Kỹ

Chương 1-2




Tôi tỉnh lại.

Cảm giác như không còn hơi sức đâu nữa, tầm mắt cũng rất mơ hồ, không nhìn được rõ lắm, trước mắt chỉ nhìn ra được một ít màu sắc.

Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vang lên, nghe chừng có vẻ vẫn còn trẻ, hình như đang nói gì đó với tôi, giọng điệu vui mừng, nhưng tôi nghe không hiểu, ngôn ngữ rất giống với tiếng Đức.

Cậu đang nói cái gì vậy?

Giọng nói líu lo của cậu ta im bặt, dường như hơi sửng sốt một chút, sau đó liền cố gắng nói một câu tiếng Ý, anh tỉnh rồi à?

Lời nói ra thật sứt sẹo, tôi nghĩ một chút mới hiểu được ý của cậu ta là gì.

Tôi gật gật đầu. Có chuyện gì vậy? Tôi hỏi.

Sau đó cậu ta xổ ra một tràng, tôi nghe không hiểu.

Lúc này dường như cậu ta đã nhớ ra được chuyện tôi không hiểu ngôn ngữ của mình.

Tôi lại nghe được tiếng bước chân khác đang đi vào trong phòng.

Cậu ta lại cùng người đó nói chuyện với nhau một thôi một hồi.

Tôi nghe được người mới tới kia dùng tiếng Ý, nói thật lưu loắt rằng, đêm qua tôi đã cứu được anh, tôi vốn là một lính Đức trong quân đội ở đây, hiện giờ toàn thân anh đang bị thương nặng, tạm thời không thể cử động, đại não bị trúng đòn nặng nên ảnh hưởng tới mắt, thần kinh thị giác bị tổn thương, nhưng rất nhanh sẽ hồi phục thôi.

Tôi lặng yên nghe cậu ấy nói, gật gật đầu.

Tôi nhớ lại đêm mưa hôm qua, tôi nhớ tới tên lính Đức cuối cùng đã cường bạo mình, lúc ấy thật sự có chút cảm giác tuyệt vọng.

Trên người tôi không mặc cái gì. Cậu ấy đã khoác áo lên cho tôi, chiếc áo quân phục vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cậu ta, lúc ấy chiếc áo đó dường như chính là thứ ấm áp nhất trong cuộc đời tôi.

Mưa liên tiếp xối vào mắt tôi, tôi không thể nhìn rõ được dáng vẻ của cậu ấy.

Toàn thân đau đớn cực kỳ, nhưng tôi đã quá mệt, thật sự mệt lắm rồi, cho nên tôi nhắm mắt lại, sau đó mất đi ý thức.

Vì sao cậu lại cứu tôi? Tôi hỏi.

Cậu ấy nhanh chóng nói ra một câu bằng tiếng Đức.

Hình như cậu ấy nghe hiểu được tiếng Ý rất tốt, nhưng lại không nói tốt tiếng Ý.

Tôi lại nghe thấy cậu ấy dùng tiếng Ý sứt sẹo nói một câu, anh nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi.

Tôi gật gật đầu, trong đầu thầm nghĩ, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.

Sau đó cậu ấy còn nói, nơi này rất an toàn, tuyệt đối sẽ không còn ai làm hại anh được nữa đâu.

Ừm. Tôi đáp.

Nhưng trong lòng tôi vẫn còn có rất nhiều nghi vấn. Vì sao hai người lính Đức này không bị bắt lại? Tình hình bên ngoài rốt cuộc là thế nào rồi?

Thôi thôi…quên đi.

Tôi cũng không có hứng thú với mấy chuyện này lắm.