Ký Ức Học Trò

Chương 20: Em là của anh




Kể từ ngày Văn Thiện công khai nói thích nó thì hình như nửa trường học đều ganh ghét nó. Nhưng vì Hạ Vy và Huỳnh Thủy luôn theo sát nó nên họ chẳng làm gì được, ngoài việc bàn luận nó khắp nơi thôi.

Và mỗi ngày Văn Thiện đều chở nó đến trường sớm hơn một tiếng, để dạy nó đàn Piano. Anh luôn dịu dàng, lúc nào cũng thấu hiểu nó.

Có người bạn trai vừa đẹp trai vừa chu đáo như Văn Thiện, nó thật sự cảm thấy rất may mắn. Bên cạnh anh lúc nào nó cũng vui vẻ, thế nên những rắc rối kia nó chẳng thèm để ý đến.

Văn Thiện đang dịu dàng cầm tay nó đặt nhẹ lên Piano, bản anh và nó đang đàn cùng nhau là bản "Endless Love" một bản nhạc rất nhẹ nhàng và bản mà anh thích nhất. Cả hai vừa đàn vừa nhìn nhau mỉm cười, hình ảnh ấy thật sự rất xinh đẹp.

"Em đàn rất tốt đấy Tiểu Yến."

Văn Thiện nhìn nó và nói khẽ. Được khen vậy nó liền vui cười:

"Tại người dạy quá tài giỏi mà."

Văn Thiện bật cười và bóp nhẹ mũi nó một cái:

"Em dẻo miệng quá ha."

Nó dùng tay xoa xoa mũi mình:

"Em nói theo sự thật thôi mà."

"Em thích Piano vậy tại sao không đăng ký học."

Văn Thiện tò mò hỏi. Nó nghiêng đầu nhìn và nói:

"Em đâu có biết trường này có dạy Piano đâu, em cũng chưa từng lên đây nữa. Lần trước đi điều tra những tin đồn về anh, mới lên lầu 6 thì đã gặp anh Phong rồi."

Văn Thiện bỗng nhiên thở dài:

"Thế Phong vì phát đoạn ghi âm ấy mà bị bạn bè trở mặt hết rồi."

"Hả?"

Nó ngạc nhiên, sao nó không nghe nói gì về chuyện này hết vậy.

Văn Thiện nhẹ gật đầu và nói tiếp:

"Anh còn nghe nói hôm qua họ đánh nhau nữa đấy."

Nó nghe vậy thì vội nói:

"Xin lỗi, em phải đi tìm anh Phong cái."

Vừa nói dứt câu thì nó cầm balô và chạy đi. Văn Thiện vội với gọi theo:

"Này Tiểu Yến."

Nhưng nó đã chạy mất bóng rồi.

Dùng sốc độ nhanh nhất có thể chạy xuống lầu 6, một thư viện lớn đầy đủ loại sách. Đến đây nó hy vọng sẽ tìm thấy Thế Phong, vì lần trước nó gặp cậu ta ở đây và trên tay cậu ta còn ôm chóng sách nữa.

Vừa đi vừa nhìn xung quanh, giờ nó mới biết hoá ra cũng có nhiều người đến sớm để lên đây đọc sách.

Rồi mái tóc màu đỏ rượu nổi bật giữa dám đông, đó chính là Thế Phong, cậu ta đang ngồi đọc sách ở gần cửa sổ.

"Anh Phong, em tìm anh nãy giờ."

Nó bước nhanh đến trước mặt Thế Phong và nói. Thế Phong khẽ ngẩng đầu lên nhìn:

"Tiểu Yến, là em à?"

Vừa nhìn thấy nó thì cậu ta liền cười vui. Nhưng cũng do đó vết bẩm tim trên khoé miệng càng rõ, nó khẽ nhíu mày lại và lo lắng hỏi:

"Anh thật sự đã đánh nhau với bạn mình sao?"

"Chúng ta ra ngoài đi."

Thế Phong cầm lấy tay nó kéo đi, vì nhận thấy ở thư viện không tiện nói chuyện.

Khi cả hai đang đi xuống lầu lang thì nó lên tiếng hỏi:

"Anh có còn đau không?"

Thế Phong bất giác dùng tay sờ nhẹ vết bẩm trên khoé miệng mình và nhẹ lắc đầu:

"Chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà."

Nó vừa bước đi vừa cúi đầu xuống thật thấp:

"Em xin lỗi anh Phong..."

Nghe vậy Thế Phong thoáng ngạc nhiên và đứng lại nhìn nó:

"Em đang xin lỗi gì vậy Tiểu Yến."

Nó cũng đứng lại nhưng vẫn cúi đầu:

"Tại em vô tình kéo anh vô chuyện của anh Văn Thiện, hại anh và bạn bè trở mặt..."

Thế Phong tựa lưng vào lầu lang và khẽ cười:

"Trời ạ, có liên quan gì đến em đâu. Anh vốn không thích nói oan cho người khác, em chỉ nhắc anh nên làm rõ lại thôi. Anh là phải cảm ơn em mới đúng, chứ ở đó em xin lỗi anh."

Nó khẽ ngẩng đầu lên nhìn, nghe những lời vừa rồi thì nó đã hiểu người con trai đứng trước mặt mình là người như thế nào. Một Thế Phong có vẻ ngoài lạnh lùng ngang ngược nhưng bên trong lại ấm áp, hiểu lý lẻ.

"Em có thể giúp gì cho anh không?"

Nó nhìn và hỏi. Thế Phong khoanh tay lại suy nghĩ:

"Có đó, em trả lời giúp anh một câu hỏi đi."

Nó nhìn Thế Phong với ánh mắt tò mò:

"Là câu hỏi gì?"

Thế Phong làm bộ mặt nghiêm túc hỏi:

"Tại sao em lại đồng ý làm bạn gái của Văn Thiện, em thích hắn thật à?"

Trước câu hỏi này của cậu ta nó thật sự bất ngờ, nó bối rối quay mặt qua chỗ khác.

Lúc này tiếng trống bỗng vang lên, báo cho tất cả mọi người biết đã đến giờ học. Vừa nghe thấy tiếng trống thì tất cả mọi người đang ở lầu trên đều vội chạy xuống, họ cứ chạy nhanh xuống chẳng thèm để ý gì hết.

Thế nên Tiểu Yến nó đã bị họ xô đẩy ngã, vì nó đang đứng giữa lầu thang. Thế Phong thấy nó sắp ngã xuống thì liền đưa tay bắt lấy cổ tay nó và kéo lại. Cứ vậy mà nó ngã vào người cậu ta.

Nhưng thật không may, vừa lúc đó Văn Thiện và Huỳnh Thủy từ trên bước xuống, đã thấy cảnh nó đang trong vòng tay Thế Phong.

"Tiểu Yến, em không sao chứ?"

Văn Thiện vội chạy xuống kéo nó ra khỏi người Thế Phong và hỏi. Nó nhẹ lắc đầu:

"Dạ em không sao."

Văn Thiện nắm chặt tay nó và quay qua nhìn Thế Phong:

"Cảm ơn mày vì đã cứu Tiểu Yến, bạn gái tao."

Anh cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Bạn gái của tao" với Thế Phong, để cậu ta tránh xa nó.

Thế Phong nhận ra Văn Thiện đang ghen qua ánh mắt của anh, cậu ta nhếch môi cười rồi nghiêng đầu nhìn nó:

"Tiểu Yến, giờ chúng ta không ai nợ ai rồi nha."

Nó vui vẻ gật đầu:

"Dạ, em hiểu rồi."

"Mình đi thôi Tiểu Yến."

Văn Thiện kéo nó đi thật nhanh. Hình như anh đã ghen thật rồi.

Thế Phong vô tình ngước mắt lên thấy Huỳnh Thủy đang đứng ở trên, đôi lông mày xinh đẹp của nhỏ đang nhíu lại.

"Em sao thế Huỳnh Thủy."

Thế Phong lên tiếng hỏi. Huỳnh Thủy khẽ bước xuống và hỏi ngược lại:

"Anh thích Tiểu Yến?"

Lúc nãy nhỏ đã vô tình nhìn thấy ánh mắt của Thế Phong đầy lo lắng dành cho nó, trước giờ cậu ta ít khi lo lắng cho ai và cũng ít nói chuyện thân thiết với ai nữa. Nhưng với nó thì cậu ta lại hoàn toàn phá lệ, hỏi sao nhỏ không nghi ngờ được chứ?

Thế Phong thoáng ngạc nhiên khi cô bạn thân hỏi vậy, cậu ta bước đi và nhẹ lắc đầu:

"Cũng không hẳn là thích, chỉ anh thấy Tiểu Yến trong sáng và rất dễ gần nên muốn làm bạn với em ấy thôi."

Nghe vậy sắc mặt Huỳnh Thủy bắt đầu tươi trở lại, nhỏ cười nói:

"Vậy mà em cứ tưởng anh đã thích Yến rồi chứ?"

Thế Phong xoay đầu lại nhìn và hỏi giọng tò mò:

"Em làm gì có vẻ lo lắng dữ vậy?"

Mặt Huỳnh Thủy bất chợt ứng đỏ lên, miệng thì cứ lắp bắp nói:

"Có...lo...lắng...gì đâu.... Thôi em vào lớp trước đây."

Vừa dứt thì nhỏ chạy đi một hơi luôn, bỏ lại Thế Phong không hiểu gì hết.

Văn Thiện vẫn nắm tay nó kéo đi, hình như anh đang không vui gì đó.

"Anh Văn Thiện sao vậy?"

Đang đi thì nó bỗng lên tiếng hỏi. Tiểu Yến nó vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì?

Văn Thiện đứng lại và xoay qua nhìn, thấy khuôn mặt ngây ngô vô tội của nó thì anh bực không tả nổi:

"Tại sao em để cho người con trai khác ôm em như vậy?"

Nó chớp chớp đôi mắt, vẫn chưa hiểu ra vấn đề:

"Ủa ủa, em tưởng anh đã nhìn thấy tất cả rồi chứ? Lúc nãy em bị người ta xô đẩy ngã nên anh Phong mới ôm lấy em thôi mà, chứ có gì nghiệm trọng đâu."

Văn Thiện bất lực đỡ lấy trán, thật ra nó không hiểu thật hay đang giả ngốc vậy trời. Anh chán nản nhìn nó và nói khẽ:

"Giờ anh là bạn trai của em đó Tiểu Yến."

Nghe anh nói vậy nó từ từ hiểu ra vấn đề, nó xoay mặt lại nhìn Văn Thiện với ánh mắt khó tin.

"Không lẽ...anh đang ghen."

Nó vừa nói vừa cười. Thật không ngờ hotboy Văn Thiện lại ghen như thế này.

Văn Thiện thở ra, tạ ơn trời cuối cùng nó cũng hiểu ra.

"Tiểu Yến."

Anh bỗng ôm lấy eo nó, kéo nó vào sát người mình.

"Anh đang làm gì vậy? Mau buông em ra đi."

Nó đỏ mặt và hỏi. Văn Thiện vẫn ôm lấy eo nó và nói khẽ:

"Em nghe kĩ đây. Em là của anh, không được thân thiết với người con trai khác."

Rồi anh từ từ nhắm mắt lại và nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn đầy ngọt ngào.

Nó bất ngờ đến đơ người ra, vì đây chính là nụ hôn đầu đời của nó. Trái tim nó đang đập rất nhanh và nó đã nghe thấy trái tim Văn Thiện cũng đập nhanh.

Cảm giác của cả hai đang ở trên mây vậy. Lúc này nó khẽ nhắm mắt lại, để cảm nhận trọn vẹn cảm xúc, một cảm xúc chẳng thể nào quên.

Văn Thiện hôn đôi môi ngọt ngào của nó một cách tha thiết, anh trân trọng đôi môi của nó nên từng chiếc hôn đều rất nhẹ nhàng, không hề cháy bỏng như trong phim. Văn Thiện anh không muốn làm nó đau hay khó chịu gì đó, anh chỉ muốn nó có thể cảm nhận được tình cảm chân thành trong anh. Muốn nó nghe thấy tiếng trái tim anh đã vì nó mà đập lộn nhịp.

Ánh nắng buổi sáng yếu ớt chiếu xuống, khiến bóng Văn Thiện và nó kéo dài ra, khoảnh khắc ấy như một bức tranh tuyệt đẹp. Có lẽ cả Văn Thiện và nó suốt đời cũng chằng thể quên được khoảnh khác này.

Văn Thiện lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nó và dùng ngón tay cái vuốt nhẹ làn môi ấy:

"Là nụ hôn đầu sao?"

Nó thoáng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nó nhẹ gật đầu. Vừa thấy cái gật đầu của nó thì đôi mắt Văn Thiện liền đầy niềm vui, không hiểu tại sao cảm giác của anh về nó luôn là đúng. Phải chăng anh và nó sinh ra là để dành cho nhau, là một nửa đực thật của đối phương...

********Hết chương 20********

Hãy trân trọng những giây phút bên cạnh người mình thích nhé mọi người.