Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 7




Ngay lúc Chúc Tử Lộ đang si ngốc trộm cười thì ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và hứng thú của Tiểu Quất vẫn một mực đảo quanh trên người cậu.

“Bambi ~ thân thể của cậu khó chịu sao?” Câu hỏi của Tiểu Quất cũng giống như của giáo sư, đều là một loại biết rõ còn cố hỏi, chẳng qua là câu này thì phức tạp hơn một chút, mang theo ý tứ hàm súc nói bóng nói gió.

“A? Ừ, đều tại Lạc Thiệu Dã đồ quỷ thô lỗ kia, đầu khớp xương của tôi cũng sắp bị cậu ta làm đến rời ra luôn, haizzz ~ tối hôm qua tôi không kêu quá lớn tiếng, làm ồn đến mọi người đó chứ?” Chúc Tử Lộ nhớ lại tối hôm qua Lạc Thiệu Dã không có một chút xíu kỹ xảo mà chỉ toàn cậy mạnh xoa bóp như quỷ địa ngục, các khớp xương toàn thân liền nhịn không được lại muốn kêu lách cách kháng nghị.

Đầu khớp xương thì không phải người sao? Dù không phải thì cũng không thể đối xử như vậy chứ! Sẽ mất mạng nha! Tên kia không biết hay sao vậy?

“A…Không, không có a ~ bọn này cái gì cũng đều không nghe thấy…” Tiểu Quất thoáng đỏ mặt, nghĩ không ra Bambi lại bình thản thừa nhận như thế, thực sự là một thanh niên tốt chính trực đầy hứa hẹn, tư tưởng cởi mở nha.

Chúng ta kính nể ngài! q(>////. ///<)p ……… Tuần lễ thứ nhất cứ bị Chúc Tử Lộ nửa thật nửa giả tìm cách phỉnh phờ cho qua như vậy, làm trâu làm ngựa thực sự là ai? Tin tưởng khán giả thông minh đều rất rõ ràng. Cuối cùng thì cũng đã kết thúc một tuần sau ngày quyết đấu đầu tiên. Trong nhà hàng dành cho sinh viên, Chúc Tử Lộ cùng Lạc Thiệu Dã ngưng mắt nhìn đối phương, đồng thời nheo mắt tỏ vẻ độc ác bày ra biểu tình thị uy, trước bàn mỗi người đều đang đặt một chén đá bào. Sau đó, hai người ăn ý mười phần cùng lúc cúi đầu, nhìn chén đá bào to như chính mình đặt ngay trước mặt. Nhìn nhìn chén đá bào trên bàn, Chúc Tử Lộ cười, lại nhìn nhìn chén của Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ quả thực rất muốn khóc giúp cậu ta. Ngu ngốc a ~ so ăn đá bào lại còn bỏ thêm trân châu, thạch ngọt, bánh trôi cùng với khoai môn, không ăn chết thì nghẹn chết luôn đi! Xem cậu thông minh biết bao nha ~ cũng là bốn loại phối liệu, cậu chọn tất cả đều là quả bách hương, ô mai, táo cùng với sữa đặc, cắn cũng chẳng cần, quả nhiên người thông minh vĩnh viễn đều có cách ăn mới. Hắc hắc ~ bảo cậu làm sao không đắc ý được đây ~ ~ ~ Lạc Thiệu Dã! Cậu chết chắc rồi! Tôi nhất định phải cho cậu biết cái gì là địa ngục tuyệt vọng của nô lệ. Cậu chuẩn bị chịu chết đi! “Bambi ~ rốt cuộc có thể bắt đầu ăn chưa? Đá cũng sắp tan rồi.” Lạc Thiệu Dã vỗ vai Chúc Tử Lộ, cậu thuận theo lực đẩy mạnh của Lạc Thiệu Dã, thân thể bị lay động một chút. “Ăn đi ăn đi! Ăn chết cậu luôn đi! 1 2 3 bắt đầu!” Chúc Tử Lộ mắng một tràng xong, lập tức bắt đầu ăn chén đá bào trước mặt. “Á! Đồ ăn gian!” Lạc Thiệu Dã cũng bắt đầu nuốt chén đá bào bốc hơi nghi ngút của mình. “A! Khụ khụ khụ!” MD! Sao lại ngọt như vậy? Thật ghê chết…Khụ khụ khụ…Lạnh quá… Chúc Tử Lộ ăn được phân nửa, bởi vì quá ngọt hơn nữa còn rất lạnh, cổ họng bắt đầu khó chịu ho khan. Lạc Thiệu Dã ở bên cạnh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Chúc Tử Lộ giúp cậu thuận khí. “Khụ…Cảm ơn…A!” Chúc Tử Lộ thở hắt ra, thuận miệng nói lời cảm ơn Lạc Thiệu Dã, mắt thoáng nhìn qua thì thấy chén của Lạc Thiệu Dã đã rỗng không. “Có nhầm không vậy? Cậu…cậu…cậu…cậu…cậu há miệng ra cho tôi xem!” Chúc Tử Lộ thật không dám tin đồ quái vật này cư nhiên hai ba miếng đã ăn sạch đá bào rồi, cậu ta rốt cuộc có cần nhai hay không vậy? “A ~ ~ ~ ~ ~” Lạc Thiệu Dã mở lớn miệng, tùy ý Chúc Tử Lộ co kéo da mặt mình, bởi vì cậu là người thắng cho nên vui vẻ để mặc cho Chúc Tử Lộ kiểm tra xem cậu ta thất bại đến cỡ nào. “MD! Cậu rốt cuộc có phải là người hay không vậy? Dạ dày của cậu là máy xay đá hay là lò thiêu?” Chúc Tử Lộ quả thực không thể tin được! Cậu cự tuyệt tin tưởng…Cậu cư nhiên lại thua một tên ăn đá bào trộn trân châu, thạch ngọt, bánh trôi cùng với khoai môn! Chuyện này không có khả năng! Tay Chúc Tử Lộ mò thẳng xuống vị trí dạ dày của Lạc Thiệu Dã, đặt trên vùng bụng ấm áp của cậu ta, tên này có phải là lừa gạt cậu không? Cậu ta thực sự có ăn cái gì sao? “Hai cậu ở đây a? Tiểu Quất trở lại đi ~ Lạc Thiệu bọn họ ở chỗ này, không cần tìm chỗ nữa.” Đại Trì cầm khay thức ăn cực kỳ hài lòng quay đầu vẫy tay với Tiểu Quất, hai người đi đến trước bàn. “Khụ khụ, Đại Trì…” Tiểu Quất vừa trở lại liền phát hiện tay Chúc Tử Lộ đặt trên người Lạc Thiệu Dã, bất quá nửa dưới cổ tay giấu ở dưới bàn, cậu không nhìn thấy. Tiểu Quất nói sao cũng là người thông minh, cậu lập tức hiểu rõ hai người đang làm cái gì ~ Khụ một tiếng muốn Đại Trì nhìn, bản thân thì da mặt mỏng đã đỏ bừng…Thật là…thật là…công khai a ~ hai vị này ở giữa nơi công cộng, căn tin của nhân dân, cư nhiên còn có thể…oa oa…Chúng ta tán thưởng ngài! p( ̄///口 /// ̄)q !!! “Khụ…bọn…bọn này không quấy rầy hai người, Tiểu Quất…Chúng ta sang bên kia xem còn chỗ trống không đi.” Đại Trì kéo Tiểu Quất đang cúi thấp đầu mặt đỏ hồng, rất nhanh đã biến mất trước mắt bọn họ. “Làm cái gì vậy?” Chúc Tử Lộ không hiểu cho nên nhìn dõi theo bóng lưng hai người kia một lát, sau đó phẫn hận ngồi thẳng dậy, độc ác cố sức cầm thìa chọc chọc cái chén đá bào thất bại trước mặt mình. Này không phải thất bại của cậu, mà là thất bại của đá bào. Không có việc gì thì lạnh như vậy làm chi? Lần sau cậu nhất định phải nói với ông chủ, đá bào của ông không được quá lạnh, không phù hợp với nhiệt độ cơ thể như vậy nữa ~ “Bambi ~ lại thua rồi nha, không phải là cậu thua phát nghiện đó chứ?” Lạc Thiệu Dã cực kỳ cố ý nhắc lại chuyện này, nhìn chằm chằm mặt Chúc Tử Lộ cười đến là ghê tởm. “X! Đây thề trước X, lần sau cho cậu thua đến mức phải cầu xin gọi đây là ông nội!” Chúc Tử Lộ tức giận mắng to, rồi cũng chẳng làm gì hơn được. Mẹ nó! Cậu sao lại vứt đi đến vậy? Không phải là năm nay phạm thái tuế đi? Phải tìm một ngày đến chùa Long Sơn bái bái thôi, khẳng định là gặp cái tên này cậu mới có thể thảm hại như thế. “Haizzz ~ nói có phong độ chút đi. Cậu nguyên cả tuần này đều sẽ là nô-lệ-nhỏ của tôi đó nha ~” Lạc Thiệu Dã cố ý vươn ngón tay rất đẹp, theo ba chữ được nhấn vỗ nhè nhẹ ba cái trên gương mặt tức giận đỏ bừng của Chúc Tử Lộ. “Tránh ra!” Chúc Tử Lộ tức giận đẩy tay Lạc Thiệu Dã ra, tàn bạo trừng cậu ta, thế nhưng Lạc Thiệu Dã cố tình ấu trĩ không hiểu, cư nhiên còn vươn ngón tay lắc lư trước mặt cậu đầy trêu chọc. Chúc Tử Lộ tức điên hết chịu nổi nữa, cậu vươn tay chụp lấy tay Lạc Thiệu Dã, há mồm cắn một cái. “Thật ngại quá…Tụi này thực sự tìm không được chỗ…A ~ ~ ~” Đại Trì cùng với Tiểu Quất lại lòng vòng trở về, vốn tưởng rằng Lạc Thiệu Dã có bền bỉ đến mấy hẳn cũng phải kết thúc rồi, nào biết đâu rằng vừa trở về đã được nhìn thấy một màn hương diễm kích thích như vậy. Hai người nhất thời trên mặt nóng lên, mắt không biết phải đặt đi đâu, cho nên thôi thì lớn mật nhìn chằm chằm Lạc Thiệu Dã với Chúc Tử Lộ luôn cho rồi, dù sao thì…nhìn cũng đã lỡ nhìn, không nhìn thì lại tiếc ┐(┘///. ///└)┌ “?” Chúc Tử Lộ bởi vì hai người đột nhiên xuất hiện, hàm răng vốn muốn cắn xuống ngây ra một lúc, thế nhưng ngón tay Lạc Thiệu Dã đã bị cậu ngậm ở trong miệng, hơn nữa mắt cậu đang còn ngập nước, khuôn mặt tức giận đến hồng rực, quả thực là giấu đầu hở đuôi, thậm chí những ai chỉ từng xem qua tạp chí kỹ thuật số hay là nhật báo trái cây cũng đều có thể đoán ra bọn họ rốt cuộc đang tiến hành hoạt động gì. “Ưm…khụ khụ…Các cậu cứ tiếp tục đi, tôi và Tiểu Quất sẽ đi tìm tiếp…” Đại Trì cười cười vài tiếng, kéo Tiểu Quất biến mất lần thứ hai. Thông qua ánh mắt ám muội của bọn họ, Chúc Tử Lộ trong chớp mắt hiểu ra. “~ Phụt ~ nôn ~ ! Này…Đại Trì! Không phải như các cậu nghĩ đâu!” Chúc Tử Lộ vội vàng phun ngón tay Lạc Thiệu Dã ra, nóng ruột muốn giải thích với hai người đã dần dần đi xa. “A! Cậu TMD vẫn còn cười được? Ê! Lạc Thiệu Dã! Cậu TMD nghĩ cách giải thích với bọn họ đi chứ!” Chúc Tử Lộ nhìn Lạc Thiệu Dã ở bên cạnh đang cười đến rút gân, gập mình trên bàn, cười đến ngay cả bàn cũng run lên, trong lòng vừa tức vừa gấp, cơ hồ sắp tẩu hỏa nhập ma phát điên, khí huyết công tâm phun ra một ngụm máu lớn đến nơi rồi. “Ha ha ha…Giải…giải thích cái gì? Là cậu ngậm tôi chứ đâu phải tôi ngậm cậu…Ha ha ha…” Đối với chuyện bị hiểu lầm Lạc Thiệu Dã thật sự chả coi ra gì, bởi vì biểu tình của Chúc Tử Lộ thật sự là rất buồn cười. Hắc…Cậu cũng không biết có người có thể thú vị đến như thế, ha ha ha… Lạc Thiệu Dã ôm bụng tiếp tục cười to, hoàn toàn không để ý đến Chúc Tử Lộ tức giận giơ tay giơ chân bên cạnh. “AAAAA! Tôi TMD lúc nào thì từng ngậm cậu? Cậu nói a!” Chúc Tử Lộ vừa nói vừa siết chặt nắm tay, nhắm người Lạc Thiệu Dã đánh mạnh. Sỉ nhục a!!! Cậu sống mười mấy năm chưa từng phải chịu loại hàm oan mà không nói nổi này, cậu hận a ~ ~ ~ ~ “Hắc, không phải là mới vừa rồi sao? Ha ha…” Lạc Thiệu Dã cười to, vừa cầm lấy nắm tay của Chúc Tử Lộ vừa né tránh, còn không quên pha trò. Không biết vì cái gì, khuôn mặt tinh xảo của Chúc Tử Lộ càng vặn vẹo cậu càng sung sướng, vốn không muốn chỉnh cậu ta, thế nhưng hiện tại cậu chơi phát nghiện rồi, đối với cái trò quyết đấu này đã có một chút cảm giác muốn ngừng cũng không được. “Cậu TMDB! Vẫn còn cười! Tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần!” Chúc Tử Lộ thực sự tức điên rồi, hai tay chụp đầu Lạc Thiệu Dã muốn đè cậu ta xuống người mình. Toàn bộ thế giới…chấn kinh rồi! Nhà hàng của sinh viên vốn ồn ào giờ yên tĩnh đến mức ngay cả hô hấp cũng nghe thấy, không ai dám nhai nuốt cái gì. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía nhân vật trung tâm của sự kiện, mà ngay lúc này, Đại Trì và Tiểu Quất có chết hay không lại lần thứ hai lắc lư trở về, bọn họ cầm khay thức ăn, miệng há thành hình chữ O, hơi giật mình nhìn đôi tình nhân bảo bối của lớp. Người ta nói yên lặng có thể nghe thấy tiếng lòng, Chúc Tử Lộ thì bởi vì sự vắng lặng không bình thường này mà suy nghĩ nóng bỏng thiêu đốt trong não cũng lãnh tĩnh xuống, lấy lại tinh thần, phát hiện mình cùng với Lạc Thiệu Dã đã trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn vào, trong đầu nhảy ra câu mà mình vừa nói kia. Tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần, tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần, tôi cho cậu ngậm tôi một trăm lần… Thông tin lặp lại quay cuồng trong đầu cậu. Mẹ ơi! Cho con chết luôn cho rồi! Chúc Tử Lộ chán nản ngã ngồi về trên ghế, đại não hoàn toàn đông cứng máy móc ăn tiếp chén đá bào ngọt đến nị người đã tan thành nước. “Ngồi đi ~ lần này thì không có việc gì rồi.” Lạc Thiệu Dã hoàn toàn không bị ảnh hưởng, không biết là bởi vì IQ quá thấp hay là EQ quá cao, còn gọi Đại Trì và Tiểu Quất ngồi xuống cùng bàn với hai người. Đại Trì và Tiểu Quất liếc mắt nhìn nhau, ngồi xuống ăn, vừa ăn mắt còn không quên trộm dò xét biểu tình chịu đả kích đến đờ đẫn của Chúc Tử Lộ. Bambi không phải nai con thiên chân vô tà ‘kẻ thù cũng là bạn’, mọi người vào giây phút này đã phát hiện ra cậu ta kỳ thực so với trong tưởng tượng còn nhiệt tình hơn nhiều lắm. Toàn bộ khách ăn vỗ tay cổ vũ cổ vũ ~ ~ ~ Lạc Thiệu Dã, cậu thật có phúc! Đây là suy nghĩ không hiểu vì sao đã cùng lúc sinh ra trong đầu mọi người vào ngày hôm đó. . . . — oOo —