Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 67: Trận bán kết giải bóng đá các trường THPT Quốc gia – Khu vực đồng bằng sông Hồng (1)​




Trận đấu thứ hai thuộc vòng bán kết giải bóng đá các trường THPT khu vực đồng bằng Sông Hồng cuối cùng cũng đã diễn ra. Bước vào trận đấu, tất cả đội bóng trường THPT Việt Ba đều mang tâm trạng quyết tâm cao mang lẫn tinh thần háo hức. Cũng phải thôi, bởi trong nhiều năm qua, từ khi đội bóng đá được thành lập, đây là đứng đầu tiên đội bóng tiến xa tới như vậy. Trong những năm trước, đội chưa từng lọt vào vòng tứ kết của giải bóng đá các trường THPT thành phố. Cùng với sự chăm chỉ và quyết tâm của các anh lớp 12 trong hai năm vừa qua, đội bóng đã được coi là một trong 4 đội mạnh nhất thành phố và giờ đây, chỉ sau chưa đầy 6 tháng từ một đội vô danh được dám mác đội bóng may mắn, đội bóng đã được đánh giá là 1 trong 4 đội mạnh nhất khu vực. Sự háo hức của các thành viên đều được thấy rõ. Thêm nữa, việc Nhi bắt đầu thích thú với bóng rổ và có nguy cơ đầu quân cho bóng rổ đã khiến cả đội mang nặng tâm lý phải chiến thắng. “Nhất định phải chiến thắng”. Tất cả đồng lòng tâm niệm điều đó.

‘Mỗi người trong các bạn ấy luôn mong mỏi chiến thắng của cả đội bóng.’ Nhi ngồi ở hàng ghế khu vực kỹ thuật mỉm cười. “Với quyết tâm cao độ như vậy thì một đội bóng với 10 năm là 1 trong 2 đội mạnh nhất khu vực cũng không thể làm khó họ rồi.”

“Nhi à, đội chúng ta có cơ hội chiến thắng không? Đội này có một trong những đội mạnh lắm đó. Với lại huấn luyện viên mới của họ đã từng là một trong những cầu thủ xuất sắc của đội tuyển bóng đá nam quốc gia. Theo như mình tìm hiểu thì họ luôn có mặt tại chung kết khu vực và là 1 trong hai đội có vé vào giải bóng đá toàn quốc đó. Năm ngoái họ đã lọt vào vòng tứ kết giải bóng quốc gia rồi.” Bình (quản lý mới của đội bóng) nói, lời cậu vừa nói khiến Bảo Ngân lo lắng nhìn các bạn trên sân và Nhi đang ngồi bên cạnh mình. “Điều này chứng tỏ họ là một đối thủ khó chơi đây. Trận này đúng là lấy trứng chọi với đá mà.”

“Lo gì, mấy người trường Chuyên đó thì chỉ được cái mọt sách thôi chứ bóng đá gì.” Nhi bông đùa với Bình. “Với lại trình độ mỗi cầu thủ mỗi năm đều khác nhau mà. Núi cao còn có núi cao hơn. Và ngọn núi cao ấy sẽ là trường mình.” Nhi cười to giơ hai ngón tay tạo chữ V với những người bạn đang trong sân nhìn về hướng mình.

“Hình như thân với hai tên Sơn và Long Phi nên Nhi cũng trở nên lạc quan quá nhỉ.” Bình thở dài một hơi. ‘So với người có kinh nghiệm cả về đá bóng và thời gian sống thì huấn luyện viên trường mình còn non nớt quá. Huấn luyện viên của đội bóng tường mình lại còn có tính tự phụ nữa chứ, giờ đây còn có thêm tính tự kiêu nữa. Oầy.’

“Đó không phải là tính tự phụ mà là tự tin.” Nhi cười như hiểu suy nghĩ của Bình, Bình nhìn Nhi rồi không nói gì nữa.

Trong lúc đó, thành viên hai đội đã gặp nhau trên sân. Thà - đội trưởng đội bóng trường THPT Chuyên Thái Bình- bắt tay Đông (giờ đang ở chơi ở vị trí tiền vệ trung tâm và là đội trưởng đội bóng) nói:

“Xin chào.” Bắt tay Đông xong, Thà nhìn Sơn, Long Phi và Chiến nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Chào.” Cả ba cũng gật đầu chào hỏi lại.

“Mình cứ ngỡ bạn là Đông, không ngờ tên bạn là Long Phi.” Thà nhìn Đông rồi nhìn lại Long Phi nói. “Hôm đó các bạn đã không nói thật rồi.”

“Mình là thủ môn, hôm đó mình không nói thật lúc nào?” Long Phi trợn trắng mắt nói, là do hai tên kia bịt miệng cậu chứ cậu đâu có không định nói cậu tên gì đâu, trong bụng cậu cũng đang vô cùng buồn bực đây. Ngoài vị trí thủ môn, Nhi không cho cậu chơi ở vị trí nào cả với lý do làm vướng chân làm chậm nhịp độ của cả đội.

“Nhưng Nhi đã rất tin tưởng Long Phi khi giao cho Long Phi nhiệm vụ bảo vệ khung thành đội nhà.” Đông vỗ vai Long Phi nói. “Đừng buồn. Bảo vệ khung thành quan trọng lắm đó. Không phải ai cũng có thể giữ vai trò là thủ môn đâu.” Đông cười nhìn về phía cầu môn, trong mắt ngập tràn ánh sáng. “Mình rất thích thú với vị trí thủ môn của mình, nếu các anh lớp 12 có thể tham dự trận đấu, thì mình đã không phải điều chuyển chơi với vị trí tiền vệ. Trước trận đấu, thật sự mình đã rất lo lắng vị trí thủ môn không ai trong đội có thể thay thế mình. Nhưng bây giờ đã có bạn rồi. Bạn còn khá hơn mình nhiều. Có người bảo vệ khung thành siêu việt như bạn đã giúp bọn mình có thể thoải mái ở trung lộ. Hãy cùng chiến thắng trong trận này nhé.”

“Đúng vậy. Phải công nhận là bạn rất giỏi. Cứ như bạn sinh ra là một thủ môn vậy.” Sơn cũng bước lại gần và nhìn Long Phi nói, dù hai đứa luôn luôn cãi cọ nhưng khẳng định tài năng của bạn ấy thì cậu cũng không tiếc một lời. “Chúng mình cũng sẽ hết sức giúp đỡ bạn với vị trí hậu vệ mà. À, mà sao cậu lại muốn chuyển sang chơi ở vị trí tiền đạo vậy?”

“À, chuyện đó. Hì,” Long Phi bật cười trước sự quan tâm của hai người, gãi đầu nói: “Vì người bạn gái cũ của mình đã thích một tiền đạo trong đội bóng trường cũ của mình, bạn ấy chia tay với mình. Vì vậy, mình muốn mình nổi bật trong các bạn nữ khi chơi ở vị trí tiền đạo đó mà. Hìhì. Nhưng giờ thì hãy để mình bảo vệ khung thành. Vì đội bóng và vì cả Nhi nữa. Bạn ấy đã bảo rất tin tưởng ở mình khi mình là thủ môn mà. Sau hôm nay, Nhi chắc chắn sẽ nhìn mình bằng con mắt ngưỡng mộ, rồi trái tim bạn ấy sẽ thuộc về thiên tài giữ lưới như mình. Hìhì.”

“Vì một lý do đó mà cậu ta cứ nằng nặc đòi chơi ở vị trí tiền đạo. Bó tay luôn. Cứ ở đó mà ăn dưa bở, ông cụ non à. Trận này mà cậu để lọt lưới nhiều thì liệu hồn đó.” Trung suýt nữa thì chửi thề vì một lý do dở hơi không thể dở hơi hơn của đồng đội mình.

“Cậu cứ lo việc cản phá đối phương đi, khung thành cứ để mình lo.” Long Phi nói với giọng đầy sự tự tin mà nhìn mọi người trong đội bóng.

Trận đấu đầu tiên bắt đầu khi tiếng còi của trọng tài cất lên. Bóng thuộc về trường THPT Chuyên Thái Bình. Lần lượt những đợt tấn công nhanh của đội bóng trường Chuyên Thái Bình được tổ chức. Nhi ngồi ở hàng ghế khu vực kỹ thuật cũng đầy lo lắng. Rõ ràng trình độ của họ cao hơn của đội bóng mình một bậc, họ cũng có tổ chức tốt hơn nhiều những đội bóng mà cả đội đã gặp. Thêm nữa sự chưa bắt nhịp vào trận đấu của mọi người khiến Nhi có cảm giác bất lực. “Có vẻ như mình đã quá tự tin rồi. Họ nhanh quá. Tấn công cực tốt. Đường chuyền lại quá chính xác. Trận đấu dường như là của họ vậy. Mọi diễn biến đang quá bất lợi cho các cầu thủ bên mình.”

“Nhi à, Họ nổi tiếng là có lối chơi tấn công nhanh, phòng thủ chặt mà. Các cầu thủ của họ trông cứ như là 1 đội bóng chuyên nghiệp vậy.” Bình nhìn diễn biến trong sân mà vô cùng lo lắng. Mỗi bước di chuyển của đối phương là một cái thắt tim của mình, Bình có thể nghe thấy tiếng tim mình đập từng hồi cùng trái bóng.

“Ừ, họ di chuyển nhanh quá. Sức bền của họ quá tốt. Đáng ghét. Tại mấy tên đó lười luyện tập. Một tháng không luyện tập nên giờ gặp một đội có kỹ thuật hơn hẳn mình nên bắt đầu hoảng loạn mà.” Nhi đứng dậy bước ra khỏi vị trí, cô dùng tay chỉ đạo các cầu thủ tuyến trung lộ tập trung hỗ trợ tuyến hậu vệ đang vô cùng khó khăn. Lúc này bên đội trường Chuyên Thái Bình nhìn thấy vậy tỏ vẻ ngạc nhiên vì hành động đó của Nhi, ngay sau đó họ càng ngạc nhiên vì những cầu thủ đội bạn đang bắt nhịp chậm với trận đấu thì bắt đầu theo sự hướng dẫn của cô bạn mà dần tốt lên.

“Quản lý đội đó làm gì vậy. Việc hướng dẫn đó là của huấn luyện viên mà.”

Tại khu vực kỹ thuật trường Chuyên Thái Bình, Huấn luyện viên đang nhìn Nhi đang đứng dậy bước lên phía trước hướng các cầu thủ truyền sự chỉ đạo thì hỏi quản lý đội bóng trường mình bên cạnh:

“ Hiền, đó là ai vậy?”