La Phù

Chương 481: Khẩu chiến. lập uy




Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gần như sắc mặt của toàn bộ người tu đạo đều tái nhợt, ánh mắt không giấu được sự sợ hãi đối với bên Lạc Bắc.

Không nói tới số lượng. Đám dị thú này gần như đều tương đương với người tu đạo Kim Đan hậu kỳ, thậm chí là Nguyên Anh sơ kỳ. Nếu thật sự phải quyết chiến thì nhiều người tu đạo ở đây cơ bản không đối phó được với đám dị thú đó.

........

Lúc mới đi ra, Xích La và Bích Hải Tử vốn rất lo lắng. Nhưng vào lúc này, nhìn thấy trong đám đông người tu đạo rất nhiều kẻ trước đây mình phải nhìn với ánh mắt kính sợ thì bây giờ lại nhìn mình với ánh mắt như thế. Điều này từ từ khiến cho bọn họ có cảm giác tự hào, rồi vô tình cả hai ưỡn ngực đứng thẳng người lên.

- Đó là Lạc Bắc?

- Tu vi Nguyên Anh đại thành! Chẳng trách nào hắn có thể giết chết được Kỳ Liên Liên Thành, ngay cả Trần Thanh Đế và bốn vị pháp vương hoa giáo liên thủ cũng không giết được hắn.

Trong lúc phần lớn người tu đạo đang kinh ngạc, trên tầng cao nhất của cung điện, Lạc Bắc, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Vũ Sư Thanh, Đông Bất Cố, Đông Nhan, Hải Lăng vương Chiến Bách Lý từ từ xuất hiện.

Người khác nhìn thấy Lạc Bắc đi đầu có lẽ còn chưa có sự cảm nhận bởi vì hơi thở của hắn hết sức ẩn nấp. Người tu đạo bình thường cơ bản không nhận ra tu vi của hắn. Nhưng Hà Thường Sinh vừa mới nhìn thấy, sắc mặt cũng biến đổi mấy lần.

Tu vi Nguyên Anh đại thành so với người tu đạo Nguyên Anh kỳ cách biệt một trời một vực, là nhân vật cấp Kim tiên trong suy nghĩ của họ. Cho dù Thập Đại kim tiên của Côn Luân nổi danh trong giới tu đạo thì vẫn còn nhiều người chưa tới cảnh giới Nguyên Anh đại thành. Bọn họ chỉ nhờ pháp bảo hoặc pháp thuật lợi hại mới có thể chống lại người tu đạo Nguyên Anh đại thành.

Mặc thêm nữa, Hà Thường Sinh nhận ra tu vi của Lạc Bắc mặc dù là Nguyên Anh đại thành nhưng lực lượng chân nguyên so với người tu đạo Nguyên Anh đại thành mạnh và nhiều hơn rất nhiều. Nếu như nói chân nguyên trong cơ thể của Hà Thường Sinh với tu vi Kim đan hậu kỳ là một dòng suối nhỏ thì vào lúc nà cảm nhận chân nguyên trong cơ thể của Lạc Bắc chính là một cái biển rộng.

- Kia là chưởng giáo Vũ Sư Thanh của Nga Mi! Hắn công khai lộ diện như vậy, chẳng phải hoàn toàn là địch với Côn Luân?

- Người kia tu luyện công pháp Ma môn, chắc là người của Trạm Châu Trạch Địa. Xem ra chuyện Lạc Bắc liên minh với Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Diêu không phải là lời đồn.

- Kia là sư muội Thái Thúc của Lạc Bắc? Không ngờ tu vi đã đột phá tới Nguyên Anh kỳ.

Rất nhiều người tu đạo mặc dù không nhận ra tu vi của Lạc Bắc nông hay sâu nhưng dưới uy danh của hắn. Khi hắn vừa mới xuất hiện, những ánh mắt kính sợ lập tức tăng lên.

Hiện tại đi theo Lạc Bắc xuất hiện trên đài cao không một ai không phải người tu đạo tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên.

Một môn phái bình thường, chẳng hạn như Bắc Mang chỉ có Khuất Đạo Tử với tu vi Nguyên Anh kỳ cũng đủ xưng bá một phương. Chỉ cần có được hai, ba người tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên chắc chắn thuộc hàng đại phái trong giới tu đạo.

Nhưng hiện tại, ngoại trừ việc phô diễn với lực lượng, cộng thêm số lượng dị thú ra thì người tu đạo Nguyên Anh kỳ bên cạnh Lạc Bắc không ngờ lại nhiều như vậy. Hơn nữa gần như toàn bộ mọi người đều biết, sau lưng mỗi người bên cạnh Lạc Bắc đều có thế lực của mình.

...

- Các vị đạo hữu! Hôm nay ta tiến hành đại lễ khai sơn... - Lạc Bắc mặc pháp y màu đen đứng trên đài cao nhưng âm thanh của hắn vọng ra hết sức rõ ràng.

Có thể nói Lạc Bắc tiến hành theo đúng những bước của một đại lễ khái sơn lập phái. Tiếp theo phải hoan nghênh những tông môn tới đây dự. Tuy nhiên câu nói đầu tiên của hắn còn chưa dứt, trên bình đài chợt có một người hừ lạnh cắt đứt lời nói của Lạc Bắc:

- Khai sơn cái gì?

- Chuyện hôm nay không hề bình thường. Có lẽ chúng ta đến nhầm. - Khi tiếng hừ lạnh mới vọng ra, Hà Thường Sinh và Dư Tùng Khê liền liếc mắt nhìn nhau mà cảm thấy ớn lạnh.

Tiếng hừ lạnh đó chính là của người tu đạo đã che giấu rất tốt khiến cho đám người Hà Thường Sinh không thể nhận ra là ai.

Lúc trước, bọn họ có cảm giác người này có chút gì đó quỷ dị. Hơn nữa, đám người Hà Thường sinh và Dư Tùng Khê sau khi nhìn thấy khí thế của Thương Lãng Cung thì biết chuyện hôm nay không phải việc tốt lành. Vì vậy mà khi thấy Lạc Bắc chưa nói hết câu đã có người cắt ngang, tất cả đều cảm thấy ớn lạnh, đồng thời ý nghĩ: “ cuối cùng cũng bắt đầu “ xuất hiện trong đầu của họ.

- Khai sơn lập phái cái gì thì ta sẽ nói. - Sắc mặt của Lạc Bắc vẫn hết sức bình thản. Hắn đứng trên cao hừ lạnh nhìn người tu đạo:

- Hiện tại ngươi không theo lễ nghi, cắt ngang lời ta, cố tình khiêu khích chắc chắn là có mục đích từ trước. Ngươi hãy nói ra lai lịch của mình đi đã.

- Thế nào? - Người tu đạo mặc áo bố màu xanh, gương mặt bình thường đứng dậy, không hề sợ hãi cười lạnh nói:

- Ngươi ở đây nói khai sơn lập phái, tại sao ngay cả lai lịch của ta cũng không nhận ra?

Câu nói của người kia vừa mới dứt, cho dù là người tu đạo có tu vi thấp, phản ứng chậm thì cũng lập tức sinh ra một cái cảm giác như đứng trước cơn giông bão.

Người này làm như vậy rõ ràng là có ý khiêu khích. Câu nói của y cố tình làm cho Lạc Bắc khó xử. Bởi vì nếu là người khác khai sơn lập phái cũng chưa chắc có thể nhận ra lai lịch của người này. Chưa nói y cố tình giấu diếm. Nhưng nếu Lạc Bắc không trả lời được, thì sẽ bị làm cho khí thế của hắn giảm xuống.

Vào lúc này, người tu đạo đó đứng lên rõ ràng là muốn làm khó Lạc Bắc. Hiện tại thực lực của hắn mạnh như vậy, người đó dám làm thế chắc chắn đã có sự chuẩn bị, sau lưng phải có sự hẫu thuẫn. Nếu không cho dù là người của một môn phái lớn cũng không dám làm thế.

Lạc Bắc liếc mắt nhìn người đó không nói gì. Nhưng Thái Thúc đứng bên cạnh hắn, trong đôi mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng màu tím rồi một cột sét đột nhiên giáng thẳng xuống đỉnh đầu của người kia. Cột sét hóa thành một cái chùy màu tím với lôi quang quấn quanh có uy thế hết sức kinh người.

Trong mắt người tu đạo kia lóe lên một tia sáng. Y biết nếu Lạc Bắc cử hành đại lễ khai sơn thì phải dùng lễ chứ không thể trước mặt nhiều tông phái mà ra tay tàn nhẫn. Nhưng y thật sự không ngờ Thái Thúc lại ra tay. Khi một tia sáng lạ thường lóe lên trong mắt, hai luồng sáng xanh cũng từ đỉnh đầu của y phụt ra, trong nháy mắt hóa thành hai cái lá sen. Tuy nhiên không để cho lá sen kịp tản ra ánh sáng, cây chùy sét do Thái Thúc phóng ra lập tức biến mất.

- Cô ta chỉ muốn thử pháp thuật của ta để xác định lai lịch? - Tới lúc này, người đó mới ngẩn người, hiểu ra.

- Ngươi là tông chủ Thiên Ngô Hầu của Thanh Quang tông? Ngươi tới đây là để thay mặt cho Thao Sinh Nguyên? - Trong tích tắc, âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc lại vọng xuống.

“ Hóa ra người này là Thiên Ngô Hầu của Thanh Quang Tông, chẳng trách mà có được tu vi như vậy. “

Đám người Dư Tùng Khê và Hà Thường Sinh liếc mắt nhìn nhau. Thanh Quang tông cũng là một trong những phái lớn ở Bắc Hải, rất ít khi xuất hiện ở Trung Thổ. Nhưng nghe nói tông chủ Thiên Ngô Hầu và cung chủ Thao Sinh Nguyên của Thương Lãng cung là bằng hữu tốt của nhau. Tu vi của y rất có, có điều những người tu đạo ở đây chưa hề được gặp.

- Hừ!

Người tu đạo áo vải thô chớp mắt một cái. Y đúng là tông chủ Thiên Ngô Hầu của Thanh Quang Tông. Cùng với một chút ngẩn người, y nhìn ấy ít nhất phía sau Lạc Bắc có hai người khẽ máy môi như đang thông báo cho hắn lai lịch của mình. Mà vừa rồi, mặc dù y không ngờ Thái Thúc ra tay đối với mình đã sử dụng pháp thuật. Tuy nhiên pháp thuật của y cũng được che giấu nhưng không ngờ bên phía đối phương lại có người nhận ra lai lịch của mình khiến cho y kinh ngạc.