Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 122




THIÊN THIÊN, ANH SAI RỒI


“Nói xong rồi thì tránh ra đi.”


Nhưng Tần Dịch đã quyết tâm, hôm nay nhất định không thể để Cảnh Thiên rời đi như thế này được. 3


Vai nam chính mà vốn dĩ anh ta chỉ cần vươn tay là có được lại bay mất rồi, điều này khiến anh ta không thể nào
chấp nhận được.1


“Thiên Thiên, em muốn anh phải làm thế nào thì mới có thể cho qua chuyện này?” Cảnh Thiên cười hỏi: “Vậy anh
cảm thấy phải như9 thế nào thì mới có thể làm tờ giấy đã chùi đít rồi trở thành giấy mới?”


“Thiên Thiên, em phải nói chuyện với anh như thế này s3ao? Em có biết hai ngày nay anh không thể liên lạc được
với em, anh đau khổ như thế nào không?”


“Trước đây mười ngày nửa tháng 8tôi không liên lạc cũng có thấy anh đau khổ đâu.”


Cảnh Thiên nhớ rất rõ việc này. Bởi vì mỗi lúc như vậy đều là lúc nguyên chủ vô cùng đau khổ.


“Thiên Thiên, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh luôn cho rằng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, đã trở
thành người một nhà. Trong lòng anh, em đã là vợ anh rồi, cho nên anh mới cảm thấy mình có thể dùng thái độ
thoải mái nhất để đối xử với em.”


“Anh biết mình đã mắc một sai lầm mà người đàn ông không nên mắc phải nhất, đó chính là ai thân thiết nhất với
anh, anh sẽ buông lỏng và vô lý với người đó nhất. Thiên Thiên, em nhìn anh đối xử với Tiểu Lạc đi, không tùy tiện
như đối xử với em đúng không? Lẽ nào từ điều này, em còn không thể nhìn ra rằng anh đối xử với em và Tiểu Lạc
khác nhau sao?”


Cảnh Thiên nghe xong liên há hốc mồm.


Mặc dù bản thân cô cũng có một người chồng chưa cưới trên danh nghĩa, mặc dù người chồng trên danh nghĩa này
cũng ngủ với em gái của cô. Nhưng cho dù là khi cô chết rồi thì hai người đó cũng tuyệt đối không dám nói ra câu
không chút liêm sỉ nào như vậy.


Tần Dịch lại dám!


Con mẹ nó, lại còn cho rằng anh ta hung dữ với mình là thân thiết với mình. Có người phụ nữ nào có thể thích kiểu
thân thiết hèn hạ như vậy chứ?


“Thiên Thiên, em không tin anh à?” Tần Dịch nhìn Cảnh Thiên bằng ánh mắt rất chân thành.


“Anh nghĩ thử xem?”


“Anh nghĩ là em tin!” Tần Dịch trả lời rất chắc chắn.


“Chúng ta ở bên nhau hai năm rồi, trong khoản thời gian hai năm này, em có biết anh muốn chạm vào em, muốn khiến em trở thành người phụ nữ của anh như thế nào không? Nhưng anh không thể. Bởi vì anh đã đồng ý với bác trai rằng trước khi em kết hôn với anh anh sẽ không chạm vào em. Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ chứng minh tình cảm của anh dành cho em sao? Chỉ có trân trọng mới không chạm đến, không phải sao?”


Thấy Cảnh Thiên vẫn đang nhìn mình bằng vẻ mặt đầy cảm động (cạn lời), Tần Dịch nói: “Thiên Thiên, em có biết vai chính của Mirror World quan trọng như thế nào đối với anh không? Nếu anh có thể trở thành nam chính, đẳng cấp của anh sẽ lên cao gấp đôi. Bây giờ anh chỉ là một idol tân binh thôi, nhưng chỉ cần sau bộ phim mày, anh có thể lập tức trở thành thần tượng lưu lượng hàng đầu, thậm chí còn có thể phát triển theo con đường ngôi sao nam hàng đầu.”


“Trước đây rõ ràng em đã hứa với anh rằng cho dù gặp được tài nguyên nào, em đều sẽ cho anh những tài nguyên tốt nhất. Đây cũng là lý do tại sao anh đồng ý để em gả vào nhà họ Chiến. Em nói xem, nếu ngay cả tài nguyên như vậy mà em cũng không cho anh, thì ban đầu anh còn đồng ý để em gả vào nhà họ Chiến làm gì? Anh yêu em như vậy, còn không bằng kết hôn luôn với em!”


“Thiên Thiên, anh biết chuyện này khiến em bị tổn thương rất nhiều, mẹ em lo cho sức khỏe của Tiểu Lạc nên luôn thiên vị cô ấy, khiến em phải chịu ấm ức, anh hiểu tất cả những việc này. Nhưng đôi khi chúng ta vẫn nên cảm ơn những người đã từng làm tổn thương đến chúng ta, bởi vì họ là người khiến chúng ta học được cách trưởng thành. Em nhìn em bây giờ đi, anh cảm thấy em sáng chói hơn Cảnh Lạc rất nhiều.”