Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!

Chương 60: Chương 60





Thời gian sau đó như thể nhấn nút tua nhanh, Thanh Hoà cùng hệ thống mỗi ngày bận bận rộn rộn, đi học đi học, làm nhiệm vụ làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng đi chơi cùng hai người Dương Khả, Từ Mặc và Tô Kỳ bị hai người đến tận nhà lôi ra.
Nhiều lần đi làm nhiệm vụ liên quan đến huyết tộc, Thanh Hoà đều có khả năng rất cao gặp phải Tô Kỳ.
Nhưng nhờ thẻ bài ẩn nấp, hoặc giảm sự tồn tại nên Thanh Hoà cũng nguy hiểm né tránh.

Thanh Hoà trái lại đi theo dõi xem Tô Kỳ lúc đó đi làm gì, lại bất ngờ phát hiện Tô Kỳ là một huyết tộc nhưng lại đi săn giết huyết tộc khác.
Phát hiện này làm Thanh Hoà có chút hưng phấn, hắn cùng Tô Kỳ tương lai có thể hợp tác hay không...!Thậm chí là làm đồng bạn.
Hắn cho dù có hệ thống làm bạn, nhưng nó cũng không thể cùng hắn kề vai chiến đấu a!
Cùng với...!Hắn không nhìn thấy Tô Kỳ uống máu, cũng có khả năng là hắn không phát hiện.
Hơn một tháng sau đó, Thanh Hoà cũng không cần suy nghĩ bản thân có cô đơn chiết bóng, hay là một mình phấn đấu nữa.
Bởi vì hắn có thức thần...
...
Sáng sớm tỉnh dậy mở to mắt, liền phát hiện thức thần Enma ngồi ở trước giường trên tay là một viên đầu tóc dài, loại chuyện này nhìn lên cũng còn rất bình thường đi?
Có thể là nửa đêm Enma cảm xúc đột nhiên cảm thấy khó chịu, đi ra ngoài giết một người
Sau đó lại phát hiện bản thân không thể hủy thi diệt tích, nên mang về giao cho người triệu hoán là hắn xử lý dùm?

Loại chuyện này còn rất bình thường phải không?
"..."
[Hệ thống: A a a a a!!! Ký chủ! Đầu, đầu, đầu...!]
...!Hoàn toàn không bình thường a! Siêu đáng sợ có được hay không!!
"A...!"
Thanh Hoà trong nháy mắt lập tức tỉnh ngủ, biểu diễn đương trường từ trên giường bắn lên, trực tiếp rớt xuống sàn nhà bên kia giường.
Bình...!Bình tĩnh một chút!
Có lẽ, Enma chỉ là đi dạo không cẩn thận đụng phải hiện trường người khác giết người, sau đó không cẩn thận đem đầu của người bị hại mang về nhà đâu?
Khả năng này cũng không phải không có đúng không?
Không, không đúng, cũng có khả năng là hắn nhìn nhầm rồi!
Ngẫm lại đi Thanh Hoà! Thức thần của ngươi là bộ dáng gì ngươi hiểu rõ.
Bình thường Enma không có chuyện gì tuyệt đối không muốn đi ra khỏi linh giới, làm sao mà sẽ xuất hiện ngay đầu giường hắn được!
Nhất định là chính mình nhìn lầm rồi a!
Đúng! Chính là như vậy, rốt cuộc hắn vừa mới tỉnh ngủ sao.

Liền tính là hắn cũng là sẽ mơ hồ a!
Thanh Hoà làm đủ chuẩn bị tâm lý từ trên mặt đất bò dậy, thật cẩn thận từ bên mép giường lú đầu ra, lặng lẽ đánh giá Enma ở đối diện, cùng trên tay nàng cầm...
Hai mắt Thanh Hoà dại ra, vẻ mặt đầy bi thống.
Cứu mạng, thật sự là có một cái đầu! Dưới đầu thậm chí còn cắm một cái chuôi kiếm!!
Hiện tại nên làm sao bây giờ? Hắn muốn đi tự thú sao? Tự thú hình như có thể giảm được hình phạt phải không?
Không không không, hẳn là còn chưa tới nông nỗi này.
Ánh mắt đột nhiên Thanh Hoà đầy hung ác, chỉ cần hắn đem cái đầu kia hủy thi diệt tích, ai biết là hắn, không, thức thần của hắn làm!!!
"Sáng sớm tinh mơ mà làm gì vậy?"
Diệp Liên đi ngang xuống nhà, bị Thanh Hoà thật mạnh rớt xuống giường bùm một tiếng vang lớn, làm Diệp Liên có chút tò mò mở cửa.
"Tiểu Hoà...!Tình...!Tình huống này là sao?" Diệp Liên run run rẩy rẩy nói, vẻ mặt như nhìn trượt chân thiếu niên, không thể tin tưởng mà nhìn Thanh Hoà.
Thanh Hoà nhìn Enma như ban đầu cầm chuôi kiếm cắm cái đầu kia, nhìn lại chính mình còn ăn mặc áo ngủ, cuối cùng quay đầu qua nhìn về phía vẻ mặt cảm xúc đầy đủ của Diệp Liên.
Trong một khoảng thời gian sau đó, toàn bộ đầu Thanh Hoà đều là song sắt nước mắt.

"..." Thanh Hoà yên lặng giơ lên đôi tay, ý đồ thanh minh: "Người này không phải là ta giết! Ta là vô tội!"
"Trẫm còn sống." cái đầu bị Enma cầm trong tay mở miệng, giọng nói còn mang lên chút buồn ngủ: "Thuận tiện nói, ngươi có thể đóng lại bức màng sao?"
Hắn không thể gặp ánh mặt trời.
Thanh Hoà đồng tử động đất, cùng Diệp Liên vẻ mặt hoảng sợ nhìn cái đầu kia.
Hệ thống giống như mèo con bị hoảng sợ nhanh chóng bay lẻn đến phía sau Thanh Hoà.
[Hệ thống: Ký chủ! Đầu, đầu nói chuyện a...!!!]
Là tới báo thù hay sao? Nhất định là như vậy đúng không?
Bởi vì bị giết chết, oán hận cùng không cam lòng bốc cháy lên ngọn lửa báo thù.
Cho dù chỉ còn lại có một cái đầu, vẫn kiên trì từ phía dưới địa ngục bò trở lại.
Nhìn Thanh Hoà vẻ mặt chuyển đổi tới lui nhiều vẻ nhiều màu, Diệp Liên cũng không có giống Thanh Hoà suy nghĩ nhiều như vậy, nàng thập phần tò mò bước lại gần Enma muốn quan sát cái đầu có thể nói chuyện kia.
Nàng cũng nhận thức thức thần Enma của Thanh Hoà, bởi vì lúc trước lần giải thích đó, sau lại những lần có nhiệm vụ thì Diệp Liên cũng hỗ trợ Thanh Hoà che lấp cả nhà.
...!Hay đúng hơn là che lấp mẹ của bọn họ.
Lúc Thanh Hoà có thức thần cũng giới thiệu cho Diệp Liên để nàng nhận thức, phòng những khi nhà có nguy hiểm thì Enma xuất hiện để bảo vệ thì cũng có Diệp Liên che giấu.
Vì đều là nữ, nên Diệp Liên cùng Enma cũng có rất nhiều đề tài chung, nên hai người cũng có thể xưng chị xưng em.
Nên trong suy nghĩ của nàng, Enma sẽ không mang về cái gì khả năng sẽ nguy hiểm đến bọn họ.
Thấy Diệp Liên chuẩn bị đi lại gần, Thanh Hoà vội vàng túm nàng trở về: "Đợi đã a! Tình huống không rõ ràng không nên lỗ m ãng đi qua!"
"A? Nhưng là...!Enma cũng sẽ không đột nhiên muốn giết người đi? Chưa kể Enma còn lười phải đi ra khỏi linh giới."
"Đây là cái huyết tộc." Tiếng nói vũ mị vang lên, Enma nhẹ nhàng vẫy vẫy chuôi kiếm cắm một cái đầu trong tay.

"Thật sự...?" Thanh Hoà chần chờ hỏi: "Hơn nữa, hắn như thế nào chỉ còn lại có cái đầu? Không thể tự chữa khỏi bản thân sao?"
"Hắn đây là bị thanh kiếm này phong ấn nên không thể tự chữa lành." Enma giọng nói lười biếng giải thích.
Đầu tiên sinh thoạt nhìn thật mệt mỏi.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ tiếp tục ngủ.
"Enma ngươi tìm thấy hắn ở đâu a?" Thanh Hoà mờ mịt hỏi.
"Nga..." Enma hồi tưởng lại: "Hình như là cái đảo nát nào đó?"
Thanh Hoà: "Đảo nát??"
"Chắc là cái phòng thí nghiệm của nhân loại các ngươi, nhưng là nó nát." Enma bình tĩnh thuật lại những gì nàng nhìn thấy.
Còn tại sao nàng lại tìm thấy được cái đầu này?
Hoàn toàn là trùng hợp, nàng mở cửa linh giới, dự định đi dạo nhưng là ra chút sai lầm nên lúc xuất hiện là ngay cái quan tài, và bên trong đó là cái đầu này.
Nàng nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ phiền phức, nên là mang về cho người triệu hoán đi, dù sao cũng cần luyện tập thêm kinh nghiệm nha.
Nhưng lúc trở về thì trời còn chưa sáng, nên Enma ngồi đầu giường Thanh Hoà cùng cái đầu tâm sự mỏng một chút, cho nên mới có viễn cảnh ở trên.
Thanh Hoà vẻ mặt đau kịch liệt nhìn thức thần của bản thân, hắn cũng không cần cái phiền phức này a!!!.