Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 187





Họ từ bỡ ngỡ đi đến hiểu biết, từ người thường chìm trong tuyệt cảnh trở thành dị nhân đẳng cấp cao nhất, trong thời gian gần hai năm, sự thay đổi của mỗi người đều đã nghiêng trời lệch đất.

Tùng Hạ vạn lần không ngờ kết quả suy nghĩ sau khi tập hợp ba dị nhân tiến hóa não bộ cấp hai lại chấn động lòng người như vậy, gần như đã điên đảo toàn bộ suy đoán lúc đầu của họ về tận thế, khiến bí ẩn tận thế càng trở nên khó bề phân biệt. Trước bí ẩn của hành tinh này, bọn vừa bé nhỏ vừa bất lực. Điều duy nhất họ có thể xác định chính là bất luận là ý thức Cambri hay sức mạnh nào khác thì nó cũng đang ra sức làm suy yếu con người, còn họ thì không thể ngồi chờ chết.

Trang Nghiêu thở dài: “Hy vọng hành trình Thanh Hải có thể cung cấp nhiều manh mối hơn cho chúng ta.”

“Nhất định, hành trình Thanh Hải ký thác quá nhiều hy vọng, nhưng kỳ vọng lớn nhất của tôi đối với mọi người là bình an trở về.” Tùng Chấn Trung nhìn mọi người một lượt, nét mặt nghiêm trọng.

Tùng Hạ cười nói ra vẻ thoải mái: “Không thành vấn đề. Đúng rồi, danh sách thành viên đã xác định chưa chú? Lý Đạo Ái nói với chúng cháu là muốn đi, nhưng chúng cháu không thể để Chu Phụng Lam một mình ở lại Bắc Kinh.”

“Bên chú cũng tính như vậy, nếu Ngô Du đi thì Lý Đạo Ái và Chu Phụng Lam ở lại kiềm chế lẫn nhau. Nếu Ngô Du không đi thì Lý Đạo Ái đi, Diêu Tiềm Giang ở lại. Bất luận là Diêu Tiềm Giang hay là Lý Đạo Ái thì đều có lý do để đi, nhưng lại không thể để Chu Phụng Lam độc bá Bắc Kinh, chỉ có thể tạm thời an bài như vậy.”

Tùng Hạ gật đầu: “Vâng, tốt nhất là Ngô Du có thể đồng ý đi theo bọn cháu đến Thanh Hải, tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn một chút.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Chỗ người Mỹ có tiến triển gì mới không?”

Đường Đinh Chi nói: “Trường Trạch và House đã tiếp xúc qua, đích xác là họ biết vài chuyện chúng ta không biết, chắc hẳn họ đã tìm được phương pháp dùng năng lượng Cambri trợ giúp cho thí nghiệm về Long Huyết nhân. Nếu chúng ta muốn biết thì cần trả một cái giá, chúng tôi đang nghĩ cách.”

“House không nói yêu cầu về phương diện thăng cấp ư?”

Đường Đinh Chi lắc đầu: “Không, bảy tháng trước ông ta mới biến dị, không bao lâu cũng đã nắm giữ phương pháp tu luyện lưu truyền từ Trung Quốc, có lẽ không cần chúng ta giúp, ông ta cũng có thể thuận lợi thăng cấp. Chuyện của House và Myron giao cho chúng tôi xử lý, mọi người chỉ cần làm tốt chuyện cần làm là được.”

Trang Nghiêu nói: “Được, như vậy tôi cũng có thể bớt lo một chút.”

“Ngày kia Myron sẽ đi, lần này họ mang theo không ít kim loại hiếm làm quà giúp Myron thăng cấp, hay các cậu đến chọn đi.”

“Rất tốt, tôi cần.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Bên Moscow vẫn không có tin tức của Jacqueline sao?”

Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Không có, chỉ e Jacqueline thật sự đã tiến vào Thanh Hải.”

Thành Thiên Bích có chút thất vọng.

Thẩm Trường Trạch nói: “Tốt xấu gì dị nhân cùng thuộc tính của anh cũng đã xuất hiện, tôi và Lý Đạo Ái còn không biết người đang ở đâu nữa, ngẫm lại chúng tôi, anh sẽ thấy đỡ hơn.”

Thành Thiên Bích không nói gì, trong đầu hắn tất cả đều là uy lực chấn động lòng người khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thủy và Kim phối hợp. Không chỉ có hắn, Thẩm Trường Trạch và Lý Đạo Ái sao lại không muốn nhanh chóng được gặp dị nhân cùng thuộc tính của mình chứ?

Thiện Minh cười: “Hê, nghe nói dị nhân Nga là nữ, trông còn đẹp lắm, thằng nhóc này có phúc ghê.”

Vấn đề này Thành Thiên Bích căn bản lười giải thích, nhưng nghĩ đến Tùng Hạ ở bên cạnh, hắn vẫn không nhịn được đáp một câu: “Tôi chỉ cần năng lượng của cô ta.”

Thẩm Trường Trạch cau mày nhìn Thiện Minh: “Ba, nếu dị nhân Hỏa còn lại cũng là nữ thì sao?”

Thiện Minh không hề do dự nói: “Thì chúc mày may mắn a.”

Thẩm Trường Trạch nhếch một bên lông mi: “Ba không hề…”

Thiện Minh cười vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đàn ông ấy à, không thể thắt cổ ở một cái thân cây được, ba cổ vũ mày nếm thử nhiều một chút.”

Thẩm Trường Trạch hất tay hắn ra, đứng vọt lên, do dùng sức quá lớn nên hất đổ cả ghế ngồi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thiện Minh, xoay người bỏ đi.

Thiện Minh có nét mặt chẳng hiểu gì sất, hỏi Al: “Nó lại giở chứng gì đấy?”

Al nhún vai: “Giải thích cho chú cũng hơi khó, chi bằng chú đi dỗ cậu ta cho bớt việc.”

“Ờ.” Thiện Minh có vẻ căn bản không để trong lòng, nhìn nhóm Tùng Hạ đang ngẩn ra, nói: “Từ nhỏ nó đã thế rồi á.”

Tùng Hạ từng nghe một vài lời đồn về Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh, trước kia không biết thật giả, bây giờ xem ra hình như không phải bình thường. Cậu cảm thấy ít nhiều cũng mất tự nhiên, dù sao thì Thẩm Trường Trạch còn gọi Thiện Minh là “ba”, tuy họ chỉ là cha con nuôi. Có điều cậu cũng không tư cách đi nói chuyện người khác, quan hệ của cậu và Thành Thiên Bích không phải cũng “bất thường” sao. Có điều, tin đồn về tính cách của Thiện Minh lại hoàn toàn là sự thật, trải qua thời gian dài tiếp xúc như vậy, chỉ số cảm xúc của Thiện Minh quả nhiên gần như bằng 0, tính cách bá đạo cuồng vọng, chuyện này khá khớp với hai mươi mấy năm sống cuộc sống lính đánh thuê của hắn. Người ngoài đều biết người không thể chọc vào nhất của tộc Long Huyết không phải là Thẩm Trường Trạch. Bình thường Thẩm Trường Trạch không thích quan tâm chuyện người khác, nhưng Thiện Minh tính tình nóng nảy, dễ nóng giận, mà Thẩm Trường Trạch lại “hiếu thuận”, chỉ cần chọc Thiện Minh thì chẳng khác nào chọc hết cả tộc Long Huyết cả. Mỗi người trong tộc Long Huyết thật sự đều rất có cá tính.

Tùng Chấn Trung nói: “Đúng rồi, hôm nay bên chú nhận được một bưu kiện gửi đường hàng không.”

“Hàng… dạ?”

Tùng Chấn Trung đẩy đẩy mắt kính: “Do một con bồ câu đưa thư đưa tới, chú đùa một chút.” Anh có chút thất vọng: “Khó hiểu lắm à?”

Tùng Hạ cười nói: “Chú dùng nét mặt nghiêm túc ấy để nói đùa, cháu thật sự không phản ứng lại được. Bưu kiện gì ạ, đến từ đâu hả chú?”

“Từ dãy Tiểu Hưng An, Mục Phi ủy thác tư lệnh Trương gửi tới.” Tùng Chấn Trung gọi điện thoại nội tuyến, kêu người đưa tới.



Chỉ chốc lát sau, Tiểu Vương lái xe điện tới đây, gã dỡ từ trên xe xuống một cái thùng lớn, cỡ có thể nhét một người vào.

“Wow, gì thế chú?”

“Không biết, cháu mở ra đi.”

“Cháu?” Tùng Hạ cười cười, rút mã tấu luôn mang theo người ra cắt dây thừng và rạch thùng giấy, bên trong là một cái thùng xốp, xem ra là thứ gì đó cần giữ nhiệt, chắc hẳn là đồ ăn.

Tùng Hạ mở thùng xốp ra, một luồng khí lạnh ập đến, trong cái hộp to như vậy chất vài loại rau dưa hoa quả, còn có một phong thư. Tùng Hạ mở thư ra, từ bên trong rơi ra mấy tấm ảnh của Mục Phi và Thông Ma, trong ảnh có hai “người” giống hệt nhau, gương mặt trắng trẻo khôi ngô, tóc đen để dài, chỉ là thông qua nét mặt đã có thể dễ dàng phân biệt được họ: Thông Ma có biểu cảm mất kiên nhẫn, Mục Phi cười rất vui vẻ, còn có mấy tấm ảnh chụp họ mở đất trồng rau gần bản thể của Thông Ma, xem ra đống rau dưa hoa quả này được sản xuất từ đó, hai tấm ảnh cuối cùng chụp con mèo mun của họ, nó đã lớn lên kha khá.

“Có một phong thư.” Liễu Phong Vũ nhặt từ dưới đất lên, đưa cho Tùng Hạ.


Tùng Hạ mở thư ra, không giấu được nét cười trên môi: “Mục Phi nói giờ họ đã tìm được việc để làm, mỗi ngày trôi qua trong cuộc sống điền viên, Tam Nhi thường đến chơi với họ, còn dẫn bạn đến chơi mạt chược, nấu cơm, nghe nhạc với anh ấy. Mục Phi nói ở đó chỉ thiếu một ngôi nhà, chờ tin tốt của chúng ta.”

Liễu Phong Vũ cười: “Hai người này sống tự tại thật đấy.” Khẩu khí rất là hâm mộ.

Đường Nhạn Khâu cũng cảm thán: “Trong tận thế này, có lẽ họ là những người sống hạnh phúc nhất.” Hắn nhìn Liễu Phong Vũ, phát hiện Liễu Phong Vũ cũng đang nhìn mình, mặt hắn nóng lên, không biết nghĩ tới chuyện gì.

Trang Nghiêu nói: “Hạnh phúc được thành lập trên nền tảng thực lực lớn mạnh, không ai dám chọc vào Thông Ma, họ đương nhiên có thể an cư lạc nghiệp.”

Đặng Tiêu hét lớn: “Nhiều đồ ăn ngon thế a a a, hâm mộ chết người!”

Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: “Chúng ta cũng sẽ có cuộc sống như vậy.”

Tùng Hạ cười gật đầu: “Nhất định.”

Sau khi Myron đi, những chuyện bận rộn gần đây của họ đều đã kết thúc, tất cả các nhân vật quan trọng xung quanh đều đã thành công thăng cấp, rốt cuộc họ đã có thể yên tâm tu luyện, nâng cao sức mạnh.

Mỗi ngày Thành Thiên Bích đều dùng một nửa thời gian để tu luyện, một nửa thời gian thì huấn luyện khống chế gió và khai phá chiêu thức mới. Đa số sân huấn luyện của hắn đều đặt ở bên ngoài do sức phá hoại quá lớn, không ai có thể ở cùng một phòng với hắn.

Mỗi ngày Tùng Hạ dành ra bốn tiếng cố định để tu luyện, các thời gian khác để nghiên cứu công cụ phòng thủ bằng năng lượng, vũ khí và công cụ quan trọng trong ngọc cổ. Dưới sự trợ giúp của Trang Nghiêu, cậu không ngừng tạo ra công cụ có thể tăng sức chiến đấu trên diện rộng, kết quả to lớn mà cậu trả bằng giá khiến cậu mất ăn mất ngủ. Hai tháng sau, khi vũ khí năng nguyên được Trang Nghiêu nghiên cứu chế tạo ra, cậu lại đặt đa số tinh lực vào công cuộc mang tính cách mạng: Cải tạo chúng thành vũ khí năng nguyên vô hạn.

Thời gian của Trang Nghiêu là dày đặc nhất, chẳng những tu luyện, nó còn lập kế hoạch cho mỗi người, không ngừng sửa chữa kế hoạch huấn luyện và nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí, hơn nữa còn giúp Tùng Hạ cải tạo và cụ thể hóa rất nhiều công cụ. Do tri thức của Tùng Hạ không đủ dùng nên các tri thức cần dùng khi cải tạo và cụ thể hóa vật chất như đồ thị, kết cấu, nguyên lý cơ học đều do Trang Nghiêu giúp đỡ. Trừ những chuyện đó ra, nó còn kiêm thêm vài công tác nghiên cứu. Trong phạm vi toàn quốc, viện khoa học điên cuồng chiêu mộ dị nhân tiến hóa não bộ, nhưng cho dù dị nhân tiến hóa não bộ có nhiều thì việc làm của họ cũng rất nhiều.

Khóa huấn luyện của Liễu Phong Vũ bao gồm ba phương diện: Tu luyện, tăng cường khả năng và thao tác vũ khí. Có khẩu súng khó coi kia, sức chiến đấu của hắn được tăng mạnh, bây giờ đã thành vũ khí hắn không thể thiếu. Hắn ra sức nghiên cứu chiêu thức mới, phân bố dịch tiêu hóa nhanh hơn, huấn luyện khả năng ngắm bắn. Liễu Phong Vũ vốn là người ưa nhàn hạ nhất trong số mọi người, nhưng dưới sự đôn đốc của Đường Nhạn Khâu, hắn cũng không thoải mái hơn những người khác được bao nhiêu Bởi vì khả năng của hắn sẽ tỏa ra mùi thối nên khóa huấn luyện của hắn cũng giống Thành Thiên Bích, phải chuyển ra bên ngoài.

Đường Nhạn Khâu là người tự gò bó mình rất mạnh, hắn đặt thời gian biểu cho mình và chấp hành một cách nghiêm khắc, phân bố thời gian hết sức hợp lý. Người ngoài nhìn thấy kế hoạch huấn luyện của hắn đều sẽ bị dọa, ngoại trừ tu luyện, mỗi ngày hắn đều dùng các loại dụng cụ yêu cầu cao độ để trợ giúp thử thách cực hạn lực cánh tay của mình. Gân Hải Long có tiềm lực khổng lồ, hắn thậm chí không thể phát huy một phần mười uy lực của nó. Nếu có thể kéo được dây cung nặng hơn là có thể bắn ra xa hơn, lực hấp dẫn của chuyện này đối với một cung tiễn thủ như hắn mà nói thì giống như miếng thịt mỡ rơi trước mắt, thúc đẩy hắn không ngừng tiến lên Ngoại trừ huấn luyện thể năng, Đường Nhạn Khâu còn tập trung tiến hành huấn luyện tiến hóa ngược. Trang Nghiêu liệt kê cho hắn một danh sách năng lực hữu dụng cho khả năng tiến hóa ngược lớp chim, hơn nữa còn đặt ra kế hoạch huấn luyện cụ thể, Đường Nhạn Khâu chấp hành bằng tất cả sức lực Cùng lúc đó, hắn còn muốn bỏ ra phần lớn tinh lực thảo luận thiết kế cung tên với Trang Nghiêu và kỹ sư. Trong sáu người, Đường Nhạn Khâu là người phụ thuộc vào vũ khí nhất, người phụ thuộc vào vũ khí là người dễ nâng cao sức chiến đấu nhất, cho nên Trang Nghiêu thích thiết kế cung tên cho hắn do hiệu quả rõ ràng nhất, trước mắt còn có rất nhiều cung tên có thể mở rộng lực sát thương chờ họ khai thác.

Tuy ngày nào cũng kêu khổ kêu mệt, song Đặng Tiêu chưa từng chậm trễ kế hoạch Trang Nghiêu đã lập ra cho mình. Ngoại trừ tu luyện, đa số công tác tăng cường của cậu ta đều là thể năng và cách chiến đấu. Qua mấy tháng trưởng thành, cậu đã sớm không chỉ biết dùng sức suông nữa, do ưu thế gene nên bây giờ dưới hình thái con người, Đặng Tiêu hoàn toàn có thể đấu với lính đánh thuê của tộc Long Huyết, sức chiến đấu sau khi biến thân lại càng kinh người Huấn luyện tiến hóa ngược của cậu cũng là khóa quan trọng nhất, Trang Nghiêu cũng liệt kê một danh sách các kỹ năng chiến đấu quan trọng như trên cho cậu, ví dụ như độc tố, biến sắc, tự lành vết thương… tuy khiến cậu chịu nhiều đau khổ, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng.

Họ từ bỡ ngỡ đi đến hiểu biết, từ người thường chìm trong tuyệt cảnh trở thành dị nhân đẳng cấp cao nhất, trong thời gian gần hai năm, sự thay đổi của mỗi người đều đã nghiêng trời lệch đất. Họ không chỉ thay đổi trên phương diện tăng cường khả năng mà cả niềm tin ngoan cường và ý chí cứng cỏi lần lượt được tôi luyện bằng cách hữu hiệu nhất từ trong hiểm cảnh, sự tin tưởng của họ với nhau cũng được trui rèn từ trong sinh tử mà trở nên chắc như tường thành. Họ vượt qua mỗi ngày trong mệt mỏi và mồ hôi, vì khiến mình và bạn bè, khiến tất cả những người mà họ quý trọng có thể sống thật tốt!

Bốn tháng sau.

“Thời tiết này chết cóng được đấy chứ.” Tùng Hạ nhìn ghi chép thời tiết trên màn hình, cảm thán.

Thành Thiên Bích nói: “Âm 26 độ rồi, chưa bao giờ Bắc Kinh lạnh đến thế, Đông Bắc đã phá kỷ lục âm 40 độ, lúc này mới bắt đầu mùa đông không được bao lâu.”

Đặng Tiêu thở dài: “Còn lạnh nữa thì sẽ có rất nhiều người chết cóng.”

Trang Nghiêu nói: “Tầng băng ở Nam Cực đã mở rộng hơn bốn trăm km so với một năm trước, khí hậu toàn cầu đều hứng chịu ảnh hưởng từ chuyện này, chỉ biết rằng mùa đông năm nay sẽ càng ngày càng lạnh, Bắc Kinh có khả năng xuống tới âm 50 độ, đây chính là mùa đông lạnh nhất trong lịch sử nhân loại.”

Liễu Phong Vũ nhìn về phía Trang Nghiêu: “Nếu lạnh như thế thì có phải hành trình Thanh Hải của chúng ta sẽ an toàn hơn một chút không? Chắc hẳn rất nhiều động vật đều đã ngủ đông.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Động vật có thể thích ứng với hoàn cảnh tốt hơn con người, hơn nữa rất nhiều động vật đã thay đổi tập tính, loài ngủ đông lại không ngủ đông, loài ăn chay lại ăn thịt, tuy tốt hơn đi vào mùa xuân mùa hạ một chút, song vẫn đừng ôm hy vọng quá lớn, vấn đề giữ ấm của các anh nghiêm trọng hơn chuyện gặp phải động vật biến dị.”

Tùng Hạ cười khổ: “Tóm lại, chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất là cần thiết.”

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Tôi chỉ có thể đồng ý với câu này.”

“Ngô Du đã gửi điện trả lời chưa?”

“Rồi, hắn không đến Bắc Kinh, sẽ tập trung với chúng ta tại Vân Nam.”

“Loại thời tiết này với hắn mà nói thì như cá gặp nước, hắn vốn là băng, căn bản không sợ lạnh.”

“Thẩm Trường Trạch cũng không sợ, hâm mộ quá.”

Tùng Hạ nói: “Như vậy danh sách đã xác định, chúng ta, tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, hội Băng Sương, một lần xuất động bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, không hổ là nhiệm vụ cấp SSS.”

Đặng Tiêu nói: “Rốt cuộc có mấy S thế anh.”

“Rất nhiều S.”

Điện thoại nội tuyến trong phòng họp đột nhiên đổ chuông, Trang Nghiêu nghe máy: “A lô, giáo sư Tùng, được, chúng tôi qua đó giờ đây.” Cúp máy, nó nói: “Giáo sư kêu chúng ta qua văn phòng của ông ấy.”

Mọi người đứng dậy ra ngoài.



Đến văn phòng của Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi cũng đang ở đó, sắc mặt hai người đều có chút nghiêm trọng, Tùng Hạ hỏi: “Có chuyện gì vậy chú?”

“Bên chú nhận tin từ Moscow, họ biết mọi người chuẩn bị xuất phát đi Thanh Hải.”

“Cho nên?”

Tùng Chấn Trung thở sâu: “Họ khẩn cầu mọi người cứu Jacqueline.”

“Cái gì? Quả nhiên Jacqueline đã ở Thanh Hải.”

Trang Nghiêu nở nụ cười châm chọc: “Sớm không nói muộn không nói, đến lúc chúng ta sắp đi mới nói, là hết cách rồi chứ gì?”

Đường Đinh Chi đặt tờ giấy trong tay xuống bàn: “Chắc vậy, dựa theo những gì họ nói thì hai tháng trước, Jacqueline đã tiến vào Thanh Hải, song mất liên lạc, nhưng thời gian chính xác nhất định sớm hơn họ nói, chỉ sợ họ luôn luôn nghĩ cách cứu viện nhưng không thành công, bây giờ thật sự không thể chịu được nữa.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nhập cảnh phi pháp, lại còn tiến vào Thanh Hải, mạo hiểm chịu sự chỉ trích của chúng ta cũng phải liều mình đánh tiếng, nhất định họ đã cùng đường rồi. Hai người có hỏi xem vì sao họ lại đưa Jacqueline vào Thanh Hải hay không? Chẳng lẽ họ không biết nguy hiểm?”


Tùng Chấn Trung gật đầu: “Hỏi rồi, họ nói do chính Jacqueline muốn vào, bởi vì theo như cô ấy nói, cô ấy ‘nhất định phải đến Thanh Hải’, cô ấy ‘nghe được tiếng thầm thì của thực vật, nghe được tiếng thủ thỉ của gió.”

Liễu Phong Vũ cau mày: “Mẹ nó thế là có ý gì?”

“Người Nga chỉ nói vậy, nội dung phiên dịch hoàn toàn giống nhau, họ cũng không nỡ để dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên duy nhất đi vào chốn nguy hiểm ấy, nhưng Jacqueline lại cố chấp muốn đi. Tôi đoán rằng cô ấy có thể từ chỗ thực vật lấy được rất nhiều tin tức, nhất định cô ấy biết gì đó, cho nên mọi người đến Thanh Hải rồi nhất định phải tìm được người này. Cô ấy biết rất nhiều chuyện chúng ta không biết.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Đương nhiên phải tìm được, nếu cô ta còn sống.”

Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai hắn: “Yên tâm, cô ấy có khả năng rất đặc biệt, không dễ chết vậy đâu.”

Liễu Phong Vũ xòe tay: “Như vậy tiến vào Thanh Hải có năm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, hơn nữa có khả năng Thanh Hải còn có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác, nếu nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thế mà còn không thoát được thì đúng là thú vị.”

Trang Nghiêu nói: “Rất có khả năng, ở đâu mà không phải sống chứ, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Tùng Chấn Trung đứng lên, nhìn Tùng Hạ: “Các cháu đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Trang Nghiêu nói: “Lấy hôm nay là hạn cuối, tất cả vũ khí, công cụ phòng thủ, công cụ thông thường đều được cải tạo hoàn tất, chiều hôm nay tôi sẽ cho họ triển lãm, nhưng họ chỉ có một tuần để làm quen với vũ khí, song đều là vũ khí mới được cải tạo trên nền vũ khí cũ, rất dễ quen tay. Một tuần sau, chúng tôi sẽ chính thức xuất phát.”

“Được, mọi người còn có yêu cầu gì cứ đề xuất hết đi, chúng tôi sẽ đáp ứng hết khả năng có thể.”

Tùng Hạ cười: “Chú cứ yên tâm, bọn cháu không khách khí đâu. Đúng rồi, lần này đại tá Đường có đi cùng chúng tôi không?”

Đường Đinh Chi nói: “Có, lần này có khá nhiều người đi, Thanh Hải rộng lớn, có lẽ sẽ cần chia ra hành động, nếu ở đó còn thế lực quân đội thì cũng cần tôi đi tập trung điều chỉnh.”

“Đây là một lần hành động lớn, ít nhất sẽ có bốn, năm mươi người đi.”

“Trước mắt là bốn mươi tám người. Vũ khí năng nguyên vô hạn mọi người chế tạo ra, ngày mai sẽ chia cho họ.” Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: “Tiểu Hạ, gần đây cháu vất vả rồi.”

Tùng Hạ cười: “Tăng cường sức chiến đấu cho cả nhóm, cháu cũng được lợi.”

Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: “Chiều nay lúc nào mọi người được nhận vũ khí phòng thủ mới?”

“Ba giờ, kêu nhóm Thẩm Trường Trạch đến luôn, vũ khí chế tạo cho họ cũng đã hoàn thành.”

“Được.”

Đặng Tiêu lười biếng duỗi người: “Ăn cơm thôi.”

Tùng Hạ cười: “Mấy hôm trước Mục Phi gửi cho chúng ta hơn sáu mươi kg hạt thông, Ngô sư phụ nói hôm nay nướng hạt thông cho chúng ta, mọi người cùng đi ăn đi.”

Tùng Chấn Trung cười nói: “Mọi người đi đi, năng nguyên nén loại mới đã xuất xưởng, hôm nay sẽ phát đi khắp Bắc Kinh, chú phải đi ký tên.”

Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy ạ? Mỗi người có thể lĩnh bao nhiêu?”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Mỗi người 10 gam, có thể đốt liên tục hai tiếng.”

“Chỉ có hai tiếng…”

“Đây là cực hạn sản lượng lúc này, có điều bây giờ đa số mọi người chưa dùng do chưa tới lúc lạnh nhất, các tháng sau bên chú sẽ tranh thủ sản xuất, dùng tiết kiệm một chút, cố gắng không để chết cóng.”

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Trời lạnh không dễ săn thú, không chết cóng cũng dễ chết đói, mùa đông năm nay sẽ có rất nhiều người không chống chọi được.”

Tùng Chấn Trung có vẻ như không muốn tiếp tục đề tài này, anh vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: “Mọi người mau đi đi, xong việc chú sẽ đến phòng ăn tìm mọi người.”

Họ đều biết mình không giúp được gì, cũng không lãng phí thời gian của Tùng Chấn Trung, lần lượt đi đến phòng ăn. Đối lập với người thường bên ngoài viện khoa học ăn bữa hôm lo bữa mai, họ có môi trường ấm áp và thực phẩm ăn không hết, quả thật như sống ở thiên đường, nhưng họ cũng liên tiếp phải chịu thách thức ở địa ngục.



Đầu bếp của viện khoa học quả thật đã nướng cho họ số hạt thông còn lớn hơn cả cối xay, hạt thông này to như ngón út, được nướng đến khô vàng hết lớp này đến lớp khác, ăn có vị xôm xốp ngọt bùi, thơm thơm ngon miệng, Đặng Tiêu ăn ngon thiếu chút nữa khóc cả ra.

Liễu Phong Vũ vừa hưởng thụ mỹ thực vừa nói: “Mục Phi này đúng là bạn chí cốt, có đồ ngon cũng nhớ đến chúng ta.”

Tùng Hạ cảm thán: “Đúng vậy, anh ấy đúng là người tốt, nếu không có anh ấy, Thông Ma sẽ ghim tất cả chúng ta thành con nhím.”

Đặng Tiêu tràn đầy chờ mong nói: “Nếu chúng ta có thể sống sót trở về từ Thanh Hải thì đi thăm anh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ lấy rất nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta.”

Trang Nghiêu trợn cậu ta: “Thông Ma nói rồi, ngọc Con Rối nhất định phải tự mình giao cho chúng ta mới được, cho nên Tùng Hạ nhất định sẽ đi Đông Bắc một chuyến, có điều anh không cần đi.”

“Vì saooo?”

“Bởi vì, không cần thiết.”

Đặng Tiêu hừ một tiếng: “Anh nhất định phải đi.”

“Anh thử đi coi, tôi không phản đối.”

Đặng Tiêu nheo mắt, túm Trang Nghiêu xách lên trên đầu, nhanh chân chạy vụt: “Bay nào bay nào cao thiệt cao nào”

Trang Nghiêu tức giận kêu lên: “Đồ ngốc, thả tôi xuống!”

Mọi người cơm nước xong xuôi, tán gẫu hai tiếng, sau đó đúng giờ đi tới sân huấn luyện ngầm dưới đất của khu 6, vũ khí và công cụ phòng thủ đều đã được chuyển đến nơi đó, họ sẽ đi nhận vũ khí mới được cải tạo và công cụ phòng thủ của mình.

Bốn người của tộc Long Huyết đã sớm chờ ở đó, lần này Trang Nghiêu làm cho bốn người họ vũ khí phù hợp với mình, các nhân viên đi theo đều sẽ được phát vũ khí năng nguyên vô hạn. Vốn là cũng có thể trang bị vũ khí chuyên dùng cho Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, nhưng họ đều không am hiểu dùng súng như tộc Long Huyết, cũng không có loại vũ khí lập tức tăng cường sức chiến đấu như Liễu Phong Vũ, sau khi thương lượng, họ quyết định tùy tiện nhận mấy khẩu súng lục có năng nguyên vô hạn cho xong việc.

Các thùng vũ khí và công cụ phòng thủ lần lượt được chuyển vào, sân huấn luyện ngầm dưới đất to như vậy mà gần như bị chiếm một nửa, thoạt nhìn có chút đồ sộ.

Mọi người đều xoa tay chờ những thứ vừa thấy cũng rất ngầu hiện ra trước mắt mình.

Trang Nghiêu nói: “Xem vũ khí trước hay công cụ phòng thủ trước?”

Đặng Tiêu vội nói: “Công cụ phòng thủ đi, công cụ phòng thủ của tất cả mọi người đều giống nhau, phải để dành thứ kích động lòng người đến lúc cuối cùng.”

Tùng Hạ cười nói: “Nói cũng đúng, có điều có một sự bất đồng lớn là thuộc tính không giống nhau, công cụ phòng thủ được chế tạo dựa theo thuộc tính năng lượng của mỗi người.” Giọng nói của cậu lộ ra vài phần đắc ý, vì số công cụ phòng thủ này, cậu đã vất vả gần nửa năm, cực nhọc làm ra mấy món này, đây là thứ tinh vi nhất, phức tạp nhất mà cậu chế tạo ra cho đến lúc này.

“Chà chà, cho mọi người xem nào.”

Trang Nghiêu đi đến trước một cái bàn, trên bàn đặt một cái hộp cài mật mã, thể tích không lớn, cơ bản có kích thước của một chiếc va ly hành lý, nhưng mật mã lại có 16 ô.

Thẩm Trường Trạch cau mày: “Công cụ phòng thủ ở… bên trong?”

Tùng Hạ cười he he: “Không sai, ở bên trong.”

“Của ai?”

“Mọi người, sáu cái của chúng tôi, bốn cái của tộc Long Huyết, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du mỗi người một cái.”

“Mọi người?” Mọi người nghi hoặc nhìn cái hộp cài mật mã kia.

Trang Nghiêu mở hộp ra.