Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 127





Tóm lại, năng lượng là thứ quý giá nhất trong thời đại này, từ chuyện này mà nói thì chúng ta vô cùng giàu có.

“Đây chính là thiết bị che giấu năng lượng, được tạo thành do nguyên tắc phản xạ rất đơn giản, dán nó ở trên cổ là được. Có điều một khi dán vào, cảm giác nhận biết sinh vật mang năng lượng của anh cũng sẽ giảm xuống 30%. Hơn nữa, khi anh phát động tấn công, dao động năng lượng sẽ không thể che giấu.” Trang Nghiêu nắm trong lòng bàn tay một miếng kim loại tròn màu đồng, dày nửa cm, lớn cỡ quả nho. Trên miếng kim loại có hoa văn rất nhỏ, chạm khắc từng vòng ở mặt trên.

Trang Nghiêu dán miếng kim loại vào sau cổ, miếng kim loại tựa như có độ dính bèn dính vào trên cổ nó: “Giống như vậy, di chuyển bình thường sẽ không bị rớt.”

Mọi người quả thật lập tức không cảm giác được dao động năng lượng của nó nữa. Đối với dị nhân mà nói thì thứ này dường như là thiết bị tàng hình, bằng không bất cứ dị nhân nào cũng không thể che giấu hành tung và ám sát.

Lúc này, sáu người họ đang ở bên trong căn phòng thí nghiệm độc lập được Tùng Chấn Trung cấp cho Trang Nghiêu, Trang Nghiêu mang về mấy món đồ mới được phát minh mà nó lấy được và tìm hiểu trong một ngày chia sẻ cho họ.

“Đây là di động, mỗi người một chiếc, chỉ sử dụng giới hạn trong nội bộ Bắc Kinh. Bởi cung ứng tín hiệu hữu hạn nên không được lạm dụng, nếu không có chuyện đặc biệt gì thì không được dùng.”

Đặng Tiêu cầm lấy di động nghịch chơi: “Cái này tốt này, di động phát triển hơn hai mươi năm, nay lại quay về điểm khởi đầu, ngoại trừ gọi điện thì không có công năng gì nữa… Tốt xấu cũng phải cài Tetris [143] chứ.”

[143] Tetris: Game xếp gạch kinh điển trên điện thoại và các thiết bị trò chơi, lần đầu tiên được ra mắt vào năm 1984, là một trong những trò chơi được mến mộ nhiều nhất trong lịch sử game.

Liễu Phong Vũ cười nhạo: “Nghĩ hay ho ghê, sao không mong cài Android luôn.”

Tùng Hạ hí hoáy nghịch cái điện thoại cực kỳ nhỏ bé chỉ có màn hình màu xanh đơn giản với các phím số trong tay, loại điện thoại xanh [144] này đã bị đào thải từ mười năm trước, nhưng trong thời đại mà sức sản xuất công nghiệp đã bị phá hủy gần như hoàn toàn này, có thể sản xuất hàng loạt ra thứ này đã không dễ dàng rồi: “Có cái này rồi, sau này gặp chuyện gì đặc biệt cũng tiện liên lạc một chút.”

[144] Điện thoại xanh: Nokia 8250.

nokia-8250Trang Nghiêu nói: “Thứ này quả thật có chỗ hữu dụng, có điều các anh phải nhớ kỹ, nội dung trò chuyện của các anh bất cứ lúc nào cũng sẽ bị theo dõi. Trước khi tôi có quyền hạn nhúng tay vào công tác thông tin, các anh đừng nói bất cứ điều gì không nên nói vào điện thoại, sau này tôi sẽ nghiên cứu phát triển thiết bị thông tin kiểu mới. Bây giờ quân đội cũng đang gia tăng sửa chữa phương tiện truyền thông ở các địa khu, kế hoạch của họ là trong vòng một năm sẽ khôi phục vùng phủ sóng thông tin liên lạc trong phần lớn các thành phố trên toàn quốc, đến lúc đó đại đa số thành phố đều có thể sử dụng các thiết bị thông tin liên lạc.”

“Cái này là cái gì?” Đặng Tiêu cầm lấy một miếng vải màu đen, cậu kéo căng nó ra, độ co giãn kinh người.

“Đây là vải dệt quân dụng do họ phát minh, dùng cây bông biến dị chế thành, loại bông này sau khi biến dị sẽ trở thành màu đen, độ dai rất lớn, tính giữ ấm, thông khí và đàn hồi đều ưu việt hơn vải dệt trước kia gấp hơn hai mươi lần. Nếu dùng quy trình dệt vải đặc biệt tiến hành, thậm chí có thể tạo được áo đặc chủng hoặc áo chống đạn silic cacbua có tác dụng lên đến 70%, nhưng sức nặng chỉ bằng ¼ áo gốm chống đạn [145], là chất liệu cực tốt. Bởi tính giữ nhiệt và độ đàn hồi của loại chất liệu này đều rất tốt nên tôi dự định trước tiên sẽ dùng nó làm một bộ quần áo cho Đặng Tiêu để anh ta có thể đồng thời mặc nó trong cả hai hình thái con người và biến dị. Bây giờ tôi mới chỉ xin được năm mét vuông vải, chỉ đủ làm cho anh ta một bộ quần áo mùa đông và một bộ quần đùi áo ba lỗ mùa hè, những người khác tôi sẽ nghĩ cách tiếp, dù sao thì loại bông này cũng rất quý giá.”

[145] Áo gốm chống đạn: Áo chống đạn được ốp một lớp gốm sứ bên ngoài, có thể là Corundum, Bo cacbua hoặc Silic cacbua. Trong đó Silic cacbua (SiC) được nhắc đến bên trên là vật liệu có độ cứng chắc rất cao và đã được sử dụng để tạo nên lớp giáp sắt Chobham của các xe tăng chiến đấu.

Đặng Tiêu hưng phấn đến nỗi ôm chầm lấy Trang Nghiêu, hôn nó một cái thật mạnh: “Tiểu Trang Nghiêu, anh yêu em chết mất, nhân tiện giúp anh làm một cái mặt nạ cực ngầu luôn đi!”

Trang Nghiêu ra sức đẩy cậu ta ra, cả giận: “Ngồi yên tại chỗ!”

Đặng Tiêu hớn hở kéo kéo tấm vải dệt kia, tưởng tượng đến lúc mình mặc bộ “y phục dạ hành” màu đen này sẽ anh tuấn tiêu sái như thế nào.

Trang Nghiêu nói với Tùng Hạ: “Chất liệu tuy lý tưởng, nhưng vẫn chưa đủ hoàn mỹ, Tùng Hạ, tôi cần anh cải tạo nó.”

“Tôi ư?” Tùng Hạ lập tức hiểu ý: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thử xem sao.”

“Hôm nay tôi sẽ bắt đầu nghiên cứu đặc tính phần tử của loại bông biến dị này, nó nhất định vẫn còn không gian tiến hóa, có điều chúng ta không rảnh để đợi nó tiến hóa, cho tôi thời gian vài ngày, tôi sẽ vẽ ra bản đồ phân giải chi tiết, nói cho anh biết làm thế nào để cải tiến loại vải này. Tôi muốn anh trực tiếp dùng năng lượng vô thuộc tính… không, năng lượng Cambri để cải tạo kết cấu phân tử của nó, khiến tính năng của nó càng thêm hoàn mỹ. Một khi anh có thể làm được đến đấy, tôi có thể xin được từ chỗ giáo sư Tùng Chấn Trung nhiều bông vải biến dị hơn, thậm chí có thể khiến Tùng Chấn Trung coi trọng việc cải tiến và gieo trồng hạt giống bông vải biến dị, tranh thủ sản xuất quy mô lớn. Trước khi có được vật liệu hoàn mỹ hơn, loại bông này sẽ trở thành áo bảo hộ tạm thời của chúng ta.”

Tùng Hạ nói: “Ý tưởng này thật là quá tốt, tôi tin rằng cải tạo thông qua năng lượng Cambri, ít nhất nó có thể đạt được hiệu quả chống đạn hoàn toàn. Có điều… những người khác thì không sao, chỉ có Liễu ca, sau khi hoàn toàn biến dị, thể tích quá khổng lồ không nói, trên người còn có a-xít.”

Liễu Phong Vũ xua tay, ghét bỏ: “Mấy đứa không phải lo cho anh, bắt anh mặc loại áo định hình trông như mấy tên trộm đồ lót này, anh thà chết còn hơn.”

Trang Nghiêu nói: “Không sai, không phải lo cho anh ta, dịch tiêu hóa vốn có của anh ta chính là áo chống đạn tốt nhất.”

Đặng Tiêu nói: “Còn có gì mới không, cậu mau cho mọi người xem.”

“Hai khẩu súng này là súng kiểu mới số 1, là vũ khí đạn lửa, một lần có thể bắn hai phát, lực sát thương rất lớn, chỉ cần thương pháp chuẩn là có thể khiến người thường có được sức tấn công của dị nhân. Bây giờ loại vũ khí này đã được phát triển đến đời thứ ba, hai khẩu này là hàng mẫu tôi mang về. Vẫn như trước, tôi hy vọng Tùng Hạ có thể thử cải tạo loại vũ khí này. Tôi và Tùng Chấn Trung sẽ phụ trách cung cấp phương án cải tạo, sẽ chi tiết nhiều phân diện đến từng kết cấu vật lý, nguyên lý động lực học và phản ứng hoá học. Chuyện anh phải làm là dựa theo bản vẽ phóng thích năng lượng, cải tạo chúng. Giai đoạn sơ cấp này, anh chỉ cần cải tạo căn bản số dụng cụ bảo hộ và vũ khí vốn có, nhưng tôi hy vọng anh có thể tiến bộ không ngừng, tiến bộ đến độ chỉ cần có nguyên vật liệu là có thể chế tạo ra được vũ khí, công cụ bảo hộ và các loại công cụ khác. Chuyện này cũng không phải nói suông, ngọc cổ đã dạy cho anh khả năng đó, là người duy nhất có thể tiếp xúc được với số tri thức quý giá ấy, anh phải học được cách sử dụng nó như thế nào.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi hiểu.”


“Về phương diện chế tạo công cụ, trong khoảng thời gian này anh có tiến bộ như thế nào?”

Tùng Hạ suy nghĩ một chút, đặt tay trên mặt bàn bằng hợp kim nhôm, mặt bàn rắn chắc chậm rãi lõm xuống phía dưới, xuất hiện hình dạng như một bàn tay. Tiếp theo, Tùng Hạ nắm tay thành đấm, chậm rãi đưa lên phía trước, hợp kim nhôm di chuyển theo nắm tay của cậu, trên mặt bàn lại xuất hiện một hình phễu. Cuối cùng Tùng Hạ buông lỏng tay ra, mặt bàn chậm rãi khôi phục nguyên hình.

Mọi người yên lặng nhìn, đều có chút kinh ngạc.

Tùng Hạ nói: “Thay đổi kết cấu vật liệu tương đối đơn giản, bây giờ muốn tôi biến cái bàn này thành một cây đao bằng hợp kim nhôm, tôi cũng có thể làm được, nhưng nếu không có đủ lý thuyết căn bản và nghiên cứu khoa học vật chất, cây đao tôi làm ra rất có khả năng sẽ phân bố sức nặng và vật liệu không đồng đều, hoặc là chuôi đao và lưỡi đao có chiều dài không hợp lí, rồi biến thành cây đao vô dụng không thể sử dụng.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Không sai, tiến bộ rất lớn, tiếp theo anh cần bổ sung rất nhiều kiến thức có liên quan, vật lý phân tử, vật lý kết cấu, năng lượng, khoa học vật liệu, hoá học vô cơ và hữu cơ, vân vân và mây mây, anh phải học tất cả, tôi sẽ an bài một nghiên cứu viên đến giảng dạy cho anh.”

Tùng Hạ nói: “Không thành vấn đề, tôi thích học mấy thứ này.”

“Thứ cuối cùng tôi muốn giới thiệu hôm nay chính là cái này.” Trang Nghiêu đặt một cái máy gì đó hình tròn đến trước mặt họ, cỗ máy kia có đường kính khoảng mười lăm cm, có một tay cầm hình vành khuyên, thứ hấp dẫn nhất là dưới đáy của nó trang bị một chiếc lưới như cái miệng hút, Trang Nghiêu ấn công tắc, miệng hút tỏa ra ánh sáng màu xanh, có hơi chói mắt.

Tùng Hạ cau mày: “Đây không phải là thiết bị hấp thu năng lượng của sinh vật chứ?”

Trang Nghiêu tắt công tắt: “Chính là nó, anh cảm giác được cái gì sao?”

“Không.”

“Nếu so sánh anh với một trạm hấp thu, trung chuyển, phóng thích năng lượng cỡ lớn thì nó chính là một mẫu sơ cấp. Tác dụng duy nhất của nó là hấp thu năng lượng từ sinh vật tử vong.” Trang Nghiêu mở cỗ máy hình tròn kia ra, cầm ra một cái hộp nhỏ: “Đây là nơi dùng để tích trữ năng lượng, số lượng dự trữ rất nhỏ, có điều có thể cải tạo. Sau khi hấp thu đầy cái hộp này rồi bán cho quân đội, quân đội sẽ mang đến viện khoa học, các nhà khoa học sẽ chuyển hóa loại năng lượng vô hình này thành chất lỏng có thể cho con người hấp thu, đây chính là phương pháp sinh ra thứ được dùng làm vật đồng giá lưu thông với tiền mới – năng lượng.”

“Một hộp này có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“500, một hộp năng lượng vừa vặn có thể chuyển hóa thành mười gram chất lỏng năng lượng.”

Tùng Hạ thở dài: “Mua đi bán lại thì là một ngàn. Năng lượng có đơn vị gì mới không?”

“Đơn vị năng lượng bây giờ vẫn còn đang tranh luận, có người đề nghị sử dụng mệnh danh đơn vị hoàn toàn mới, nhưng phần lớn chủ trương dùng đơn vị đã để diễn đạt, ví dụ như gram. Trước khi có kết luận thì trước mắt vẫn dùng gram.”

“Như vậy mười gram năng lượng đại diện cho cái gì? Mười gram chỉ là một tí tẹo, miễn cưỡng có thể dùng mắt thường nhìn thấy mà thôi.”

“Mười gram năng lượng cũng không dễ phân định, cùng là một lượng năng lượng nhưng tác dụng được phát huy khi dùng trên người Thành Thiên Bích và trên người một dị nhân bình thường là cách biệt một trời một vực, nhưng tôi có thể cho anh vài ví dụ. Thế này nhé, muốn chứa đầy năng lượng vào chiếc hộp này thì cần giết chết ít nhất hai sinh vật biến dị có thể tích như A Bố, nếu năng lượng gấp hai lần A Bố được đưa cả vào trong thân thể Thành Thiên Bích, có thể giúp anh ta trong chớp mắt hồi phục khoảng 5% năng lượng trong tình trạng cạn kiệt năng lượng. Chỉ dựa vào một chút năng lượng như vậy, dị nhân bình thường có lẽ chỉ có thể chạy trốn, nhưng Thành Thiên Bích có thể xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc. Cho nên, số năng lượng này bán ra hết sức quý giá. Có điều, theo sự tiến hóa không ngừng của dị nhân đẳng cấp cao, tác dụng mà mười gram năng lượng mang đến cho họ sẽ càng ngày càng ít. Vì để thỏa mãn nhu cầu của một số người này, giết chóc hàng loạt sẽ tăng lên.”

Tùng Hạ nhìn cái hộp nhỏ kia, cảm khái: “Muốn chứa đầy một cái hộp nhỏ này, không biết phải giết bao nhiêu sinh vật.”

“Nếu không chê mệt thì cũng có thể hấp thu năng lượng của thực vật, phần lớn thực vật biến dị chỉ biến lớn về mặt thể tích, vẫn chưa có đủ tính tấn công, chỉ có điều thực vật có rất ít năng Chẳng qua loại trang bị này cũng không phải thứ người thường có thể có được nên rất nhiều người thường trở thành công nhân giá rẻ cho những người có được thiết bị hấp thu năng lượng, thu thập sinh vật biến dị tử vong cho họ.”

Liễu Phong Vũ nói: “Tiểu Hạ của chúng ta không phải trở thành máy in hay sao? Cái thứ này cậu ấy ngồi trong nhà cũng có thể chứa đầy.”

Trang Nghiêu hỏi: “Bây giờ anh có thể phân tách năng lượng Ngũ Hành trong cơ thể không?”

Tùng Hạ gật đầu: “Tuy không quá ổn định, nhưng cơ bản có thể làm được.”

“Anh thử xem.”

Trang Nghiêu mở chốt mở của cái máy kia, ánh sáng màu xanh chói mắt lại sáng lên, Tùng Hạ đặt tay đến phía dưới miệng hút. Trước khi đến Bắc Kinh, do không ngừng cụ thể hóa ngọc phù và chế tạo mũi tên cho Đường Nhạn Khâu nên việc khống chế năng lượng của cậu càng thêm kỹ càng và muốn sao được vậy. Cậu điều khiển năng lượng Cambri trong cơ thể, chậm rãi tách năng lượng Thủy ra khỏi chúng, đưa vào cỗ máy kia.

Miệng hút của cái máy lập tức hút lấy tay cậu, cậu cảm giác được miệng hút kia đang hấp thu năng lượng cậu phóng thích ra từng chút từng chút một. Trang bị này đúng là thần kỳ, không biết dị nhân tiến hóa não bộ làm thế nào để nghiên cứu ra nó.

“Được rồi, sắp đầy rồi.”

Tùng Hạ dừng việc phóng thích năng lượng, miệng hút lập tức tróc ra.


Trang Nghiêu lấy ra chiếc hộp tích trữ năng lượng, bên trong nhìn thì rỗng tuếch, không có gì hết: “Rất tốt, có điều cỗ máy này có tác dụng không lớn với chúng ta, có anh ở đây rồi, cái máy này chỉ là vô bổ. Nhưng chúng ta có khả năng sản xuất những thứ như vậy, lại có thể làm được không ít chuyện.”

Liễu Phong Vũ cười ha ha vươn tay: “Tiểu Hạ, cho anh tiền đi, anh nghe nói bách hóa ở Vương Phủ Tỉnh [146] vẫn còn buôn bán, có thể mua được không ít thứ tốt đâu.”

[146] Vương Phủ Tỉnh: Là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh, có vô số cửa hàng từ trung đến cao cấp, biệt danh là “con phố không ngủ”. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nào cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất TQ. “Vương Phủ” là nơi ở của bậc vương và “Tỉnh” nghĩa là “giếng”.

dulichtrungquoc2

Đường Nhạn Khâu nhíu mày: “Sao anh có thể tùy tiện giơ tay đòi tiền người khác như vậy.”

Liễu Phong Vũ quay mặt sang: “Không thì cậu cho tôi?”

“Tôi không có.”

“Cậu không có sao lại ngăn tôi lấy của người khác?”

“Anh…”

Tùng Hạ cầm ra một ít tiền: “Năm ngàn… đủ không anh?”

Liễu Phong Vũ đưa tay lấy, hắn quàng cổ Đường Nhạn Khâu: “Ngày mai cậu đi dạo phố với tôi.”

“Vì sao tôi phải…”

“Không phải cậu muốn bảo vệ tôi an toàn hay sao? Tôi mang theo nhiều tiền thế này, bị người ta đánh cướp thì phải làm sao, hơn nữa tôi cũng cần người xách đồ mà.”

Đường Nhạn Khâu bất đắc dĩ: “Rồi rồi.”

Trang Nghiêu nói: “Nếu anh rảnh rỗi thì tạo ra nhiều năng lượng Hỏa một chút, nghe nói năng lượng Hỏa vẫn tương đối thưa thớt, giá được đẩy cao, cao hơn hai phần so với những thuộc tính năng lượng phổ biến khác. Chúng ta tiêu tiền sẽ khá nhanh, cũng không thể lấy của họ mãi được, tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn.”

“Tôi biết, tất cả thuộc tính năng lượng đều tương ứng với dị nhân à? Ý của tôi là, ví dụ như dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa chỉ có thể hấp thu năng lượng Hỏa sao?”

“Không, mỗi dị nhân có một thuộc tính đều có thể hấp thu năng lượng có thuộc tính vốn có và năng lượng có thuộc tính tương sinh với người đó. Ví dụ như Liễu Phong Vũ có thể hấp thu năng lượng Hỏa, cũng có thể hấp thu năng lượng Mộc, chỉ là từ phương diện hiệu quả biểu hiện của năng lượng thì năng lượng có thuộc tính sẵn có sẽ tốt hơn mà thôi. Thật ra người thật sự tiêu phí những năng lượng này, phần lớn đều là dị nhân đẳng cấp cao, dị nhân phổ thông không có khả năng đó, cũng không có nhu cầu đó. Bốn tổ chức lớn của Bắc Kinh là những khách hàng tiêu phí năng lượng lớn nhất, trong tay mỗi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều có hàng trăm miligam thậm chí có mấy gram năng lượng, đủ cho họ sung mãn tới tới lui lui vài lần, số năng lượng này cũng sẽ làm phần thưởng phân phát cho cấp dưới. Tóm lại, năng lượng là thứ quý giá nhất trong thời đại này, từ chuyện này mà nói thì chúng ta vô cùng giàu có.”

Liễu Phong Vũ khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Tôi vẫn thích cảm giác khi làm kẻ có tiền.”

Tùng Hạ cười nói: “Lúc trước em lúc nào cũng nghèo, không ngờ đến tận thế lại không phải lo đến tiền nong.”

Đặng Tiêu cười to: “Sướng quá, sau này mỗi tháng đều có thể tắm rửa cho A Bố, a, đúng rồi, Đường ca, A Bố thế nào rồi?”

Đường Nhạn Khâu nói: “Tạm ổn, chỉ là vẫn không muốn gặp ai, ngoại trừ chúng ta và người đưa cơm thì những người khác không thể tiếp cận.”

Đặng Tiêu cười nói ha ha: “Anh nói xem một con mèo ấy là, lòng tự trọng cao như thế làm gì không biết.”

Trang Nghiêu nói: “Hôm qua và hôm nay tôi đều đến thăm nó, nó không sao hết, vài ngày nữa là tốt.”

Đường Nhạn Khâu nói: “Lông nó dài rất nhanh, bây giờ đã được ba, bốn cm rất mềm, có điều nhìn chỉnh thể vẫn… hầy… trọc.”

Tùng Hạ nghĩ đến cái đầu chỉ có lớp lông ngắn ngủi của A Bố, những chỗ khác thì trụi lủi, có chút buồn cười: “Hay là mọi người cùng đi thăm nó, nó cũng là người bạn quan trọng của chúng ta mà.”

“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi với A Bố, an ủi nó.” Đặng Tiêu nhảy bật lên, biếng nhác vươn người.

Mọi người đều không có dị nghị, đi xuống tầng dưới.

Khi đi qua đại sảnh, Tiểu Vương từ xa chạy tới.

Họ chào Tiểu Vương, Tiểu Vương đi đến cạnh họ, nói: “Mọi người định đi đâu đấy?”

“Đi thăm A Bố.”

Tiểu Vương nói: “Giáo sư Tùng bảo tôi nhắn lại với mọi người đừng đi ra ngoài, tư lệnh Tào đã đến, đang bàn chuyện với giáo sư về chuyện chữa thương cho Diêu Tiềm Giang. Tư lệnh nói nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì Tùng Hạ sẽ đến quận Cửu Giang.”

Tùng Hạ ngẩn người: “Không phải nói vì chuyện bị tập kích nên hoãn vụ chữa thương sao?”

“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nếu mọi người chỉ đi trong sân thì đi đi, đến giờ tôi sẽ gọi điện báo cho mọi người.”

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nhìn nhau, Thành Thiên Bích đáp trả cậu một ánh mắt khiến cậu an tâm.

Trang Nghiêu nói: “Đừng lo, chúng tôi sẽ đi cùng anh.”

Tùng Hạ cười nói: “Có mọi người ở đây thì tôi có gì mà phải lo, đi thôi, chúng ta đi thăm A Bố.”