Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 154





Năng lượng khổng lồ chạy tán loạn trong cơ thể, đánh mạnh vào nội tạng, máu thịt, xương cốt, da dẻ, giống như ngay giây tiếp theo thôi là sẽ nổ tung cảm giác ấy rốt cuộc đau đớn thế nào, khủng bố ra sao, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng nổi

Tùng Hạ tha thiết nhìn Trang Nghiêu, trong lòng vừa chờ mong vừa thấp thỏm, chờ mong mình cũng có thể có món vũ khí nào đó có thể tăng sức chiến đấu trong nháy mắt, thấp thỏm là vì sợ mình cũng sẽ nhận thứ vũ khí kì quái khó coi như súng bắn nước vòi hoa sen kia.

Trang Nghiêu nói: “Không có.”

“Hở?”

“Vũ khí của anh tôi không thiết kế. Tôi có rất nhiều ý tưởng cho vũ khí của anh, chính do không gian suy nghĩ quá lớn, có thể tính ra rất nhiều, cho nên nhất thời không nắm giữ tốt phương hướng. Hơn nữa, sức chiến đấu của anh không phải chủ yếu, thời gian của tôi cũng có hạn, cho nên tôi ưu tiên thiết kế vũ khí cho các chiến đấu viên trước, anh cứ đợi đã.”

Tùng Hạ lập tức xụ mặt xuống, thất vọng ghê gớm. Có điều nếu cẩn thận ngẫm lại, cậu quả thật cũng không có chỗ nào cần dùng đến vũ khí hết. Cậu bắn súng khá kém, cũng không thạo dùng đao, chính cậu cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc vũ khí gì thích hợp với mình, hơn nữa quả thật là cậu không cần chiến đấu.

Liễu Phong Vũ trợn mắt: “Cậu muốn vũ khí, anh cho cái của anh đó, cậu đổ a-xít sulfuri vào trong, hiệu quả cũng giống nhau.”

Tùng Hạ cười he he: “Thôi anh ạ.”

Trang Nghiêu thay đổi đồ họa 3D, một bộ quần áo chiến đấu màu đen bó sát xuất hiện trước mắt họ: “Đây là trang phục được làm bằng sợi bông biến dị đã được Tùng Hạ cải tạo, bên ngoài còn một lớp phòng cháy và giữ ấm, chỉ nặng 0.8 kg, co giãn rất tốt, có thể chống lại viên đạn đường kính 3mm trong tầm bắn gần, hơn nữa sau khi chịu tổn hại sẽ không bị nhão ra, khó làm gia tăng diện tích tổn hại, là chất liệu phòng hộ tiên tiến nhất trước mắt chúng tôi có thể chế tạo ra, vài ngày nữa là có thể sản xuất toàn bộ, chế tạo dựa theo khả năng của mỗi người. Các anh có yêu cầu đặc biệt gì không?”

Liễu Phong Vũ nói: “Có, có đổi màu khác được không?”

Trang Nghiêu trợn hắn: “Nhuộm màu không có bất cứ ý nghĩa nào cả, không duyệt.”

Đặng Tiêu nói: “Nhớ để lại một khoảng cho đuôi của anh nhé? Tuyệt đối đừng làm thành quần thủng đít, không thì anh không mặc đâu.”

Trang Nghiêu nói: “Mọi đề nghị và yêu cầu về ngoại hình xấu đẹp đều không tiếp thu.”

Thành Thiên Bích nói: “Loại chất liệu này có tác dụng chống ẩm rất tốt, độn thêm ít nhất hai lớp tại các chỗ hiểm như ngực, hông, những chuyện khác chờ sau khi tôi nhận được quần áo, mặc thử rồi sẽ đưa thêm ý kiến.”

“Được.” Trang Nghiêu tắt máy chiếu: “Những phụ kiện linh tinh như giày, găng tay, che ngực đều đang được gấp rút chế tạo, dự tính trong vòng một tuần có thể cho các anh mặc thử, vũ khí thì còn phải chờ thêm một lát. Hôm nay tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ngày mai tăng cường cường độ huấn luyện.”

Đặng Tiêu hưng phấn thốt lên: “Nhìn thấy vũ khí mà cả người rạo rực luôn!”

Sắc mặt Liễu Phong Vũ rất tệ: “Tôi muốn về ngủ.”

Đặng Tiêu cười lớn vỗ vai Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, chờ súng máy làm ra, em cho anh nghịch chơi nhá, nếu anh cầm nổi nó, ha ha ha ha.”

Liễu Phong Vũ đạp cậu một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Vài ngày sau, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ gần như đồng thời đạt tới điểm giới hạn thăng cấp, hai người có cảm giác tốt hơn Thẩm Trường Trạch rất nhiều, trạng thái cũng ổn định hơn Thẩm Trường Trạch. Họ báo tin cho Thẩm Trường Trạch, chuẩn bị nhờ Thành Thiên Bích ở bên cạnh giúp đỡ họ trong cả hành trình, cần phải dẫn dắt ba người an toàn đột phá cấp hai.

Đây là chuyện lớn, mấy nhân vật nòng cốt trong tộc Long Huyết đều đến đây, ai nấy nét mặt nghiêm trọng, dù sao thì hình ảnh động vật tiến hóa quá độ rồi nổ tan xác thật sự quá rung động. Họ phải đối mặt với những điều chưa biết khi đột phá cấp hai, điều không biết đó khiến mọi người lo lắng.

Tùng Chấn Trung chuẩn bị cho họ một phòng thí nghiệm có độ an toàn và phong kín cực cao. Phòng thí nghiệm được chọn là phòng thủy tinh hai tầng có thể điều khiển, có thể thay đổi thành nhiều loại hình thức. Lúc này, thủy tinh được điều chỉnh thành hình thức người ngoài có thể nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong không nhìn thấy bên ngoài, tiện cho mọi người theo dõi. Khu 3 được tăng cường rất nhiều cảnh vệ, bao bọc chặt chẽ phòng thí nghiệm.

Trước khi bốn người bước vào phòng thí nghiệm, Trang Nghiêu nói với Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ: “Hai người các anh nhất định giữ bình tĩnh, khi lên đến giới hạn thì đừng tự ý làm càn, liên lạc với Thành Thiên Bích.”

Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Yên tâm.”

Liễu Phong Vũ có vẻ rất thoải mái: “Tôi với Thành Thiên Bích cũng gọi là đồng thời tu luyện không cách nhau mấy, cậu ta không sao thì nhất định tôi cũng không sao.”

Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai hai người: “Cố gắng.”

Bên kia, Thiện Minh đấm vào bả vai Thẩm Trường Trạch: “Được rồi, vào đê, bọn này chờ mày xong rồi đi uống rượu.”

Ánh mắt Thẩm Trường Trạch dịu dàng nhìn hắn: “Ba, ba yên tâm đi.”

Bốn người lần lượt tiến vào phòng thí nghiệm, trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trong lòng Tùng Hạ hơi chút hồi hộp, như có điều bất an âm thầm nào đó. Hễ ba người bên trong có bất cứ sự cố nào thì đều sẽ tạo ra ảnh hưởng không thể đánh giá với tất cả kế hoạch sau này của họ. Hơn nữa, chuyện đó cũng chứng minh phương pháp tu luyện trong ngọc cổ không thể cứu vớt những dị nhân đã tiến hóa dựa vào ngọc Con Rối. Đến lúc đó, các dị nhân đẳng cấp cao có thể hô phong hoán vũ sẽ lập tức biến thành những người mà tính mạng bị đặt trong nguy hiểm đếm ngược, như vậy Bắc Kinh nhất định sẽ đại loạn, các chiến đấu viên chủ yếu cũng sẽ lập tức đánh mất ý chí chiến đấu, như vậy loài người thật sự sẽ tuyệt vọng.


Cho nên, cho dù đứng ngoài xem, cho dù đột phá cấp hai là chuyện của ba người này, nhưng tất cả dị nhân đẳng cấp cao đều đang chú ý đến thời khắc này, chú ý đến thành bại của họ, bởi vì kết quả của họ chính là kết quả mà những người khác sẽ phải đối mặt trong tương lai không xa.

Ba người họ cần ít nhất nửa ngày để đột phá cấp hai, trong lúc đó những người khác đều có thể tự do hành động, chỉ có Tùng Hạ là nửa bước không rời. Một khi xuất hiện sự cố, Tùng Hạ là người duy nhất có khả năng cứu họ.

Một ngày dài dòng bắt đầu. Sắc mặt ai nấy cũng rất nặng nề, nhìn qua tấm kính thủy tinh của phòng thí nghiệm thấy ba người ngồi khoanh chân, nhắm mắt ngưng thần bên trong, và cả Thành Thiên Bích ngồi một bên đang nghiêm túc quan sát họ, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sáu tiếng sau, trên trán ba người bắt đầu chậm rãi rỉ ra mồ hôi, bờ môi run lên nhè nhẹ, sắc mặt cũng trở nên hết sức tái nhợt.

Tùng Hạ nhăn mi, trong lòng có chút căng thẳng, cậu nhìn thấy Thành Thiên Bích cũng đứng lên, dùng giọng nói cực nhẹ nói: “Nếu cảm thấy khó thở thì cố gắng hết sức thả chậm tốc độ di chuyển năng lượng trong cơ thể, hãy nghĩ rằng hạt nhân năng lượng của mình có thể khống chế, giống như các anh khống chế tứ chi của mình vậy, hạt nhân năng lượng là một phần trên người, nó có thể khống chế.”

Ba người nhắm mắt không nói, nhưng tốc độ nhấp nhô của ***g ngực rõ ràng đều đang chậm lại.

Cứ như vậy lại qua bốn tiếng nữa, Thành Thiên Bích và những người đứng xem bên ngoài đều thấy hơi mỏi mệt chứ đừng nói đến ba người trong mười tiếng vẫn ngưng thần đột phá cấp hai. Như những gì Thành Thiên Bích đã nói, trong lúc đột phá cấp hai, hạn chế về thể lực là vấn đề rất lớn, một khi liên tục trong thời gian quá dài thì muốn tập trung tinh lực sẽ trở nên rất khó khăn.

Đường Nhạn Khâu và Thẩm Trường Trạch vì được huấn luyện trường kỳ nên tố chất thân thể tốt, có thể khống chế bản thân. Liễu Phong Vũ rõ ràng có chút ngồi không yên, từ dáng vẻ không ngừng cau mày đã có thể nhìn ra nội tâm lo âu của hắn.

Thành Thiên Bích đi đến bên cạnh hắn, nói ngắn gọn hai chữ: “Chống đỡ.”

Trong lòng Tùng Hạ cũng không quá lo cho Liễu Phong Vũ, dù sao thì hắn cũng là người thứ ba bắt đầu tu luyện, đa số năng lượng trong cơ thể đều có được thông qua phương thức tu luyện trong ngọc cổ, rất an toàn. Giống như Liễu Phong Vũ từng nói, nếu Thành Thiên Bích có thể thuận lợi đột phá cấp hai thì chắc hẳn hắn cũng có thể.

Lại sáu tiếng nữa trôi qua, người bên trong dần dần tiến vào trạng thái vong ngã [185], nếu không cẩn thận phân biệt thì gần như không nhận ra là họ còn đang thở. Tất cả mệt mỏi và lo âu đều đã biến mất, sắc mặt họ hồng hào, năng lượng càng ngày càng đẫy đà, dường như trong thân thể có một cái tôi hoàn toàn mới, có lẽ chuyện này là đang trong quá trình thay da đổi thịt.

[185] Vong ngã: Quên đi cái tôi.

Nhưng người đứng ngoài lại căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, do sắc mặt Thành Thiên Bích càng ngày càng nặng nề, đứng yên bất động bên cạnh ba người mà nhìn họ đăm chiêu nên ai nấy cũng biết, đã đến thời khắc mấu chốt nhất, thành bại lập tức sẽ có kết quả.

Tùng Hạ có thể cảm nhận được rõ ràng các loại năng lượng tán loạn trong phòng thí nghiệm, bị vây trong trạng thái tìm sự ổn định trong sự hỗn loạn, giống như không ngừng muốn xông phá cái gì đó nhưng lại bị kiềm chế kẹp chặt. Cậu biết chỉ sợ những người khác không thể cảm nhận năng lượng tinh tế được như vậy, cho nên cậu hết sức sốt ruột.

Đột nhiên, Liễu Phong Vũ mở mắt, năng lượng Hỏa trong cơ thể hắn tăng vọt, giống như ngay lập tức sẽ phá tan chân trời vậy. Dòng năng lượng cuồn cuộn tràn trề không ngừng phát tán từ trong thân thể hắn, mọi người chưa bao giờ cảm nhận được năng lượng lớn mạnh đến vậy từ trên người hắn cả!

Liễu Phong Vũ hai mắt sáng lên, toàn thân bị vây trong một trạng thái phấn khích cao độ, hắn hé miệng, như thể muốn nói gì đó, Thành Thiên Bích một bước xông đến, bưng kín miệng hắn lại, kéo hắn sang một bên. Hình như đến lúc này Liễu Phong Vũ mới tỉnh táo lại, mở to hai mắt nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn tay mình, như thể đôi tay ấy đang nắm sức mạnh khổng lồ. Năng lượng trong thân thể hắn dần dần thu lại, khôi phục về trạng thái bình thường, nhưng Tùng Hạ vẫn có thể cảm giác thấy năng lượng trong cơ thể Liễu Phong Vũ đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Không chỉ Liễu Phong Vũ hưng phấn không thôi mà trên gương mặt tất cả mọi người đã quan sát toàn bộ thế cục bên ngoài đều hiện lên sắc mặt vui mừng, rốt cuộc đã có một người thành công.

Để không quấy rầy hai người khác nên Liễu Phong Vũ không đi ra mà ngồi xuống một góc, lặng yên cảm nhận năng lượng trong thân thể mình, hưởng thụ biến đổi lớn do đột phá cấp hai thành công mang đến, cũng đồng thời nhìn chằm chằm Đường Nhạn Khâu.

Lại thêm một tiếng trôi qua, thân thể Đường Nhạn Khâu run rẩy dữ dội, năng lượng Mộc cấp tốc bành trướng, giống như trong nháy mắt phóng thích toàn bộ năng lượng, sau đó lại hút mạnh về lại trong người. Dòng năng lượng khổng lồ ấy đổ vào toàn bộ trong cơ thể hắn, Tùng Hạ hồi hộp đến độ không dám chớp mắt, sợ Đường Nhạn Khâu không chịu nổi mà…

Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều siết chặt nắm đấm, nét mặt nôn nóng hệt như người đứng ngoài.

May mà, sau hai phút chấn động mãnh liệt, rốt cuộc năng lượng đã được hấp thu chậm rãi vào trong hạt nhân năng lượng trong cơ thể. Đường Nhạn Khâu cũng mở mắt, biểu hiện của hắn bình tĩnh hơn Liễu Phong Vũ rất nhiều, chỉ là trong ánh mắt cũng có niềm vui sướng cực độ, có chút không dám tin nhìn cơ thể mình.

Lúc này rốt cuộc Trang Nghiêu mới thở phào, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đều đã thành công, khó khăn lớn nhất trong nhóm họ đã được giải trừ.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Thẩm Trường Trạch không nhúc nhích một cái. Lúc này thời gian đã qua đi gần 18 tiếng, càng để lâu thì càng bất lợi với Thẩm Trường Trạch. Dù sao thì nếu muốn một người tập trung tinh lực khống chế năng lượng trong cơ thể lâu như vậy, người thường đều không kiên trì nổi.

Sau 20 tiếng kể từ khi Thẩm Trường Trạch bắt đầu đột phá cấp hai, Thiện Minh cuối cùng đã lên tiếng, hắn hỏi Tùng Hạ: “20 tiếng rồi đó, chuyện này có bình thường không?”

Tùng Hạ nhíu mày lắc đầu: “Em không biết, ít nhất trước mắt xem ra coi như bình thường.”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Thẩm Trường Trạch đột nhiên toàn thân run rẩy, trên trán hắn nổi lên gân xanh, mồ hôi chảy xuống ròng ròng. Đồng thời, một dòng năng lượng Hỏa khổng lồ đột nhiên bùng nổ, năng ấy mạnh đến nỗi không chỉ ba người trong phòng thí nghiệm đồng thời lui về phía sau một bước mà ngay cả những người bên ngoài cũng ngửa ra sau theo bản năng.

Tùng Hạ cũng từng cảm nhận được luồng năng lượng mạnh đến thế, đó là lúc Thành Thiên Bích đột phá cấp hai, cậu đứng ngoài cánh cửa cảm giác dòng năng lượng kia như thể hữu hình, bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung căn phòng lên.

Thời khắc mấu chốt cuối cùng đã đến. Tất cả mọi người âm thầm kinh hãi vì nét mặt của Thẩm Trường Trạch có vẻ rất không được tốt, có chút dữ tợn, như thể đang ra sức kiềm chế thứ gì đó. Nhưng năng lượng kia rất khổng lồ, như thể ngay giây tiếp theo thôi sẽ khiến hắn trương phình rồi nổ tung, sau đó phun trào ra ngoài vậy!

Thành Thiên Bích hô lớn: “Chế ngự nó!”


Thiện Minh đấm mạnh vào tường thủy tinh của phòng thí nghiệm, hô lớn: “Thẩm Trường Trạch, mày cố gắng cho bố!”

Thẩm Trường Trạch đột nhiên toàn thân bốc lửa, quần áo của hắn trong nháy mắt đã bị đốt trụi, hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích trong ánh lửa sáng ngời, vảy vàng trên người không ngừng hiện lên rồi lại biến mất, cứ thế lặp lại mấy lần, có vẻ cực kỳ bất ổn.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Lui về phía sau!”

Ba người đều lui đến một chỗ cách xa Thẩm Trường Trạch nhất, hồi hộp nhìn tên người lửa này.

Thẩm Trường Trạch đột nhiên mở mắt, hai mắt đỏ máu, bịch một tiếng nặng nề ngã quỵ xuống đất, có vẻ hết sức đau đớn, móng vuốt đã đâm thủng sàn nhà thành năm cái lỗ!

Đường Đinh Chi quyết định thật nhanh: “Mở cửa!”

Cánh cửa đóng kín của phòng thí nghiệm lập tức mở ra, Thiện Minh nhấc chân liền muốn chạy vào trong, Đường Đinh Chi lập tức kéo hắn lại: “Cậu vào trong vô dụng, Tùng Hạ!”

Tùng Hạ nhanh chóng chạy vào, Thẩm Trường Trạch toàn thân là lửa, cậu không thể tới gần, chỉ có thể quỳ xuống gần đó, đưa năng lượng Cambri vào trong cơ thể Thẩm Trường Trạch. Tùng Hạ lập tức cảm nhận thấy dòng năng lượng Hỏa hừng hực của Thẩm Trường Trạch đang tán loạn điên cuồng trong người hắn, như thể ra sức muốn phá tan trói buộc da thịt. Tùng Hạ rốt cuộc đã hiểu vì sao động vật sẽ nổ, bởi vì khi từ cấp một lên cấp hai, hạt nhân năng lượng sẽ phát sinh biến đổi lớn, đồng thời sinh ra một nguồn năng lượng rất khổng lồ. Nguồn năng lượng này vượt qua số lượng dự trữ của hạt nhân cấp một, chỉ có hạt nhân cấp hai mới có thể chịu tải. Chỉ cần dẫn đường chính xác cho nó, thu năng lượng vào trong hạt nhân hòa tan là có thể bình an đột phá cấp hai. Ngược lại, nếu để luồng năng lượng vượt quá phụ tải thân thể này chạy loạn trong người thì sẽ nổ tung. Cậu tin cái cách Thẩm Trường Trạch dẫn đường cho năng lượng là chính xác, dù sao ba người này đều đã được thí nghiệm vô số lần, cố gắng không chút sơ hở trong quá trình đột phá, tuyệt đối không thể mắc sai lầm trong thời điểm này được. Điểm khác lớn nhất của hắn với hai người kia là Thẩm Trường Trạch có 85% năng lượng đến từ ngọc Con Rối. Năng lượng của ngọc Con Rối có tính chất hủy diệt, dù sao thì hủy diệt chính là trách nhiệm mà ngọc Con Rối được ý thức Cambri giao cho, còn phương thức tu luyện do ngọc cổ cung cấp tương đương với “tinh lọc” sức mạnh hủy diệt ấy, khiến năng lượng Cambri có thể được hấp thu an toàn. Nhưng khi loại năng lượng Cambri an toàn này thấp hơn nhiều loại năng lượng Cambri hủy diệt, không thể đối kháng với nó thì sẽ xuất hiện tình huống như Thẩm Trường Trạch.

Tùng Hạ lập tức nghĩ thông chuyện này, biện pháp giải quyết duy nhất chỉ e là dùng năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể cậu chống lại năng lượng Cambri hủy diệt trong cơ thể Thẩm Trường Trạch, nhưng vấn đề lớn nhất trong phương pháp này là trình độ tiến hóa của cậu thấp hơn Thẩm Trường Trạch, năng lượng Cambri an toàn của cậu cũng không phải hấp thu từ năng lượng vô hạn của ngọc Con Rối mà là cậu đã mất hơn một năm qua để tu luyện, đã hòa hợp với một phần năng lượng trong thân thể cậu. Phần năng lượng đó được chứa đựng trong hạt nhân năng lượng của cậu, nó khác với loại năng lượng mà cậu có thể dễ dàng hấp thu từ ngọc Con Rối. Nếu phần năng lượng này không thể áp chế năng lượng Cambri hủy diệt trong cơ thể Thẩm Trường Trạch thì hắn sẽ không thể cứu được.

Tùng Hạ điều động năng lượng từ trong hạt nhân của mình rồi đưa vào trong cơ thể Thẩm Trường Trạch, ra sức áp chế dòng năng lượng Hỏa tán loạn kia, định đẩy mạnh tất cả chúng nó vào trong hạt nhân năng lượng. Chính Thẩm Trường Trạch cũng đang đấu tranh. Hai người tuy không ai động đậy nhưng sắc mặt đều rất khó coi, rất dữ tợn. Trong thời khắc sinh tử tồn vong này, những người khác không ai dám thở mạnh một cái. Các dị nhân tiến hóa não bộ thông minh cho dù không nắm giữ nhiều tin tức như Tùng Hạ song cũng đã đoán được đa phần. Họ đều biết Thẩm Trường Trạch có thể vượt qua ải này hay không thì phải chờ xem trình độ tiến hóa của Tùng Hạ có đủ hay không.

Năng lượng khổng lồ chạy tán loạn trong cơ thể, đánh mạnh vào nội tạng, máu thịt, xương cốt, da dẻ, giống như ngay giây tiếp theo thôi là sẽ nổ tung cảm giác ấy rốt cuộc đau đớn thế nào, khủng bố ra sao, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng nổi. Thẩm Trường Trạch đau đớn dùng móng vuốt cào xuống sàn nhà, cái đuôi thô dài hung ác quật xuống đất, lớp gạch men sứ đều đã vỡ vụn, đá vụn văng tung tóe, những tiếng đập uỳnh uỳnh vang vọng đập cả vào lòng mọi người.

Qua khoảng bốn, năm phút, sắc mặt Tùng Hạ gần như đã trắng bệch, năng lượng trong cơ thể cậu đã sắp hao hết, rốt cuộc trong lúc nguy cấp, cậu đã cảm giác thấy nguồn năng lượng khổng lồ đang được cậu và Thẩm Trường Trạch hợp lực đẩy vào trong hạt nhân, ngọn lửa trên người Thẩm Trường Trạch yếu đi, năng lượng Hỏa cũng đang thu lại từng chút một.

Cuối cùng, hai người cùng tê liệt ngã xuống đất, Tùng Hạ mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng không động đậy được, Thẩm Trường Trạch thì khôi phục hình dáng con người, ngất xỉu.

Thành Thiên Bích vọt đến, ôm Tùng Hạ từ dưới đất dậy, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm, bốn người khác và Tùng Chấn Trung cũng đi cùng họ.

Tùng Hạ được bồng vào phòng nghỉ, mồ hôi trên người cậu ướt đẫm cả áo quần. Thành Thiên Bích đặt cậu xuống giường, vuốt vuốt trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi?”

Tùng Hạ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Tàm tạm.” Hạt nhân năng lượng của cậu gần như đã hao bằng sạch. Cậu hấp thu một miếng ngọc phù, cảm thấy đỡ hơn một chút, không còn thấy trong người trống rỗng nữa nhưng nếu muốn phục hồi phần năng lượng Cambri an toàn này thì ít nhất cậu phải được nghỉ ngơi hai, ba ngày.

Có điều, mọi chuyện đều đáng giá, Thẩm Trường Trạch là một trong những sức chiến đấu mạnh nhất của loài người, nếu hắn chết, công cuộc thu thập ngọc Con Rối của họ sẽ càng thêm khó khăn, đây là chuyện tất cả mọi người đều không hy vọng gặp phải.

Trang Nghiêu nói: “Anh đã làm rất tốt, nếu Thẩm Trường Trạch chết, ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác nhất định sẽ làm phản. Họ sẽ nghĩ mọi cách để giữ tính mạng, hận không thể cách ngọc Con Rối càng xa càng tốt, không thể lãng phí thời gian vào chuyện tìm kiếm ngọc Con Rối được nữa. Những dị nhân đẳng cấp cao khác cũng sẽ đánh mất ý chí chiến đấu, tất cả cố gắng đều sẽ uổng phí, lúc đó mới thật là tận thế.”

Tùng Hạ hiểu được lợi hại trong đó, lúc này người toàn mồ hôi. Nếu Thẩm Trường Trạch chết thật, cậu không dám tưởng tượng sẽ xảy ra bao nhiêu kịch biến. Có thể khẳng định là ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và các tổ chức dị nhân khổng lồ do họ lãnh đạo sẽ lập tức mất kiểm soát. Nếu chỉ dựa vào họ thì không thể chống lại Thông Ma, không thể tiến vào Thanh Hải, càng không thể chống lại sinh vật biển sâu không lường được. Loài người sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.

Tùng Chấn Trung hiếm khi bộc lộ cảm xúc, anh xoa xoa tóc Tùng Hạ: “Tiểu Hạ, thứ cháu cứu không phải tính mạng của Thẩm Trường Trạch mà là hy vọng của loài người.”

Tùng Hạ thở dài một hơi, nói lên tự đáy lòng: “Tốt quá.”

Đặng Tiêu chờ mong hỏi: “Đường ca, Liễu ca, hai anh có biến hóa gì?”

Hai người nhìn nhau, như thể không biết diễn đạt như thế nào.

Liễu Phong Vũ nhìn một chậu hoa đặt trên cửa sổ, nhẹ nhàng vung tay lên, chậu hoa kia đột nhiên tự dưng mọc lên một đóa hoa xinh đẹp.

Mọi người kinh ngạc nhìn chậu hoa, Trang Nghiêu nói: “Hoa đại vương có thể tách rời khỏi thân thể anh?”

Liễu Phong Vũ nhìn bàn tay của mình, vui vẻ nói: “Tôi vừa có cảm giác này, quả nhiên thật sự có thể làm như vậy, hoa có thể tách khỏi người tôi, mọc lên tại chỗ nào đó có đất, các khả năng khác thì cần tìm hiểu thêm.”

Đường Nhạn Khâu lại nói: “Tôi cũng cần tìm hiểu một chút, bây giờ chỉ cảm thấy năng lượng tăng cường rất nhiều.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Bây giờ hai anh về phòng nghỉ ngơi đi. Tùng Hạ, anh cũng đi nghỉ một lát, ngày mai chúng ta lại thảo luận về khả năng cấp hai. Tôi đi xem tình hình bên tộc Long Huyết.” Nói xong, nó liền đi cùng Tùng Chấn Trung, những người khác cũng đều rời đi, trong phòng nghỉ lúc này chỉ còn lại hai người, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “May mà anh không sao, hao tổn năng lượng cũng gây nguy hiểm cho anh, nếu muộn thêm mười giây, tôi sẽ ngăn anh lại.”

Tùng Hạ bắt được tay Thành Thiên Bích, cười nói: “Cậu phải tin tôi một chút chứ.” Thật ra vừa rồi cậu còn không có chút tin tưởng nào với mình. Thẩm Trường Trạch đã dùng ngọc Con Rối để cường hóa lâu như vậy, trình độ tiến hóa cao hơn cậu rất nhiều, năng lượng của cậu phải gắng lắm mới đủ dùng. Vừa rồi có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, cậu đã chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ phải rút ra năng lượng, nếu không cứ để thế mãi, cậu cũng sẽ xong đời. May mà sự cố gắng của cậu và Thẩm Trường Trạch đều không uổng phí.

Thành Thiên Bích ôm lấy cậu, dùng âm lượng cực thấp nói: “Tôi thật sự không hy vọng anh có khả năng này.”

Tùng Hạ giật mình, không nói gì. Khả năng càng lớn thì trách nhiệm phải gánh vác lại càng nặng, cũng càng tiến gần đến Tử thần, trong lòng mỗi người đều rõ chuyện này. Cậu xoa xoa mái tóc của Thành Thiên Bích: “Tôi cần khả năng này, nếu tôi không giúp được gì cho cậu, tôi sẽ không có tư cách đứng cạnh cậu, làm liên lụy cậu. Thiên Bích, tôi muốn làm một người có thể kề vai chiến đấu với cậu.”

“Anh vẫn luôn là người đó.”

Tùng Hạ mỉm cười.

Thành Thiên Bích đè Tùng Hạ xuống giường, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại kia, môi lưỡi nóng bỏng không ngừng hấp thu hơi thở thân quen của cậu, động tác có hơi thô bạo tiết lộ nội tâm lo âu và bất an của hắn.

Tùng Hạ ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn lâu dài này. Mỗi một lần sống sót sau tai nạn đều khiến cậu thêm quý trọng những thứ mình đang có, chúng đều được đổi lấy bằng việc cậu đã trải qua vô số nguy hiểm, ngoan cường sống đến tận bây giờ. Có thể chung sống với Thành Thiên Bích, với bạn bè, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng đáng quý.

Thành Thiên Bích trèo lên giường, ôm Tùng Hạ vào lòng, bàn tay mạnh mẽ xoa đầu Tùng Hạ, khẽ nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi một lát.”

Tùng Hạ an tâm nhắm hai mắt lại, cậu rất muốn vì thành công hôm nay mà cười to vài tiếng, nhưng cậu thật sự đã quá mệt mỏi, rất nhanh đã thiếp đi.

Thành Thiên Bích lại vẫn mở mắt, cho dù đã qua 24 giờ không nghỉ ngơi, song hắn hồi lâu không thể chìm vào giấc ngủ.