Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 30: Kỵ sĩ Lancelot xuất hiện




Lúc bá tước trở về vào buổi tối. Lần này ngài đem con hồ ly săn được cho Arthur, mà Arthur lại chẳng nhúc nhích gì. Bá tước đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái,“Được rồi, vịkỵsĩáo xanh kia đang ở trong hoa viên chờ ngài, giờ ngài có thể đi thực hiện lời hứa của mình.”

Arthur cũng không có gì kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, đi về phía hoa viên. Lâm Linh cũng căng thẳng vội vàng chạy theo ra ngoài.

Lúc này, trời chiều như lửa đốt tới chân trời như một sắc thái kỳ dị.

Lúc Arthur và Lâm Linh tới hoa viên thì đã thấy vịkỵsĩáo xanh kia tay cầm cây rìu lớn đang đứng chờ bọn họ. Thấy bọn họ xuất hiện, vịkỵsĩhài lòng gật đầu,“Tốt lắm, ngươi quả nhiên rất biết giữ lời hứa. Ngươi không sợ chết sao?”

Arthur vẻ mặt trầm tĩnh nhìn hắn, ngạo khí trong con ngươi chớp động, “Không giữ uy tín còn đáng sợ hơn cả cái chết.”

“Được, vậy chúng ta bắt đầu.”Kỵsĩáo xanh ý bảo hắn tới đứng trước mặt mình.

Hắn mới bước được vài bước thì Lâm Linh kéo tay áo lại, thấp giọng nói,“Đừng đi, Arthur, ngươi sẽ chết đấy.”

Hắn quay đầu lại, màu tím trong đôi mắt dao động vài tia ôn nhu lộng lẫy hiếm thấy cùng ý chí kiên định tuyệt không dao động,“Ta sẽ không chết. Hãy tin ta.”

Nói xong, hắn rút tay áo lướt tới trước mặtkỵsĩáo xanh, theo ước định chờ tênkỵsĩtrảm hắn. Tênkỵsĩkia cũng không chút khách khí chém xuống!

Lâm Linh chưa kịp định thần thì đột nhiên thấy bất ngờ!

Một rìu bổ xuống nhưng Arthur không có chỗ nào bị thương,kỵsĩvung rìu thứ hai cũng không có việc gì!

Tiếp theo là nhát rìu cuối cùng.

Chỗ bị nhát thứ ba chém trúng vẫn hoàn hảo vô khuyết, nhưng chỗ mới nãy bị nhát thứ hai chém trúng thì lại bị chảy máu.

Kịsĩáo xanh hạ rìu, cười ha hả, liên tục nói mấy chữ tốt, đột nhiên vung tay lên, cảnh vật xung quanh mờ ảo xoay tròn……

Đến khi Lâm Linh hồi phục tinh thần lại, khiếp sợ phát hiện mình đang đứng ở trong một tòa lâu đài màu xanh làm bằng thủy tinh, nàng vội vàng nhìn về phía Arthur, hắn tựa hồ chẳng có gì là kinh ngạc cả, nhìn chằm chằm vào tênkỵsĩ.

Lâm Linh rối rắm, rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này, vị bá tước đại nhân kia không biết từ đâu xông ra, nhanh chóng hóa thành một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt của nàng màu xanh lục nhạt giống như cành lá đầu xuân,tràn ngập cảm giác mờ ảo, bừng tỉnh như một vị tiên tử không ở chốn nhân gian.

“Nếu như ta đoán không sai thì ngài chính là vị tiên tử trong hồ?” Arthur mở miệng.

Nụ cười của nữ tử tươi mát như lá xanh,“Đúng vậy, ta chính là tiên nữ trong hồ Briza. Arthur vương tương lai, chúc mừng ngươi đã vượt qua thử luyện lần này.” Vừa nói nàng vừa hìn về phía vịkỵsĩáo xanh kia,“Ta bảo cậu biến thành bộ dáng của bá tước phu nhân xem ra cũng không thiếu sức quyến rũ của phụ nữ.”

Lâm Linh khóe miệng hơi co quắp,“Cái gì, bá tước phu nhân và hắn là cùng một người?”

“Phải, bởi vì cậu ấy muốn xem thử vị Arthur vương tương lai và cũng là chủ nhân cậu ấy vĩnh viễn phục tùng sau này. Nên cậu mới hóa thành hình dáng của phụ nữ để quyến rũ Arthur, có phải không?” Briza tiên nữ cười mịch mịch nhìnkỵsĩáo xanh,“Giờ hài lòng rồi chứ, Lancelot, mau bỏ mũ giáp của cậu xuống đi.”

Lancelot, cái tên này truyền vào trong tai Lâm Linh khiến nàng nhảy dựng lên. Không thể nào, cái tênkỵsĩmặc đồ xanh này chính là đệ nhấtkỵsĩmà bọn họ muốn tìm!

Lancelot xuống ngựa, chậm rãi tháo xuống mũ giáp trên đầu.

Lộ ra một khuôn mặt mê người, mái tóc bạc đón gió bay dưới ánh mặt trời, cùng với đôi mắt xuất trần cao thượng như tinh linh—

Con ngươi không nhiễm một chút bụi trần thế gian.

Hắn dần kéo khóe miệng nở một nụ cười, trong nháy mắt xung quanh như sáng bừng lên, làm cho hoa hướng dương ở sau lưng hắn cũng nhạt nhẽo đi, làm cho người ta cảm thấy có một đoàn ánh nắng ấm áp ôn nhu chiếu thẳng vào mặt, tựa như gió xuân.

“Arthur điện hạ, Lancelot thần vẫn luôn chờ ngài đến.”–

Arthur nhìn hắn, màu tím trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng dạt dào, như vằn nước xuyên qua thủy tinh yên tĩnh chiếu rọi trong không khí.

“Hoan nghênh ngươi,kỵsĩđầu tiên của ta.”

“Arthur điện hạ, ba nhát mà Lancelot chém ngài tượng trưng cho ba ngày mà ngài đã ở đây,” Briza tiên nữ toát ra một tia tiếc nuối,“Nhát thứ ba làm ngài bị thương là do ngài đã nhận đai lưng của bá tước phu nhân.”

Arthur sửng sốt,“Đai lưng? Ta đâu có nhận của nàng.”

Một tiếng sợ hãi vang lên,“Là ta thay ngươi nhận.”

Arthur kiềm chế tức giận quay đầu nói,“Ai kêu ngươi nhận thay ta?”

Lâm Linh cúi thấp đầu hơn,“Xin lỗi, ta không biết sẽ như vậy, ta chỉ thấy nàng rất đáng thương……” Vừa nói nàng vừa bắn ánh mắt xem thường về phía Lancelot,“Ta làm sao mà biết là do hắn giả thành cơ chứ ……”

Lancelot khẽ cười,“Cô thay ngài ấy nhận thì cũng chính là ngài ấy nhận.”

“Này, đó là do ngươi nhờ mà,” Nàng tức giận ngẩng đầu,“Nếu như biết trước ngươi chỉ thử hắn, ta như thế nào lại đi nhận cái thứ quỷ này làm gì, là ngươi mặt dày đưa lên mà, chẳng phải hắn nói chỉ nhận của người hắn thích nhất sao!”

“Cô ngốc!” Arthur vội vàng bụm miệng nàng lại,“Nói bậy bạ gì đó!”

Lancelot cười thành tiếng,“Được, được, lần này là tôi lừa cô. Vậy thưa tiểu thư tôn quý, sau này Lancelot ta sẽ nghe theo sự sai khiến của cô, có được chưa?”

Lâm Linh suy nghĩ một chút, gật gật đầu,“Nói vậy còn được.”

Còn chưa nói xong trên đầu đã ăn một cái cốc, nàng kêu thảm một tiếng ôm xoa đầu mình, căm tức liếc tên Arthur một cái,“Lancelotkỵsĩ, nghe theo sự sai khiến của ta đánh hắn đi!”

“Ôi chao?” Lancelot nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nụ cười trên miệng càng sâu ……

Bởi vì có hy vọng mới có chờ đợi.

Lời cô ấy nói thật không sai chút nào.

Lúc trở lại lâu đài của bá tước Ái Khắc Luân, Mặc Lâm đã chờ sẵn bọn họ.

Đang nghe Lâm Linh báo cáo chi tiết cuộc hành trình, trong đó nàng đặc biệt nhấn mạnh đoạn đánh nhau cùng với người khổng lồ, hắn buồn cười nhướng mi.

“Đắc ý cái gì.” Arthur vẻ mặt không chấp nhận.

“Không có ta thì đã có kẻ bị nướng thành heo.” Thừa dịp Mặc Lâm ở chỗ này nàng công kích hắn một chút, hài lòng nhìn mặt hắn trợn trắng lên.

“Arthur, hai tháng nữa chính là tới ngày ngươi thụ phong chứckỵsĩ.” Mặc Lâm tựa hồ nhớ ra cái gì đó,“Người chủ trì nghi thức đã được định chưa?”

Arthur lắc lắc đầu,“Chưa.”

“Nghi thức thụ phongkỵsĩ?” Nàng nhướng lên đầy hứng thú,“Nhất định là rất thú vị, ta cũng muốn xem, đúng rồi đúng rồi, còn phải chụp hình lại nữa!”

“Ngươi,” Mặc Lâm cười cười,“Lần này ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu ngươi muốn trở về ta cũng không ngăn cản.”

Nàng sững sờ, không tintưởngmấy,“Ý ngươi là giờ ta có thể tùy tiện trở về?”

“Đương nhiên.”

“Ngươi, ngươi không sợ ta không trở lại sao?” Nàng cẩn thận nhìn Mặc Lâm.

Mặc Lâm móc từ trong túi ra một quả trứng gà đặt trước mặt nàng,“Ta đã nghĩ kỹ, việc này cứ do ngươi tự mình quyết định đi. Đến hay không đến ngươi hãy suy nghĩ cho phù hợp.”

Chuyện này làm thần trí nàng bay đi nơi nào, đi về dễ dàng như vậy? Cho dù mình không muốn tiếp tục trò chơi này cũng được? Có chuyện tốt như vậy sao?

Rõ ràng là chuyện rất đáng mừng, nhưng không biết tại sao tâm trạng lại không vui, ánh mắt của nàng vô ý xẹt qua Arthur, vô tình bắt gặp một tia mất mát trong mắt hắn.

“Được rồi, người hãy tự mình quyết định đi.” Mặc Lâm đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại nàng và Arthur.

“Ngươi lại muốn về?” Hắn đột nhiên mở miệng.

“Ân.”

“Hai tháng nữa là ngày thụ phong chứkỵsĩcủa ta, đến lúc đó mà ngươi dám quên, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Nói xong hắn cũng đẩy cửa bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn, mắt nàng có chút phớt hồng, hít hít cái mũi, cầm lấy trứng gà cắn một cái, trong lòng dâng lên một tia buồn vô cớ.

Xin lỗi, Arthur.

Lễ thụ phong chứckỵsĩcủa ngươi.

Có lẽ không thể nhìn thấy được rồi.