La Bàn Vận Mệnh

Chương 439: thí nghiệm thất bại




Dương Thiên cuồng hỉ xong, lại có vài phần nghi hoặc. Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Long Thần Bảo Châu này cũng có muốn xong việc? Cổ quái. Đúng là cổ quái đến cực điểm!

" Thiên ca. Thế nào? " Thủy Thấm Lan thấy Dương Thiên Vấn lộ ra nụ cười, cũng không khỏi vui vẻ mà hỏi, hy vọng có thể cùng chia sẻ niềm vui với Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn mừng rỡ như điên, nhưng lại là thập phần nghi hoặc. Sao bản thân chỉ lấy được một thiên công pháp? Chẳng lẽ, cùng những Long tộc kia đều là mở ra một thiên công pháp giống nhau?

" Ừm. Ta rất khỏe". Dương Thiên Vấn khẽ cười trả lời Thủy Thấm Lan. Sau đó lên tiếng hô: "Tiểu Bạch. Ngươi tới đây cho ta! "

Chỉ chốc lát sau, một bóng trắng từ đằng xa phóng tới, khó hiểu hỏi: "lão đại, có chuyện gì? " Tiểu Bạch đương nhiên khó hiểu. Mười năm này, trên cơ bản đều rất ít cùng Dương Thiên Vấn sống chung. Vì không có ý tứ làm vật cản ở trước mặt vợ chồng son người ta.

" ta hỏi ngươi, lúc mở ra ký ức truyền thừa, chẳng lẽ cũng chỉ có một thiên công pháp sao? " Dương Thiên Vấn kỳ quái hỏi.

" không phải đâu? Không chỉ là công pháp. Còn có rất nhiều Mật thuật cùng trí nhớ viễn cổ, cùng với rất nhiều kiến thức mà cha mẹ truyền lại. Rất nhiều đó". Tiểu Bạch khó hiểu trả lời. "Sao thế? Lão đại".

Dương Thiên Vấn nghe xong tỏ vẻ minh bạch. Thật giống như《 Tử Tiêu bảo lục 》của mình đều có hệ thống tu hành trọn vẹn. Trong đó bao hàm rất nhiều thứ.

" vậy sao ta chỉ được một thiên công pháp? " Dương Thiên Vấn khó hiểu hỏi.

" cái gì? Không thể nào đâu? Lão đại, Long Thần Bảo Châu này còn có thể cho người không phải huyết mạch Long tộc mở ra ký ức truyền thừa sao? " Tiểu Bạch không dám tin hỏi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, chỉ vào mình mà nói: "vốn ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà ta tự mình thử qua, trong đầu có thêm một thiên công pháp. Phảng phất như là khắc sâu ở trong linh hồn, giống bẩm sinh vậy".

" cái này..". Tiểu Bạch cũng sửng sốt. Nếu như nói lôi giao có thể thành công, thì là vì trong cơ thể loài giao hoặc là có loại xà có huyết mạch Long tộc yếu ớt. Đặc biệt là giao. Nói như vậy, giao vốn đã thuộc về thần thú hạ vị. So với xà cao quý hơn gấp mầy lần. Chính là vì như vậy, chúng nó mới có càng nhiều con có thể biến thành giao long, cũng chính là từ thần thú hạ vị tiến hóa thành thần thú trung vị. Thậm chí còn có thể tiến hóa thành long tộc thượng vị chân chính. Đây là đặc điểm huyết mạch của Long tộc. Cũng chính vì như vậy, Long tộc mới có thể trường thịnh không suy. Nhưng mà, không ngờ Dương Thiên Vấn cũng nhận được truyền thừa. Cái này quả thật có chút quỷ dị?

Dương Thiên Vấn có một điểm còn chưa nói. quang mang mà Long thần Bảo Châu phóng thích sau khi nhỏ máu, so với hai con lôi giao càng thêm chói mắt càng thêm sáng lạn. Thậm chí còn vượt qua quang mang được chứng kiến của mấy trăm Long tộc biểu hiện ra ở Dược Long Thành ngày đó.

" lão đại, ngươi bảo Lan tỷ cũng thử một lần. Xem thử có thể đạt được truyền thừa hay không? A. Còn có đại pháp sư u minh cũng có thể gọi tới". Tiểu Bạch mở miệng nói.

" đúng vậy! Nếu như như vậy cũng được. Vậy Long Thần Bảo Châu này quả thực là siêu cấp dị bảo! " Dương Thiên Vấn cười ha ha nói. Đây quả thực là quá nghịch thiên.

Dương Thiên Vấn vội dùng linh hồn truyền âm, báo cho đại pháp sư u minh. Sau đó dịu dàng nói với Thủy Thấm Lan: "Lan nhi. Ngươi thử một lần đi. Phải dùng máu giữa lông mày".

Thủy Thấm Lan nhẹ gật đầu, rạch nhẹ giữa lông mày, nặn ra một giọt máu, nhỏ ở trên Long thần Bảo Châu...

" ơ. Sao không phản ứng?" Dương Thiên Vấn cổ quái nhìn Bảo Châu. Theo lý thuyết, Long Thần Bảo Châu này nên lóe sáng mới đúng chứ?

Chỉ chốc lát sau, đại pháp sư u minh cũng chạy tới, rất nhanh đã hiểu được là chuyện gì xảy ra. Vì vậy cũng kích động thử một chút. Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Ngay sau đó Dương Vệ cũng chạy tới thử một lần. Thậm chí ngay cả Tiểu Bạch cũng tới tham gia náo nhiệt. Nhưng mà Long Thần Bảo Châu này vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Đừng nói là mở ra ký ức truyền thừa, mà ngay cả một tia ánh sáng nhạt cũng không xuất hiện.

" lão đại. Không có phản ứng". Tiểu Bạch buồn bực nói.

" cao hứng hụt một hồi. Nhưng mà sao ta có phản ứng, mà các người lại không có? " Dương Thiên Vấn không giải thích được.

" cái này..". Cả đám người cũng không cho ra được đáp án cụ thể.

" lão đại, không phải là ngươi có la bàn vận mệnh sao? Đến lúc đó giải khai phong ấn, hỏi lão đầu kia đi". Tiểu Bạch ở trong linh hồn đề ý với Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu. Đúng vậy. La bàn vận mệnh cơ hồ là không gì không làm được, không gì không biết. Đến lúc đó hỏi một chút là sẽ biết.

" thôi, chư vị muốn làm gì thì đi làm cái đó". Dương Thiên Vấn đuổi Dương Vệ và đại pháp sư u minh đi. Tiểu Bạch cũng thức thời tránh đi.

Thủy Thấm Lan an ủi nói: "không nên để ý. Dù sao vừa rồi chúng ta cũng không tổn thất gì. Không nên quá quan tâm".

Dương Thiên Vấn mỉm cười trả lời: "yên tâm đi. Ta thật không có chuyện gì. Đi. Theo ta ra ngoài câu cá".

Dương Thiên Vấn kéo Thủy Thấm Lan ra tiên phủ, phất tay triệt bỏ cấm chế của động khẩu đi ra ngoài.

Cảnh sắc của Thủy Lam Tinh vô cùng độc đáo, nhưng lại không mất sự xinh đẹp cùng thoải mái. Chủ nhân vốn có của tiểu đảo, á long thú hôm nay biến thành thấy người gác cổng cho đảo. Mười năm này, được Dương Thiên Vấn cho không ít chỗ tốt, với Dương Thiên Vấn đó là cực kỳ cảm kích. Dương Thiên Vấn tính tình rất hiền hoà, không tự cao tự đại chút nào, lại không khó hầu hạ, hơn nữa ra tay hào phóng. Á long thú vốn chỉ là khiếp sợ thực lực của Dương Thiên Vấn mà không dám lỗ mãng, bây giờ lại chân tâm thật ý tận chức tận trách mà trông nom tiểu đảo. Lúc ít tu luyện, đều sẽ ở đi một vòng tuần tra trên đảo một phen.

Khi thấy thân ảnh của Dương Thiên Vấn vội vàng cung kính nghênh đón: "chào đại nhân".

" Ừm. Mười năm nay xem ra ngươi ngược lại tiến bộ không nhỏ nhỉ". Dương Thiên Vấn khẽ gật đầu đáp.

" đây phải đa tạ sự trợ giúp của linh đơn đại nhân. Nếu không tiểu long cho dù tu luyện thêm trăm năm nữa cũng tuyệt không có thành tựu bằng mười năm nay". lời này của á long thú nói rất chính xác. Trong mười năm, nó từ mới bước vào long quân trung kỳ đạt đến long quân trung kỳ đỉnh phong. Tiến bộ như vậy nếu không có Kim đan của Dương Thiên Vấn, đúng là thời gian trăm năm cũng không làm được.

" ngươi trông nom động phủ cho bổn tọa, tất nhiên là nên được gì đó. Bổn tọa chưa bao giờ bạc đãi người làm việc cho bổn tọa". Dương Thiên Vấn khoát tay áo, lúc còn muốn nói gì nữa, đột nhiên trong lòng vừa động, vội ngẩng đầu nhìn về phía tây bắc, nhíu mày.

Thủy Thấm Lan chú ý tới nét mặt của hắn, mở miệng hỏi: "làm sao vậy? "

" không có gì. Tự xem đi". Dương Thiên Vấn nói xong, phất tay một cái, một đạo Huyền quang tạo ra kính nước xuất hiện. Trong kính hiện ra hơn mười con Thủy long màu xanh đậm đang vây công hai con Thủy long màu xanh nhạt. Ừm. Rất kịch liệt. Hơn nữa đều là long tộc thượng vị, có điều đều biến thành nguyên hình.

Á long thú dường như biết những con rồng này, mở miệng nói: "đại nhân, hơn mười con Thủy long kia là là Thâm Lam tộc. Một con trong đó còn là thống lĩnh thuỷ vực vùng này. Mà hai con khác là của Đạm Lam tộc. Nhìn bề ngoài hình như còn là thành viên của hoàng tộc Đạm Lam".

" ồ? " Dương Thiên Vấn có hơi khó hiểu.

" đại nhân có chỗ không biết. Đây là phân tranh bên trong bộ tộc Thủy long. Người bình thường căn bản không biết. Có điều tại hạ sống ở Thủy Lam Tinh, thật ra có hiểu rõ một ít da lông". Á long thú cung kính trả lời. Có thể hết thảy xảy ra ở chỗ cực xa phản xạ lên trên một mặt kính nước. Đây là thần thông quảng đại bực nào?

Chân chính khiến Dương Thiên Vấn nhíu mày thật ra là đám rồng này, vừa đánh vừa chạy. Mà phương hướng của bọn chúng chính là bay tới tiểu đỏa này. Căn cứ tính toán của Dương Thiên Vấn thì có tỷ lệ trên 65%, sẽ tiến vào trong trận pháp chung quanh tiểu đảo. Những trận pháp này chỉ là một lớp trận pháp nhỏ để ngăn cách, cũng không có hiệu quả phòng ngự công kích.

Tốc độ phi hành trên không trung của Long tộc thượng vị, là rất nhanh. Mặc dù cách xa ngoài ngàn dặm, nhưng chưa tới một nén hương, đã vọt tới cách tiểu đảo hơn mười dặm.

Á long thú nuốt nuốt nước miếng. Nếu như là một con, bản thân còn có thể ứng phó được. Nhưng số lượng này cũng hơi nhiều rồi đó?

Dương Thiên Vấn phất tay, thu Thủy Thấm Lan vào tiên phủ. Mặc dù Thủy Thấm Lan có năng lực đầy đủ để bảo vệ mình. Nhưng mà Dương Thiên Vấn vẫn không muốn mạo hiểm. Những Long tộc này chính là tồn tại cấp bậc thần thú. Khiêu chiến vượt cấp là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, bản thân Thủy Thấm Lan lại nhảy ra ngoài, bất mãn nói: "Người ta muốn ở bên ngoài".

Dương Thiên Vấn thấy vẻ kiên quyết của Thủy Thấm Lan, suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, đáp: "được rồi. Có điều ngươi phải cẩn thận một chút". Mặc dù hơn mười tiểu long này là cấp bậc long quân, nhưng Dương Thiên Vấn cũng không để bọn chúng vào trong mắt. Chỉ là quan tâm tất loạn.

" oanh —— oanh —— " hơn mười đạo long tức bạo tạc. Hai con tiểu long màu lam nhạt bị đánh bay ra ngoài, đang văng tới tòa tiểu đảo. Hơn nữa phương hướng đụng chính là chung quanh vị trí của Dương Thiên Vấn bây giờ.

Á long thú biết thời cơ mà nhảy dựng lên, tiếp hai con quái vật khổng lồ xuống, không để chúng nó văng về phía Dương Thiên Vấn.

Cùng lúc với hai con Long tộc đụng vào, trận pháp trên đảo cũng mất đi tác dụng, lộ ra cả tiểu đảo.

Hơn mười con rồng xanh, biến hóa nhanh chóng, biến thành hơn mười người trẻ tuổi. Hình người của bọn hắn gần như hoàn mỹ. Trong đó một vị Thanh Long tộc đứng ở giữa làm thủ lĩnh.

" ơ. Á Cách. Ngươi ngược lại thật bản lãnh, lại có thể ẩn đi cả hòn đảo". Thanh niên Long tộc vừa trông thấy thân ảnh á long thú liền mở miệng nói. Vì thân hình khổng lồ của á long thú ngăn cản, vừa hay chắn tầm mắt của người, không thấy Dương Thiên Vấn.

" hóa ra là Cửu điện hạ Thâm Lam. Đảo này là chỗ tiểu long tu luyện. Hành động của tiểu long cũng không trái với quy củ đi? " á long thú trước kia có lẽ còn rất nể nang vị Cửu điện hạ này. Bây giờ à, biểu hiện ngược lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.

" bổn điện hạ mặc kệ ngươi làm gì tòa tiểu đảo. Chỉ là muốn hỏi ngươi vì sao lại xuất thủ cứu chúng nó? " thanh niên Long tộc chất vấn.

" oan uổng quá. Cửu điện hạ. Tiểu long vô tình nhúng tay vào chuyện giữa hai tộc các người, thật ra là vì, nếu bọn họ nện xuống, chỉ sợ hủy nơi tu luyện của tiểu long". Á long thú ủy khuất nói. Nói xong cũng vứt hai con rồng trên hai trảo ra ngoài.

Thanh niên Long tộc dường như rất hài lòng, lúc đang định mang theo hai con Thủy long màu xanh nhạt còn nửa cái mạng đi, ánh mắt lại liếc tới thân ảnh của Dương Thiên Vấn.

Dừng người lại, tò mò hỏi: "ơ. Á Cách. Vị kia là ai? "

"A. Đó là một vị đại nhân qua đường, dừng lại ở trên đảo nghỉ ngơi. Chính là vì sợ quấy rầy đến vị đại nhân này, nên tiểu long mới ra tay". Á thú trả lời khách khí.