Lạc Lối Quay Về

Chương 11




Sau khi ăn xong, quản lý nhà hàng lại tới một chuyến, đợi sau khi ông ta nói chuyện với bọn Thẩm Mạc Thành xong, La Thiếu Hằng mới gọi riêng ông ta lại.

“La tiên sinh có gì phân phó?” ông quản lý hỏi.

“Bánh rượu sữa dừa đông vừa rồi còn thiếu một chút rượu, đường fructose và một chút mật ong.” La Thiếu Hằng nhắc nhở. (đường fructose hay còn gọi là đường hoa quả, đường trái cây có nhiều trong thực vật thường dùng cho những người ăn kiêng)

“Chuyện này…” ông quản lý theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mạc Thành.

“Dựa theo lời cậu ta nói làm thử xem.” Thẩm Mạc Thành lên tiếng.

“Vâng, cám ơn La tiên sinh nhắc nhở.” Ông quản lý đáp.

“Không có gì, chỉ là tôi đã từng ăn món này.” La Thiếu Hằng cười nói.

Món bánh này là do Thẩm Mạc Thành nói ra, Thẩm Vân nghe anh nói như vậy, có chút bất ngờ: “La tiên sinh từng ăn món này?”

“Nhà hàng các cậu là nơi bán đầu tiên, tôi chỉ ngẫu nhiên ăn được, đối phương cũng không đem bán.” La Thiếu Hằng nửa thật nửa giả giải thích.

“Thì ra là thế.” Thẩm Vân gật đầu.

Bữa cơm này bọn họ ăn mất gần 2 tiếng, sau khi rời khỏi nhà hàng liền trở về khách sạn luôn.

Khi tới đại sảnh khách sạn, Thẩm Vân nhân cơ hội kéo Thẩm Du đi chậm lại hai bước, dùng cắm hất về phía Thẩm Mạc Thành và La Thiếu Hằng đi đằng trước, dùng ánh mắt ý hỏi về tình hình vừa rồi trên xe, vì sao lại đột nhiên đưa người về cùng?

Thẩm Du nhìn em trai một cái, làm cái thủ thế khóa miệng, bước nhanh tới ấn mở cửa thang máy, Thẩm Vân không chiếm được câu trả lời đành ngoan ngoãn đuổi theo.

Thang máy chậm rãi đi lên, La Thiếu Hằng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tôi không quấy rầy mọi người chứ?”

Thẩm Vân vừa nghe xong thiếu chút nữa sặc nước miếng, anh trai à, lúc này anh mới hỏi vấn đề này có phải đã quá muộn rồi không? Sắp đến phòng tới nơi rồi.

Thẩm Mạc Thành liếc mắt nhìn La Thiếu Hằng, thấy anh đồng dạng đang nhìn mình, biểu tình trên mặt viết rõ “Dù thế nào em cũng không đi đâu”, liền nói: “Không hẳn.”

“Vậy thì tốt rồi, sau này làm phiền mọi người.” La Thiếu Hằng đáp lại thực nhanh, tựa như chỉ chờ hắn nói câu này vậy.

Ánh mắt Thẩm Vân đảo qua đảo lại trên người hai bọn họ, lại nhìn ông anh hai mình đã tiến vào trạng thái câm điếc, đành yên lặng lùi ra sau một bước.

Thang máy dừng ở tầng bọn họ, Thẩm Du dừng lại trước cửa một căn phòng, làm thủ thế với La Thiếu Hằng: “La tiên sinh, ngài ở trong phòng này.”

La Thiếu Hằng tiếp nhận thẻ phòng, gật đầu với cậu ta: “Cám ơn.” Lại quay sang Thẩm Mạc Thành hỏi: “Phòng của anh ở đâu?”

“Phía trước.” Thẩm Mạc Thành khẽ hất cằm, chỉ chỉ cánh cửa phòng hơi chếch đối diện.

Thẩm Vân thầm nghĩ: Ngay cả phòng cũng hỏi, anh trai này, không phải nửa đêm anh lại chạy sang gõ cửa đấy chứ?!

“Các anh sẽ không nửa đêm đột nhiên bỏ chạy lấy người đấy chứ?” La Thiếu Hằng nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn hỏi.

“Sẽ không.” Thẩm Mạc Thành đáp: “Tôi đã nói gì sẽ không đổi ý.”

“Vậy thì tốt rồi, ngủ ngon.” La Thiếu Hằng yên lòng, lấy thẻ quẹt mở phòng mình, đẩy cửa ra một nửa lại dừng lại, do dự một chút, vẫn quay đầu hô một tiếng: “Chờ chút.”

Ba người dừng lại, quay đầu nhìn anh, La Thiếu Hằng nhìn Thẩm Mạc Thành: “Xin lỗi, có chuyện này, em muốn xác nhận một chút.”

“Cậu nói đi.” Thẩm Mạc Thành đáp.

“Anh có còn nhớ vào 12 năm trước, anh đã từng tới A thị không?” La Thiếu Hằng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi, vấn đề này từ lúc ăn cơm vẫn luôn đè nặng trong lòng anh.

12 năm trước, không phải 12 ngày trước, nếu là những người khác thì không nhất định sẽ nhớ rõ nhưng Thẩm Mạc Thành lại nhớ rất rõ ràng. Vào một ngày 12 năm trước, thủ hạ có người phản bội, vốn chỉ là một lần đàm phán làm ăn bình thường cuối cùng lại biến thành Tu la tràng, trong sự cố lần đó, hắn đã lâm vào hôn mê, sau đó hôn mê trên giường bệnh suốt 9 năm, thẳng tới 3 năm trước mới tỉnh lại.

Lúc trước hắn tới A thị vì công việc, lúc ấy số người biết chuyện cũng không nhiều, những người biết chuyện đó cơ hồ cũng đã chết hết, hiện giờ La Thiếu Hằng hỏi như vậy, có phải cậu ta cũng có liên quan tới chuyện năm đó  hay không?

Nghĩ như vậy, ánh mắt Thẩm Mạc Thành ngưng lại, không nhanh không chậm nói: “Nhớ rõ.”

La Thiếu Hằng trong lòng căng thẳng, khẽ cất bước đi về phía hắn, ngữ khí dồn dập: “Vậy anh có còn nhớ…”

Một tiếng chuông điện thoại dồn dập đãnh gãy đoạn đối thoại của hai người, Thẩm Mạc Thành lấy di động từ trong túi áo bành tô ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi, liếc mắt nhìn La Thiếu Hằng một cái, giơ thủ thế xin phép rồi xoay người rời đi, Thẩm Vân bước nhanh tới mở cửa giúp hắn, ba người cùng đi vào phòng.

“…Vậy anh có còn nhớ năm đó là ai đã cứu anh, ai là người anh đã đồng ý vĩnh viễn ở cùng không?” La Thiếu Hằng đứng bất động tại chỗ nói nốt câu còn chưa nói xong, nhìn cánh cửa kia lạnh lùng đóng lại ngay trước mắt, chút khí lực vừa nảy lên bỗng nhiên bị xói mòn toàn bộ, đứng một hồi mới xoay người đẩy cửa phòng mình ra bước vào.

Sau khi đóng cửa lại, La Thiếu Hằng dựa lưng vào cửa, dù hít thở sâu nhiều lần cũng không thể bình phục nội tâm khuấy động của mình, anh theo ván cửa trượt xuống mặt đất, dùng sức nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng biên độ rộng, hàm răng cắn chặt.

Lúc lâu sau, anh mới đặt tay lên vị trí trái tim, cảm thụ nơi đó đập kịch liệt cùng đau đớn, khóe miệng chậm rãi nhích lên một độ cong, thấp giọng thì thầm: “…May mắn, anh vẫn còn sống.”

Chỉ đơn giản 6 âm tiết, sau khi nói xong, trong căn phòng tối om vang lên tiếng khóc nức nở không quá rõ ràng.

*

Ban đêm, La Thiếu Hằng mơ thấy ngày mình thổ lộ với Thẩm Mạc Thành, có thể là do ban ngày không thể hỏi rõ Thẩm Mạc Thành mà tối hôm đó anh nhớ lại hồi 18 tuổi mình đã trộm hôn Thẩm Mạc Thành một cái trong phòng tranh.

La Thiếu Hằng không rõ khi đó vì sao mình lại động tâm với Thẩm Mạc Thành, chắc là do anh ấy đã cõng mình say rượu một đường đi về nhà, cũng có thể là do anh ấy đặc biệt vì mình mà đi học nấu ăn, cũng có thể là do lần đầu tiên anh ấy tươi cười trước mặt mình, hoặc cũng có thể là khi anh ấy xoa xoa đầu mình….

Quá trình ngày đêm ở chung, tình cảm xa lạ dần dần nảy sinh dưới đáy lòng, ngay từ đầu cậu không hề phát hiện, chỉ muốn theo đuổi những thứ mình cho là tốt đẹp, chờ tới khi cậu kịp phản ứng lại thì nét vẽ dưới tay cậu đã chậm rãi biến đổi, sản phẩm hoàn thành cũng tùy theo mà thay đổi không còn như trước, toàn bộ tranh vẽ trong phòng cơ hồ đều chỉ vẽ một người duy nhất.

Bút cậu chỉ thích vẽ một người duy nhất, mà cậu lại đã động tâm với Thẩm Mạc Thành trong hiện thực.

Nhìn Thẩm Mạc Thành bởi vì mệt mỏi mà tựa lên ghế ngủ say, cậu nhón chân bước tới, lẳng lặng đánh giá dung mạo khi ngủ của anh.

Thẩm Mạc Thành thân thể cao lớn co rúc trong chiếc ghế sô pha, hai chân gấp khúc, tùy ý gác lên tay vịn, chiếc quần bò màu tối bao bọc đôi chân thon dài, La Thiếu Hằng biết thân thể giấu dưới lớp vải kia tuyệt mỹ thế nào, mỗi một chỗ đều giống như được tỉ mỉ điêu khắc.

Mỗi đường cong trên cơ thể Thẩm Mạc Thành, cậu đều vô cùng quen thuộc, cậu đã vẽ người này vô số lần, quen thuộc tới mức cơ hồ nhắm mắt cũng có thể miêu tả rõ ràng từng vị trí.

Chắc là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cậu luôn cảm thấy dù xương quai hàm hắn góc cạnh thản nhiên, ngay cả đi ngủ cũng nhíu mày mặt lạnh, nhưng khuôn mặt này so với tất cả các bức tranh cậu vẽ còn đẹp mắt hơn.

Đẹp tới nỗi cậu chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đẹp tới nỗi cậu nhịn không được mà muốn vuốt ve, muốn hôn hắn, dùng ngón tay thay thế bút vẽ miêu tả từng đường cong trên người hắn, từ đầu tới chân, một chỗ cũng không buông tha.

Dục vọng nội tâm chiến thắng lí trí, La Thiếu Hằng thuận theo tâm ý, chậm rãi cúi người xuống hôn thật nhẹ lên gò má hắn một cái, đôi môi dừng trên mặt hắn vài giây mới lưu luyến rời đi, sau đó trở lại chỗ ngồi tiếp tục hoàn thiện bức họa chưa thành hình.

Sau khi cậu rời đi mười mấy phút sau, Thẩm Mạc Thành mới tỉnh lại, thấy cậu vẫn ngồi trước giá vẽ, anh từ ghế đứng dậy nói: “Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.” La Thiếu Hằng không ngẩng đầu lên đáp lại, bút lông trong tay không ngừng chuyển động.

Đồ ăn của hai người vẫn luôn do Thẩm Mạc Thành chuẩn bị, Thẩm Mạc Thành biết rõ khẩu vị của cậu, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị, khi đi ngang qua giá vẽ lại bị La Thiếu Hằng lên tiếng gọi lại: “Chờ chút.”

“Huh?” Thẩm Mạc Thành quay đầu nhìn cậu thắc mắc.

“Anh còn chưa cho em câu trả lời.” La Thiếu Hằng nói xong hạ bút vẽ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chuyện gì?” Thẩm Mạc Thành không hiểu.

La Thiếu Hằng dùng đuôi bút chỉ chỉ má mình, tươi cười nhìn hắn: “Đã hiểu chưa?”

Thẩm Mạc Thành bị cậu vạch trần, trầm mặc vài giây mới nói: “Làm sao em biết?”

“Làm sao biết anh đã tỉnh phải không?” La Thiếu Hằng đặt bút vẽ xuống đi tới trước mặt Thẩm Mạc Thành, nhìn thẳng mặt hắn nói rõng rạc: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là em thích anh, Thẩm Mạc Thành, làm người yêu em nhé?”

Trong phòng vẽ nho nhỏ, khắp nơi đều là tranh vẽ, thuốc màu, bút lông, tượng thạch cao, mấy giá vẽ chiều cao không đồng nhất để tùy ý, sàn nhà ngổn ngang giấy vụn vứt đi cùng rác, có thể nói khung cảnh này một chút cũng không lãng mạn, nhưng đối với La Thiếu Hằng mà nói nơi này so với bất cứ nơi nào đều đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Đặc biệt là khi người trước mắt tới gần, chủ động dùng bàn tay to thô ráp của hắn cầm tay cậu, cúi đầu hôn môi cậu, lúc đó cậu đã cảm thấy mình đang được thần tình yêu ưu ái, nghe rõ nội tâm ngân vang một tiếng chuông khoan khoái.

— Mình thật hạnh phúc, người mình thích, vừa vặn cũng thích mình.

Mặc dù là cảnh trong mơ nhưng cũng không thể nào hoàn toàn tốt đẹp, mọi chuyện luôn có mặt trái ngược của nó.

Lần thứ hai tỉnh lại từ giấc mộng, ngày đông rét lạnh khiến cả người anh như vừa mới từ trong nước mò ra, từ trán xuống cổ chỗ nào cũng có mồ hôi, áo ngủ dính ướt dán lên lưng, khiến anh thập phần không thoải mái.

Vươn tay với lấy cái di động để một bên, màn hình hiển thị 4 rưỡi sáng, từ khi anh chợp mắt ngủ cho tới lúc bừng tỉnh cũng chỉ mới được hơn một tiếng.

Thời gian ngắn ngủi 1 giờ, nhưng giấc mơ đã nhanh chóng chiếu lại tất cả những gì anh và Thẩm Mạc Thành đã từng trải qua với nhau, kể cả những chuyện sau khi Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, cuối cùng là hình ảnh thê lương anh thấy được ở trong bệnh viện…

“….Không.” La Thiếu Hằng thấp giọng tự nói với mình: “Đều là mơ, anh ấy còn sống, vẫn còn sống.”

Vô luận đã nói đi nói lại lời này bao nhiêu lần, đều không thể áp chế được nội tâm khủng hoảng quá độ của anh, thời gian mười năm qua tựa như bóng ma đã khắc sâu ám ảnh tâm lý anh, hình ảnh khối thi thể bị đốt đến không còn nguyên vẹn, khuôn mặt biến dạng cháy đen không thể nhận ra khiến cả người anh sụp đổ, thế cho nên từng ấy năm cho tới nay anh vẫn vô pháp thoát khỏi, cố chấp đem bản thân phong bế trong khoảng thời gian trước khi Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện.

Vô luận bản thân có kiên cường cỡ nào trước mặt người ngoài, nhưng sau lưng vẫn không thể nào lừa gạt được chính mình, không có anh ấy, anh có miễn cưỡng vui cười thế nào, cũng không thể trọn vẹn.

Không một tia do dự, La Thiếu Hằng xốc chăn xuống giường, tùy tay cầm áo bành tô khoác lên người đi ra ngoài.

Thẩm Mạc Thành nói phòng anh ấy ở chếch đối diện phòng cậu, lúc này hành lang yên tĩnh, vắng vẻ, anh đi tới trước cửa phòng Thẩm Mạc Thành, đứng lại, chạm tay lên ván cửa, chậm rãi, những khủng hoảng bất an trong lòng mới dần bình ổn trở lại.

Đây mới là hiện thực, anh ấy còn chưa chết, anh ấy còn sống và đang ở bên trong căn phòng này.

Không có thi thể, không có phòng xác, không có nghĩa trang, không có phim chụp trắng đen.

Anh ấy thật sự vẫn còn sống, ngay trước mặt mình.

La Thiếu Hằng thầm tự nhủ với bản thân, gục đầu tựa trán lên ván cửa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nếu Thẩm Mạc Thành vẫn còn là anh ấy trước kia, La Thiếu Hằng sẽ không chút do dự gõ mở cửa phòng, dùng khí lực lớn nhất của bản thân mà ôm chặt lấy hắn, nhưng bây giờ mình không thể, chuyện này rốt cuộc là thế nào còn chưa rõ ràng, từ biểu hiện của Thẩm Mạc Thành xem ra anh ấy rõ ràng vẫn luôn hoài nghi chính mình, nếu tiếp tục tùy tiện chỉ khiến anh ấy càng phòng bị mình hơn thôi.

Chờ thêm một thời gian nữa đi, cũng đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một chút cũng đâu có sao?!

Đêm đó, La Thiếu Hằng đứng ngoài cửa phòng Thẩm Mạc Thành gần 2 tiếng đồng hồ, thẳng tới khi trời sáng lên mới giật giật thân thể cứng ngắc, gian nan trở về phòng mình.

Hết chương 11