La Phù

Chương 114: Lạc vào trận đồ




CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ

Merry Christmas And Happy New Year

Lạc Bắc lật xem từng tờ thì phát hiện càng về sau, tài liệu và thủ đoạn luyện chế pháp bào và bùa càng lúc càng phức tạp nhưng đồng thời cũng lợi hãi.

- Cái thứ này tên là Xuyên Sơn hắc lý chu.

Lật tới trang thứ năm, ánh mắt bốn người đều sáng ngời khi thấy được một cái hình giống hệt với thứ mà Huyền Vô Kỳ đang cầm trong tay.

- Hóa ra cái thứ đồ vật này có thể rẽ đất đá dùng để độn thổ. Chỉ có điều phải sử dụng chân nguyên.

Huyền Vô Kỳ xem kỹ lại Thiên Cơ bí lục rồi chân nguyên tràn ra, đồng thời vung tay ném. Cái pháp bảo nhìn như con cá chép dài không quá ba thước lập tức biến thành một chiếc thuyền trước mặt mọi người.

Chỉ thấy chiếc thuyền đó được bọc bên ngoài bởi một lớp vảy bọc bằng kim loại màu đen, bên trong có một cái khoang. Cả bốn người đặt chân vào bên trong, Huyền Vô Kỳ điều khiển, con cá chép màu đen liền tản ra ánh sáng màu đen rồi lao về phía trước xuyên qua đá núi chẳng khác gì xuyên qua miếng đậu. Tốc độ của nó đi trong đá nhanh như tên bắn, nhưng so với phi kiếm thì hơi chậm.

Chỉ có điều Huyền Vô Kỳ cảm thấy chân nguyên tiêu hao rất nhanh. Với tu vi của gã khả năng không đi được vài dặm thì chân nguyên đã khô kiệt.

Mới thử một chút, Huyền Vô Kỳ liền điều khiển Xuyên Sơn Hắc Lý chu chui ra.

- Cái pháp bảo này chỉ dùng để mở núi, tạo động phủ.

Lạc Bắc nhìn những gì ghi trên Thiên Cơ bí lục liền hiểu ngay được động phủ trên núi Ngõa Nhận có khả năng phần lớn là dùng pháp bảo đó để mở. Đồng thời Lạc Bắc cũng nghĩ tới nếu phối hợp với Hắc Mộc chỉ nam xa và có đủ chân nguyên thì dùng nó bỏ chạy dưới đất cũng rất tiện.

- Trong Thiên Cơ bí lục có phương pháp luyện phi kiếm, pháp bảo che giấu hơi thở.

Lạc Bắc càng xem thì càng vui sướng. Bởi vì tu vi của hắn bây giờ không thấp nhưng chủ yếu dựa vào pháp bảo và phi kiếm, đối với pháp thuật cơ bản cũng không biết gì cả. Mà trên bản Thiên Cơ bí lục cũng ghi lại một ít pháp thuật vẽ bùa dẫn phát uy lực của trời đất đối địch. Phi kiếm, pháp bảo, pháp thuật kết hợp với nhau sẽ tạo ra sẽ có uy lực lớn hơn nữa. Mà xem đến phần sau nhìn những ghi chép về việc có liên quan tới luyện chế phi kiếm, pháp bảo che giấu hơi thở, Lạc Bắc lại nảy ra một vài ý nghĩ.

Trong vùng đất Mân Việt có rất nhiều thác nước. Trong đó có một con sông nổi tiếng tên là Đinh Thủy quanh co uốn lượn xuyên suốt Mân Việt. Sau khi chảy qua phủ Định Châu một đoạn liền đổ vào biển. Nơi này được gọi là bãi Thanh Long có rất nhiều thuyền đánh cá, thuyền buôn neo lại ở đây. Từ từ khiến cho nơi đây trở nên náo nhiệt. Rất nhiều thuyền đánh cá neo lại khiến cho tửu quán buôn bán rất phát triển. Bây giờ đang là cuối thu, dưới ánh tà dương một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng sông xuống. Trên chiếc thuyền, ngoại trừ người chèo thuyền ra còn có ba nam một nữ. Cả ba thiếu niên trẻ tuổi đều mặc quần áo màu xanh nhưng lưng đeo trường kiếm, khuôn mặt có khí chất anh hùng. Thiếu nữ duy nhất vấn tóc đạo phải nói là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành khiến cho người ta có cảm giác ngây ngất.

Cái thuyền nhỏ từ từ dừng lại nơi nước nông.

- Mấy vị thiếu gia, tiểu thư. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm. Đường thủy phía trước rất khó đi, ban đêm không nhìn rõ được.

- Được.

Một thiếu niên đeo trường kiếm màu đen đứng ở đầu thuyền liền gật đầu.

Được sự cho phép của thiếu niên đó, người chèo thuyền liền từ từ đưa thuyền nhỏ vào chỗ nước cạn. Cả bốn người trẻ tuổi đều lên thuyền, dọc theo bờ sông trong chốc lát ngắm cảnh xung quanh thì thấy có một cái thuyền hoa hơi có vẻ rách nát. Chiếc thuyền đó cũng là một cái tửu quán. Bên trong thuyền có mười mấy người khách bao gồm cả nam lẫn nữ. Nhìn cách ăn mặc thì đều là lữ khách hoặc là thương nhân đi qua đây. Khi cả bốn người trẻ tuổi lên thuyền thì thấy những người đó đang tập trung nghe một lão nhân nói chuyện. Lão nhân đó chừng năm mươi tuổi mặc một chiếc áo bố màu xanh có mấy lỗ thủng, nét mặt đầy nếp nhăn, râu tóc gần như bạc trắng. Ngồi bên cạnh lão là một thiếu nữ tết tóc, nhìn qua thì như là cháu gái của lão. Chỉ thấy lão vỗ nhẹ vào tấm ván gỗ một cái, cháu gái của lão liền ôm một cây đàn tỳ bà đánh lên một khúc đồng thời hát:

- Giang sơn phá toái, điểm điểm giai thị ly nhân lệ.

Lão nhân gầy yếu cầm miếng gỗ gõ vài cái rồi hắng giọng, đang định kể chuyện tiếp thì chợt nhìn thấy bốn người thanh niên. Lão nhân gày yếu chợt biến sắc, vội vàng đứng dậy quỳ xuống đất liên tục dập đầu vứi bốn người thanh niên mà thốt lên:

- Đại từ đại bị cứu khổ cứu nạn tôn giả.

Những người khách trên thuyền bao gồm cả chưởng quầy, tiểu nhị đều quay lại nhìn. Khi thấy bốn người thanh niên thì đều làm như lão già, miệng thì hô:

- Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn tôn giả.

- Chuyện gì thế này?

Cả bốn người trẻ tuổi nhìn thấy cảnh tượng đó quay sang nhìn nhau mà không hiểu thế nào.

Bốn người trẻ tuổi đó chính là Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Sau khi có được Xuyên Sơn hắc lý chu và Thiên Cơ bí lục xong, bốn người tìm kỹ toàn bộ núi Ngõa Nhận cũng không phát hiện ra một thứ gì khác. Do cả bốn người đều ở trong vùng đất Mân Việt cho nên bàn bạc xong, cả bốn người quyết định rời núi rồi xuất phát về phía núi Đan Hà.

Do Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ sáu nên khí tức trên người thu liễm rất khó khiến cho người khác phát hiện. Có điều lần trước gặp thiếu nữ áo tím, do trên người có Phân Thủy thần quang bạng lộ ra hơi thở nên bị cô ấy phát hiện vì vậy mà sau khi biết được phương pháp che giấu hơi thở và luyện phi kiếm đối với hắn vô cùng hữu dụng. Trong Thiên Cơ bí lục ghi lại phương pháp che giấu hơi thở mặc dù không giống như luyện phi kiếm cần rất nhiều tài liệu thì cũng cần thiết phải biết rõ đạo lý pháp quyết bùa chú đồng thời phải đạt tới cảnh giới chân nguyên ngưng phù. Trên đường đi, bốn người Lạc Bắc đều học tập cách sử dụng chân khí vẽ bùa. Khi tới phủ Định Châu, cả bốn người gần như đã nhớ kỹ nhưng pháp quyết về bùa chú mà không cần sử dụng những tài liệu khác.

Lạc Bắc dựa theo phương pháp đó mà vẽ vài loại bùa chú lên phi kiếm và pháp bảo. Chỉ có điều bốn người Lạc Bắc không biết thuật vọng khí cho nên cũng không hiểu có hiệu quả hay không.

Sau khi tới phủ Định Châu, do đường thủy dễ đi cho nên bốn người liền xuống ngựa rồi theo thuyền xuôi dùng. Nếu như bốn người không vô tình vào trong tửu quán thì cũng không thấy được cảnh tượng đó.

Nhìn lão nhân năm mươi tuổi và những người trong thuyền dập đầu với mình, Lạc Bắc với Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau sau đó vội vàng bước tới đỡ lão nhân kể chuyện dậy:

- Lão công công! Mọi người có chuyện gì thế? Chúng ta có phải là Tôn giả đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn đâu?

- Không thể nhầm được.

Lão nhân kể chuyện kinh sợ lấy mấy bức họa ra khiến cho cả bốn người đều ngẩn người. Trên mấy bức họa đó vẽ lại cả bốn người giống như đúc.

Bên trong mấy bức họa đó vẽ bốn người đang phát lương thực rồi thi triển phi kiếm giết mã tặc.

- Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn tôn giả! Các người là ân nhân của phủ Định Châu chúng ta. Không có các ngài hiện thân thì phủ Định Châu chúng ta lần này không biết chết đói mất bao nhiêu người...

Bốn người Lạc Bắc nghe thấy lão nhân kể chuyện và những người xung quanh nói thì hiểu ra chuyện gì mà quay sang nhìn nhau.

Hóa ra bốn người Lạc Bắc giết đám mã tặc chỉ theo tâm không nghĩ nhiều nhưng sau khi bốn người diệt mã tặc xong liền phát toàn bộ lương thực vàng bạc giúp cho nạn dân trong vòng trăm dặm đều được hưởng. Vì vậy mà chuyện về bốn người qua miệng đám nạn dân truyền ra xa. Mà trên đường bốn người đi qua phủ Định Châu gặp chuyện bất bình cũng đã giúp đỡ. Vì vậy mà trên đường đi cả bốn người không ngờ mình đã trở thành Tôn giả đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn trong lòng dân chúng.

- Người tu đạo chúng ta trong suy nghĩ của người bình thường có nhiều thần thông nhưng khi dân chúng lầm than, bọn họ cũng không kỳ vọng có người tới cứu khổ cứu nạn vì vậy mà mới coi chúng ta như vậy.

Bị đám nạn dan truyền tụng là tôn giả đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều có chút rầu rĩ. Nhìn sự kinh hãi của lão nhân và những người khác bốn người liền thở dài rồi sau đó đi vào trong rừng.

Trong dãy núi xung quanh bãi Thanh Long vang lên tiếng vượn kêu khiến cho trong bóng đêm có một sự hoang vắng rợn người. Có điều cả bốn người cũng chẳng hề e ngại chỉ nghĩ kiếm một con dã thú mà làm bữa cơm chiều.

Trong lòng bốn người nghĩ vậy, vô tình liền đi vài dặm trong rừng núi. Sau khi đi qua một cái triền núi, bất chợt xuất hiện một làn sương mù bao phủ toàn bộ núi rừng, đưa tay không thấy được năm ngón.