Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 167





Thành Thiên Bích không thích nói chuyện, Thẩm Trường Trạch có tính bám cha, Diêu Tiềm Giang rất giỏi hưởng thụ, Lý Đạo Ái chỉ nói một nửa, Chu Phụng Lam tính tình nóng nảy, Ngô Du dã tâm bừng bừng.

Tùng Hạ giật mình, những người này nhận ra họ? Sao tin tức lại nhanh được như vậy?

Ánh mắt Thành Thiên Bích lóe lên vẻ lạnh lùng, nắm chặt con dao trong tay.

Người da trắng kia liên tục xua tay: “Hai vị xin đừng căng thẳng, chúng tôi không có ác ý.” Người da trắng kia vừa nói vừa lui về sau một bước, có vẻ rõ ràng là gã tương đối căng thẳng. Trước mắt gã là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió không cần cử động đã có thể xé toạc đối phương thành mảnh nhỏ, là ai thì cũng sẽ có điều phòng bị.

Thành Thiên Bích nói: “Ông già kia là một nhóm với mấy người ư?”

Người da trắng ngượng ngùng nói: “Lúc đầu chúng tôi không xác định được là hai vị, cho nên phái ông ta đi thử, tuyệt đối không có ác ý.”

“Ông ta đâu?”

“Đã đi rồi. Hai vị muốn biết tin gì chúng tôi đều có thể cung cấp, cam đoan đây là nơi toàn diện nhất ở Mãn Châu.”

“Đám người này cũng do mấy người phái tới?” Thành Thiên Bích chỉ vào đám cướp nửa đêm dưới đất.

“Không không không, họ thấy hai vị thắng tiền sòng bạc nên nảy lòng tham, không liên quan đến chúng tôi, không thể xử lý họ đúng lúc, tôi cảm thấy rất có lỗi.”

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trong lòng đều hiểu chuyện này là sao, người này nhất định đã lợi dụng đám cướp này để thử khả năng của họ, bằng không sao chúng lại có chìa khóa được, hơn nữa sao có thể một lúc có bảy, tám người cùng lên lầu mà không bị phát hiện? Có điều, họ cũng lười vạch trần.

Thành Thiên Bích hỏi: “Rốt cuộc mấy người là ai?”

Người da trắng kia cười nói: “Mời hai vị đi theo chúng tôi, cùng nhau ăn sáng, trò chuyện tán gẫu.”

Tùng Hạ đeo ba lô lên lưng đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích: “Đi xem sao?”

“Ừ.”

Hai người cũng không sợ, bằng thực lực của Thành Thiên Bích, hơn nữa có Tùng Hạ phụ trợ, muốn gây khó dễ cho họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Họ đi xuống lầu cùng người da trắng kia, đi tới phòng ăn tầng hai, trong phòng ăn đèn đuốc sáng trưng, vài người cả nam cả nữ đang ngồi ở bàn vuông, hình như đang chờ họ.

Sau khi hai người bước vào phòng ăn, những người đó quay đầu nhìn họ. Một người Nga cao lớn ngồi ở ghế chủ đứng lên, cười sang sảng với họ, dùng tiếng Anh chào hỏi họ.

Ánh mắt Thành Thiên Bích đảo qua mỗi người ở đây, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, những người kia vô thức đứng lên, chờ họ ngồi xuống.

Tùng Hạ nói: “Các vị có thể tự giới thiệu trước không?”

Người da trắng dẫn họ đi vào nói: “Tùng tiên sinh, chúng tôi là tổ chức dị nhân lớn nhất ở Mãn Châu, ngài có thể dùng tiếng Trung gọi chúng tôi là ‘Ám Ảnh [207]’, trong tổ chức của chúng tôi vừa có người Nga, cũng có người Mông Cổ, hơn nữa có không ít người Trung Quốc, nhân số đã vượt quá 200 người. Vị này là thủ lĩnh của chúng tôi, Ivan Lowen Lewinsky, là dị chủng gấu nâu [208].”

[207] Ám Ảnh: Bóng tối.

[208] Gấu nâu: Một loài động vật có kích thước lớn nhứ nhì trong bộ ăn thịt, sau gấu trắng Bắc Cực và trước hổ, ăn đêm là chủ yếu, tích mỡ vào mùa hè để tiêu thụ cho mùa đông, là loài động vật ăn tạp.

Dị chủng gấu nâu kia lớn tiếng nói: “Gọi tôi là Ivan là được, nào nào nào, ngồi đi, tối qua tôi đã cho đông lạnh năm cân kem sữa, giờ ăn được rồi.”

Tùng Hạ nhìn bữa sáng trên bàn, nhất thời không nói gì: Một giỏ bánh mì lớn và mứt quả, hai cái đùi heo còn to hơn cái thùng, còn có kem và Vodka, ai muốn sáng sớm ăn mấy thứ này chứ.

Người da trắng kia nói: “Hai vị có thể gọi tôi là Oleg, tôi là… hừm, PR của Ám Ảnh.”

Hai người ngồi xuống một phía bàn ăn, người của Ám Ảnh đều dùng đủ loại ánh mắt khác nhau đánh giá họ, có hiếu kỳ, có hoài nghi, có suy đoán.

Oleg nói: “Ăn trước một chút đi, chúng ta có thể vừa ăn vừa trò chuyện.”

Tùng Hạ nói: “Có thể rót cho chúng tôi hai cốc nước ấm không, buổi sáng mọi người đã… uống rượu à?”

“Được, không thành vấn đề.” Oleg nói vài câu tiếng Nga cho một nhân viên tạp vụ đứng bên. Chỉ chốc lát sau, nhân viên tạp vụ bưng lên cho họ hai cốc nước ấm và sữa nóng.

Hai người cũng không khách khí ăn sáng.


Oleg cười híp mắt: “Không biết có hợp khẩu vị của hai vị hay không?”

Tùng Hạ cười nhạt: “Cũng được.” Cậu lau miệng: “Mọi người… làm thế nào nhận ra chúng tôi? Nơi này cách Bắc Kinh cũng không gần, các vị có chuyên gia thu thập tình báo à?”

“Đương nhiên, vì đây là nơi giao nhau của ba nước nên sau khi tận thế, nó trở thành một trong những trạm trao đổi thông tin rầm rộ nhất đại lục Âu – Á. Thứ chúng tôi quan tâm nhất chính là tình hình đã phát sinh ở Trung Quốc. Không, phải nói rằng, toàn thế giới đều quan tâm đến tình huống nước bạn, dù sao trung tâm và tâm địa chấn của trận động đất là trong nước các bạn, ngọc Con Rối cũng được khai quật từ đó. Trung Quốc là quốc gia chịu tai nạn tiến hóa nghiêm trọng nhất thế giới, nhưng nói từ phương diện khác thì cũng là quốc gia được lợi lớn nhất.”

“Được lợi? Chuyện này có thể gọi là được lợi?” Tùng Hạ cau mày, đã qua hơn một năm, gần chín trăm triệu đồng bào đã biến mất khỏi thế giới này, chín trăm triệu! Đây là thảm kịch xưa nay chưa từng có, cậu không thể nhận hai chữ “được lợi” này được.

Oleg xin lỗi: “Tôi vô tình mạo phạm, đây không chỉ là thảm họa của Trung Quốc, mà còn là thảm họa của toàn thế giới, chúng tôi cũng đau lòng cho đồng bào tử nạn. ‘Được lợi’ theo như lời tôi nói chỉ là hy vọng phát triển mà ngọc Con Rối mang đến cho chúng ta mà thôi.”

“Nếu các vị chú ý đến tình hình Bắc Kinh đến thế thì kết cục của tiến hóa chính là hủy diệt, chuyện này các vị không biết sao? Thứ ngọc Con Rối mang cho chúng ta là khoái cảm tiến hóa ngắn ngủi, nhưng cũng đang kéo loài người xuống vực thẳm.”

“Chúng tôi đương nhiên biết, thậm chí phương pháp tu luyện để tránh khỏi chuyện nổ tan xác mà chết của các vị cũng đã thông qua nhân viên tình báo mà lan truyền toàn thế giới. Thí nghiệm tương quan chúng tôi cũng đã làm, chẳng qua cơ hội chúng tôi tiếp xúc với ngọc Con Rối là rất ít, trước mắt thứ năng lượng Cambri mang đến cho chúng tôi chỉ mới là tăng cường sức mạnh, không giống các vị có rất nhiều ngọc Con Rối nên tiến trình tiến hóa quá nhanh, khoảng cách hủy diệt cũng tới gần. Đa số chúng tôi cách sự tràn ngập cái gọi là ‘hạt nhân năng lượng’ còn tương đối xa xôi, cho nên chúng tôi có thể đưa nhiều tinh lực vào chuyện khai phá sử dụng năng lượng Cambri sao cho có lợi.”

“Ý của anh là, các anh đã nghiên cứu ra phương pháp lợi dụng năng lượng Cambri?”

“Chúng tôi đang nghiên cứu. Dị nhân tiến hóa não bộ ở Moscow không đến 1/3 của Bắc Kinh, chênh lệch thực lực tương đối rõ ràng. Có điều, do vị trí địa lý nước Nga nên trời sinh chúng tôi đã chăm chút nhiều vào giao thông và sưởi ấm. Chuyện này tạo nên sau khi tận thế, dị nhân tiến hóa não bộ Moscow dùng phần lớn thời gian để khai phá năng nguyên kiểu mới, bây giờ đã có chút thành tựu. Năng lượng Cambri giống như phong năng, nhiệt năng, thái dương năng, chỉ cần tìm được phương pháp thích hợp là có thể sử dụng. Tôi biết bên phía Bắc Kinh đã có thể chuyển hóa năng lượng Cambri thành năng nguyên dạng lỏng, đây kỳ thật cũng là một loại năng nguyên kiểu mới, chẳng qua loại năng nguyên này còn quý giá hơn xăng, cho nên không thể làm năng nguyên thay thế, mà các nhà khoa học của Moscow thì nghiên cứu ra phương pháp có thể chuyển hóa năng lượng Cambri trong không khí thành năng nguyên, nhưng hiện tại phí tổn quá cao, không thể sử dụng. Nếu chúng tôi có thể nghiên cứu cùng Bắc Kinh, con người nhất định có thể sớm đột phá cửa ải khó khăn này hơn một chút, dùng loại năng nguyên này để giải quyết hết vấn đề dựng xây và phát triển xã hội.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Anh không phải chỉ là PR, rốt cuộc anh là ai?”

Oleg cười: “Tôi đúng là PR, tôi là người phát ngôn thay mặt cho tổ chức dị nhân của chính phủ Moscow.”

Thành Thiên Bích nói: “Vì sao lại là anh?”

Oleg nhún vai: “Tôi biết ngôn ngữ Trung – Mông, hơn nữa là dị chủng chim Siberia, là người duy nhất có thể bay qua toàn bộ nước Nga trong vòng 3 ngày, không sợ cái giá lạnh của Siberia. Sau khi tận thế, là tôi lập lại hệ thống thông tin hai đầu nước Nga đã gián đoạn đến nửa năm. Đơn giản mà nói, tôi là người phát ngôn thích hợp nhất.”

Tùng Hạ không khỏi cẩn thận đánh giá lại Oleg, trong lòng biết gã không thể chỉ là người phát ngôn, người này có khả năng đặc biệt như thế, chỉ sợ trước mắt hệ thống tình báo nước Nga đều do một tay hắn xử lý. Dù sao thì sau tận thế, những quốc gia có diện tích quá lớn lại có phần lớn khu vực hoang tàn như Nga, muốn khôi phục hệ thống thông tin, lại muốn tiết kiệm năng nguyên thì chỉ có thể dựa vào sức người. Như vậy, dị chủng có thể bay đến khắp nơi lại không sợ giá lạnh như Oleg sẽ trở thành nhân vật khá quan trọng. Tùng Hạ hỏi: “Như vậy, lần này anh tới Mãn Châu có mục đích gì? Không phải anh có khả năng tiên tri nên chờ sẵn chúng tôi ở đây chứ.”

Oleg lắc đầu: “Bây giờ đâu còn thông tin nhanh nhạy như vậy, tôi ở đây chỉ do trùng hợp, nhưng nếu đã nhìn thấy người, tôi nhất định phải truyền đạt ý nguyện của chính phủ Moscow cho hai vị.”

“Giữa chính phủ Moscow và chính phủ Bắc Kinh vẫn có liên lạc, vì sao anh phải nói với chúng tôi?”

“Liên lạc giữa hai chính phủ là phương diện quốc gia, muốn đề cập về phương diện trao đổi thành quả nghiên cứu khoa học thì trình tự vẫn hết sức rườm rà. Bây giờ bên phía Bắc Kinh vẫn không có bất cứ tin tức gì. Tôi nghĩ rằng do trong nước hai vị phát sinh quá nhiều chuyện ly kỳ nên căn bản các vị đã thiếu tinh lực để lo chuyện nước ngoài. Nhưng tôi cho rằng khai phá năng nguyên kiểu mới là chuyện rất quan trọng. Hy vọng sau khi trở về Bắc Kinh, hai vị có thể truyền đạt lại ý nguyện của Sở nghiên cứu Moscow cho nhà khoa học của các vị, tôi tin họ sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng tôi không thể cam đoan bất cứ kết quả nào.”

Oleg cười: “Đương nhiên.”

“Các anh đến tìm chúng tôi không chỉ vì chuyện này phải không. Chuyện chúng tôi hỏi thăm ông già kia chắc các anh đều biết rồi chứ.”

Oleg và Ivan nhìn nhau, Ivan uống một ngụm rượu: “Chuyện hai vị muốn biết ngọc Con Rối và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, đúng không?”

“Không sai.”

Oleg nói: “Hay là để tôi giải thích đi. Ngọc Con Rối, tôi cũng không cần giấu diếm, ở Mãn Châu có một mảnh, trong tay chính phủ Mông Cổ, cảnh nội nước Nga có ít nhất bốn mảnh, một mảnh trong đó ở khu vực từ Siberia tới gần Bắc Băng Dương, đó là nơi có khí hậu ác liệt nhất thế giới. Hai vị cũng biết, từ sau khi tận thế, nhiệt độ hai cực đều giảm xuống, bây giờ nhiệt độ nơi đó trong khoảng âm 60°, ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện bay qua. Nhưng nếu ở trên quốc thổ chúng tôi, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ đi thu hồi. Mảnh ngọc ở Mãn Châu, tôi hy vọng các vị tạm thời đừng có ý với nó, chính phủ Mông Cổ không phải đối thủ của các vị. Trên đại hội Liên Hiệp Quốc, chúng tôi đã đạt thành thống nhất: Một khi các vị thu thập đầy đủ ngọc Con Rối trong cảnh nội Trung Quốc, đồng thời tìm được phương pháp phong ấn nó, chúng tôi sẽ đưa những miếng ngọc của mình đến Trung Quốc. Nhưng hiển nhiên lúc này còn cách mục tiêu ấy một khoảng, bây giờ chúng tôi cần ngọc Con Rối giúp đỡ để có thể sống sót trong môi trường tàn khốc này.”

Thật ra hai người họ không định đoạt lấy miếng ngọc Con Rối ở Mãn Châu, tuy cũng từng nghĩ đến, nhưng Trang Nghiêu đã nhắc họ đừng tự tiện làm gì. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến nước ngoài, không được sự cho phép của Bắc Kinh, họ không thể tùy tiện hành động, ngộ nhỡ gây thêm chuyện thì phiền, cho nên chỉ muốn thu thập một vài tin tức.

Oleg nói rất thành khẩn, hơn nữa rất có lý, ít nhất trên đại hội Liên Hiệp Quốc, tất cả đại biểu của các nước chính đều đã đạt thành nhận thức chung, về phần đến lúc đó họ có chấp hành hay không thì ít nhất cũng là chuyện ba, năm năm sau, không tới phiên họ nghi ngờ lúc này. Bởi vậy, Tùng Hạ rất nhanh trả lời: “Chúng tôi không định lấy miếng ngọc Con Rối kia, chúng tôi hành động có kế hoạch, sẽ không xằng bậy.”

Oleg cười nói: “Vậy là tốt rồi. Như vậy, bây giờ nói chuyện các vị cảm thấy hứng thú với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc nhé.” Nói xong, gã nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nói: “Quốc gia của anh chỉ có duy nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên này thôi sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa hai tháng gần đây mới xuất hiện. Trước kia, toàn thế giới đều chú ý đến mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Trung Quốc, có một dạo các vị được thần thánh hóa, đồn rằng các vị có thể tự do khống chế một loại sức mạnh thiên nhiên, có được sức chiến đấu cá nhân tối cao. Tương lai nếu cứ tiến hóa không gián đoạn, các vị còn có tiềm năng hủy thiên diệt địa. Các vị xông lên đầu chiến tuyến thu thập ngọc Con Rối, đối mặt với hoàn cảnh hung hiểm nhất, các sinh vật biến dị mạnh nhất. Trong thời đại này, các vị là anh hùng và thần thánh của con người.”

Thành Thiên Bích cau mày, hình như không quen với lối diễn thuyết khoa trương của Oleg, Tùng Hạ cũng cảm giác hơi mất tự nhiên, dù sao cậu cũng suốt ngày giao tiếp với “anh hùng”, “thần thánh”, biết thật ra thì họ chẳng khác người thường là mấy, cũng có hỉ nộ ái ố, còn có rất nhiều tật xấu: Thành Thiên Bích không thích nói chuyện, Thẩm Trường Trạch có tính bám cha, Diêu Tiềm Giang rất giỏi hưởng thụ, Lý Đạo Ái chỉ nói một nửa, Chu Phụng Lam tính tình nóng nảy, Ngô Du dã tâm bừng bừng. Những người này nếu không phải dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì họ có gì quá khác biệt với những người khác, sao trong mắt những người khác họ lại bị thần thánh hóa chứ. Vừa nghĩ đến chuyện thậm chí mình còn… ngủ với một người trong đó… loại cảm giác này… thật là rất kì lạ.

Chính vì Thành Thiên Bích và Tùng Hạ là người trong cuộc nên mới không biết trong mắt người khác, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã lên tới tầm cao nào, chuyện này không chỉ liên quan với thực lực của họ mà còn liên quan đến sự truyền tin và hình tượng của viện khoa học. Từ sau khi tận thế, con người gặp phải sự sợ hãi và tuyệt vọng khó có thể tưởng tượng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hy vọng, dưới sự tra tấn của đói khát và đau khổ, rất nhiều người thậm chí không đợi đến lúc chết bệnh, chết đói mà trước hết đã không chịu nổi kết thúc của mình. Vì liên tục không ngừng cho nhân dân hy vọng nên viện khoa học đã loan tin về sự tích dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thu về ngọc Con Rối, hứa hẹn cho mọi người một sự mong đợi về tương lai có thể dựng xây cuộc sống tốt đẹp, mà dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chính là người mở đường dẫn dắt họ đi về hướng tương lai ấy. Trong thời đại tận thế khi tín ngưỡng đã sụp đổ, để tạo nên tín ngưỡng mới, sức mạnh và chiến công của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã được viện khoa học thổi phồng rồi tuyên truyền, thậm chí thông qua buôn bán tình báo mà truyền ra nước ngoài.


Sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên của Trung Quốc được tán tụng cực độ. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Kim xuất hiện ở nước Mĩ tám tháng trước – tại đất nước có sắc thái văn hóa đậm màu chủ nghĩa anh hùng cá nhân như Mĩ – lại càng là nhân vật như thần thánh. Nay, nước Nga cũng tiến hóa ra một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, không cần biết dị nhân Mộc mới tiến hóa được hai tháng kia rốt cuộc có lợi hại hay không thì chính phủ Moscow đều sẽ đắp nặn người đó thành một vị thần, mang đến hi vọng cho những người đang giãy dụa để sinh tồn.

Oleg đã nhận ra nét mặt kì quái của họ, cười nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của hai vị, các vị luôn được tiếp xúc với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tất nhiên không biết trong mắt người khác họ như thế nào. Chúng tôi vẫn khát vọng có thể xuất hiện một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nay rốt cuộc thì nữ thần của chúng tôi cũng đã xuất hiện.”

“Nữ thần? Là phụ nữ ư?”

“Đúng vậy.” Khi nhắc tới “nữ thần”, nét mặt Oleg lập tức thay đổi, gã móc từ trong lòng ra một cái đồng hồ bỏ túi, mở nắp ra, bên trong dán ảnh một người phụ nữ: “Đây chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc của chúng tôi: Nữ thần Jacqueline.”

Hai người nhìn về phía ảnh chụp, người phụ nữ trong ảnh có vẻ không quá hai mươi, mái tóc màu vàng bồng bềnh, đôi mắt xanh thẳm như đại dương, làn da trắng nõn, ngũ quan kinh diễm tuyệt luân, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt. Tùng Hạ nhìn ngẩn cả ra.

Ivan đắc ý: “Nữ thần Jacqueline không chỉ có khả năng mạnh mẽ mà còn có mỹ mạo không ai sánh bằng.”

Tùng Hạ gật đầu, tán thưởng: “Cô ấy đẹp quá.”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu, không mặn không nhạt nói: “Vị nữ thần này bây giờ đang ở Moscow?”

Oleg mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên.”

Tùng Hạ vẫn quan sát Oleg, hy vọng có thể nhìn ra một chút sơ hở từ nét mặt của gã, không ngờ thần sắc của gã vẫn tự nhiên như thế. Căn cứ theo tài liệu họ tìm được từ trong khu rừng của Thông Ma thì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia hẳn là đã xuất phát đến Thanh Hải, hoặc là đã ở Thanh Hải. Có điều, cậu không có cách nào khác để chứng thực chuyện này, Oleg sẽ không thừa nhận chính phủ Moscow phái người vượt biên phi pháp, cậu cũng sẽ không cho Oleg biết họ đã chiếm được di vật của hai người kia.

Tùng Hạ hỏi: “Khả năng của cô ấy như thế nào? Chuyện này có tiện tiết lộ không?”

Oleg cười nói: “Tôi cảm thấy khá hứng thú về mục đích hai vị đến Mãn Châu, các vị thông qua buôn bán tình báo biết đến nữ thần Jacqueline nên cố ý đến xem, hay hai vị đến đây vì ngọc Con Rối?”

“Cả hai, nếu có thể thì chúng tôi thật sự muốn nhìn tận mắt vị nữ thần này.”

Oleg cười thần bí: “Nữ thần cũng rất hy vọng được gặp các vị.”

Thành Thiên Bích nhướng mày: “Ồ, vì sao?”

“Nữ thần nói, các vị là dị nhân cùng thuộc tính, năng lượng có cùng thuộc tính có thể bổ sung cho nhau.”

“Vì sao cô ta biết chuyện này?”

Oleg nói: “Có lẽ vì nữ thần là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên? Khả năng nổi bật nhất bây giờ của nữ thần là hồi xuân.”

“Hồi xuân?”

“Phải, đơn giản mà nói thì chính là khả năng chữa trị, nữ thần có thể chữa trị được vết thương của động thực vật.”

Tùng Hạ cả kinh, đây không phải chẳng khác mấy khả năng của mình sao, chẳng lẽ cô ấy cũng có điều sâu xa với ngọc cổ? Không đúng, đây có thể là khả năng tự nhiên của thuộc tính Mộc, không biết cô ấy có thể tùy tiện vận dụng năng lượng như mình hay không.

“Có điều, khả năng chữa trị của nữ thần có giới hạn nhất định, vẫn có chênh lệnh rất lớn với Tùng tiên sinh.”

“Ví dụ?”

“Trình độ chữa trị tạm thời không nói, dù sao thì nữ thần cũng chỉ vừa mới tiến hóa, nữ thần Jacqueline có thể chữa khỏi hoàn toàn cho người thường không gặp trở ngại, nhưng đối với động thực vật biến dị, nữ thần chỉ có thể chữa trị cho dị nhân mang năng lượng Mộc và năng lượng Hỏa. Do dùng năng lượng Mộc để chữa trị thương tích nên nữ thần chỉ có thể chữa trị cho dị nhân có cùng thuộc tính năng lượng và năng lượng liên quan, hễ là năng lượng tương khắc với Mộc như năng lượng Thổ, nhận sự chữa trị của nữ thần sẽ phản tác dụng. Mà nếu là năng lượng Kim, Kim khắc Mộc, khi nữ thần chữa trị sẽ đồng thời vì nó mà bị thương. Các năng lượng khác thì không hề phản ứng.”

Tùng Hạ gật đầu: “Về chuyện bất đồng năng lượng, quả thật có rất nhiều ví dụ có thể chứng minh.”

“Chúng tôi chờ mong trong quá trình chậm rãi tiến hóa, nữ thần có thể đột phá điểm này, Tùng tiên sinh, ngài cảm thấy có thể không?”

Tùng Hạ suy nghĩ: “Tôi cảm thấy khả năng này không lớn. Chắc anh cũng biết năng lượng tôi sử dụng khi chữa trị là năng lượng Cambri vô thuộc tính. Năm loại thuộc tính năng lượng tồn tại khá cân bằng trong cơ thể người thường, cho dù một loại năng lượng nhiều hơn thì cũng không chênh lệch quá lớn, nhưng dị nhân lại có một loại thuộc tính năng lượng vượt xa hơn bốn loại kia. Khi một dị nhân bị một loại năng lượng chiếm thế chủ đạo hoàn toàn thì khi đưa vào trong cơ thể người đó năng lượng có thuộc tính tương khắc, với người đó mà nói thì chính là thuốc độc, bởi vì năng lượng trong cơ thể người đó sẽ kháng cự lại năng lượng tương khắc, mà tất cả hậu quả khi hai loại năng lượng đấu tranh mang đến đều do dị nhân đó gánh chịu, người thường không có chướng ngại này. Tôi cho rằng đây là mâu thuẫn không phải tiến hóa có thể giải quyết.”

Tùng Hạ từng thử dùng nguyên lý tương sinh của Ngũ Hành để cường hóa đồng đội, rất dễ thành công. Cậu cũng thử dùng nguyên lý tương khắc của Ngũ Hành để đối phó với kẻ địch, nhưng chỉ cần kẻ địch cố ý kháng cự dòng xâm nhập của năng lượng nào đó thì cậu gần như không thể vào được, cho dù cậu ngụy trang thành năng lượng Cambri để tiến vào cơ thể kẻ địch thì một khi nó hóa về thành năng lượng có thuộc tính tương khắc thì năng lượng trong cơ thể sẽ lập tức cắn trả, kết quả khiến cậu suýt nữa hộc máu. Cho nên, cậu rất hiểu tình cảnh của Jacqueline, nếu muốn dùng năng lượng xâm nhập vào cơ thể người có thuộc tính tương khắc thì bản thân cũng phải trả giá đắt.

Oleg gật đầu: “Chúng tôi cũng cho rằng như vậy, có điều rất may mắn, nữ thần Jacqueline không chỉ có khả năng như thế, cô ấy còn có thể điều khiển thảo mộc để chiến đấu, có điều tạm thời còn yếu nhược, chưa thể khống chế thực vật có ý thức mạnh.”

Tùng Hạ nói: “Nếu cứ tiếp tục tiến hóa, khả năng này sẽ rất đáng sợ.”

Oleg mỉm cười: “Có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nào mà không đáng sợ chứ.” Gã nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Thế nào, Thành tiên sinh, ngài có muốn gặp mặt nữ thần Jacqueline không?”

Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi nói: “Có, anh muốn gặp lúc nào, sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt như thế nào?”

“Chúng tôi thiên về ý kiến để hai người gặp nhau tại Trung Quốc, như vậy chúng tôi cũng có thể thuận tiện tham quan công tác trùng kiến Bắc Kinh một chút.”

“Đây không phải chuyện chúng tôi có thể quyết định.”

“Đương nhiên, chúng tôi gửi thư cho viện khoa học Bắc Kinh trước, chỉ cần hai vị đồng ý với ý kiến này, tôi tin dị nhân tiến hóa não bộ của các vị cũng sẽ bằng lòng gặp mặt nữ thần.”

Tùng Hạ nói: “Tôi rất muốn biết vì sao vị nữ thần này cho rằng hai dị nhân cùng thuộc tính ở gần có thể phát sinh biến hóa tích cực nào đó?”

Oleg buông tay cười: “Không phải tôi không muốn nói cho ngài mà là tôi thật sự không biết.”

Tùng Hạ dụng tâm nhìn gã một cái, vẫn không nhận ra được gã có đang nói thật hay không, nếu Trang Nghiêu ở đây thì tốt, nhất định có thể hỏi ra nhiều điều hơn.

Oleg nói: “Có phải nghi vấn của hai vị đều đã được giải đáp? Bây giờ tôi có thể hỏi một vài câu hay không?”

Tùng Hạ nói: “Anh nói đi.”

Oleg nhìn hai người: “Nghe nói cảnh nội Thanh Hải còn rải rác nhiều miếng ngọc Con Rối, là nơi tập trung nhiều ngọc Con Rối nhất thế giới ngoại trừ viện khoa học quốc gia Bắc Kinh, không biết đối với nơi này, viện khoa học có tính toán gì không?”