Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 9: Vương của các vị vua




Một ngày mới lại bắt đầu.

Sáng sớm ngày hè nắng gay gắt. Không có giữa trưa nóng rực, không có trời chiều cô đơn, chỉ có mặt đất nơi này vô tư cùng ôn nhu. Mặc Lâm dắt ngựa, khẽ vuốt cổ lưng và tọakỵ. Xoay thân nhìn bốn phía, khóe miệng có chút giơ lên, nụ cười sung sướng tiến vào đình viện càng thêm sáng lạn

“Hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách cưỡi ngựa, đây là kỹ năng cơ bản nhất để trở thànhkỵsĩ, chỉ có nắm kỹ khả năng cưỡi ngựa, khi chiến đấu mới có thể chiếm ưu thế……” Hắn nói cái gì đó, Lâm Linh hoàn toàn không chú ý, cái gì

cưỡi ngựa, cái gì quyết đấu, đối với nàng mà nói thì có quá xa xôi đi chứ.

Dưới sự chỉ điểm của hắn, Arthur cùng Khải cũng cẩn thận thử cưỡi chút ngựa, thoạt nhìn tựa hồ không có vấn đề gì, lúc đến phiên Lâm Linh, nàng cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên…… Không biết có phải con ngựa cũng thuộc dạng ma cũ bắt nạt ma mới, nàng tiến đến sát bên con ngựa, con ngựa nhe răng, miệng hí một tiếng, làm nàng sợ hãi thụt lui lại mấy bước.

“Thế nào mà A hoa không sợ lại đi sợ một con ngựa?” Mặc Lâm ở một bên thấp giọng cười nói.

Nàng cắn chặt răng, lần nữa tiến lên, không nghĩ tới con ngựa vẫn tức giận, vẫn hùng hổ lắc lắc cái đuôi, không cho nàng tới gần.

“Đồ vô dụng.” Arthur lạnh lùng buông một câu.

“Lâm Linh, thử lại xem đi,” Khải dùng ánh mắt cổ vũ nhìn nàng.

“Ân……” Trong lòng nàng dâng lên một tia ấm áp, lấy hết dũng khí tới cạnh con ngựa, nhưng còn chưa kịp đụng tới lưng ngựa, đã bị con ngựa biu một cước đá trúng……

“U u……” Nàng rối rắm cắn cắn móng tay……

Ngày thứ hai.

Mặc Lâm cười thước thước nhìn bọn họ,“Hôm nay, chúng ta đi học kỹ thuật sử dụng kiếm cơ bản, trước dùng kiếm độn tóc húi cua chặt cọc gỗ, rèn luyện lực cánh tay.”

Arthur cùng Khải cầm kiếm chém một trận kịch liệt, Mặc Lâm hài lòng nhìn cọc gỗ trước mặt bọn họ đầy vết đao chém, lại nhìn về phía Lâm Linh.

“Sao không chém?”

“Ta…… Ta cầm không nổi, kiếm nặng quá……” Nàng trưng vẻ mặt cầu xin, gian nan giơ thanh kiếm lên, đột nhiên tuột tay, bùm một tiếng, kiếm vô tư vào chân của nàng.

Một tiếng hét thất thanh vang lên, Arthur cùng Khải ăn ý bưng kín lỗ tai mình……

“U u……” Nàng tiếp tục rối rắm cắn cắn móng tay……

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……

Không biết nàng đã cắn mòng tay biết bao nhiêu lần, ngồi xổm trong góc vẽ không biết bao nhiêu vòng tròn.

Nhờ, nàng chỉ là một học sinh bình thường a, tại sao lại cho nàng học những……

Tại sao, u u……

Ngày thứ sáu,

Mặc Lâm cười mịch mịch bắt đầu từ quen thuộc,“Hôm nay……” Hắn liếc ánh mắt đồng tình với bộ dáng tiều tụy của Lâm Linh,“Hôm nay chỉ đơn giản nói về lịch sửkỵsĩđi.”

Nghe được những lời này, Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng không lo bị thương nữa……

Không riêng gì nàng, Arthur cùng Khải cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng không phải lo màng nhĩ lại bị thủng nữa ……

“Có một vịkỵsĩgọi là Cát Mạn, vì cứu chủ nhân của mình, đáp ứng lấy một nữ pháp sư xấu xí làm vợ. Diện mạo nữ pháp sư vô cùng dữ tợn, lưng còng như chung, hàm răng thưa thớt, hơi thở tanh tưởi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ghê rợn. Khách tham gia hôn lễ chứng kiến dáng vẻ cử chỉ buồn nôn của nữ pháp sư cũng oán giận không thôi. Nhưng Cát Mạn lại không thèm để ý mà vẫn duy trì phong phạmkỵsĩ, đem tân nươngcủa mình giới thiệu cho mọi người, tiến hành đầy đủ các bước của hôn lễ. Tới đêm động phòng hoa chúc, Cát Mạn bất ngờ phát hiện vị nữ pháp sư ấy, nét mặt đột nhiên tỏa sáng, trở thành dáng vẻ của một cô gái xinh đẹp.”

Mặc Lâm dừng lại, nhìn mọi người một chút, rồi tiếp tục nói hết,“Cô gái nói,

“Để báo đáp tính tình thiện lương và phong độ quân tử của chàng, ta nguyện ý ở lại cho đến khi khôi phục tướng mạo vốn có của mình. Nhưng ta chỉ có thể giữ diện mạo xinh đẹp một khoảng thời gian, sau đó vẫn sẽ trở lại khuôn mặt mà người đời chán ghét lúc trước. Tuy nhiên phu quân thân ái, chàng có thể lựa chọn muốn ta xuất hiện bằng diện mạo này vào ban ngày hay ban đêm, ta nhất định sẽ làm theo ý chàng.”.” Nói tới đây, hắn vãn môi cười,“Nếu là các ngươi, sẽ chọn như thế nào đây?”

Nữ pháp sư xấu xí đột nhiên có thể biến thành một tân nương xinh đẹp, mặc dù chỉ có một khoảng thời gian, nhưng vẫn là một điều may mắn ngoài ý muốn. Nhưng vấn đề của nữ pháp sư có đến hai lựa chọn, bởi vì nó quyến rũ sự tham lam trong đáy lòng mỗi con người.

“Tôi chọn buổi tối.” Khải mở miệng trước,“Ban ngày để nàng đợi ở nhà, hạn chế cho nàng ra ngoài, ít nhất là vào buổi tối, để cho tôi cảm giác thoải mái một chút.”

“Ân,” Mặc Lâm nhìn Arthur,“Còn cậu?”

Cặp mắt tím lạnh lùng của Arthur khẽ động, lấp lánh,“Ta chọn ban ngày, về

phần buổi tối, ta phân phòng ra với nàng.”

“Lâm Linh, cách nhìn của ngươi thế nào?” Khải nghiêng đầu tò mò hỏi.

Arthur khinh thường liếc nàng một cái,“Nhỏ ngu ngốc này sẽ nhìn được gì chứ.”

“Nếu như ta là vịkỵsĩkia……” Lâm Linh nhẹ nhàng mở miệng,“Ta sẽ để cho nàng chọn lựa, nàng mới là người có tư cách quyết định chuyện này nhất. Có phải không?”

Ánh mắt Mặc Lâm lóe lên một tia khó nắm bắt,“Chuyện xưa được tiếp là như vầy…… Cát Mạnkỵsĩnói giống như Lâm Linh, nữ pháp sư nghe xong câu này rất đỗi vui mừng, nói, “Cả thế gian này chỉ có mình chàng hiểu rõ người phụ nữ khi còn sống muốn được làm chủ bản thân mình nhất. Cho nên thiếp muốn một ngày hai mươi bốn giờ khôi phục bộ dáng xinh đẹp để báo đáp chàng.” Hắn nở nụ cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khải và Arthur,“Làm mộtkỵsĩ, hẳn là dũng cảm, khoan dung, thành tín, cử chỉ ưu nhã, còn phải tôn trọng tôn nghiêm và quyền lợi của nữ nhi, những điều này còn quan trọng hơn so với kiếm thuật cao cường, hiểu chưa?”

Rốt cuộc cũng có được một lần mình chiếm thế thượng phong, Lâm Linh không khỏi có chút đắc ý, tuy nhiên còn chưa được bao lâu thì đã bị Arthur đả kích.“Nữ nhân ngốc như ngươi tuyệt đối khi còn sống không được làm chủ

bản thân.”

=== ====== ====== ====== =======

Nhìn bóng lưng họ rời đi, nàng rối rắm …… đúng lúc đó đột nhiên Mặc Lâm mở miệng,“Lâm Linh, đây là vũ khí ta tặng cho ngươi.” Dứt lời, trên tay hắn đột nhiên nhẹ nhàng xuất hiện một thanh cung tên.

Cây cung này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, vòng cung dùng rất nhiều những hạt ngọc bích nhỏ vây quanh như một sợi dây, ánh mặt trời rọi xuống làm chúng phản xạ ra những tia sáng mỏng manh xinh đẹp, càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là, ở giữa quần sáng màu xanh lam còn có một chút ánh sáng màu trắng, tản ra chút ngân quang, giống như ánh trăng nhu hòa giữa đêm khuya, giống như ánh sáng tương phản từ mặt hồ trong veo……

Nàng mở to hai mắt, đây là thứ đẹp nhất mà nàng từng được thấy.

“Đây thật là cho ta?” Nàng vẻ mặt không thể tin được hỏi.

“Đây là Nguyệt Chi cung có thể hội tụ linh khí ánh trăng. Sau này ngươi nhất định sẽ phải dùng vũ khí, hiện tại ngươi chỉ có thể dùng mũi tên bình thường, bởi vì trước khi có thể bắn ra được Nguyệt Chi tiễn, ngươi phải tiếp tục tu luyện, đạt tới cấp bậc nhất định, cấp bậc càng cao, lực sát thương càng mạnh, địch nhân bị Nguyệt Chi tiễn bắn trúng sẽ bị đốt cháy biến thành ngôi sao, đối với ngươi mà nói cũng khá là thích hợp.” Hắn đem cung đưa cho nàng,“Về phần Nguyệt Chi tiễn, ta sẽ giữ cho đến khi một ngày nào đó ngươi có thể dùng được.”

“Mặc Lâm, ta thật sự không thích hợp với nhiệm vụ này, như lời của Arthur, ta thật là đồ đần, làm sao có thể giúp hắn đây.” Nàng lo lắng nói.

“Không thích hợp sao?” Ánh mắt của hắn trở nên ôn nhu,“Mới vừa rồi không phải nói rất hay sao? Lâm Linh, tintưởngbản thân, ngươi sẽ là người thích hợp đứng cạnh Arthur nhất. Ta không nhìn lầm người đâu.”

“Nhưng là……”

“Qua một quãng thời gian, ta sẽ dạy ngươi một ít ma pháp đơn giản, chỉ dạy

cho một mình ngươi.”

Nửa tháng sau, bá tước phu nhân trở về. Giống trong trưởng tượng của Lâm Linh, đó là một vị phu nhân thành thục ưu nhã, thời gian sau hơn nửa là phu nhân dành dạy lễ tiết, dáng vẻ, lời ăn tiếng nói, quy củ xã hội.

Bá tước phu nhân hòa ái dễ gần làm cho Lâm Linh thở dài nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn sẽ không buông tha hy vọng trở về. Tuy nhiên cái làm cho nàng cảm thấy kỳ quái chính là, nhiều ngày trôi qua như vậymà gà trong chuồng không đẻ được một cái trứng, hơn nữa nhà bá tước không có hứng thú dùng trứng gà.

Nên làm cái gì bây giờ? Tiếc là không quen ai ở đây cả, vì mình suy nghĩ an toàn, cũng không dám một mình rời khỏi tòa thành.

“Lâm Linh, ngươi nghe thấy ta không?” Bá tước phu nhân tựa hồ để ý thấy tâm hồn nàng đang ở nơi nào, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu. Nàng vội vàng gật gật đầu, tạm thời không nghĩ gì nữa.

“Quý tộc vô luận là địch hay bạn, lúc gặp mặt đều phải thăm hỏi, nam tử nếu toàn thân không mặc áo giáp, hành lễ tay trái đỡ ngực phải, tay phải ngả mũ, thân thể hơi cúi về phía trước đồng thời gật đầu. Nữ tử khẽ khuỵu đầu gối xuống đồng thời hai tay để ở hai bên làn váy, gật đầu thăm hỏi. Song phương nếu như ở trên lưng ngựa, nam tử lễ tiết không thay đổi, nữ tử chỉ cần gật đầu.” Thanh âm của nàng ôn nhu dễ nghe, làm cho người ta không khỏi có cảm giác muốn thân cận.

“Mẫu thân, thế lúc mặc áo giáp thì sao ạ?” Khải không nhịn được xen vào một câu.

Bá tước phu nhân nhìn hắn một cách yêu thương,“Đừng nóng vội, ta đđang tính nói tới. Nam tử nếu như toàn thân áo giáp, chỉ cần chưa lên ngựa nhất định phải ngả mũ, tay trái ấn ngực phải đồng thời gật đầu thăm hỏi, không nên khom người, nếu như ở trên ngựa, không nên ngả mũ cũng không cần ấn ngực, chỉ cần gật đầ. Mặt khác người cưỡi ngựa nam quý tộc gặp quý tộc, nếu như đối phương tước vị cao hơn mình hoặc là nữ nhi, nam quý tộc chỉ cần chưa mặc áo giáp nhất định phải xuống ngựa hành lễ. Nếu như người cưỡi ngựa mặc áo giáp, chỉ cần gật đầu kính chào……”

Nghe phức tạp quá, Lâm Linh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, trong lúc vô ý thấy

Arthur đang nhìn bá tước phu nhân, màu tím trong con ngươi lưu động một

tia thương cảm.

Nàng chợt nhớ tới lời Mặc Lâm, mẫu thân Arthur chết sớm, vị bá tước phu nhân này là muội muội thần sinh của vương hậu, dung mạo chắc chắn cũng có vài phần tương tự với vương hậu, Arthur hắn, chẳng lẽ là nhớ tới mẫu hậu

của mình?–

Ban đêm, trời chiều đã từ không trung hạ xuống, trời đêm lờ mờ lóe ra mấy

điểm tinh quang. Gió êm ái thổi qua, mang theo hương thơm của hoa, ánh trăng rơi xuống nhẹ nhàng, ở giữa quầng trăng, tòa thành, hoa hồng, trường kiếm…… Hết thảy thật là mộtquang cảnh xinh đẹp.

Lúc đi tới sau hoa viên, Lâm Linh thấy cái bóng dáng nhỏ nhắn của Arthur dưới gốc anh đào, an tĩnh, như bị mộng cảnh nhẹ nhàng bao phủ. Nàng đi đến hướng Arthur, ở mặt sau hắn ngồi xuống. Arthur tựa hồ không có chú ý tới nàng, vẫn lẳng lặng chăm chú vào bầu trời.

“Cô ngốc, ngươi bây giờ còn muốn về nhà sao?” Hắn đột nhiên mở miệng nói.

Nàng ngẩn người,“Đương nhiên là muốn trở về, mặc dù mẫu thân ta rất dài dòng, cũng buộc ta làm rất nhiều chuyện ta không muốn, nhưng là, đến nơi này, ta mới biết ta nhớ người nhường nào. Ta không có lúc nào là không muốn trở về.”

Hắn trầm mặc một hồi,“Lúc ta nhận thức được, thì mẫu thân đã qua đời.”

Hắn dừng một chút,“Tại sao không quay về?”

“Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ của mình, ta mới có thể trở về.” Nàng bật thốt

lên nói.

“Nhiệm vụ?” Hắn có chút nghi hoặc nhíu mày,“Chính là nhiệm vụ mà sư phụ nói, tương lai ngươi sẽ trợ giúp ta?”

“Ta biết mình vừa nhát gan lại sợ sự tình, ăn trộm trộm tiền ở trước mặt ta cũng không dám lên tiếng, chứng kiến đồng học bị người khác khi dễ, ta cũng không dám lên tiếng, ngay cả bị ép buộc, cũng không dám lên tiếng…… Ta chưa bao giờ nghĩ một cách chủ động, thầm nghĩ cũng là lýtưởnglắm rồi, thầm nghĩ giấu kín chỉ bản thân mình biết là tốt rồi……” Nàng nói một chuỗi dài, đột nhiên ngừng lại,“Mà nói với tiểu quỷ như ngươi cũng chẳng có lợi gì…… Ngươi nghe cũng không hiểu.”

“Ta không phải tiểu quỷ.” Ngữ khí của hắn có chút khó chịu,“Nếu ngươi như vậy thì không thể theo cạnh ta. Làm ơn nhanh bỏ cái ý niệm muốn về nhà trong đầu ngươi đi, ở chỗ này, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Arthur, ngươi khôngtưởngniệm cha mẹ của ngươi sao?” Nàng không nhịn được nói.

Sắc mặt của hắn hơi đổi, đột nhiên đứng phắt dậy, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh,”Ngày đầu tiên ta bị đưa tới nơi này, ta đã quên hết thảy những chuyện trước kia rồi.” Hắn lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, thân thể nhỏ nhắn nhưng lại tản ra khí thế uy nghiêm làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng, thanh âm trầm thấp mang theo giọng điệu kiên định khó dao động.

“Ta nhất định sẽ trở thành vương của các vị vua. Cho nên, ngươi cũng cố gắng lên đi.”