Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 129




"Nói là gia gia, kỳ thực là gia gia của ba ba em a ~" Ngồi trên xe, Thâm Bạch đối Lâm Uyên giới thiệu: "Bất quá ông và ba của em quan hệ đặc biệt không tốt, trực tiếp tuyên bố căn bản không có người cháu là ba em, bất quá với em thì khác, ông ấy để em vượt qua ba, trực tiếp gọi ông ấy là gia gia."

Lâm Uyên:...

Nguyên lai bốc đồng lão nhân gia không chỉ mình A Mỹ.

Lâm Uyên không hỏi Thâm Bạch ba hắn và gia gia quan hệ vì sao bất hảo, ngược lại Thâm Bạch tự chủ động nói: "Mẹ em là gia gia giới thiệu cho ba, hai người bọn họ xem như bị ép duyên đi? Bất quá ba em riêng phản đối, vì vậy cùng mẹ em cảm tình tựa hồ không tốt lắm, hai người sau lại làm ầm ĩ đến phải ly hôn, gia gia lúc ấy nói, nếu như ly hôn thì sẽ không bao giờ nhận thức người cháu là ba nữa, nhưng ba em không phải phản đối sao? Càng là người khác không cho làm thì càng muốn làm, cho nên bọn họ cuối cùng vẫn là ly hôn."

"Vì điều này, gia gia em trực tiếp đem ba đuổi ra. Sau đó..." Thâm Bạch nhíu mày.

"Mẹ em sau khi ly hôn không bao lâu liền xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, nghe nói là trong hành trình giải sầu sau ly hôn... vì điều đó, gia gia càng sinh khí với ba, nhưng thật ra ba em... Cũng rất thương tâm."

Tựa hồ nhớ lại hình dạng ba hắn thời điểm đó, Thâm Bạch sửng sốt một hồi, một lát mới nói: "Em nghĩ, hẳn đại khái trong lòng ba ba thích mẹ, chỉ bất quá thời gian ở chung với nhau bị tâm lý phản đối chi phối, đợi được mất đi mới phát giác."

Hắn an tĩnh hơn nữa ngày, cuối cùng tổng kết nói: "Cho nên, "Có hoa kham chiết thẳng tu chiết" ( lúc hoa nở đẹp nhất cần phải nắm bắt đi chiết ), "Khuyên quân hút lấy người trước mắt" vẫn rất có đạo lý."

Sau đó, ngay khi Lâm Uyên cho là hắn sẽ tinh thần sa sút một hồi, Thâm Bạch chợt hướng hắn chen xuống một ánh mắt, tay trái thành quyền, ngón tay cái hướng vào lồng ngực phía trong ngón tay mình, Thâm Bạch nói: "Cũng là bởi vì ở trên người cha tổng kết giáo huấn, cho nên em từ lúc mới bắt đầu đã tự nói với mình nghìn vạn lần không nên làm trái bản tâm, thích chính là thích, nghìn vạn lần không nên bướng bỉnh, ở trước mặt người mình thích ngốc thế nào cũng không được làm quá."

Thâm Bạch nói xong liền nghiêm túc nhìn về phía Lâm Uyên, mà Lâm Uyên ni...

Cùng hắn nhìn nhau một lúc, thấp giọng nói: "Tùy thời tự xét lại là một thói quen tốt."

Sau đó, cúi đầu nâng chung trà lên, Lâm Uyên bắt đầu uống trà.

Thâm Bạch:...

Thâm Bạch cũng chỉ hảo cùng uống trà.

Không gian rộng mở đủ để cho hai người ngồi đối diện, ghế dựa da thật đen bóng, phía trên còn trang trí thêm thảm da lông trân quý, giữa hai người thậm chí còn có một cái bàn trà, trên đó có nguyên bộ tử sa trà cụ...

Điều này hiển nhiên không có trên xe lửa.

Trên thực tế, Thâm Bạch nhận được điện thoại của ba ba thời gian, một đoàn xe đã ở ngoài trạm xe lửa chờ bọn họ.

Tất cả đều là hào xe, mà trung tâm nằm một chiếc xe sang trọng dài hơn các chiếc còn lại.



Đây là lão ba cấp Thâm Bạch chuẩn bị, đoàn xe hộ tống hắn đi nhà gia gia.

Chiếc dài và sang trọng là cho hắn ngồi, bất kỳ xe khác còn lại chở lễ vật.

"Tuy rằng bị gia gia đuổi ra, bất quá ba em ngày lễ ngày tết còn sẽ chuẩn bị lễ vật cho gia gia." Thâm Bạch lại bắt đầu phân tích ba mình: "Nguyên bản ông sẽ tự mình tới, thế nhưng gia gia cũng không để ông đi vào, sau lại để cho em tới thay."

Thâm Bạch suy nghĩ một chút: "Từ năm 2 tuổi bắt đầu đến 5 tuổi, em vẫn phụ trách cấp gia gia tặng lễ tới, tái sau này, gia gia bế quan, ai cũng không gặp, bất quá hàng năm sinh nhật em và lễ mừng năm mới, đều sẽ thu được lễ vật gia gia chuẩn bị cho em."

Nói đến đây, Thâm Bạch bỗng nhiên có điểm đắc ý, lại có điểm ngượng ngùng: "Chỉ có lễ vật cho em, ba ba không có, nữ nhi nữ nhân kia sinh cũng không có."

"Gia gia rất ghét nữ nhân ba ba sau này thú."

"Bởi vì như thế, nữ nhân kia cũng liền ghét em hơn." Không hề để ý nói mình bị người ghét chuyện này, Thâm Bạch như là tuyệt không quan tâm: "Gia gia mua phòng ở Ửu kim thị cho em, ý tứ là muốn em đơn độc dọn ra ngoài, nhìn gia gia làm như vậy, ba em cũng nhanh chóng mua, ở phòng của ba đến 12 tuổi, em liền tới phòng gia gia mua cho em."

Đây là lần đầu tiên Thâm Bạch cặn kẽ nhắc tới chuyện nhà mình, hắn mặc dù nói dễ dàng, bất quá Lâm Uyên vẫn có thể tưởng tượng ra được, bộ phận hắn không có nói ra.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân lánh thú, kế mẫu có con của mình xem hắn là cái đinh trong mắt, để bảo hộ hắn, gia gia và ba ba mua cho hắn phòng ở để hắn dọn ra ngoài.

"Ở phòng của ba đến 12 tuổi"... Như vậy, Thâm Bạch rất nhỏ đã bắt đầu sống một mình?

Người khác Lâm Uyên không biết, thế nhưng Lâm Uyên lại biết: Phùng Mông mãi cho đến 12 tuổi vẫn còn muốn cùng gia gia ngủ, hắn sợ tối.

Thâm Bạch ngược lại cái gì cũng không sợ.

Tuy rằng Thâm Bạch thỉnh thoảng sẽ ở trước mặt hắn biểu hiện một ít "Nhát gan", thế nhưng, Lâm Uyên biết hắn là cái gì cũng không sợ.

Thoạt nhìn khí chất dương quang kỳ thực tự mang hắc ám, thoạt nhìn văn nhược kỳ thực không sợ hãi, thích nghênh nan mà lên, thậm chí là ở trong kích thích đao phong ngược dòng đi...

Thế nhưng ——

Một người phải trải qua cái gì mới có thể không sợ hãi ni?

Bởi vì sợ cũng vô ích đi?

Cho nên, cho dù cái gì đều biết, thế nhưng Lâm Uyên cũng không nói, tùy ý Thâm Bạch ở trước mặt mình biểu hiện mình "Sợ hãi"...

Nếu quả thật có thể bồi dưỡng được một thứ khiến hắn sợ, đối với hắn mà nói có lẽ là chuyện tốt.

"Mẹ em lớn lên kỳ thực không được đẹp lắm, em đối bản thân nàng không có ấn tượng, bất quá đã xem qua hình, trong nhà chỉ có một tấm hình duy nhất của nàng." Khó có được nói lên chuyện nhà mình, Thâm Bạch vừa nói liền không đóng máy hát.

"Nghiêm ngặt nói em lớn lên giống ba, ba em rất dễ nhìn."

"Gia gia em cũng suất!"

"Ách... Nói như vậy... Nam nhân nhà mình chẳng lẽ tất cả đều là dùng mặt hấp dẫn lão bà nhỉ?"

"Kỳ thực em nghĩ chúng ta cũng thật có thể làm..."

Bất quá hắn cũng nói không được bao lâu, Thâm Bạch lúc nhỏ đại khái thật là phạp thiện khả trần ( biểu thị một sự vật không có ưu điểm gì có thể nói ra khen ngợi), tuy rằng hắn đã nỗ lực ở trong trí nhớ tìm kiếm, thế nhưng hắn vẫn rất nhanh không nói được.

Hắn đơn giản cầm lấy ấm bắt đầu vì hai người một lần nữa pha trà.

Lâm Uyên ở phía sau mới bắt đầu nói chuyện.

Vừa rồi Thâm Bạch nói chuyện, hắn một câu nói cũng không có xen vào, tùy ý Thâm Bạch ở bên kia không ngừng kể chuyện tình khi bé, hắn chỉ làm một gã lắng nghe người.

"Biết tôi vì sao muốn làm cảnh sát không?"

"Ai?" Thâm Bạch ngẩng đầu, xuyên thấu qua khói trà thấy biểu tình bình tĩnh của Lâm Uyên, hắn chợt nhớ tới, hắn tựa hồ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Không có biện pháp, ở trong mắt hắn, Lâm Uyên cho tới bây giờ đều là công chính cực độ, chính khí nghiêm nghị, sẽ bảo hộ người khác, hắn tựa hồ trời sinh để làm cảnh sát, mà cảnh sát nghề nghiệp này càng như là trời sinh chuẩn bị cho hắn, có cái ý niệm này làm chủ đạo, hắn cư nhiên chưa từng có nghĩ tới vấn đề này.

"Tại sao vậy chứ? Bởi vì trên trấn nhỏ không có bao nhiêu lựa chọn? Bởi vì ổn định... Bởi vì... Thích... Sao?" Thâm Bạch suy tư mấy cái lý do.

Sau đó, Lâm Uyên lắc đầu.

"Bởi vì nghĩ muốn bắt được một người."

"Ai?"

"Một người tôi phải gọi là cha."

"Tôi đối với ông hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là ông phạm vào trọng tội..."

"Đến nay không có bị nắm bộ quy án."

"Tôi nghĩ thân thủ bắt ông lại."

"Tôi cũng không phải trời sinh tinh thần trọng nghĩa, cũng không phải thích bảo hộ người khác, đại khái giống như cậu đi?" Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Bởi vì lo lắng mình sẽ trở thành người như ba mình vậy, cho nên mới nơi nơi cảnh cáo bản thân, phải làm chuyện hoàn toàn ngược lại với người kia đi?"

Nói xong câu đó, Lâm Uyên đem đường nhìn từ ngoài cửa sổ thu hồi lại, nhìn về phía Thâm Bạch còn có chút ngơ ngác: "Tôi đã biết chuyện nhà của cậu, cậu cũng biết của tôi, hiện tại, chúng ta lại hiểu rõ đối phương thêm một chút."

Nghiêm túc nhìn Lâm Uyên hồi lâu, Thâm Bạch bỗng nhiên nở nụ cười, hướng chén trà trong tay Lâm Uyên rót một chén mới: "Cho cha chúng ta."

"Bởi vì có bọn họ, mới có chúng ta."

Lâm Uyên cũng lẳng lặng nhìn Thâm bạch, một lát giơ lên chén trà, cùng Thâm Bạch nhẹ nhàng đụng một cái.

***

Đoàn xe 6 giờ tối tới đúng mục đích chuyến đi này —— Sơn Trạch thị.

Cách Dã Sơn thị gần 3 tiếng đồng hồ đường xe, Sơn Trạch thị kỳ thực ngay phụ cận Dã Sơn thị, có núi có biển, ở đây nói riêng về danh khí thì so Dã Sơn thị còn muốn lớn hơn một ít ← đặc biệt là xã hội loài người.

Vừa tiến vào Sơn Trạch thị Lâm Uyên liền cảm nhận được nơi này bất đồng —— tối trực quan chính là kiến trúc, nơi này kiến trúc phổ biến không cao, hoàn toàn không giống Ửu kim thị như vậy 8D lập thể thành, tòa thành thị này kiến trúc cao nhất cũng bất quá là toà nhà hình tháp trung tâm, có chừng tám chín tầng lầu cao đi?

Trừ đó ra, nơi này kiến trúc tựa hồ cũng có tường vây, tỷ như bọn họ vào thành không bao lâu hai bên trái phải là hai mặt tường vây màu đỏ, xác thực nói là màu đỏ thắm, chỉ có kiến trúc cổ đại trong sách giáo khoa lịch sử mới bình thường dùng loại màu sắc này, Lâm Uyên chưa từng có chân chính gặp qua kiến trúc màu sắc như thế, hôm nay lần đầu tiên thấy, hắn nghĩ cổ kính đồng thời cảm giác thành phố này nội tình cũng không giống bình thường.

Lần đầu tiên tới nơi này Lâm Uyên còn đang tỉ mỉ quan sát, mà trước đã tới mấy lần Thâm Bạch lực chú ý lại bỏ qua thị giác thế giới loài người, trực tiếp lấy một loại thị giác khác quan sát thành phố.

Hắn trực tiếp mở ra thị giác cao tốc độ ——

Trùng ở Ửu kim thị tùy ý có thể thấy được... Ở chỗ này gần như tuyệt tích.

Tùy ý sinh trưởng, ám vật chất hạ xuống thực vật hoang dại cũng hầu như không thấy bóng dáng.

Thay vào đó là đường xá chỉnh tề, cùng với ——

Thâm Bạch ánh mắt trợn to, khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười:

"Quả nhiên... Ở đây cũng là thành phố lớn ni ~ "

Ở trên kiến trúc thành thị thấp bé, vô số đại lâu cao chọc trời bằng phẳng dựng lên, xây cấu ở một không gian tốc độ khác, lúc này sắc trời tương đối đen, dưới tình huống toàn bộ đèn thành phố đã ảm đạm xuống, thì đèn trong những kiến trúc kia lại sáng trưng, nghiễm nhiên cảnh tượng phồn hoa.

Quả thực chính là thành thị lớn!

Nhìn thành thị mình biết rõ biến thành dáng dấp hoàn toàn không nhận ra, nhưng trong lòng hắn không có sợ hãi, Thâm Bạch đột nhiên cảm giác được chính hắn hưng phấn lên.