Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 112




Trong căn phòng mờ tối, trên giường lớn có một người phụ nữ xinh đẹp đang cố gắng giãy dụa thân mình, hai tay của nàng bị trói vào giường, trên trán đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng.


"Cạch" một tiếng, cửa mở ra từ bên ngoài, nàng vội vàng ngừng động tác, nghiêng đầu nhắm mắt lại giả bộ ngủ, người đi vào phòng cười khẽ một tiếng, đến bên giường ngồi xuống, đưa tay xoa hai má nàng, "Cô giả bộ ngủ không giống gì cả."


Mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái, trong mắt Tây Giang Nguyệt đầy lửa giận, "Cô rốt cuộc muốn gì?".


"Tôi không muốn gì cả." Cô gái cong khóe miệng cười cười, động tác vuốt ve mặt nàng càng thêm nhẹ nhàng, "Năm đó chẳng phải Tô Lâm đối với Tô Hướng Vãn làm thế này sao? Đã làm ra như vậy mà cô vẫn còn có thể khăng khăng thích nàng, xem ra cô thực thích kiểu này, chẳng phải sao?".


"Bệnh thần kinh!" Dùng sức xoay đầu muốn thoát khỏi bàn tay đang vuốt ve mặt mình, tựa như đang bị gì đó dơ bẩn chạm vào, Tây Giang Nguyệt tức giận đến cả người phát run, nhưng lực bất tòng tâm.


Nếu để cho nàng lựa chọn lại, nàng nhất định sẽ không say rượu nữa, nguyên lai uống say lại nguy hiểm thế này.


"Ha......" Lại nhẹ giọng cười, cô gái có mái tóc dài thẳng bảo dưỡng thật tốt nghiêng thân mình, đặt một nụ hôn lên trán Tây Giang Nguyệt, sau đó đứng dậy vén vén tóc, câu lên một ánh nhìn mị hoặc, "Tôi mang thức ăn lại đây, về điểm ấy, tôi tốt hơn Tô Lâm nhiều."


Cắn cắn môi, tức giận trong mắt càng tăng lên, Tây Giang Nguyệt rất muốn kêu ả soi gương thật kỹ cái mặt tự cho là đúng đáng xấu hổ kia, lại nghĩ không muốn khiêu khích cô ta làm thêm chuyện gì nữa, nàng cắn răng nuốt xuống mấy lời mắng chửi, trong lòng lại càng thêm lo lắng cho Tô Lâm.


Nàng đã bị nhốt ở đây mấy ngày, họ Liễu chết tiệt kia đem hết thảy an bài rất khá, ngay cả cha của nàng cũng không nghi ngờ nàng vì sao nhiều ngày rồi không có đến công ty.


Nhưng mà ai biết cô ta rốt cuộc còn muốn làm chuyện gì nữa, liệu có thể gây ra chuyện nguy hiểm gì đối với Tô Lâm và Tô Hướng Vãn hay không.


Mắt thấy ả rời đi, Tây Giang Nguyệt nặng nề thở ra một hơi, tiếp tục cố gắng vặn vẹo cổ tay đang bị trói, định giãy tay ra khỏi sợi dây thừng, trên cổ tay đã đầy dấu hằn đỏ, nàng cũng chẳng màng.


Ngoài cửa, cô gái đứng khoanh tay trước ngực, nhìn động tác của Tây Giang Nguyệt trong phòng, nâng hàng mi đẹp, khóe môi gợi lên một nụ cười đầy tự tin.


---


"Đây là làm sao vậy?" Đón Tô Vị Tích về nhà, Tô Lâm vừa vào cửa liền nhìn thấy di động rơi trên đất, mà chủ nhân của nó đang ngồi ở sô pha bộ dáng buồn bã vô lực. Tô Lâm nhíu mày, bảo đứa nhỏ đang đầy lo sợ trở về phòng, sau đó lăn xe đi qua. "Em đã lớn vậy rồi mà sao vẫn tùy hứng như thế?".


"Chị!" Bị chị nói như vậy, Tô Hướng Vãn ngẩng phắt đầu lên hô một tiếng, chống lại ánh nhìn của Tô Lâm, phiền muộn trong mắt tiêu đi vài phần, vẫn không khỏi thở dài, "Em là bị cái tên ngu ngốc kia chọc tức."


"Lần nào cũng vậy, không có cách nào nghe hết lời em ấy nói là em đã tức muốn chết." Giận dữ vung tay đập xuống đệm sô pha, Tô Hướng Vãn cắn chặt răng, "Mỗi lần em muốn nói chuyện rõ ràng với em ấy thì y như rằng em ấy dùng cái kiểu rầu rĩ lắp ba lắp bắp làm người ta bực mình mà nói."


Nhìn bộ dáng lúc này của nàng, Tô Lâm lắc lắc đầu, lại nhịn không được bật cười, "Em đó, từ nhỏ cũng chỉ tùy hứng đối với người thân, với chị cũng vậy mà với ba mẹ cũng vậy, giờ thì đối với Tiểu Bắc cũng thế."


Tô Hướng Vãn nhíu nhíu mày, nhìn Tô Lâm chứ không nói gì.


Nhưng mà Tô Lâm cũng không nói tiếp mà nhìn nàng một cái, rồi hướng xe lăn đến phòng ngủ, trực tiếp đi dỗ bé con tựa hồ đã bị dọa hết hồn.


Ở trong phòng khách ngây người một lúc, suy nghĩ về lời chị gái vừa nói, cuối cùng Tô Hướng Vãn đứng dậy, đi qua nhặt di động của mình lên, gắn lại cục pin bị văng ra rồi khởi động lại, cũng may chất lượng điện thoại không tồi, vẫn còn dùng được.


---


"Bà nội, nội với ông biết nhau thế nào vậy?" Lúc trưa sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tô Hướng Vãn như thế, Nam Hướng Bắc chính là một mình ở trong phòng ngơ ngơ ngác ngác, một lát sau mới ra ngoài nói chuyện phiếm với lão nhân gia.


Kỳ thật ở trong Nam gia người ngốc nhất dễ bị nhìn thấu nhất chính là cô, cho nên nếu giọng cô cứ ủ rũ thì ông bà nội nhất định sẽ biết tâm tình mình không tốt mà lo lắng cho mình.


"Ha, là bị ông nội con lừa về." Bà lão đang chăm sóc một gốc hoa lan nghe vậy đáp, "Lúc trước, cả ngày đều cãi nhau, nhưng là ầm ĩ như thế rốt cuộc ba ba con trưởng thành lúc nào không biết, lại ầm ĩ ầm ĩ, đến con cũng lớn thế này rồi."


"Vậy à." Nam Hướng Bắc nghe vậy ngẩn người, lập tức liền nghĩ tới tình trạng hiện tại của mình và Tô Hướng Vãn, "Thế ông bà nội là vì cái gì mà cãi nhau?".


"Vì sao cãi nhau à?" Bà lão nghe vậy cười, trong giọng nói lộ ra buồn cười, "Thiếu gì lý do. Bà gặp mặt ông bạn già, ổng biết được thế là cãi với bà. Ổng cùng tình cũ ăn cơm, bà biết thế là cũng gây với ổng. Nay đồ ăn mặn quá cũng cãi, mai thức ăn cứng quá cũng gây, dù sao thì cái gì mà không cãi nhau được."


"Ặc." Nam Hướng Bắc từ nhỏ đến lớn đều là sống cùng cha mẹ ở thành phố Z, lâu lâu mới trở lại thành phố B thăm ông bà nội vài ngày. Ngày xưa ngẫu nhiên gặp ông bà nội cãi nhau chỉ thấy cũng thú vị, ai ngờ rằng hai ông bà thường xuyên cãi nhau, lại còn vì đủ loại lý do trời ơi đất hỡi thế này.


"Con chắc chưa thấy qua ba ba với mẹ con cãi nhau đúng không?" Thấy cháu gái nhà mình tựa hồ ngây ngẩn cả người, lão nhân cười đến càng vui vẻ, "Ba ba kia của con a, thấy mẹ con như chuột thấy mèo, bà tuyệt đối không tin nó có thể thường xuyên cãi cọ với mẹ con."


"Bà nội nói vậy, nghe giống như là cãi nhau là chuyện tốt vậy đó." Nam Hướng Bắc cào cào tóc, "không phải cãi nhau sẽ làm tổn thương tình cảm sao."


"Ai nói, con xem bà và ông nội con rầm rĩ như thế cũng có sao đâu?".


"Đó, đó là bởi vì tình cảm của ông bà nội tốt, không tính là cãi nhau, chỉ là đùa giỡn mà thôi."


"Cũng không phải là đùa giỡn." Đột nhiên thu hồi nét cười, lão nhân nghiêm túc nhìn Nam Hướng Bắc, "Con phải biết có một lần bà nội thiếu chút nữa là chạy tới thành phố Y tìm nhà con rồi, chính là bởi vì cãi nhau với lão già kia."


"Sao cơ ạ?" Nam Hướng Bắc giật mình.


"Bất quá a, tỉnh táo lại thì tốt rồi." Thấy cháu gái sửng sốt, lão nhân bật cười, "Sống cùng người khác, dù tình cảm tốt đến đâu thì cũng sẽ có lúc cần phải dung hòa với nhau, cãi nhau cũng được, chỉ cần không quá đáng thì đều có thể."


Trên mặt lộ ra vẻ hoang mang, Nam Hướng Bắc ngơ ngốc đứng ở đó, hồi lâu cũng không nói gì.


"Con đừng thấy ba mẹ con như bây giờ mà lầm, trước kia cũng cãi cọ suốt, ầm ĩ còn lớn hơn ông bà." Mỉm cười, xoay người tiếp tục chơi với nhánh hoa lan mới chăm một nửa, thanh âm bà nội Nam Hướng Bắc ôn hòa, "Tính tình của con có vẻ giống ba con, chỉ sợ về sau con nói chuyện yêu đương thì cũng không khác nó đâu, cái gì buồn bực đều không nói, cuối cùng đến lúc chịu không nổi lại bùng nổ, thật đúng là dằn vặt người khác."


Nam Hướng Bắc trợn mắt, lần đầu nghe được chuyện tình ba mẹ nhà mình, cô sửng sốt, chần chờ một lúc mới nói, "Ba con cũng cãi nhau với mẹ nữa á? Không phải cái gì ba cũng đều theo mẹ sao?".


Giống như tên của mình vậy, họ Nam luôn hướng về họ mẹ...... Thế thì còn chuyện gì mà cãi nhau nhỉ?


"Đúng là luôn nghe theo mẹ con, nhưng mà có một số việc thật sự trong lòng nó lại không vui, nên dĩ nhiên sẽ làm bản thân buồn bực."


"Cũng may mẹ con lòng sáng như gương, chịu khó chăm sóc nói chuyện với nó, hai người lại tiếp tục sống được với nhau."


"Bằng không a, có thể đã không có con rồi."


Cứ như vậy ở trong sân hàn huyên với bà nội đến trưa, Nam Hướng Bắc cảm thấy bản thân mình dường như hiểu được một chút, có lúc lại cảm thấy không phải quá hiểu rõ. Mãi đến tối khi trở về phòng, vẻ mặt cô đều là tỉnh tỉnh mê mê, ngồi trước máy tính mặt mày cũng dại ra.


Đêm nay cô không vào trò chơi, không nghe theo lời Liễu Phi Miên cùng cô ta đi tăng độ thân mật. Nam Hướng Bắc ngồi trước máy tính lăng lăng nhìn màn hình, sau lại xoay người ngồi xuống giường, cầm chiếc móc khóa bánh bao nhỏ ngơ ngác nhìn, nhìn mãi cho đến đêm khuya.


---


Sáng hôm sau, Nam Hướng Bắc bị gọi dậy.


"Tiểu Bắc, dậy đi con, có bạn con đến tìm này." Lại thêm một đêm đến khuya mới ngủ, Nam Hướng Bắc xoa mắt ngồi dậy, nghe được tiếng gọi ngoài cửa không khỏi ngẩn ra, tiếp theo cũng không màng mình còn chưa rửa mặt tóc tai lộn xộn, chân trần từ trong phòng chạy ra.


"Cái con bé này." Nhìn bộ dáng của cô, lão nhân gia rất là tức giận, "Làm sao mà cứ vậy chạy ra đây, mau trở về đi dép vào, còn có áo khoác nữa, thời tiết này, con mốn bị cảm à?".


"Hơ, nội, bạn con đâu?" Nam Hướng Bắc có chút không yên hỏi.


Liếc cô một cái, thật sự là hết cách với cô, lão nhân gia chỉ chỉ phòng khách, Nam Hướng Bắc liền vội vàng đi qua, thời điểm nhìn đến người ngồi trong phòng khách, mặt cô lộ ra vẻ thất vọng.


"Lão nương đặc biệt đổi ca bay ra đây thăm cô, cô cư nhiên dám lộ ra loại vẻ mặt này với tôi!" Trực tiếp tiến lên gõ đầu Nam Hướng Bắc một cái, Từ Nhiêu mặt mày khó chịu, "Cút về phòng thay quần áo đi dép vào cho tôi!".


"Cơ, cơ trưởng, sao chị lại tới đây a?" Bị vỗ vào đầu hoàn toàn thanh tỉnh, Nam Hướng Bắc lắp bắp, "Còn có, chị làm sao, như thế nào biết em......".


Mới nói một nửa, chuông cửa bên ngoài bị ấn vang, người giúp việc đi ra mở cửa, Nam Hướng Bắc lại cào cào tóc, tiếp tục nhìn Từ Nhiêu, "Chị làm sao biết em......".


"Bắc Bắc!" Một tiếng hô lanh lảnh non nớt vang lên ngắt lời cô, Nam Hướng Bắc sửng sốt một lát, tiếp theo quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm, liền nhìn thấy một bóng người nho nhỏ chạy về phía mình. Cô hoàn toàn theo bản năng đưa tay ôm lấy đứa nhỏ, đem bé con bế lên.


"Bắc Bắc hư!" Tô Vị Tích chu cái miệng nhỏ nhắn nói xong, hai tay lại ôm sát cổ cô, "Hừ! Bắc Bắc hư lắm!".


Đầu óc trống rỗng, trong lòng ôm tiểu loli, Nam Hướng Bắc ngơ ngác nhìn cô gái từ bên ngoài tiến vào, nửa ngày nói không nên lời.


Nhíu mày nhìn cô, Tô Hướng Vãn dừng trước mặt cô, rồi lại nhìn về phía Từ Nhiêu, khoảnh khắc ánh mắt tương giao, nàng không tự giác mím môi.