Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Chương 31: 31: Ngoại Truyện





Trong nháy mắt, đã qua hai mươi năm kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra.

Lương Hi nhìn thư mời “Triển lãm mỹ thuật từ thiện tỏa sáng 2017” trong tay, vài con chữ khiến cô vô cùng hoài nghi, trong ấn tượng của cô, cô thấy mình không có gì có quan hệ với triển lãm nghệ thuật này, dường như việc tổ chức và người thực hiện cũng không phải là người mà cô quen biết.

Rốt cuộc là ai đã gửi thư mời này đến?
Lương Hi tìm kiếm trong trí nhớ mình một lúc, không nghĩ ra nguyên cớ từ đâu, cũng may địa điểm này cách chỗ cô đi làm không quá xa, vẫn có thể dành ra chút thời gian để đến xem một chút.

Vào ngày triển lãm, ánh mặt trời rất đẹp, Lương Hi ăn xong cơm trưa bèn đi tản bộ đến địa điểm tổ chức, ngay cổng nơi triển lãm bày một tấm bảng nhỏ, trên tấm bảng triển lãm chỉ vẽ một con mắt, phía dưới ghi chủ đề và họ tên người tổ chức.

Lương Hi lại xác nhận một lần nữa, vẫn không phải là cái tên mà cô quen thuộc, những luật sư mà cô gặp trong mấy năm nay thì đủ kiểu người, có lẽ là một người nào đó mà cô đã quên.

Lương Hi mang theo suy nghĩ đó mà bước vào phòng triển lãm.


Năm tháng thường phủ bụi lên ký ức của một người, nhưng với một vài người thì có ít nhiều cảnh tượng cả đời này họ không tài nào quên được.

Lương Hi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bức tranh quen thuộc kia, chỉ trong thoáng chốc, ký ức đã phủ bụi đã được nhen nhóm lên lần nữa, đó là gương mặt mà cô khắc ghi ở nơi sâu nhất, là thời khắc bắt đầu cho cuộc đời và sự nghiệp của cô.

Bức tranh kia đã ố vàng, nhưng đôi mắt kia vẫn sinh động như thật.

Ở phía dưới bức tranh có một hàng chữ nhỏ, giới thiệu về tác giả của bức tranh này:
“Mỉm cười” (Năm 1997): Họa sĩ Dương – bạn thân của Lâm Tiểu Hà đã vẽ nên tác phẩm này, thời điểm vẽ ra bức tranh này là ba ngày trước khi bạn thân tự sát.

Mong muốn gửi bức tranh cho những người phụ nữ đã chiến đấu gian khổ vì cuộc sống.

Dương – chính là Dương Thanh!
Lương Hi nhìn chăm chú vào bức tranh và cực kỳ bất ngờ, bấy giờ cô đã hiểu vì sao thư mời được gửi tới cho mình.

Hai mươi năm trôi qua, Dương Thanh đã thực hiện được việc mà cô ấy muốn làm, Một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời xông thẳng vào tâm trí Lương Hi.

“Chị đã đến rồi.” Một người có vóc dáng mảnh khảnh mặc trang phục đen từ trên xuống dưới bước đến bên cạnh Lương Hi.

Lương Hi quay đầu lại, một gương mặt đã trải qua bao sự bào mòn của thời gian xuất hiện ngay trước tầm mắt cô.

Dương Thanh nở nụ cười với Lương Hi: “Sao nào? Không ngờ là em à?”

“Chị không ngờ…” Lương Hi cũng mỉm cười: “Sao em biết được địa chỉ của chị?”
“Có lần ở trên mạng, em thấy một luật sư nữ giúp đỡ cho phụ nữ bị bạo lực gia đình, cảm thấy người này trông quen mắt nên đi kiểm tra một chút…” Dương Thanh vừa nói vừa nhún vai: “Lần này vừa hay tổ chức triển lãm ở đây, nên muốn để chị đến đây xem qua, em còn lo là chị không nhận ra những người này mà không tới ấy chứ.”
“May mà chị đã đến.” Lương Hi vô cùng xúc động, có làm như thế nào thì cô cũng không ngờ được là mình sẽ gặp lại Dương Thanh ở một nơi như thế này.

“Đã hai mươi năm rồi.”
“Đúng vậy.” Tâm trạng Dương thong thả, cô ấy đã thật sự trở thành một nghệ sĩ thực thụ.

“Mấy năm nay chị có quay về chỗ đó của bọn em không?”
“Lúc lão Phương qua đời có tới một lần.” Lương Hi trả lời một cách chân thành.

Dương Thanh khẽ gật gù, cô ấy hơi nghiêng đầu, cùng nhìn bức tranh trên tường với Lương Hi.

“Luật sư Lương.” Giọng nói của Dương Thanh đột nhiên trở nên trang trọng: “Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng em vẫn luôn có một câu muốn hỏi chị.”
“Em hỏi đi.” Lương Hi không từ chối, thậm chí cô còn nhận ra Dương Thanh muốn hỏi mình việc gì.

Dương Thanh tạm dừng một lát, rồi mới lên tiếng hỏi: “Chị thật sự cho rằng, những lời em nói với chị vào đêm hôm đó đều là sự thật sao?”

Lương Hi liếc nhìn Dương Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý, cô nhìn thấy được từ đôi mắt ấy là cảm xúc chờ mong đáp án.

đây cũng là câu hỏi cứ mãi chôn vùi sâu nơi đáy lòng cô trong bao nhiêu năm tháng, cuối cùng cũng chờ được ngày tháo bỏ.

“Trên cổ Tiểu Hà có hai dấu dây, một cái là tổn thương do hít thở không thông lúc treo cổ, một cái là vết bầm treo lên sau khi chết.” Giọng nói của Lương Hi đều đều: “Nhưng mà, sự thật có thế nào thì đã chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng đó là, chị tin em làm vì muốn giúp cô ấy là thật.”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên chút kinh ngạc không dễ gì nhận ra được, nhưng sự kinh ngạc này nhanh chóng bị sự thư thái thay thế.

Cô ấy nở nụ cười như đã trút được gánh nặng.

“Chị đã biết từ lâu rồi.”
[Kết thúc].