy nã.

Tùng Hạ nhìn về phương xa: “Nơi cung cấp lượng điện lớn nhất là viện khoa học quốc gia nhỉ.”

“Có đúng hay không, ngày mai sẽ biết.” Trang Nghiêu nói: “Tranh thủ thời gian ăn uống nghỉ ngơi đi.”

Tùng Hạ tháo một cái túi xuống khỏi người A Bố, bên trong chứa ba con quạ đen rất lớn: “Nhờ Tiểu Đường bắn hạ ba con quạ đen, nếu không đêm nay chúng ta sẽ hết thức ăn.”

Đặng Tiêu xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong: “Lần trước ở Thành Đô nướng quạ đen ăn cực ngon.”

Tùng Hạ nói: “Lúc này không có nhiều gia vị như vậy, chỉ có một chút muối.”

“Có thịt là được, em không chọn lựa.”

Tùng Hạ dùng nồi đun nước sôi, vặt lông ba con quạ đen, hai con đặt lên lửa nướng, một con nấu canh, họ mang theo cái nồi rất nhỏ, đành phải chia thịt quạ vào hai nồi. Nấu xong nồi thứ nhất, Đặng Tiêu uống trước hơn nửa nồi canh, ôm bụng có vẻ hài lòng lắm.

Mọi người đều có tâm sự riêng, ngoại trừ Đặng Tiêu, chẳng có ai nuốt trôi cả. Hầu như cả ngày Thành Thiên Bích chẳng nói được câu gì, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, Trang Nghiêu loáy hoáy chỉnh sửa lại bút ký của mình, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đều lo lắng, Tùng Hạ suy nghĩ nhiều chuyện, không thể bình tĩnh được.

Đến giờ đi ngủ, tất cả mọi người đều dựa vào A Bố định nghỉ ngơi, Tùng Hạ nói với Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, theo tôi đi vệ sinh đi.”

Thành Thiên Bích đứng dậy đi theo cậu.

Hai người đi tới cách đó không xa, Tùng Hạ nói: “Cả ngày nay cậu không nói lời nào, cũng gần như chẳng ăn cái gì, có chuyện gì vậy?”

Thành Thiên Bích nói: “Nghĩ đến ngày mai sẽ vào thành, có… rất nhiều chuyện.”

“Nhiệm vụ à?”

“…”

“Chỉ cần gặp được chú, nhất định sẽ có thể giúp cậu tìm thấy người cho cậu báo cáo.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Tôi không xác định được miếng ngọc Con Rối này có thể giao cho người chính xác hay không.”

“Cậu biết ai mới là người chính xác sao?”

“Đây là vấn đề, những thành viên trong đoàn thám hiểm lúc trước đã theo tôi cùng đến Thanh Hải và cấp trên trực tiếp của tôi cũng không quay về. Lúc đó tôi quay về Bắc Kinh là chuyện hoàn toàn bí mật, ngay cả tôi cũng không biết trên người đang mang theo cái gì, thứ này sẽ giao cho ai. Tôi chỉ biết ngay khi xuống phi cơ, sẽ có người chính xác đến tiếp ứng, tôi chỉ cần cứ thế giao cho họ là được, thế nhưng bây giờ…”

Tùng Hạ có vẻ mặt giật mình: “Hóa ra các cậu chấp hành nhiệm vụ cơ mật có thao tác như thế?”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Như vậy mới có thể có độ bảo mật lớn nhất. Bây giờ tất cả quy trình nhất định đã không còn tồn tại, khi đến Bắc Kinh tôi sẽ tìm ai báo cáo là vấn đề khó khăn lớn nhất. Tôi có thể tìm cấp trên của tôi, thế nhưng tôi không thể xác định cấp trên của tôi có tham dự vào chuyện này hay không. Bây giờ tôi không thể nào biết rốt cuộc thì đoàn thám hiểm muốn tôi giao lại ngọc Con Rối cho ai.”

“Hóa ra còn có vấn đề này…” Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó chỉ có thể để chú tôi điều tra một chút, ban đầu do ai phái đoàn thám hiểm kia đi.”

“Dựa theo lối nói của Trang Nghiêu, người đầu tiên đề xuất nghiên cứu về ‘Ý thức Cambri’ là ba nó, người đã phái đoàn thám hiểm đi nhất định cũng có liên quan với ông ta, nhưng cụ thể có phải ông ta khởi xướng và chấp hành hay không lại rất khó nói.”

“Tôi nghĩ chúng ta đến Bắc Kinh rồi tự nhiên sẽ có đáp án, nếu quân đội muốn tiếp quản miếng ngọc Con Rối đó, cậu chỉ có thể đưa ra.”

Thành Thiên Bích nhíu nhíu mày: “Vậy phải xem là ai mới được.”

Tùng Hạ vừa muốn mở miệng nói gì đó, sắc mặt cậu đột nhiên biến đổi: “Có dao động năng lượng xa lạ đang tiến gần đến chúng ta.”

Thành Thiên Bích kéo cậu: “Mau quay về.”

Hai người chạy về bên người A Bố, hô lớn: “Có người đến, mọi người dậy mau.”

Bốn người đều chưa ngủ sâu, lúc nghe thấy hai người vội vã chạy về thì đã tỉnh lại, nghe Tùng Hạ nói như thế thì vội vàng đứng bật dậy.

Tùng Hạ dùng nước dập tắt đống lửa, mọi người leo lên lưng A Bố, nhanh chóng chạy đến phía Bắc Kinh.

Không bao lâu, phía sau truyền đến tiếng vỗ cánh kích động của chim chóc cỡ lớn, mọi người quay đầu nhìn lại, trong khoảng không đen nhánh xuất hiện hàng chục bóng chim khổng lồ, đàn chim này đều sải cánh dài hơn ba mét, bay trên đầu họ, có cảm giác như che trời lấp trăng.


Đàn chim bay rất cao, chí ít vượt qua hai trăm mét, như thể biết họ có cung tiễn thủ, mũi tên bình thường bay quá một trăm mét sẽ mất độ chính xác, nếu Đường Nhạn Khâu không bay lên thì từ khoảng cách này, hắn không thể bắn. Hắn nắm chặt cây cung, chăm chú nhìn đàn chim to lớn này.

Thành Thiên Bích dựng súng ngắm lên.

Trang Nghiêu nói: “Chờ một chút, xem chúng muốn làm gì.”

Vừa dứt lời, từ trên người một con chim truyền đến tiếng nổ của Bazooka, Thành Thiên Bích kêu to: “A Bố, bên trái!”

A Bố ra sức nhảy sang phía bên trái một khoảng hơn ba mươi mét, rốc-két nổ đùng phía sau họ, toàn bộ cánh rừng đều rung động.

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Tấn công!”

Đường Nhạn Khâu phi thân lên, khi bầy chim tiến vào tầm bắn của hắn, mũi tên xuyên mây, trúng thẳng vào con chim chở kẻ có Bazooka kia.

Con chim kêu quoác một tiếng, rơi xuống mặt đất, bầu trời truyền đến tiếng người kêu: “Mau đỡ lấy tôi!”

Một con chim khác bay xuống, nỗ lực đón lấy kẻ vừa ngã khỏi lưng chim.

Khi kẻ đã nã pháo rơi vào trong phạm vi tấn công của Thành Thiên Bích, hắn chém một lưỡi đao gió ra, thắt lưng kẻ kia bị chém làm đôi, nội tạng sột soạt chảy ra ngoài.

Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên khác trúng vào kẻ định tiếp ứng cho tên đầu tiên.

Hai chim hai người không hề có sức phản kháng rơi xuống đất từ độ cao hơn một trăm mét, nổ rầm một tiếng.

Thành Thiên Bích nói khẽ với Tùng Hạ nói: “Cường hóa thị lực của tôi.”

Tùng Hạ truyền năng lượng vào lưng Thành Thiên Bích, cậu có thể lợi dụng năng lượng cường hóa mình, cũng biết làm thế nào để điều động năng lượng trong thân thể người khác cường hóa cho họ. Nhanh chóng, Thành Thiên Bích cảm giác thị lực được cường hóa trong chớp mắt, bầu trời đêm sạch như nước, ánh sáng lờ mờ cũng không còn cản trở hắn nhìn ra rất xa. Hắn giơ súng ngắm lên, đoàng một tiếng bắn nát đầu một con chim bằng viên đạn có đường kính 7.7 mm.

Đạn nổ bùm bùm trên trời rơi xuống đầu họ như trời mưa, A Bố chạy hình chữ S trong khu rừng, cây cối rậm rạp giúp họ tránh được phần lớn đạn, Thành Thiên Bích tạo ra một xoáy gió khổng lồ trên khoảng trời trên đầu họ, mặc dù xoáy gió này chưa đủ để ngăn cản toàn bộ đường đạn nhưng có thể thay đổi quỹ đạo viên đạn, khiến nó mất đi chính xác.

Dưới sự phối hợp của Đường Nhạn Khâu và Thành Thiên Bích, chim chóc trên trời từng con một bị bắn hạ. Không bao lâu, đối phương đã hao tổn một nửa sức chiến đấu, cuối cùng, những người đó ném xuống mấy trái lựu đạn rồi rút lui ngay lập tức.

Sau khi chúng đi, A Bố mới chạy chậm lại, cúi đầu thở phì phò, thế nhưng động tác cũng không chậm lại.

Động vật họ nhà mèo xưa nay luôn có kỹ năng chạy đường dài, như cọp hay sư tử, không chỉ có sức bật để chạy cấp tốc trong khoảng cách ngắn mà lúc chúng hăng lên muốn đuổi theo bạn thì ba mươi dặm cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, mèo làm thú cưng không thể so với động vật ăn thịt thuộc họ hàng nhà mèo khác, thế nhưng sự tiến hóa mau lẹ khiến A Bố có thể đạt được sự nâng cao trên trình độ lớn. Chuyện vừa né đạn vừa chạy trốn vẫn có thể duy trì tốc độ và sự bình tĩnh đã đủ để thấy tính ưu việt trong sự tiến hóa của nó.

Trang Nghiêu cũng khen ngợi vỗ vỗ đầu A Bố: “A Bố thật lợi hại, lại tiến hóa hơn trước kia rồi.”

Tùng Hạ thở hổn hển mấy hơi: “A Bố có biến hóa lớn gì so với trước đây không?”

“Ngoại trừ hình thể không có thay đổi gì thì tốc độ, sức mạnh, phản xạ thần kinh, khả năng bật nhảy, khả năng cắn, chỉ số thông minh… tất cả đều tiến hóa.”

Thành Thiên Bích thu lại khẩu súng: “Tối nay không thể ngủ tiếp.”

“Không biết là thế lực phương nào, hội Phụng Lam? Quận Cửu Giang?”

Trang Nghiêu nói: “Bất kể là thế lực phương nào, tấn công như vậy chỉ có tính chất thử mà thôi. Chuyện này cho thấy có thể sẽ còn tấn công quy mô lớn. Vốn muốn chờ hừng đông ngày mai sẽ vào thành, nhiều người khiến chúng không dám xằng bậy, nhưng chúng ta chỉ có thể vào thành ngay bây giờ, thật ra cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”

Tùng Hạ cười khổ: “Chúng ta đi Bắc Kinh còn khó hơn cả đi Tây Thiên lấy kinh.”

A Bố chở họ chạy hơn một tiếng, đã có thể mơ hồ nhìn thấy cổng thành Bắc Kinh. Lúc này, họ bị tấn công đợt thứ hai, đối tượng tấn công lần này là thứ mà Thành Thiên Bích, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ vô cùng quen thuộc, là đàn muỗi biến dị mà họ đã gặp phải khi đi theo bộ đội vừa rời khỏi Côn Minh.

Đàn muỗi kia còn bự hơn đàn muỗi mà họ đã gặp hồi còn ở Vân Nam, con nào con nấy lớn cỡ đầu người, chỉ cần tiếng vỗ cánh kích động của chúng đã khiến người ta nghe như tiếng động đất, chấn động khiến màng nhĩ mọi người phải rung lên. Đuôi chích của đàn muỗi này thô to như ngón tay người, độ dài cũng rất đáng sợ, số lượng vô số.

Thành Thiên Bích nói: “Đường Nhạn Khâu, đưa Tùng Hạ và Trang Nghiêu trốn dưới bụng A Bố, ba người đừng chui ra.”

Đường Nhạn Khâu cũng biết loại phạm vi tấn công này không hợp với mình nên đưa hai người kia bay xuống bụng A Bố, A Bố hiểu chuyện ngồi xuống, ba người núp dưới bộ lông bụng của A Bố.

Lại nghe tiếng Liễu Phong Vũ hô: “Mấy con muỗi chết tiệt này, hồi trước suýt nữa đốt chết bọn này, xem gia giáo huấn chúng bây thế nào đây.” Hắn mở rộng cánh hoa hai tay, mùi thối còn đặc hơn trước đây gấp mấy lần trong chớp mắt tỏa ra không trung, Thành Thiên Bích dùng sức gió cuốn lấy mùi thối, thổi cả về hướng đàn muỗi kia.

Cơ quan khứu giác của muỗi nhạy cảm hơn con người gấp cả ngàn lần, căn bản không chịu nổi mùi vị nồng nặc như vậy, lập tức chạy trốn khắp nơi.

Đặng Tiêu chắn trước mặt mọi người, làm thịt những con muỗi lạc đàn bay đến trước người cậu, Thành Thiên Bích thì vung đao gió chém về phía bầu trời, lưỡi đao vô hình sắc bén cứa qua đàn muỗi, vô số muỗi bị chém thành từng miếng, bầu trời rơi xuống lốp bốp cơn mưa muỗi.

A Bố nằm úp sấp dưới đất không dám đứng lên, giơ chân đi bắt muỗi, lần nào cũng chộp được một con. Hai chân nó giữ một con muỗi vừa bắt được, tò mò nghịch ngợm


Trang Nghiêu nói: “A Bố, không được ăn nó.”

A Bố kêu “meo meo” một tiếng, hai chân vỗ bẹp con muỗi.

Đàn muỗi kia chẳng bao lâu đã giải quyết xong, so với sự chật vật của lần đầu tiên gặp muỗi biến dị, bây giờ họ đã lớn mạnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ A Bố bị đốt vài nhát thì những người khác không ai bị thương, có điều A Bố nhiều máu, bị hút một chút cũng không ảnh hưởng gì hết, chẳng qua có vẻ nó cảm thấy rất ngứa, cọ cọ xuống nền đất.

“A Bố, đi thôi.”

Liễu Phong Vũ thở hổn hển: “Nghỉ chút đã, mẹ nó chứ hành xác quá thể. Còn có gì nữa thì lên một lần hết đi, bày mấy trò vô thưởng vô phạt này làm cái khỉ gì không biết.”

Thành Thiên Bích cũng có chút tức giận, hình như đối phương cũng không định thật sự gây xung đột với họ, bằng không sẽ không phái mấy thứ này đến quấy rầy họ. Loại trình độ tấn công này chỉ có thể gọi là quấy rầy, nếu quả thật muốn kiểm soát họ thì những thứ này còn lâu mới đủ, kiểu tấn công như đang trêu chọc họ này khiến người ta tức giận.

Trang Nghiêu nói: “Mọi người bình tĩnh, có lẽ đối phương không chắc chắn bắt được chúng ta nên không ngừng dùng chiến thuật này làm tiêu hao thể lực của chúng ta, sau đó sẽ hành động bất cứ lúc nào.”

Đặng Tiêu cũng không thoải mái nói: “Bực thiệt, chúng ta mau vào thành thôi, muốn đánh thì đánh cho đã, có tí muỗi đến không xi-nhê gì hết.”

“Đi thôi, hành xác cả đêm, trời cũng sắp sáng rồi, mọi người lên tinh thần, nếu chúng muốn phát động tấn công thì sẽ chọn những lúc thế này.”

Mọi người nhảy lên người A Bố, tiếp tục đi về hướng Bắc.

Hơn một tiếng sau, họ đã đi đến ngoại thành Bắc Kinh, thật ra ở đây đã thuộc về Bắc Kinh.

Ngồi trên người A Bố, Tùng Hạ cảm khái: “Mười tháng, cuối cùng chúng ta đã đến rồi.”

Nhớ tới sự hoảng loạn, tuyệt vọng và mê man lúc đầu, Tùng Hạ thật sự không ngờ rằng có một ngày cậu lại có nhiều bạn bè lợi hại như vậy, cũng không ngờ tới chuyện mình lại có khả năng đặc biệt.

Mục tiêu mà ngay từ đầu họ đã cố gắng tiến bước hiện đang gần ngay trước mắt. Giờ khắc này, Tùng Hạ có một sự cảm động từ tận đáy lòng, cuối cùng họ đã đến, cuối cùng đã đến Bắc Kinh rồi.

“Ớ? Có phải phía trước bị cháy hay không?” Đặng Tiêu chỉ vào phương xa.

“Hình như thế, có khói, có phải là quỷ kế gì hay không?”

Thành Thiên Bích nói: “Đi qua xem sao.”

A Bố mang theo họ bước nhanh đến chỗ bốc khói, khi đến gần, họ có thể ngửi thấy từ trong khu rừng bốc ra mùi cháy khét, cánh rừng xa xa đang bốc lửa, ngọn lửa hừng hực, khói đặc xông thẳng lên trời.

Đầu xuân, cây cối còn chưa có màu xanh biếc, Bắc Kinh khí hậu khô ráo, rất dễ xảy ra hỏa hoạn. Đang lúc họ nghĩ đến chuyện đi đường vòng thì Đường Nhạn Khâu tinh mắt phát hiện từ sâu trong khu rừng có một người đang bước tới.

Hắn nói: “Có người.”

Mọi người định thần nhìn lại, từ sâu trong trong cánh rừng bốc cháy hừng hực, đúng là có một người đàn ông đang bước tới. Đó là một người đàn ông cao lớn, có vẻ tầm ba mươi tuổi, mặc dù khuôn mặt anh tuấn nhưng trên người có chút sát khí, vầng trán bộc lộ sự kiên cường và lệ khí của quân nhân, có vẻ không dễ chọc. Người đó mặc đồ rằn ri, trên vai khiêng súng, miệng ngậm thuốc lá, bước tới từ trong cánh rừng bốc cháy, nét mặt nhàn hạ như đang tản bộ. Kỳ quái nhất là cánh tay hắn ôm một cái áo khoác bông, bên trong áo khoác hình như có thứ gì đó.

Người đàn ông kia cũng nhìn thấy họ, hắn nhíu mày một cái, thế nhưng bước chân không dừng, đi đến phía họ.

Hắn đứng trước mặt A Bố, móc từ trong lòng ra một tờ giấy nhăn nhúm, nhìn vài lần tờ giấy: “Hờ, đúng là con mèo này, mấy đứa là nhóm người đến từ Vân Nam phải không.” Hắn giơ tờ giấy kia ra, đúng là lệnh truy nã họ.

Thành Thiên Bích hướng họng súng về phía hắn: “Anh là ai.”

Người nọ nhíu mày: “Đừng có chĩa súng vào đây, muốn chết đấy à?”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh cho rằng nếu giờ tôi nổ súng, là ai chết trước?”

Người nọ nhìn tình thế một chút, quả thật bất lợi cho mình, nhưng nét mặt hắn không có chút lo lắng nào, ném lệnh truy nã xuống đất: “Theo tôi vào thành, bọn này tới đón mấy đứa đấy.”

“Cái gì? Đón chúng tôi?”

“Ờ, Tùng Chấn Trung bảo bọn này tới đón mấy đứa.”

Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Tùng… Thật sao?” Chú cậu phái người tới đón họ! Tùng Hạ nhất thời vui mừng không biết nên có phản ứng gì.

Trang Nghiêu thì lại nhíu mày: “‘Bọn này’?” Nó nhìn xung quanh người đó một chút, trừ người đó ra thì không có bất cứ ai nữa.

Thiện Minh lật áo khoác bông của mình ra: “Còn có nó nữa.” Hắn lắc lắc cánh tay: “Mẹ nó chứ mày đừng có ngủ.”

Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cái áo bông mà hắn đang ôm, từ bên trong áo khoác lộ ra một cái đầu, là một cái đầu con nít chừng một, hai tuổi. Một người đàn ông bước ra từ trong khu rừng bốc cháy, trong lòng còn ôm một đứa con nít, đây chưa phải chuyện kỳ lạ nhất. Chuyện kỳ lạ nhất chính là trên đầu đứa trẻ có một đôi sừng màu vàng, nhìn khá giống nhung hươu, nhưng lại giống sừng rồng cổ đại trong truyền thuyết hơn.

Đứa bé có tướng mạo cực kỳ tinh xảo mở mắt, đôi mắt màu đỏ như máu.

Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu trăm miệng một lời: “Long Huyết nhân.”

—Hết quyển 3—

Fir: Và thế là chúng ta lại đi qua được một chặng đường nữa, để kết thúc quyển 3, mình xin giới thiệu bộ ảnh các nhân vật chính của chúng ta, tranh từ Weibo Thổ phách thôn hoa chân ái liên minh:

Tùng HạKỷ Cambri trở lại

Thành Thiên BíchKỷ Cambri trở lại

Liễu Phong VũKỷ Cambri trở lại

Đường Nhạn KhâuKỷ Cambri trở lại

Trang NghiêuKỷ Cambri trở lại

Đặng TiêuKỷ Cambri trở lạiThiệt là, nhìn ảnh Đặng Tiêu như trên mình lại tưởng tượng ra cảnh cậu chàng biến thân lòe người ta rồi cười hề hề hỏi “Có ngầu không?” ¬‿¬