La Phù

Chương 171: Huyết lệ. Lòng lang dạ sói




"Graooo!"

Hải Sa trùng là dị thú sinh trưởng sâu trong lòng nước, trời sinh có một nỗi sợ khó hiểu đối với ngọn lửa. Hiện tại bị Tam Muội chân hỏa thiêu đốt liền thốt lên tiếng kêu thảm thiết. Toàn thân nó chợt chia thành năm sáu đoạn mà bỏ chạy.

Hải Sa trùng chỉ cần trốn thoát được một đoạn là có thể sống lại.

Nhưng mỗi một đoạn chia ra sẽ khiến cho khí huyết và chân nguyên của nó bị tổn thất một nửa. Hiện tại Hải Sa trùng chia ra thành nhiều đoạn như vậy hiển nhiên là bất chấp tổn thất tu vi chỉ nghĩ cách chạy trốn.

"Xoạt!"

Nhưng Hải Sa trùng vừa mới chia ra thành năm, sáu đoạn thì Tam muội chân hỏa của Xích Vân lão đạo liền bao phủ ngay hai đoạn. Cùng lúc đó mấy tia sét màu tím chói mắt quật lên mấy đoạn còn lại của Hải Sa trùng khiến cho nó nổ tung.

- Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu.

Mấy tia chớp màu tím nổ tung chính là do Tiêu Ảm Nhiên và Kỳ Lang Yên đứng đằng sau Thao Sinh Nguyên phóng ra.

Trong mấy tia chớp màu tím đó hoàn toàn là khí lôi cương tinh khiết. Lôi quang thế này không phải hơi nước hay âm khí chấn động tạo ra thủy lôi, âm lôi mà là lôi cương được dẫn xuống từ trên trời. Vốn sấm chớp như vậy cho dù có mạnh đến mấy khi xuyên xuống tới làn nước sâu cũng sẽ bị giảm bảy, tám phần uy lực. Còn tùy tâm phát ra khiến cho nó nổ tung dưới nước thì cũng chỉ có Đạo Tàng Chân Nguyên diệu yếu của phái Côn Luân có thể làm được.

Đối với loại pháp thuật này có tốc độ thi pháp còn nhanh hơn cả phi kiếm, Lạc Bắc không hề cảm thấy xa lạ.

Cũng giống như Hi Ngọc Sa, hai đệ tử Tiêu Ảm Nhiên và Kỳ Lang Yên cũng tu luyện thứ bí quyết mật truyền này của Côn Luân.

Tinh thần chỉ hơi kích động một chút, Lạc Bắc cũng nghĩ thông suốt tại sao y không tu luyện thứ pháp quyết này mà lại để cho đệ tử thân truyền tu luyện.

Rất nhiều pháp quyết đều có sự tương đồng, không giống như Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết và Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có sự hỗ trợ lẫn nhau.

Thứ pháp thuật này hiển nhiên so với pháp quyết thân truyền của Thương Lãng cung thì lợi hại hơn nhiều. Nhưng nó lại có sự xung đột với pháp quyết của Thương Lãng cung.

Nếu phải tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì người đó phải bỏ tu vi công pháp trước đây.

Do tu vi của đám người Hi Ngọc Sa không cao nên tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì chỉ cần một năm là có thể phóng thích được pháp thuật có uy lực có khả năng sánh với tu luyện pháp quyết của Thương Lãng cung trong năm năm, thậm chí còn mạnh hơn. Như đám người Hi Ngọc Sa sau khi bỏ tu vi ban đầu, dốc lòng tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu thì tốt hơn nhiều.

Nhưng Thao Sinh Nguyên thì khác. Cho dù pháp quyết nào thì càng về sau lại càng khó khăn. Hơn nữa, cho dù Lạc Bắc liên tục gặp được những người tu luyện thành Nguyên Anh nhưng thực tế thì những người này nếu không phải là tông chủ một phái thì cũng là đệ tử đắc ý của phái lớn hay ít nhất thì cũng như Hắc Phong lão tổ tung hoành thiên hạ. Tu vi đạt tới Nguyên Anh đếm đi đếm lại cũng đâu có được bao nhiêu người. Như Thao Sinh Nguyên tu luyện được ra Nguyên Anh đã phải tốn không biết boa nhiêu là năm tháng và rèn luyện.

Nếu tự hủy đi Nguyên Anh của bản thân để tu luyện lại một môn pháp quyết khác thì cho dù có bao nhiêu kinh nghiệm cũng chưa chắc tu được ra Nguyên Anh. Bởi vì không một ai biết tu luyện một thứ pháp quyết sẽ gặp phải những chuyện gì.

Nhân quả, tương lai cho dù là Nguyên Thiên Y cũng không thể nhìn thấu được.

- Hi Ngọc Sa và Hải Lang Vương Chiến Bách Lý không tới đây, chắc là bị thương nặng.

Lạc Bắc nhìn Tiêu Ảm Nhiên và Kỳ Lang Yên sử dụng Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì phát hiện ra Hi Ngọc Sa và Hải Lang Vương Chiến Bách Lý không có trong đám người Thương Lãng cung.

Nhưng vào lúc này, Thao Sinh Nguyên chợt cất tiếng cười mà lấy Thất Hải tụ thú phiên ra ngoài.

Thất Hải tụ thú phiên của Thao Sinh Nguyên bị khí huyết và thần hồn của các loại dị thú chiếm cứ. Chỉ còn một khoảng trống ở giữa là có giữ một ít khí huyết và thần hồn của Thất Hải Yêu Vương thú làm chủ thần. Lấy Thất Hải Yêu Vương thú làm chủ thần thì uy lực của cái pháp bảo này chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại, cái pháp bảo của Thao Sinh Nguyên đã không còn chấp nhận được thần hồn của loại dị thú nào khác. Nhưng khi lấy nó ra vẫn có một thứ lực hút khó hiểu hút khí huyết của Hải Sa trùng. Ngay sau đó, thần hồn của đám dị thú trên lá cờ nhìn có phần mạnh hơn. Rõ ràng là cái pháp bảo này có thể hấp thu khí huyết và thần hồn của dị thú khác để tăng cường khí huyết thần hồn của dị thú của mình.

Cứ như vậy, khi đối địch nguyên khí của pháp bảo bị mất đi mới có thể bổ sung, biến cho nó trở thành một pháp bảo thực sự lợi hại.

Chỉ trong chốc lát, đoạn thân của Hải Sa trùng bị năm cái vuốt giữ chặt đã bị Thất Hải tụ thú phiên của Thao Sinh Nguyên hút cho khô cứng.

Một con dị thú tiếng tăm lừng lẫy trong Thất Hải không ngờ chỉ trong tích tắc đã bị người Thương Lãng cung đánh chết.

Tịch Tộc Đằng Âm của mỗi thiếu nữ trong đời chỉ có thể thi triển được một lần.

Sau khi triệu tập dị thú thì không thể triệu tập được lần thứ hai. Mà dị thú được triệu tập cũng có một thứ liên hệ với tinh thần của thiếu nữ Tịch Tộc.

Vào lúc này, Hải Sa trùng bị đánh chết thì trong nháy mắt thiếu nữ triệu tập nó lập tức rơi lệ. Những giọt nước mắt rơi xuống rõ ràng đỏ như máu.

- Lạc Bắc! Ta thực sự coi thường ngươi. Ngươi đúng là loại người lòng lang dạ sói. Bao nhiêu người như vậy mà bị ngươi giết sạch.

Sau khi đánh chết Hải Sa trùng, Thao Sinh Nguyên cầm Thất Hải tụ thú phiên trong tay cũng không vội vàng tiến vào mà đứng từ xa nhìn về phía núi Anh Giao. Lúc này trên núi Anh Giao toàn bộ thực vật bị đánh nát nên có thể nhìn thấy rõ đám người Lạc Bắc.

- Lòng lang dạ sói?

Lạc Bắc liếc nhìn thiếu nữ Tịch Tộc rồi lại nhìn xác của Hải Sa trùng bị hút hết nguyên khí mà nói:

- Khi ngươi ra tay với chúng có nghĩ tới lòng lang dạ sói hay không?

- Ngươi còn già mồm cãi lý nữa? Đám yêu thú này làm sao có thể sánh với chúng ta? - Thao Sinh Nguyên cười lạnh.

- Dị tộc thì có thể muốn giết là giết? - Lạc Bắc liếc mắt nhìn Thao Sinh Nguyên.

- Tất cả theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, cần gì phải hoa hòe hoa sói. Ngươi muốn giết ta, nếu ta không giết ngươi chẳng lẽ bó tay cho ngươi giết? Còn cái loại chó săn cho Côn Luân như ngươi đừng có nói nhiều.

- Tiểu bối to gan.

Xích Vân lão đạo là một nhân vật thành danh đã lâu nay bị Lạc Bắc mắng là chó săn thì làm sao mà có thể nhịn được nữa? Ngón tay lão hơi cong lại một chút, ngay lập tức ba điểm Tam Muội chân hỏa liền xuất hiện mà lao về phía Lạc Bắc.

- Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể đánh cho ta bị thương?

Nhìn ba ngọn lửa từ xa lao tới, Lạc Bắc không thèm lấy cả Tam Thiên Phù Đồ chỉ bắt kiếm quyết. Trong nháy mắt ba đạo kiếm khí trong suốt xuyên qua nước biển đánh trúng ba ngọn lửa màu trắng làm cho cả hai cùng biến mất.

- Đây là Phá Thiên Liệt kiếm quyết.

- Không ngờ tu vi kiếm quyết và chân nguyên của tên tiểu bối này đã tới mức như vậy.

Xích Vân lão đạo biết trong tình hình hai bên đối đầu có nhiều người như vậy thì pháp thuật do một người phát ra cho dù lợi hại tới mấy cũng không thể nào đánh chết được đối thủ.

Vì vậy mà lão phát ra pháp thuật chủ yếu là muốn làm cho Lạc Bắc kinh sợ để cho hắn cảm nhận được tu vi của mình mà không còn kiêu ngạo nữa.

Trong suy nghĩ của Xích Vân lão đạo thì hiện tại Lạc Bắc đứng ngạo nghễ trên núi Anh Giao thật sự quá ngông cuồng.

Nhưng Lạc Bắc không hề sử dụng pháp bảo, phi kiếm mà sử dụng kiếm quyết Phá Thiên Liệt ngưng tự kiếm kiếm ý đánh nát ba ngọn lửa Tam muội chân hỏa của lão.

Tu luyện Phá Thiên Liệt tới một mức độ nhất định có thể lấy chân nguyên của bản thân kết hợp với linh khí trong trời đất để ngưng tụ thành kiếm khí đối địch.

Xích Vân lão đạo biết tu vi của Lạc Bắc hiện tại mới chỉ đạt tới Kiếm Cương. Nhưng bây giờ nhìn Lạc Bắc chỉ trong nháy mắt ngưng tụ được ba đạo chân nguyên kiếm khí thì tu vi Kiếm cương của Lạc Bắc dừng như đã đạt tới đỉnh. Nếu có thêm thời gian, ít nhất Lạc Bắc có thể dẫn kiếm vào trong cơ thể để bồi luyện cảnh giới Kiếm Nguyên.

Pháp quyết phi kiếm và pháp quyết bình thường rõ ràng có ưu và khuyết điểm của riêng mình.

Trong hoàn cảnh xấu thì bình thường phi kiếm đều là chủ công. Nếu sử dụng để phòng ngự, che chắn một thứ pháp thuật thì nó là một lá chắn hoàn hảo. Nhưng để che chắn một thứ pháp thuật có mức độ sát thương trong phạm vi lớn thì sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa, một khi pháp thuật phát ra không cần biết có thành công hay không, cho dù bị đối phương đánh nát thì đó cũng chỉ là chân nguyên của bản thân dẫn dắt uy lực của trời đất. Còn phi kiếm mà bị đối phương đánh nát chân nguyên thì một là mất đi phi kiếm hoặc hai là bị phá hủy. Còn như trong tình cảnh song phương đấu nhau quy mô lớn vừa rồi thì phi kiếm không dám phóng ra.