Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 65: Cuộc chiến tranh giành giữa hai đội bóng đá và bóng rổ của trường​




Ngay trong lúc thời gian chuẩn bị diễn ra trận bán kết quan trọng của đội bóng thì một sự kiện xảy ra khiến cả đội bóng vô cùng sửng sốt. Đó là đội bóng rổ nữ của trường đã tới mời Nhi tham gia đội bóng rổ nữ của trường. Lúc này, Giang đã bí mật ghi tên Nhi tham gia đội bóng rổ nữ khiến đội bóng đá và đội bóng rổ nữ đã có một trận tranh giành Nhi.

Tại lớp học, trong giờ giải lao 15 phút đã diễn ra sự tranh chấp của những thành viên đội bóng đá và đội bóng rổ nữ.

“Giang, bạn biết rõ Nhi đang là huấn luyện viên của đội bóng đá sao bạn lại giở trò ghi tên Nhi vô đội bóng rổ nữ chứ.” Sơn và Giang chạm mặt nhau ở hành lang, Sơn muốn hỏi Giang cho rõ ràng, sự việc đội bóng lười tập bị Nhi phát hiện khiến tâm trạng Nhi đang buồn, nếu Nhi rời khỏi đội bóng đá mà đầu quân cho đội bóng rổ thì không biết điều gì sẽ xảy ra nữa.

“Đội bóng rổ đang cần 1 người như Nhi. Bạn ấy cao 1m72, khả năng nhảy cao tốt, chạy bền khá và có rất nhiều yếu tố phù hợp với môn bóng rổ mà trường mình thì bóng rổ rất có triển vọng.” Giang dừng lời nhìn Sơn và nói. “Tuy bạn ấy bị bệnh tim nhưng thời gian thi đấu bóng rổ khác với thi đấu bóng đá, không cần phải ra sân trong tất cả các hiệp cho nên an toàn vẫn rất cao.”

“Vì điều đó mà bạn ép buộc Nhi tham gia vào đội bóng rổ ư. Cho dù bạn ấy đã bảo bạn ấy không chơi ư?” Rõ ràng cô bạn này tự ý ghi tên Nhi vào đội bóng rổ mà không có ý kiến của Nhi, hành động này thật sự là không thể chấp nhận.

“Đúng vậy.” Giang thẳng thừng. Nhớ tới hình ảnh Nhi vui vẻ dưới bãi cát ngày đó, Giang đã nhìn thấy khả năng của Nhi có thể chơi bóng rổ mà, vì vậy Giang mới dấu diếm Nhi ghi tên bạn ấy vào đội bóng rổ nữ của trường.

“Xin lỗi đã làm phiền cả hai.” Nhi đứng sau lưng Giang và Sơn nghe cuộc nói chuyện của hai người. “Giang à, mình chưa từng chơi bóng rổ làm sao có thể chơi được.”

“Không sao cả, với bạn thì sẽ ổn thoả thôi.” Giang quay người mỉm cười nhìn Nhi.

“Nhi là người chứ có phải là thánh đâu cơ chứ.” Sơn hậm hực nhìn Giang.

“ Bạn ấy không phải là thánh nhưng là 1 thần đồng mà.” Giang nhìn Sơn cười cười. “Bạn ấy chỉ cần chú tâm 1 chút là có thể làm được ngay.”

“Mình đâu có giỏi như vậy đâu.” Nhi nói. Không hiểu lý do vì sao cô bạn này lại có một ý tưởng kỳ lạ như vậy nữa.

“Bạn nhất định phải tham gia. Năm ngoái trường mình bị loại ở vòng loại thành phố vì thua trước trước Lương Thế Vinh 76 điểm. Năm nay, nếu có bạn chắc chắn sẽ vào được chung kết thành phố mà. Chưa biết chừng sẽ vào được chung kết quốc gia ấy chứ.” Giang háo hức nắm tay Nhi. Giang tin rằng điều này là có thể, cứ nhìn đi, trong một năm ngắn ngủi mà những kẻ lỗ mãng kia đã được coi là một trong 4 đội bóng mạnh nhất khu vực, nếu thắng trong trận bán kết này để đi vào chung kết khu vực thì dù không có giành giải nhất thì cũng được vé vào thi đấu Quốc gia.

“Thế còn đội bóng đá của mình thì sao? Huấn luyện viên đi mất thì đội bóng sẽ ra sao?” Sơn bất mãn nói, Sơn nhìn Nhi với hy vọng Nhi sẽ không bị tụi con gái kia lừa đảo.

“Nam nhi gì mà tranh giành với con gái quá vậy.” Thuý Vân lớp 11C1 củng đầu Sơn khi đi ngang qua Sơn. “Bọn mình đã quyết định rồi. Bạn ấy nhất định phải chơi bóng rổ.”

“Sao không ai cho mình lên tiếng nhỉ?” Nhi nhìn ba người. Nghe thấy lời Nhi nói, cả ba không hẹn nhau cùng nhìn về hướng Nhi. Thuý Vân tiến lên nắm tay Nhi và nói:

“Bạn nhất định tham gia đội bóng rổ, hãy nhìn những cú bắt bóng bật bảng cùng những tiếng reo hò của khán giả.” Thuý Vân hào hứng chìm vào cảm xúc nói.

“Mình nghĩ bản thân mình có quyền từ chối mà?” Nhi nhìn Thuý Vân, thực tâm thì ngoài bóng đá Nhi còn khá nhiều việc phải làm và suy nghĩ, một người dù có giỏi đến đâu nếu làm quá nhiều việc sẽ bị mệt chết người, anh Thiên trước đây luôn nói vậy, nếu không có hứng thú thì đừng có nghĩ nhiều.

“Bạn nói gì vậy. Từ chối ư. Một gương mặt sáng giá như bạn mà lại bỏ mình trong bóng đá ư?” Thuý Vân tiu nghỉu nói mà không nghĩ rằng cái này chọc tới hai người đang là thành viên đội bóng là Sơn và Long Phi ngay lúc đó cũng tiến tới gần mọi người.

“Buông tay ra khỏi Nhi ngay.” Long Phi hất tay Thuý Vân ra khỏi tay Nhi. Đoạn cầm tay Nhi. “Ôi bàn tay ngọc ngà của Nhi, có sao không?”

“Oẹ,” Sơn, Giang và Thuý Vân giả bộ nôn. Sơn củng đầu Long Phi. “Mày lợi dụng thời cơ gì vậy thằng khốn.”

“Mày bảo ai lợi dụng hả?” Long Phi lườm Sơn, tay xoa đầu vì Sơn không thương tiếc đánh một cái rõ đau.

“Đủ rồi. Đau đầu quá. Đừng có ai lại gần mình.” Nhi to tiếng và vụt đi qua mấy người.

“Sao giờ. Bạn ấy có vẻ khó chịu lắm.” Long Phi nhìn Sơn. “Tại ông mà Nhi bỏ đi rồi kìa.”

“Tại ai hả. Mà nói chung tại 2 tên này mà chuyện mới vậy.” Sơn chừng mắt nhìn Long Phi rồi chỉ tay vào mặt Giang và Thuý Vân. “Đừng hòng lôi kéo Nhi gia nhập bóng rổ nhé.”

Nhi lặng thinh bước đi, đôi chân đưa Nhi tới khu tập thể dục, thể thao của các câu lạc bộ của trường từ lúc nào không hay? Bây giờ đang là giờ học nên tại khu này không có ai cả. Tiếng chim hót trên cành cây khẽ xua tan sự im lặng của bầu không khí. Xa xa vảng phất là tiếng bóng. Nhi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng bóng phát ra từ khu nhà thể chất. Khẽ bước tới, Nhi nhìn qua cửa sổ. Một cô gái dáng nhỏ bé cao khoảng 1m50 đang tập ném bóng vào rổ. “Có vẻ như cô ấy thật lâu rồi nên nhìn mồ hôi ướt cả áo” Nhi nghĩ. “Tuy không biết gì về bóng rổ nhưng cô ấy có tinh thần trách nhiệm cao thật, tranh thủ giờ 15 phút để tập. Chẳng bù cho mấy tên lười biếng của đội bóng đá gì cả”.

“Hết giờ rồi. Chúng ta vào lớp thôi.” Một giọng nói cất lên khiến Nhi nhìn về hướng tiếng nói đó phát ra. Một cô gái cao 1mét 6 mồ hôi chảy dòng trên cằm.

“Thêm chút nữa không được à. Mình chưa muốn nghỉ.” Cô bạn kia vẫn đang ném bóng vào rổ.

“Không được, mình tập suốt giờ thể dục và giờ giải lao rồi. Phải vào lớp thôi. Tiết sau là tiết Sử đó. Không nhanh lên lại bị phạt kiểm tra bài cũ giờ.” Cô bạn kia không cho là đúng, tay đang nhặt bóng vào rổ hướng ánh mắt nhìn cô bạn đang tập trên sân và nói.

Cô bạn kia nghe thấy thì ngừng tập và ném quả bóng trên tay vào rổ. Sau đó cả hai nhanh chóng bước ra khỏi phòng tập. Khi cả hai chạm mặt Nhi thì đều sửng sốt.

“Bạn ấy cao quá. Ai vậy? Hai người cùng nhìn nhau và hỏi.

“Mình đâu có biết bạn ấy đâu.” Cô gái cao 1,6m vừa lau mồ hôi trên trán vừa trả lời. Đoạn cô quay đầu sang nhìn lại Nhi. “Chào chị. Chị học lớp 12 ạ. Sao giờ này chị còn ở đây.”

“Ờ, không, mình học lớp 11. Mình đi nhầm vào khu này thôi.” Nhi nói ngập ngừng giải thích cho cả hai.

“Bạn ấy cũng học lớp 11 như mình.” Cả hai nhìn nhau.

- Bạn học lớp nào vậy?Tên chi? Cô gái cao 1,5m hỏi

“Mình học lớp 11B1, tên mình là Nhi.” Nhi nhìn cả hai và tự giới thiệu. Ngay khi Nhi vừa nói tên và lớp thì thấy cả hai người lộ vẻ bừng tỉnh.

“Nhi. Bạn là người mới đăng ký đội bóng rổ ư. Hay quá.” Cô gái cao 1,5m vui vẻ reo mừng. “Bạn cao thật. Mình nghe Giang khen bạn thể dục giỏi lắm. Mình xin tự giới thiệu, mình tên là Hải, còn đây là Hồng, bọn mình đang học lớp 11A4 và là thành viên đội bóng rổ nữ. Rất vui khi gặp bạn.”

Tùng....tùng....tùng....

Ngay lúc này, tiếng trống rộn ràng làm Hồng và Hải hoảng hốt. “Thôi chết, giờ lịch sử.” Cả hai đồng thanh hét lên. “Tạm biệt Nhi nhé. Hẹn gặp lại ở đội bóng rổ nhé”. Cả hai vội vàng tạm biệt Nhi rồi chạy nhanh hướng hành lang khối nhà A chạy đi.

“Tạm biệt.” Còn lại Nhi đứng đó hướng theo hai người chạy đi mà nói. “ Mình có biết chơi bóng rổ đâu”.

…….