La Phù

Chương 161: Đại địch




- Lạc Bắc! Ngươi và Thái Thúc bị đám huyền môn trong mười chín châu của Trung Thổ đuổi giết đúng không. - Cầu Thương Dương tiếp tục nói với Lạc Bắc:

- Các ngươi vì Yêu tộc chúng ta mà như vậy. Nhưng hiện tại Yêu tộc Thất Hải chúng ta và Thương Lãng cung đang có chiến tranh, các ngươi đã bị lộ hành tung. Nếu các ngươi ở lại núi Anh Giao để người Côn Luân tới đây thì chúng ta sẽ bị tai kiếp. Vì vậy mà tốt nhất bây giờ các ngươi nên rời khỏi đây. Đợi cho tới khi Thất Hải Yêu Vương thực sự xuất hiện, thống nhất Thất Hải, có thể chống lại Côn Luân thì Yêu tộc Thất Hải chúng ta sẽ coi các ngươi là thượng khách.

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chỉ vì sợ Côn Luân mà phải đuổi bọn họ đi? Lạc Bắc và Thái Thúc ngày đó cũng không sợ thế mạnh của Côn Luân mới ra tay cứu người núi Quý Du. - Vốn Ly Nghiêu Ly không hiểu biết về Thất Hải yêu vương nhiều lắm nên bị mấy câu nói của Cầu Thương Dương làm cho á khẩu không nói được. Nhưng khi nghe y nói vậy, Ly Nghiêu Ly liền nở nụ cười lạnh:

- Nếu chúng ta nói cho các ngươi biết, Thương Lãng cung thật ra chính là nanh vuốt của Côn Luân, hiện tại các ngươi lại đối địch với Thương Lãng cung thì có khác gì đối đầu với Côn Luân? Tới lúc đó các ngươi sẽ làm thế nào? Bỏ núi Anh Giao mà bỏ trốn sao?

- Ngươi nói cái gì? - Đám người Cầu Thương Dương đều biến sắc:

- Thương Lãng cung chính là tay chân của Côn Luân?

- Đúng vậy. Khi Thương Lãng cung đối phó với Thất Hải Yêu Vương thú, Hi Ngọc Sa đã sử dụng Đạo Tàng Chân nguyên diệu yếu. - Mộ Hàm Phong nhìn đám người Cầu Thương Dương rồi nói:

- Đạo Tàng Chân nguyên diệu yếu là bí mật bất truyền của Côn Luân. Nay Thương Lãng cung đột nhiên lại có thực lực mạnh tới vậy, ngoại trừ việc chúng là cho Côn Luân bồi dưỡng ra thì ta không còn cách giải thích nào khác.

Đám người Cầu Thương Dương cứng đờ người.

Bọn họ đều biết Đạo Tàng Chân Nguyên diệu yếu là một thứ pháp quyết lợi hại của Côn Luân. Nếu là môn phái khác, cho dù có được thứ pháp quyết này cũng không dám công khi tu luyện và sử dụng.

Mộ Hàm Phong cũng là tông chủ một phái, lại cùng với Ly Nghiêu Ly nói Hi Ngọc Sa sử dụng Đạo Tàng Chân nguyên diệu yếu thì chắc chắn không thể sai được.

Ngoại trừ việc Thương Lãng cung được Côn Luân bồi dưỡng ra, thật sự bọn họ cũng không còn cách giải thích nào khác.

Nhìn nét mặt cứng đờ cùng với những lời nói trước đó của đám người Cầu Thương Dương thì có thể thấy cho dù bọn họ có là dị tộc trời sinh từ thời thượng cổ nhưng lòng dạ thì không thể được như Lạc Bắc. Bọn họ chỉ nghĩ tới việc đối đầu với Thương Lãng cung chứ không dám nghĩ đối đầu với Côn Luân.

- Thật ra cho dù Thương Lãng cung không phải do Côn Luân bồi dưỡng thì đối với quyền thế và cách thức đối xử với Yêu tộc của họ, sớm hay muộn cũng sẽ sờ tới Yêu tộc trong Thất Hải.

Nhìn thấy sắc mặt của đám người Cầu Thương Dương, Lạc Bắc thở dài.

Nhưng Lạc Bắc còn chưa kịp nói gì thì một dài màu trắng đột nhiên từ trong nước biển xuyên qua rồi xuất hiện trước mặt mọi người.

Dải sáng màu trắng đó chính là con cá nhỏ hình thoi xuất hiện khi đám người Lạc Bắc chưa tới.

“Con cá nhỏ này dường như không phải là Yêu tộc có thần trí nhưng tại sao lại biết đường ra vào trận pháp của tộc Long Nghê?”

Lạc Bắc và Thái Thúc kinh ngạc nhìn con cá nhỏ màu bạc nhưng lại có tốc độ kinh người. Con cá đó dừng lại trước mặt Tịch Tây Nguyên của Tịch Tộc. Tịch Tây Nguyên chỉ sờ vào đầu con cá nhỏ vài cái, sắc mặt liền thay đổi:

- Có rất nhiều người tu đạo đang tới đây. Không biết bọn họ là ai.

- Con cá nhỏ này do Tịch Tộc điều khiển, tương đương với tai mắt của họ. Một con cá nhỏ bề ngoài không có pháp lực dao động như vậy mà để dùng dò xét tin tức thì đúng là thần không biết, quỷ không hay. Cho dù tu vi có cao tới đâu cũng không thể cảm thấy được. Mặc dù Yêu tộc so với Huyền môn chính đạo có hoàn cảnh kém hơn nhưng cũng có rất nhiều thiên phú mà con người không thể sánh kịp.

Lạc Bắc vừa mới nghĩ vậy thì một ý nghĩ chợt xuất hiện khiến cho hắn không tự chủ được quay sang nhìn Cầu Thương Dương mà hỏi gấp:

- Cầu Thương Dương! Ngươi nói người Thương Lãng cung tự mình rút đi?

- Đúng vậy! - Cầu Thương Dương tỉnh táo liền nhanh chóng trả lời:

- Đám người Thương Lãng cung vừa mới phát hiện ra Hắc Thạch Địa Sát trận do tộc Long Nghê bố trì liền rút lui ngay.

- Nhất định là sau khi Thao Sinh Nguyên trốn đi đã tới thẳng đây. - Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Nếu ta không nhầm thì Thao Sinh Nguyên đã loan tin chúng ta ra ngoài. Hiện tại đám người đó nếu không phải người Côn Luân thì cũng chịu sự sai khiến cho chúng.

- Với những môn phái đó cộng thêm cả Thương Lãng cung thì chúng ta không thể đối kháng được. - Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta và Thái Thúc lập tức ra ngoài dẫn dụ chúng đi. Đây là biện pháp duy nhất trước mắt có thể bảo vệ cho núi Anh Giao.

- Nếu Thương Lãng cung là tay chân của Côn Luân thì với thực lực trước mắt của chúng ta, núi Anh giao sớm hay muộn cũng không giữ được. - Cầu Thương Dương hơi dừng lại một chút, toàn thân tản ra hơi thở mãnh liệt:

- Lạc Bắc! Thái Thúc! Các ngươi có ra ngoài cũng khó chạy. Nếu để cho các ngươi ra ngoài thì hôm nay chúng ta có thể giữ được núi Anh Giao nhưng cũng chẳng khác gì đám Huyền môn chính đạo thấy lợi quên nghĩa. Nếu chúng đã tới đây thì chúng ta liều mạng với chúng. Cho dù có chết cũng phải cho chúng biết sự lợi hại của Yêu tộc chúng ta.

- Đúng! Liều mạng với đám huyền môn chính đạo.

Trong lúc nhất thời, tộc Thủy Tính, tộc Kim Thiềm, tộc Đằng Giao, Tịch Tộc và người tộc Kim Nghê đều sôi trào nhiệt huyết phát ra những tiếng hô rung trời.

- Được! Cầu Thương Dương. Vừa rồi ta còn hơi coi thường ngươi. Hiện tại, Ly Nghiêu Ly cũng bội phục ngươi. Lúc đầu, các ngươi đối phó với người Thương Lãng cung chắc là đã có tính toán. Hiện tại, tộc Ly Thủ chúng ta cũng tuân theo sự điều phối của ngươi. - Nghe Cầu Thương Dương nói vậy, Ly Nghiêu Ly cũng lập tức nhấn mạnh.

- Sư tôn! Người bảo chúng con tạm lui là để chờ bọn họ đến. Hiện tại họ đã đến vì sao chúng ta không cùng tấn công núi Anh Giao để giết chết chúng, trả mối thù đoạt thuyền?

Cách núi Anh Giao chừng năm trăm dặm, ở sâu trong lòng nước có hơn mười bóng người đang đứng yên. Bọn họ đúng là đám người Thương Lãng cung vừa mới rút lui. Đứng đầu, ngoại trừ Xích Vân lão đạo, Tiêu Ảm Vọng và Kỳ Lang Yên ra thì có thêm một người trung niên mặc áo dài màu bạc, mặt trắng không râu, chính là cung chủ Thao Sinh Nguyên. Nghe thấy câu hỏi của Kỳ Lang Yên, ánh mắt của Thao Sinh Nguyên sắc lên một chút:

- Mặc dù Côn Luân đối xử với chúng ta không tệ nhưng chúng ta khác với thất tông, lục phái, không chỉ là công cụ trong mắt của Côn Luân. Thất tông, lục phái tới đây trên danh nghĩa là tìm kiếm Lạc Bắc và Thái Thúc nhưng làm sao biết được có phải Côn Luân dùng để kiềm chế chúng ta? Cứ để cho bọn họ đối phó với đám Lạc Bắc được rồi.

dừng một chút, Thao Sinh Nguyên nở nụ cười lạnh:

- Đám người Thất tông lục phái này vẫn còn giữ thực lực, không coi các môn phái ở Thất Hải vào đâu. Chỉ sợ chúng vẫn nghĩ đối phó với yêu tộc ở Thất Hải dễ như trở bàn tay. Cứ để cho chúng đi làm pháo hôi trước.

- Kỷ tông chủ! Bạch Kim Hưởng Thủy Loa của ngài thật thần diệu. Nếu không thì nhiều người như chúng ta xuống dưới nước sẽ tốn rất nhiều sức.

Một cái con ốc khổng lồ màu trắng vững vàng di chuyển dưới nước sâu. Trên đó có ba mươi mấy người với mọi trang phục khác nhau đang đứng. Từ người họ tản ra pháp lực dao động không hề yếu.

Cái con ốc to màu trắng này trước to sau thon giống với loại ốc ở Giang Nam. Có điều con ốc này dài chừng mười trượng, rộng hơn bốn trượng. Cả ba mươi mấy người đứng lên đó mà không hề có cảm giác chật chội. Con ốc to giống như được làm bằng sứ sáng bóng. Mỗi vòng vân tiếp nối với nhau lại có màu giống như được đúc bằng bạc. Nhưng kỳ diệu nhất đó là miệng của con ốc đó dường như có một thứ lực hút kỳ dị khiến cho nước biển xung quanh liên tục giảm đi. Toàn bộ nước biển ập vào trong miệng con ốc rồi tràn ra phái đằng đuôi phát ra những tiếng ào ào đẩy con ốc tiến về phía trước.

Cứ như vậy, xung quanh con ốc màu trắng tạo thành một cái không gian độc đáo. Trên đỉnh đầu đám người đứng trên con ốc là màn nước lưu động và pháp bảo thủy độn khác nhau.

Đứng ở trên con ốc màu trắng đúng là Thất Tông lục phái mà Thao Sinh Nguyên vừa mới nhắc đến.

Số thất tông lục phái theo thứ tự bao gồm: Thiên Nhất tông, Vạn tương tông, Quy Hóa tông, Thái Ngô tông, Mê Thiên tông, Thanh Tịnh tông, canh Giáp tông, Hà Gian phái, Xích Hà phái, Tam Thanh đạo, Tề Vân phái, Bắc mang phái, Tiên Đô phái. Tuy nhiên trong trận chiến đó, toàn bộ cao thủ của Bắc Mang phái đã bị diệt nên thực tế chỉ còn lại Thất tông ngũ phái mà thôi.