Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 61




Trải qua một buổi sáng ái muội, bầu không khí âu sầu đêm qua rốt cuộc cũng tiêu biến.


Giữa trưa, Nam Hướng Bắc lái xe đưa Tô Hướng Vãn trở về khách sạn, bởi vì đường đi khá xa, cô thậm chí không có thời gian đưa Tô Hướng Vãn trở về phòng, nhìn nàng khuất sau cửa chính khách sạn liền quay đầu xe về trụ sở.


"Hướng Bắc, tiếp viên trưởng Tô là chị cậu à?" Lúc ăn chiều, Phương Sắc ngẩng đầu nhìn Nam Hướng Bắc, vài lần muốn nói lại thôi, thẳng đến khi Hướng Bắc ăn gần xong, Phương Sắc mới không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.


Phương Sắc không có khống chế âm lượng nên người xung quanh đều nghe được rõ ràng.


Nam Hướng Bắc buông đũa, cảm giác mấy ánh mắt dừng trên người mình, cô nhíu mày, ngước lên nhìn quét bốn phía, cuối cùng chạm trúng tầm mắt Vu Hạo Nhiên.


Mỉm cười từ chối cho ý kiến, Nam Hướng Bắc không trả lời câu Phương Sắc hỏi, cô chỉ uống một hơi cạn sạch ly nước chanh rồi đứng dậy nói, "Tớ đi ra ngoài tản bộ cho tiêu hóa đây, các cậu từ từ ăn".
-------
Những ngày tháng tập huấn không có gì đặc biệt, đơn giản là kết hợp giữa lý thuyết và thực hành, trừ bỏ mớ lý thuyết cần ghi chép nhớ kỹ thì thực hành bay đối với cô gần như không có gì khó khăn, thầy Lư cũng vô cùng xem trọng cô ở điểm này.


Bất quá so với hồi mới tới Australia mà nói, bây giờ cô có thêm một phần trông ngóng chờ mong, bởi vì Tô Hướng Vãn mỗi tuần sẽ bay qua một chuyến.


"Xem ra bắt đầu cuối tuần này là chị không cần phải bay qua trụ sở bên đây nữa".


Tô Hướng Vãn nắm tay Nam Hướng Bắc tản bộ trên con đường nhỏ, nàng cong khoé môi mỉm cười dịu dàng, ánh nắng xuyên qua táng lá chiếu lên gương mặt khiến nàng trông thật rạng ngời.


Nam Hướng Bắc nghiêng đầu nhìn, sườn mặt hoàn hảo kia làm đáy lòng cô rung động không thôi, sau khi xác định bốn phía không có người, cô liền tiến tới gần hôn phớt lên cánh môi Tô Hướng Vãn, "Để chị vất vả rồi".


Oán trách nhìn cô một cái, nhẹ nhàng siết chặt tay Nam Hướng Bắc, thanh âm Tô Hướng Vãn mang theo chút cảm khái, "Thời gian trôi mau quá...".


Thật vậy, rõ ràng mới trước đó cô còn luyến tiếc Tô Hướng Vãn, không muốn tới Australia tham gia tập huấn, thế mà hiện giờ khi cô đang nắm tay đi bên cạnh nàng thì cũng đã tới lúc chấm dứt huấn luyện chuẩn bị về nước.


"Chính xác, em cùng đại sư tỷ đã quen nhau ba tháng." Nam Hướng Bắc tươi cười sáng lạn, "Sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa".


"Em đúng ngốc". Dừng bước, đưa tay véo má cô, Tô Hướng Vãn buồn cười nói, "Về sau hai chúng ta đều phải bay tới bay lui, nói không chừng số lần gặp mặt còn ít hơn ba tháng nay".


"Ơ?!!!" Trợn to mắt, kinh ngạc nhìn nàng, Nam Hướng Bắc ngẫm nghĩ, mặt mày nhăn nhó, "Mình không thể chung một đội bay sao?".


"Chị cũng muốn cùng đội bay với em." Thu hồi tầm mắt, lại nắm tay cô bước tiếp, Tô Hướng Vãn khẽ thở dài, "Chờ xem công ty sắp xếp thế nào vậy".


Mới chấm dứt huấn luyện, tân binh thường thường chỉ có thể theo đội bay làm quan sát viên, phía sau ghế cơ trưởng và cơ phó trên chiếc m250 có hai chỗ ngồi dành cho quan sát viên, Nam Hướng Bắc có nhiệm vụ ngồi ở vị trí đó học tập kinh nghiệm, cộng thêm hoàn thành tốt một ít nhiệm vụ được giao khác, chờ đến lúc công ty thăng chức cho cô.


Thỉnh thoảng ngồi một mình tĩnh lặng suy ngẫm, Tô Hướng Vãn thấy rất thương Nam Hướng Bắc.


Người ta nói ở hàng không dân dụng, tiền lương của phi công cao hơn bên quân đội, nhưng so với phi công không quân thì vất vả hơn nhiều. Nàng có lên mạng tra thử thông tin, phi công không quân trong nước một năm nhiều nhất chỉ bay một trăm năm mươi giờ, còn phi công dân dụng, dù cục hàng không có quy định giờ bay mỗi tháng của mỗi phi công không thể vượt quá một trăm giờ, mỗi ba tháng không vượt quá hai trăm bảy mươi giờ, tuy nhiên nàng biết, đại đa số công ty đều vượt mức cho phép, nói cách khác sau khi Nam Hướng Bắc vào hàng không dân dụng, mỗi tháng ít nhất phải bay một trăm giờ, tính theo năm chính là một ngàn hai trăm giờ, khác biệt một trời một vực với bên không quân.


Hơn nữa, tuy ở đâu chức vụ của Nam Hướng Bắc đều là phi công, nhưng hồi ở quân đội, em ấy mang quân hàm thượng uý, dựa theo cách nói của cơ trưởng Lư, qua thêm vài năm Nam Hướng Bắc sẽ lên thiếu tá tương lai rộng mở, giờ vì nàng lại lựa chọn đến Vân Phi làm lại từ đầu, Tô Hướng Vãn có nghĩ kiểu gì cũng đều cảm thấy chỉ vì muốn ở bên nàng mà Nam Hướng Bắc đã trả giá quá lớn.


Cuối cùng hôm qua Nam Hướng Bắc cũng hoàn tất xong bài thi, hôm nay thầy Lư cho phép cô nghỉ ngơi một ngày, vừa lúc Tô Hướng Vãn bay đến đây, cô muốn cùng nàng hẹn hò thật vui vẻ, cho nên Nam Hướng Bắc không dự định tiếp tục đề tài đó nữa, "Đúng rồi, đại sư tỷ, lúc em không có mặt, mỗi lần môn phái chiến ai làm bánh bao a?".


Đang đăm chiêu suy nghĩ, Tô Hướng Vãn nghe vậy phục hồi tinh thần lại, "Tiêu Dao Môn còn nhiều đầu bếp khác....đến giờ em mới nhớ tới chuyện này ha?".


"Hì hì......" Nam Hướng Bắc ngượng ngùng cười, "Ba tháng qua em đều nghĩ làm sao mau chóng thi xong kết thúc huấn luyện để còn về nước, làm gì có thời gian nghĩ đến trò chơi chứ".


Dừng một chút, hai má cô hơi ửng đỏ, thanh âm cũng đè thấp xuống, "Hơn nữa, mỗi lúc có thời gian rảnh thì em đều nhớ chị hết rồi còn đâu".


Nhìn bộ dạng cô lúc này, Tô Hướng Vãn không muốn nghĩ đến chuyện phiền lòng nào nữa, nàng đưa tay nhéo nhéo hai má đỏ hồng kia, "Em cũng nói tụi mình đã quen nhau ba tháng, sao còn dễ dàng đỏ mặt vậy huh?"


Từ sau lần đầu tiên đến trụ sở thăm Nam Hướng Bắc, trên cơ bản một tuần nàng sẽ bay qua đây một chuyến, mỗi lần đều nhịn không được trêu đùa cái người ngốc nghếch dễ thẹn thùng này, mấy chuyện ôm hôn thân mật cũng không thiếu, lần nào hai nàng cũng đều lưu lại ấn ký ngọt ngào trên người nhau...Bất quá chuyện quan trọng nhất vẫn chưa có làm.


"A...." Nam Hướng Bắc giơ một tay lên vuốt vuốt tóc, cười ngượng , nhưng rất nhanh liền trấn định lại, cô liếc nhìn Tô Hướng Vãn, có chút chần chờ mở miệng, "Chờ khi em trở về, có thể đón Tiểu Tích về thành phố Z không?".


Nét mặt đông cứng, nụ cười cũng lập tức tan biến, Tô Hướng Vãn nhìn thẳng Nam Hướng Bắc mà Nam Hướng Bắc không đỏ mặt cũng không hề trốn tránh, cô đối diện ánh mắt nàng, "Chúng ta cùng nhau chăm sóc con bé nha".


Cô biết Tô Hướng Vãn chưa bỏ xuống khúc mắc với Tô Vị Tích, không cần biết sự tình rốt cuộc thế nào nhưng chuyện người lớn thì không liên quan đến trẻ con, đứa nhỏ vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, lại còn bị bà ngoại chán ghét, cơ mà nó có tội tình gì đâu.


Biết được thân thế Tô Vị Tích càng làm Nam Hướng Bắc thêm đau lòng, cô thấy thương con bé, mỗi khi rảnh rỗi bị các bạn kéo đi dạo phố, gặp món đồ nào thích hợp, cô cũng mua giữ lại chuẩn bị mang về làm quà cho Tô Vị Tích.


Tô Hướng Vãn khẽ thở dài, tầm mắt dời đến băng ghế dưới bóng cây ven đường, nàng kéo tay Nam Hướng Bắc qua đó ngồi, ánh mắt có chút bối rối, "Em thật muốn coi Tiểu Tích là con gái, đem về nhà nuôi dưỡng sao?".


"Đương nhiên." Nam Hướng Bắc đáp không hề do dự, cô ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói, "Tiểu Tích là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất mà em từng gặp, hơn nữa em và con bé quả thật rất có duyên, ba ba nói Tiểu Tích rất giống em hồi còn nhỏ ......".


Khí hậu Australia hiện giờ không quá nóng cũng không quá lạnh, tia nắng chiếu lên người cực kỳ dễ chịu, nghĩ đến lần đầu tiên dẫn Tô Vị Tích đi chơi công viên, Nam Hướng Bắc ấm áp cười, "Nói không chừng kiếp trước Tiểu Tích thật sự là con gái em cũng nên".


Nghe vậy, Tô Hướng Vãn quay qua nhìn cô, ánh mắt chứa chan cảm xúc, chẳng qua nàng nhanh chóng khôi phục sự trầm tĩnh vốn có, "Không bằng em cứ nói Tiểu Tích là tình nhân kiếp trước của em luôn đi".


Đừng tưởng nàng không biết tại sao Tiểu Tích chỉ kêu cô là "Bắc Bắc", Bắc Bắc tương tự ba ba, người này đúng là hết biết mà, dám dụ dỗ trẻ con như vậy.


"Huh?" Nam Hướng Bắc không rõ ý nàng.


Không tính giải thích lời mình nói, Tô Hướng Vãn thả lỏng người dựa vào Nam Hướng Bắc, nhắm mắt lại, "Chị và em ngày thường đều phải đi làm, đón Tiểu Tích về thành phố Z thì ai chăm sóc nó đây? Chẳng lẽ em thật muốn mang chị cùng Tiểu Tích đến ở nhà em?".


Nam Hướng Bắc tức khắc nắm chặt tay nàng, vẻ mặt khẩn trương, "Trước lúc em đi qua đây, không phải chị đã nói chờ em trở về sẽ đến ở nhà em sao?".


"Chị có nói vậy ha?" Tô Hướng Vãn mở mắt ra, cười cười nhìn cô.


"Có nha". Nam Hướng Bắc nhăn mặt.


"Từ Tâm." Nhìn dáng vẻ đó, Tô Hướng Vãn thở dài trong lòng, "Chúng ta......còn chưa tới mức độ này".


Nắm tay nàng càng chặt, Nam Hướng Bắc ngẩn ngơ nhìn nàng, hồi sau gục đầu xuống, ủ rũ nói, "Em hiểu mà".


Tô Hướng Vãn xoa má Nam Hướng Bắc, nhìn vẻ buồn bực của cô, im lặng trong chốc lát, nàng nhẹ giọng, "Em có thể dọn qua ở nhà chị".


"Hở?" Nam Hướng Bắc ngẩng mạnh đầu nhìn nàng.


"Chị còn chưa có quen...không kịp thích ứng chuyện ở chung với ba mẹ em". Tô Hướng Vãn dời tầm mắt, vành tai đỏ lên, nàng ngập ngừng, "Với cả Tiểu Tích dù sao...... Dù sao không phải con ruột của em, bác trai bác gái sẽ...".


"Ba mẹ em thích Tiểu Tích lắm đó!" Nam Hướng Bắc vội cắt lời, "Mấy hôm trước em gọi điện cho ba, ba còn nhắc chị không có dẫn Tiểu Tích đến nhà thăm ông ấy".


Chớp chớp mắt nhìn cô gái đang nhíu mày trước mặt, Nam Hướng Bắc nói tiếp, "Chẳng lẽ chị không biết là Tiểu Tích ở cùng ba mẹ chị....không có tốt lắm sao?".


Biểu tình thoáng chốc lạnh băng, Tô Hướng Vãn mím môi, "Hướng Bắc".


Mỗi lần nàng kêu thẳng tên cô mà không phải "Từ Tâm", điều đó cho thấy nàng đang thật sự nghiêm túc.


"Em biết chị hoàn toàn không muốn nhớ tới chuyện quá khứ." Biết rõ lời mình nói có thể làm nàng tức giận, nhưng vì đứa nhỏ, Nam Hướng Bắc vẫn hít sâu nói thẳng ra điều muốn nói, "Lúc trước khi Tiểu Tích ở nhà em, em hỏi con bé hồi ở thành phố S nó hay làm cái gì, con bé nói em biết ngoại trừ đi nhà trẻ thì lúc về nhà đều một mình tự chơi ở trong phòng, nó còn nhỏ nên cảm thấy dáng vẻ ông bà ngoại lạnh nhạt như vậy là bình thường, nhưng em thì lại thấy cứ tiếp tục như thế thì không tốt cho Tiểu Tích chút nào".


"Ý em không phải muốn nói ba mẹ chị có thành kiến gì với con bé, cũng không phải nói phương pháp giáo dục trẻ con của họ có vấn đề". Rõ ràng nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc vẫn cố chấp nói tiếp, "Tiểu Tích mới năm tuổi hẳn là thích chơi đùa vui vẻ, hẳn là ngẫu nhiên cũng sẽ làm nũng cũng sẽ bốc đồng, nó còn nhỏ như vậy .... Hướng Vãn, nó còn nhỏ như vậy mà cứ để tình trạng đó tiếp tục, chẳng lẽ chị không sợ khi nó trưởng thành sẽ nảy sinh vấn đề sao?".


Tô Hướng Vãn trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, hiển nhiên nàng đang tự ngẫm về lời Nam Hướng Bắc.


"Thật ra chị cũng rất quan tâm để ý con bé không phải sao?" Đứng dậy khỏi băng ghế, ngồi xổm trước mặt Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc nắm hai tay nàng, chân thành nói, "Đón Tiểu Tích đến thành phố Z, mình cùng nhau chăm sóc nó, nếu cả hai chúng ta đều có nhiệm vụ bay thì cứ đem Tiểu Tích đến nhà em, ba mẹ em thực sự thích Tiểu Tích mà, chị phải tin tưởng em."


Rủ mi mắt, biểu tình Tô Hướng Vãn thoáng hoà hoãn, nàng đương nhiên biết mẹ nàng tuyệt đối không thích Tô Vị Tích, lúc trước nàng quyết định thu dưỡng Tô Vị Tích để nó trở thành con gái mình, mẹ nàng đã náo loạn suốt nửa năm trời.


Thời điểm đó, nàng chỉ một lòng nghĩ nghe theo lời chị gái, chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, nàng không muốn đứa nhỏ vừa ra đời đã không có cha mẹ chỉ có dì và ông bà ngoại, đã thế bà ngoại còn chán ghét nó ra mặt. Sâu thẳm trong lòng nàng vẫn còn cất giấu ý đồ khác, chẳng qua nàng không dám thừa nhận mà thôi.


Nàng luôn oán giận mẹ đã ép chị tiếp xúc thân mật với gã đàn ông kia, oán giận mẹ đã ép chị sinh ra đứa nhỏ này, vì thế nàng biết rõ mẹ không hề muốn nàng nuôi dưỡng con bé nhưng nàng vẫn cố tình nhận nuôi, cốt yếu để chọc tức bà..thời điểm làm sổ hộ khẩu và xác nhận quan hệ mẹ con cùng Tô Vị Tích, nàng có chút hả hê trong lòng, đó là cảm giác thoả mãn khi đánh được một đòn phản kích lại mẹ nàng.


Trên thực tế sự thoả mãn đó rất nhanh tan biến, mỗi khi nàng nhìn đến đứa nhỏ kêu khóc đòi ăn, nàng luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ lúc chị gái mang thai là cỡ nào không tình nguyện, lúc sinh ra nó phải chịu thống khổ đến mức nào, nàng tuyệt đối không muốn nhìn đến nó, mặt khác lại muốn giúp chị gái nuôi lớn con bé, trong đầu vô cùng mâu thuẫn, ý nghĩ cứ thế giằng co mãi không thôi, làm nàng rất khổ tâm.


Ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thấy hàng mi dài run rẩy, nhìn nàng khổ sở cắn môi, Nam Hướng Bắc cực kỳ đau lòng, cô muốn biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng cô biết cho dù cô mở miệng hỏi cũng chưa chắc nghe được câu trả lời.


Cô muốn đón nhận Tô Vị Tích, ngoại trừ việc muốn cho bé con được thụ hưởng cuộc sống tốt hơn, còn một lý do đó là...cô biết Tô Hướng Vãn vẫn chưa buông bỏ được chuyện cũ, dù nàng khéo léo che giấu nhưng mỗi lần cô nhắc đến thì vẻ mặt nàng ít nhiều đều có chuyển biến, biểu tình cũng trở nên u ám.


Cô không muốn nàng sống mà cứ phải day dứt mãi như vậy.


Tĩnh tâm lại, nhìn vào mắt Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn có thể nhận ra sự lo lắng cùng thật nhiều yêu thương chất chứa trong đôi mắt ấy. Nàng rút tay khỏi tay Nam Hướng Bắc, giơ lên vuốt má cô, thời gian dường như lắng đọng, rốt cuộc nàng cũng khẽ mở lời, "Được rồi, chờ lúc em về nước, chị sẽ đưa Tiểu Tích về ở cùng".


"Ừ!" Nam Hướng Bắc gật đầu, thả lỏng cơ mặt, nắm lấy bàn tay đang áp trên mặt mình, khẳng định chắc nịch, "Em sẽ chăm sóc chị và cả Tiểu Tích".


"Chị tin tưởng em." Nét mặt Tô Hướng Vãn cũng dịu lại.


-------
Một tuần sau, Nam Hướng Bắc kéo theo hành lý ra sân bay chuẩn bị về nước, đi tiễn cô có giáo viên hướng dẫn và các bạn cùng khoá. Dù chỉ vỏn vẹn ba tháng, tuy nhiên tính cách Nam Hướng Bắc quá tốt, cô có nhiều kinh nghiệm hơn những người khác do từng đảm nhiệm phi công không quân nhưng cô không hề ngạo mạn khinh người, đối với ai cũng đều khiêm tốn nhã nhặn, các học viên khác có thắc mắc hay khó khăn gì cần trợ giúp, cô đều ra sức giúp đỡ, cho nên bây giờ khi cô quay về, có không ít người cảm thấy luyến tiếc.


"Hướng Bắc." Hốc mắt Phương Sắc bắt đầu đỏ lên, "Cậu đi rồi ở đây còn mỗi mình tớ là con gái thôi à...".


"Đúng vậy." Nam Hướng Bắc ôn hòa mỉm cười, vỗ bả vai Phương Sắc rồi nhìn sang phía những người khác, "Về sau cả trụ sở chỉ có một đoá hoa duy nhất là cậu, mọi người nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt, đúng không, Đại Binh?".


Từ Đại Binh là học viên lớn tuổi nhất ở đây, lớn hơn Nam Hướng Bắc hai tuổi, tên cũng như người, là một chàng trai rất thành thật, ngoài Phương Sắc thì hắn là người có quan hệ tốt nhất với Nam Hướng Bắc.


"Đúng vậy đúng vậy". Chàng trai vẻ mặt đôn hậu không ngừng gật đầu, ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra chút không nỡ chia xa bạn hiền.


"Đừng nhìn tớ như vậy." Thấy Phương Sắc sắp rơi nước mắt, Nam Hướng Bắc nháy mắt với nàng mấy cái, "Các cậu cũng rất nhanh sẽ trở về thôi, đến lúc đó chúng ta cùng hẹn hò một bữa".


"Ừ". Đôi mắt ngấn lệ, khẽ gật đầu, cô nàng tóc đuôi ngựa hít hít cái mũi, ngẫm nghĩ gì đó rồi giữ chặt tay Nam Hướng Bắc, "Thường xuyên liên lạc với chúng tớ có biết không?".


"Ừ, chắc chắn mà". Nam Hướng Bắc nghiêm túc nói.


"Rồi rồi, thời gian không còn sớm nữa." Thầy Lư nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, vỗ vỗ tay, "Cái đám này bày ra vẻ mặt ủ rũ để làm chi a? Trở về chịu khó chăm chỉ tập huấn để còn đuổi kịp Hướng Bắc, rõ không hả?".


"Rõ!" Nhóm người đồng thanh đáp.


"Tốt". Thầy Lư vừa lòng gật đầu, tiếp theo quay qua nói với Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, bọn nhóc này giao cho cậu".


Lần này Nam Hướng Bắc chấm dứt huấn luyện về nước, thầy Lư cũng đi theo trở về công ty báo cáo biểu hiện của cô, với cả đưa ra thêm một ít đề nghị.


"Thầy cứ yên tâm".


"Ừ, tốt lắm".


Cứ thế trong không gian tiễn biệt đầy cảm xúc, hai thầy trò cùng nhau lên máy bay về nước.


Lần này trở về, bọn họ ngồi khoang hạng nhất, cảm xúc của cuộc chia tay khi nãy cũng trôi theo mây trời.


"Quý khách, xin hỏi cô có cần dùng gì không?" Lúc máy bay đã ở chế độ bay ổn định, Tô Hướng Vãn đi đến bên cạnh Nam Hướng Bắc, hơi khom người, mỉm cười nhìn cô hỏi, trong mắt còn mang theo ý tứ trêu chọc.


"Khụ...nước cam được rồi." Mỗi lần đối diện mắt nàng là cô tự dưng bị