La Phù

Chương 328: Giới chỉ của Thần vương?




- Vị thần vương này cũng là nhân vật giống với Độc Long tôn giả.

Chỉ nghe xong câu mở đầu, Lạc Bắc liền hiểu ra. Hiện tại, sự hiểu biết của Lạc Bắc đối với người tu đạo và một tông phái đã hơn xa trước. Sở dĩ rất nhiều người tu đạo có thể vân du lại kết hợp thành một tông phái lại còn thu nhiều đệ tử đó là vì có thể bồi dưỡng được rất nhiều thế lực. Thứ nhất là có thể cung cấp được rất nhiều thứ cho mình. Thứ hai là có được nhiều tài nguyên. Chưa nói tới có thể tìm kiếm được một số nguyên liệu để luyện chế pháp bảo và cho việc tu luyện mà chỉ cần hỏi thăm tin tức các nơi biết được nơi xuất hiện pháp bảo hoặc động phủ cũng vô cùng hữu dụng. Mà đối với một số tán tu may mắn ngộ ra được phương pháp tu luyện hoặc công pháp lợi hại mà nói để có được một tông phái cần tốn rất nhiều thời gian. Cho nên tán tu thường dựa vào sức của mình thu phục một số môn phái về để sử dụng. Một vài người thì dựa vào những nhà giàu có, thông qua nhân lực của những nhà đó để kiếm đồ cho mình. Mà cao cấp nhất là những nhân vật như Độc Long tôn giả.

Bỏi vì càng dựa vào lực lượng lớn thì càng có thể kiếm được nhiều lợi ích. Những loại như Độc Long tôn giả hay Thần vương mà Na vương nhắc tới nhất định sẽ bị người tu đạo nước khác khiêu chiến. Hay có thể nói cũng chỉ có những người tu đạo lợi hại nhất mới có thể ngồi lên vị trí của Độc Long tôn giả và Thần Vương.

Cho dù là hiện tại, có thể ngồi ở vị trí như vậy thì cũng phải là tán tu có tu vi cực cao mà một số môn phái lớn nghe thấy cũng phải e ngại. Nếu không bọn họ sẽ cho người chiếm lấy vị trí đó.

- Ta chờ đợi mãi Thần vương không về trong khi tuổi thọ sắp hết. Ta đành phải đưa thánh vật của Thần vương cung phụng ở đây...

- Vị Thần vương mà Na vương nói tới có thể gặp phải chuyện gì đó, nếu không cho dù bế quan tu luyện thì y cũng sẽ cầm pháp bảo của mình theo. - Sau khi nghe Xích La và Bích Hải Tử đọc từng câu trên tấm bia, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Bất Cố đều liếc mắt nhìn nhau mà nghĩ vậy.

Hóa ra tấm bia còn lại kể sau khi vị Thần vương đó giúp Na vương tiêu diệt Thần Ưng thì đột nhiên biến mất, cho tới lúc Na vương chết vẫn không hề quay lại. Mà cái Địa lăng này được sự giúp đỡ của Thần vương xây dựng, sau khi Thần vương vừa mới đi thì nó cũng được hoàn thành. Sau đó, Na vương chờ không được liền mang mấy thứ pháp khí của Thần vương đưa vào trong lăng, thờ phụng ở đó. Nếu một ngày, vị Thần vương đó quay lại thì có thể thu lấy, không để cho nó thất lạc trên thế gian.

Theo lý mà nói thì một nhân vật Thần vương giống như Độc Long tôn giả như vậy, có được ích lợi của cả một quốc gia mà đột nhiên biến mất thì chỉ có hai khả năng, một là bế quan tu luyện. Hai là gi như Độc Long tôn giả gặp phải đối thủ lợi hại rồi chết. Mà nếu bế quan tu luyện thì cho dù mấy chục năm cũng sẽ thu lại pháp bảo của mình, không để ở đây. Cho nên vị Thần vương đó có khả năng đã chết. Nhưng người bình thường như Na vương lại không thể biết được điều đó.

- Cái nhẫn này có lẽ là một trong ba cái pháp khí mà vị Thần vương kia sử dụng.

Nạp Lan Nhược Tuyết nghe Xích La và Bích Hải Tử đọc xong liền liếc về phía cái nhân, sau đó lên tiếng:

- Nếu Na vương đã nói đặt ba cái pháp khí ở đây thì tại sao lại chỉ còn có một cái này?

Vào lúc này, Lạc Bắc cũng có suy nghĩ giống như Nạp Lan Nhược Tuyết. Ba cái trụ đá sau cái quan tài rõ ràng là để đặt ba cái pháp bảo nhưng hiện tại ngoại trừ cái nhẫn ra thì hai cái trụ còn lại trống không. Cho nên khi nghe Nạp Lan Nhược Tuyết nói vậy, Lạc Bắc liền liếc mắt về phía Xích La và Bích Hải Tử.

Xích La và Bích Hải Tử bị Lạc Bắc liếc lập tức hiểu ngay hắn nghi ngờ hai người đọc sai nội dung trên tấm bia. Nếu không thì tại sao ba vật bây giờ lại chỉ có một. Cả hai người lập tức sợ hãi, vội vàng chỉ vào tấm bia nói:

- Tấm bia này hoàn toàn viết đúng như vậy. Nếu chúng ta có nói sai thì thần hình tan biến, không được siêu sinh. Còn việc chỉ có một vật...chỉ sợ...

- Chỉ sợ cái gì? - Lạc Bắc nhìn Xích La và Bích Hải Tử mà hỏi.

- Chỉ sợ do trộm mộ... - Xích La và Bích Hải tử liếc mắt nhìn nhau rồi cười khổ.

- Trộm mộ?

- Đúng như vậy.

Thấy Lạc Bắc dường như không tức giận, Xích La lớn gan hơn một chút chỉ những thi hài xung quanh và cái quan tài bị mở ra nói:

- Những cái xác này có niên đại khác nhau, hơn nữ nhìn trang phục của họ cũng không phải là công tượng hay phi tử...cũng chẳng phải vệ sĩ... Cho dù là người bị chôn cùng thì cũng không thể vào trong phòng của chủ mộ... Nhìn cách ăn mặc của những người này thì chắc chắn phải là kẻ trộm mộ đời sau. Hơn nữa, trên đường tới đây, và trong chủ một chắc chắn phải chôn rất nhiều bảo vật. Nhưng hiện tại trong căn phòng này gần như trống không, quan tài cũng bị mở. Nay cả xác chết của Na vương cũng bị đánh cắp. Có thể không chỉ có một đám trộm tới.

- Ngươi xem.

Xích La vừa mới dứt lời, Đông Bất Cố nhìn Lạc Bắc gật đầu rồi chỉ về phía quan tài bằng ngọc. Nhìn theo phía tay của gã Lạc Bắc thấy bên trên một số bộ xương còn có lấp lánh chút ánh sáng bạc. Nhìn kỹ thì ra là những sợi ngân châm to bằng lông trâu. Ngay cả trên mặt đất cũng có một số cây ngân châm như vậy. Một vài bộ xương thì bị chặt đứt không biết là trúng phải cơ quan nào.

- Từ xưa, Bắc Mang đã là nơi tập trung của Vương Lăng, trộm mộ rất nhiều, so với chuột còn đông hơn. - Bích Hải Tử cũng lên tiếng giải thích:

- Rất nhiều lăng cổ, người tu đạo chúng ta không phát hiện nhưng bọn họ phát hiện được cũng là lẽ thường. Nếu như Lạc chưởng giảo nghi ngờ, cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể tìm ra một vài người ăn trộm.

Lạc Bắc liếc nhìn Bích Hải Tử cũng không lên tiếng.

Bởi vì hắn có thể nhận ra được cả hai người cũng không hề nói dối. Bên cạnh một vài bộ xương vẫn còn rơi vài thứ nói lên thân phận của họ. Hơn nữa, Lạc Bắc quan sát cái cái quan cũng thấy có vài dấu vết. Những dấu vết, đó là do thứ ngọc lạnh này đối với người trên thế gian rát quý. Một vài tên trộm khi vào dây thấy quan tài nhưng không có cách nào bê ra vì vậy mà định cắt lấy mang đi. Nhưng cho hàn ngọc rất rắn, binh khí bình thường không thể chém được mà chỉ để lại chút dấu vết.

Nhìn những dấu vết đó, Lạc Bắc lại càng có cảm nhận sâu sắc đối với việc Xích La và Bích Hải Tử nói về chuyện giao dịch bằng vàng bạc. Thực sự, lực lượng của người tu đạo thì người bình thường không thể bằng được. Chăng hạn như Độc Long tôn giả có thể tiêu diệt cả một nước nhỏ. Nhưng số lượng người tu đạo so với người thường mà nói thì quá ít. Mà người thường trên thế gian thì sinh tồn vì tiền tài, dục lợi. Nhưng bọn họ lại tới được những nơi mà nhiều người tu đạo không biết. Chẳng hạn như Địa lăng, rất lâu sau khi Đồng Tước cung xây dựng ở trên đó mới phát hiện ra được. Nhưng nhìn những bộ hài cốt ở đây thì từ sáu, bảy trăm năm trước đã có những kẻ trộm mộ tiến vào đây. Hơn nữa, trong sáu bảy trăm năm qua cũng ít nhất phải có hơn mười đám trộm phát hiện ra nơi này, có nhóm chết toàn bộ, cũng có nhóm thành công đánh cắp được rất nhiều thứ. Trong một khoảng thời gian dài, nơi này gần như không còn một thứ gì.

Vì vậy mà có một số vật liệu người tu đạo không thể tìm được nhưng người thường lại có thể. Mà đó cũng là nguyên nhân tất cả các tông phái đều xây dựng các thế lực trên thế gian.

.......

Trên thực tế, hiện tại với tu vi của Lạc Bắc có thể nói một phần là bị ép bức. Bởi vì sau khi Lạc Bắc ra khỏi Thục Sơn liền liên tục bị đuổi giết, gặp phải vô số đối thủ mạnh mẽ khiến cho hắn cảm thấy thời gian hết sức quý giá mà không giống với những người tu đạo khác sau khi có được tuổi thọ dài liền cảm giác hết sức nhàn nhã.

Không có lúc nào hắn không phải nghĩ tới chuyện nâng cao tu vi của mình. Nhất là sau trận chiến núi Đại Đông...rất nhiều người chết vì hắn như Minh Nhược, những người Từ Hàng Tĩnh Trai. Ngay cả Nạp Lan Nhược Tuyết cũng hết lòng che chở cho hắn. Khi Lạc Bắc phát hiện ra Nạp Lan Nhược Tuyết cứu mình hai lần thì nghĩ lại lúc hắn hỏi Nguyên Thiên Y và Vân Hạc Tử tu đạo để làm gì... Hắn chỉ muốn bản thân có thể che chở cho những người bên cạnh hắn.

Lạc Bắc tìm kiếm cái địa cung này cũng để xem có phát hiện ra thứ gì đó có thể nâng cao tu vi của mình hay không. Việc Xích La và Bích Hải Tử đọc nội dung trên tấm bia thật ra tốn rất ít thời gian. Sau khi hiểu được đối với gốc rễ của một môn phái như thế nào, Lạc Bắc liền chú ý tới chiếc nhẫn.

Cái địa lăng này đã bị rất nhiều kẻ ăn trộm khoắng sạch. Nhưng tại sao cái nhẫn này vẫn còn ở đây?