La Phù

Chương 143: Biển sâu tìm bảo vật




- Ngươi thử lại xem hỏa nguyên thiên hỏa và nguyên thần hỏa ngô. - Trạm Thai Thanh Minh nói với Lạn Hàng:

- Pháp trận của ta tương thông với tinh thần của ngươi. Chỉ cần ngươi có ý nghĩ là có thể phóng ra Hỏa nguyên thiên hỏa và nguyên thần hỏa ngô để đối địch.

- Được!

Lạn Hàng gật đầu, vừa mới có ý nghĩ thì thấy trên thân kiếm tản ra một ngọn lửa giống như hồng ngọc có nhiệt độ kinh người. Vừa mới phóng ra, trên bầu trời liền phát ra tiếng nổ, không khí xung quanh bị đốt cháy tạo thành một cái ráng đỏ trên trời.

- Thiên hỏa được cô đọng như vậy chỉ sợ nếu phi kiếm khác mà va chạm với nó sẽ bị đốt chảy.

Lạn Hàng thúc giục toàn bộ Hỏa nguyên trong thân kiếm khiến cho nó bao phủ cả nửa mẫu. Chỉ với bằng đó cũng khiến cho phi kiếm không phải phi kiếm mà là một thứ pháp bảo hệ Hỏa lợi hại.

Tuy nhiên, Lạn Hàng tiếp tục phóng ra một tia sáng màu đen từ thân kiếm trong nháy mắt hóa thành một con Hỏa ngô giống như được đúc bằng sắt bay lượn trên trời. Con Hỏa ngô đó liên tục phụt ra ngọn lửa màu tím bên trên cái ráng đỏ khiến cho cảnh tượng giống như hủy thiên diệt địa.

- Trạm Thai Thanh Minh tiền bối, vãn bối mới chỉ thấy cảnh giới ngự kiếm tại sao khoảng cách của phi kiếm có thể bay xa hơn cảnh giới ngự kiếm? Hơn nữa vãn bối cảm nhận chân nguyên bám vào trên thân kiếm so với cảnh giới ngự kiếm còn chặt hơn? - Lạn Hàng kìm chế sự rung động, thu hồi phi kiếm rồi hỏi.

- Đó là do trận pháp mà ta bố trí trên phi kiếm hấp thu chân nguyên của ngươi. Như vậy cho dù người có tu vi hơn ngươi gấp hai, gấp mười cũng đừng mong sử dụng pháp thuật, pháp bảo mà phá được chân nguyên trên phi kiếm của ngươi.

- Hóa ra trên thân kiếm còn có pháp trận giống như trên Tử Lôi nguyên từ chùy của Lạc Bắc sư đệ.

Lạn Hàng nhìn thanh phi kiếm quay trở lại tay. Trạm Thai Thanh Minh cười nói:

- Áo giáp mà ta luyện cho Nguyên thần hỏa ngô là dùng Ô kim Tây Hải, máu long lân, tinh thần tinh kim luyện chế thành rồi lại thêm pháp trận. Đây là một thứ pháp bảo hạng nhất, cơ bản phi kiếm khó làm cho nó bị thương. Hơn nữa bộ giáp này được luyện ra từ khí địa tâm hỏa sát nên có tác dụng tẩm bổ cho nguyên thần của Hỏa ngô. Ngươi còn chưa tới cảnh giới ngự kiếm cho nên chưa thể ngự không, có thể dùng nguyên thần của nó đưa ngươi đi.

- A? Ai kia?

Đúng lúc Trạm Thai Thanh Minh đang nói những tác dụng của phi kiếm thì nhìn thấy cảnh tượng từ cái bình đựng Kim tinh phong xuất hiện có một bóng người bay tới.

Nhìn thấy người đó, Lạn Hàng liền há hốc mồm, mừng tới rơi nước mắt.

- Lạn Hàng sư huynh!

Chỉ một lát, âm thanh của người đó cũng vọng tới. Người tới Đông Lai tự chính là Huyền Vô Kỳ.

.........

- Không có tin tức của Huyền Vô Kỳ sư huynh và Lạn Hàng sư huynh. Không biết hai người đó bây giờ ra sao?

Cũng lúc, Lạc Bắc và Thái Thúc đang đứng trên một tảng đá lớn của một hoang đảo. Cả hai nhìn biển rộng mà trong đầu cùng có ý nghĩ đó.

Nơi Thái Thúc và Lạc Bắc đang đứng chính là một hòn đảo nhỏ được hình thành do núi lửa phun trào. Hòn đảo này dài và nhỏ, ở giữa có một dãy núi cao vài chục trượng. Toàn bộ đá núi đều có màu đen rất nhiều chỗ trọc lốc. Từ ngọn núi đó kéo ra ngoài cây cối kéo dài liên miên. Nơi bờ biển, san hô, vò sò bị nước biển mài mòn tạo thành cảnh tượng tuyệt đẹp. Từ trên cao nhìn xuống, hòn đảo nhỏ giống như một cái cây ô liu.

Hòn đảo hoang nằm ở Đông Hải, cánh xa Trung Thổ đại lục, xung quanh cũng không có hòn đảo nào khác. Những người bình thường rất khó sinh sống trên hòn đảo này nhưng đối với Lạc Bắc và Thái Thúc mà nói thì nơi đây lại là nơi yên tĩnh có thể tiềm tu.

Lúc này, Thái Thúc đã luyện hoa xong linh đan mà Yến Kinh Tà đưa cho mình đột phá tới cảnh giới ngự kiếm. Còn Lạc Bắc thì trong những ngày qua đã nắm giữ Thi thần kinh quyết và Thiên Cơ bí lục của phái Lao Sơn thêm thuần thục. Hắn cũng dùng một số phương pháp có trong Thiên Cơ bí lục bố trí trận pháp ở khu vực xung quanh hòn đảo nhỏ. Nếu như có người tu đạo nào vào đây thì Lạc Bắc sẽ phát hiện ra trước.

Lạc Bắc và Thái Thúc đứng trên tảng đá lớn, phía sau là hai người mặc áo choàng đen phủ kín người.

Hai người đó đứng yên không hề nhúc nhích. Một người nhìn hết sức khôi ngô còn một người thì hơi gầy. Hai người đó chính là Thi thần tướng linh Khuất Đạo Tử và Thi vương mà ngũ đệ tử của Khuất Đạo Tử là Trịnh Huyền Huân luyện chế.

Sau khi tu luyện qua Thi thần kinh quyết, Lạc Bắc biết được Thi vương đó so với Thi thần tướng linh mà hắn luyện chế từ Khuất Đạo Tử còn kém hơn nhiều. Tuy nhiên Lạc Bắc cũng rõ việc luyện chế thi vương cũng không phải là dễ.

Ma gia chuyên tu luyện pháp thuật thi đạo trong trăm năm qua vẫn chưa hế có lấy một Thi vương.

Trịnh Huyền Huân luyện chế Thi Vương này đã có thể phi thiên độn địa, thân thể rắn chắc như sắt thép ngay cả Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc cũng chỉ có thể làm xuất hiện một vết xước. Mà quan trọng hơn đó là so với Thi Vương này, Thi thần tướng linh mặc dù lợi hại nhưng lại không có không gian trưởng thành. Còn Thi vương vẫn có thể rèn luyện, lấy quỷ khí U Minh dung hợp với các loại tinh kinh để tiến hóa thành Thi thần.

Mà theo những gì trong Thi thần kinh quyết ghi lại thì luyện Thi thần tới một mức độ nhất định có thể địch nổi người tu đạo tu luyện tới Nguyên Anh đại thành. Nói như vậy tới trình độ này ngay cả Khuất Đường là Thi thần tướng linh cũng chưa chắc đã lợi hại hơn Thi thần.

Chỉ có điều Thi vương không giống với pháp bảo bình thường, nó dung hợp khí huyết của người luyện chế, chỉ nghe người luyện chế sử dụng. Trong Thi thần kinh quyết ghi lại nếu muốn tế luyện đổi chủ thì cần phải có Thất sắc tâm đăng thảo, Hoàn hồn hoa là những tài liệu thi pháp. Hiện tại Lạc Bắc còn thiếu những pháp bảo này nên không thể bào chế chỉ có thể dùng Khuất Đạo Tử phong bế Thi Vương.

Do Thi thần tướng linh và Thi vương đều khác người thường cho nên nếu người khác gặp sẽ thấy khó chịu. Vì vậy mà Lạc Bắc dùng áo choàng đen phủ lên. Hiện tại Thi thần tướng linh và Thi vương nhìn chẳng khác gì người hầu của Lạc Bắc chỉ có điều là khuôn mặt được che kín tuy nhiên vẫn tản ra hơi thở làm cho người ta kinh sợ.

- Lạc Bắc! Tới giờ rồi.

Sau khi đứng trên tảng đá nhìn một lúc, Thái Thúc quay đầu lại mà nói.

- Ừm!

Lạc Bắc gật đầu. Ý nghĩ của hắn vừa mới xuất hiện, Khuất Đạo Tử đứng sau hai người khẽ vươn tay phóng ra một con thuyền nhỏ tản ra ánh sáng màu xanh lập tức đưa Lạc Bắc và Thái Thúc cùng với Thi vương bay lên mặt biển.

Cái thuyền nhỏ này có tên là Quy Tê Linh bàn. Đó là một loại pháp bảo phi độn do tổ sư phái Bắc Mang luyện chế. Khi Khuất Đạo Tử đối địch với Hắc Phong lão tổ đã dùng tới nó để bỏ chạy. Ngày đó khi Lạc Bắc biến Khuất Đạo Tử thành Thi thần tướng linh vẫn không biết trên người y có cái pháp bảo này. Mãi cho tới khi quyết định lánh ra hải ngoại, Lạc Bắc lệnh cho Khuất Đạo Tử sử dụng pháp thuật đưa mình và Thái Thúc phi độn thì mới thấy y dùng cái pháp bảo này.

Mà vào lúc này, Lạc Bắc lệnh cho Khuất Đảo Tử sử dụng cái pháp bảo đó đưa mình và Thái Thúc bay tới hải vực. Hai ngày trước, khi Lạc Bắc bố trí trận pháp thì đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một tia sáng màu vàng rơi xuống biển.

Tia sáng đó chỉ xuất hiện chừng nửa nén hương liền biến mất. Nhưng hai ngày qua, Lạc Bắc và Thái Thúc để ý quan sát thì phát hiện liên tục trong hai ngày vào lúc giữa trưa đều có một tia sáng màu vàng từ trên cao lao xuống.

Lạc Bắc và Thái Thúc cũng nhận ra tia sáng màu vàng đó là do chân hỏa Thái Dương và linh khí trong trời đất ngưng tụ lại mà thành.

Mà theo hai người biết trong những hoàn cảnh như vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là đang có người tu luyện ở đó mà hai là ở trong nước có một thứ thiên tài địa bảo sinh trưởng. Nhưng xét kỹ hai khả năng đó thì khả năng thứ hai lớn hơn.

Bởi vì nếu có người tu luyện thì nhất định không thể chỉ trong chừng nửa nén hương. Chỉ có thiên tài địa bảo tới thời điểm nhất định trong ngày mới hấp thu linh khí trong trời đất.

Có thể gặp được thiên tài địa bảo đối với người tu đạo mà nói đúng là một sự may mắn. Vì vậy mà Thái Thúc và Lạc Bắc nhìn thấy cảnh đó liền quyết định đến xem.

Chỉ có điều tia sáng màu vàng do Thái Dương chân hỏa và linh khí trong trời đất ngưng tụ lại rất mảnh mà vào lúc giữa trưa cho nên rất khó phát hiện. Hơn nữa trên mặt biển lại có sóng nên rất khó xác định được chính xác vị trí. Lạc Bắc và Thái Thúc quan sát hai ngày rồi cả ngày hôm nay nghĩ cách rồi quyết định phi độn tới khu vực đó chờ tia sáng lao xuống rồi mới chui xuống nước.

Ánh sáng bình thường chỉ có thể xuyên xuống nước được mấy thước. Xuống tới mười thước nước biển trở nên tối đên. Đến lúc đó chui vào trong biển nhất định có thể phát hiện được vị trí mà tia sáng lao xuống.

Lạc Bắc và Thái Thúc tính toàn thời gian. Khi hai người phi độn tới trên hải vực không lâu liền nhìn thấy một tia sáng màu vàng từ trên không trung lao xuống.