Lạc Nhi Ý

Chương 172: Bản vương không muốn dùng ngươi nữa!




Vân Tử Lạc kéo mọi người lùi sang một bên, bồng nhiên, một mũi tên bắn về phía nàng, lực đạo rất lớn, nhắm chuẩn xác vào giữa cổ nàng.

"Tiểu thư cẩn thận"

Vân Hằng nhìn về phía nàng hét lớn,mặt cũng biến sắc theo.

Nhưng mà, lúc này hắn cũng không kịp làm được gì.

Ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi, vung Tuyết sát trên tay lên, eo cũng uốn cong về phía sau, cả thân mình cong hình cung, kéo dây lụa trắng hai bên lại, làm mũi tên rơi tuột xuống đất.

"Sạt" một tiếng, mũi tên nằm ngay ngắn dưới đất.

"Tiểu thư" Đào nhi mặt trắng bệch, lúc này mới có phản ứng.

Vân Tử Lạc nheo mắt nhìn về phía mũi tên, lại thấy thấp thoáng có bóng xanh trong đám người.

Bởi vì hung thủ ra tay quá nhanh, nàng lại vừa mới đến, cũng không ai chú ý đến tên kia, nhưng lúc nhìn thấy Tuyết sát trong tay nàng, có người lập tức kêu lớn'

"Cô ta mang theo vũ khí!"

"Vân nhị tiểu thư mang theo vũ khí vào hoàng lăng"

Ánh mắt Vân Tử Lạc lạnh như băng, đảo qua một vòng đám người trong sân. Đám người đó ríu rít tai nhau, bảo rằng Vân Tử Lạc mang vũ khí vào Hoàng Lăng, không tuân theo quy định, nên bị trừng phạt thích đáng.

Ngụy Thừa tướng mở miệng hùa theo: " Nhiếp chính vuwog, Vân nhị tiểu thư tự ý mang theo binh khí vào Hoàng lăng, nhất định có mưu đồ!"

Vân Tử Lạc cười lạnh, "Vũ khí? Ngụy thừa tướng, ông nhìn thấy ta mang theo vũ khí sao?"

Nói rồi, nàng đem Tuyết sát trong tay giương lên cao, " Đây là đai lưng của bổn cô nương, Ngụy thừa tướng chẳng lẽ ông không nhìn rõ sao?"

Ngụy Thừa tướng định thần nhìn lại, quát lớn: " Phía trên đầu có quả cầu sắt, đó không phải vũ khí thì là cái gì?"

Ánh mắt Vân Tử Lạc mỉa mai nhìn ông ta, "Quả cầu sắt này cũng lắm cũng chỉ là vật trang trí trên đai lưng của bổn cô nương!"

Nói rồi, nàng thuần thục quấn dây lưng vòng qua bên hông, tiện tay dem quả cầu sắt quấn lại"

Mặt Ngụy thừa tướng như ăn phải kiến hôi, " Ngươi, ngươi... đây rõ ràng là vũ khí, ta đã nhìn thấy ngươi dùng nó đánh nhau..."

"Đánh nhau? Thế gian này, vạn vật đều có thể làm vũ khí, Ngụy thừa tướng ông cũng xuất thân là một võ tướng, lại từng làm thống lĩnh, chẳng lẽ ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không biết? Ví như cây trâm cài tóc này của ta cũng có thế đam chết người, ông nói như vậy, hôm nay, mọi nữ nhân cài trâm đều mang theo vũ khí sao?"

Vân Tử Lạc lập luận sắc bén, Ngụy Thừa tướng cũng khó mà nói lý được.

Ông ta lúng túng nói: " Bọn họ sẽ không dùng trâm cài giết người!"

"Đó là chưa đến lúc nguy cấp, Ngụy thừa tướng, ông dám chắc, đến lúc tính mạng bị đe dọa, họ sẽ không dùng trâm cài phản kháng không?"

Ngụy thừa tướng im bặt không nói được gì.

Vân Tử Lạc cúi người nhặt mũi tên lên, cười nói: " Có người muốn thừa dịp cục diện hỗn loán muốn ám sát bổn cô nương, Ngụy thừa tướng, ông nghĩ xem người này có thế là ai?"

Nhiếp chính vương nghe vậy, sắc mặt tối hẳn đi, hàng mày nhíu chặt.

Vừa rồi, cục diện quả thực rất hồn loạn, chàng cũng không chú ý đến Vân Tử Lạc, không nghĩ rằng, có người lại dám nhân cơ hội này ra tay với Lạc nhi!

Cũng may, võ công Lạc nhi xuất chúng, nếu không, chàng cũng không muốn hôm nay đem chém hết tất cả mọi người ở đây!

Mà lúc này, đám người mặc áo đen, đều bị ngự lâm quân khống chế, Hoàng lăng lại yên tĩnh đến lạ thường.

Ngụy thừa tướng hừ một tiếng, " Vừa rồi, tình hình hỗn loạn, ta làm sao biết mũi tên này do ai bắn! Vân nhị tiểu thư bình thường cũng phách lối, chắc hẳn cũng đắp tội với không ít người!"

Câu cuối cũng hắn nói với ý hả hê.

Thái hậy nghe được mấy lời này, cực kỳ không vui, nhưng cũng biết Ngụy thừa tướng bây giờ là người của Nhiếp chính vương, chỉ mở miệng nói: " Mũi tên này là người của chúng ta bắn sao? Là ai mà giám cả gan làm loạn, dám làm càn ở Hoàng lăng! Người đâu, đi điều tra!"

"Không cần điều tra, thái hậu cô cô!" Vân Tử Lạc ngửa mặt nhìn bà ta, " Ta nghĩ, ở đây nhất định mũi tên này do đám phản quân bắn, kết quả run tay, bắn nhầm suýt nữa bắn trúng Lạc nhi!"

Những người còn lại không ai nói thêm gì!

Nhiếp chính vương, Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình cũng một vài người cũng coi như là hiểu Vân Tử Lạc, nghe được mấy lời này của nàng, đều cảm thấy hết sức quái dị,

Vân Tử Lạc bây giờ, đối với người muốn hại nàng,tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!

Lần trước, một cung nữ rắc bột ớt vào tay nàng, nàng cũng bày ra được diệu kế tìm ra kẻ đó, lần này, có người muốn lấy mạng nàng, thế mà nàng lại dễ dàng bỏ qua như vậy!

Ngụy thừa tướng cười khinh miệt: " Ngươi nói như vậy, là vì không tìm ra được hung thủ, nên mới bày ra vẻ khoan dung độ lượng"

Nhiếp chính vương lại không nhịn được, Vân Tử Lạc có thể không truy cứu, nhưng chàng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đó.

"Người đâu, lục soát hung thủ cho ta!"

Chàng lạnh giọng quát.

Đám Quỷ Hồn tiến lên phía trước.

Vân Tử Lạc nhíu mày, nhìn về phía chàng, mở miệng: " Nhiếp chính vương muốn khám xét hung thủ? Nếu hung thủ này là người của Nhiếp chính vương, thì sẽ thế nào?"

Nhiếp chính vương không nghĩ rằng nàng lại nói thẳng như vậy.

Đám người trong sân sợ đến ngây người.

Nếu người này là người của Nhiếp chính vương...Những lời này, mà Vân nhị tiểu thư cũng dám nói ra được.

Trong lòng Nhiếp chính vương đột nhiên bừng tỉnh, Vân Tử Lạc không truy cứu hung thủ, chẳng lẽ người này là...

"Xử theo luật!" Chàng đáp chắc chắn, đôi mắt phượng nhìn về phía Vân Tử Lạc.

"Được, Lạc nhi biết rõ ai là hung thủ!"

Vân Tử Lạc cười nhẹ nhàng một tiếng quay đầu nhìn về phía Ngụy thừa tướng, " Vừa rồi thừa tướng đại nhân nói, ta căn bản không biết hung thủ là ai, ta chỉ muốn nói cho ông biết, hung thủ là ai, trong lòng ta đã sớm biết từ trước. Thừa tướng đại nhân có muốn biết đó là ai không?"

Ngụy thừa tướng hừ nhẹ, " Ngươi đừng vòng vo nữa"

Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng," Như vậy, nếu ta tìm ra được hung thủ, hắn lại dám dùng vũ khí ở Hoàng lăng, lại còn ra tay với một cô gái yếu đuối như ta, thừa tướng đại nhân, ông là thừa tướng của Kỳ Hạ, ông cũng biết phải xử lý như thế nào chứ!"

Ngụy thừa tướng lập tức trả lời, " ĐÓ là chuyện đương nhiên,lão phi làm quan nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết! Dám dùng vũ khí ở Hoàng lăng chỉ còn đường chết! Ám sát người của hoàng thất chu di cửu tộc!"

"Ừm, rất tốt!" Vân Tử Lạc hài lòng gật đầu.

"Lạc nhi, nàng nhìn thấy hung thủ?"

Sắc mặt Sở Hàn Lâm nghiêm trọng nhìn nàng.

Vân Tử Lạc giơ mũi tên lên, nói: " Mũi tên này, phần chuôi có một dấu răng, nếu là bình thường,mũi tên bắn ra sẽ thế nào?"

Sở Hàn Lâm bước lên vài bước, nhìn mũi tên, nói: " Người này không phải dùng tau bắn tên, mà là dùng miệng"

"Đúng, trên mũi tên lưu lại dấu răng rất rõ ràng,hơn nữa từ kích cỡ dấu răng này cso thể suy đoán ra, người này là đàn ông, khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi, chỉ cần thái hậu cô cô và Nhiếp chính vương hạ lệnh, tìm tất cả những nàm giới trong lăng, kiểm tra dấu răng, đối chiếu với dấu răng ở đây, lập tức biết ai là hung thủ"

Vân Tử Lạc thong dong nói, làm cho ai nấy đều khiếp sợ.

Cách này, liệu có được không!

"Không sai, Quỷ Hôn, đưa mũi tên đến đây, cho bọn họ từng người thử lại dấu răng của mình"

Ánh mắt Nhiếp chính vương nhìn nàng tán thưởng.

Vân Tử Lạc cười với chàng, rồi nhìn về phía Ngụy thừa tướng, lơ đễnh nói: " Dùng miệng bắn tên, ta nghĩ, người này chắc là chỉ có một tay"

Sắc mặt Ngụy thừa tướng biến sắc, từ xanh sang trắng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía mũi tên có dấu răng, cả người cũng run lên không ngừng.

Đôi mắt phương của Nhiếp chính vương nhìn về phía ông ra xẹt qua một luồng sát khí.

Nửa tuần hương trôi qua cực kỳ chậm.

Đột nhiên, có một lính ngự lâm quân sợ hãi kêu lên, "Tìm dược rồi, tìm được rồi!"

Mọi người nhìn thấy rõ, một nam nhân mặc áo xanh bị giải ra, người đó ngẩng đầu, ánh mắt hận thù nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Quả nhiên là Ngụy Thành.

Sắc mặt Ngụy thừa tướng đại biến, chạy ba bước lên trước, quỳ rạp dưới đất: " Nhiếp chính vương, Thái hậu, Thành nhi nhất định là thất thủ"

Vân Tử Lạc cười nói: " Thất thủ? Vừa rồi ngụy thừa tướng còn nói, ta có nhiều người thù hận, Ngụy Thành chính là người hận ta nhất"

"Vân Tử Lạc, ngươi chặt đứt cánh tay của Thành nhi, ngươi nghĩ rằng mình không cần chịu trách nhiệm sao!" Ngụy thừa tướng căm hận nói

"Ta chặt đứt cánh tay hắn, có ai làm chứng?" Vân Tử Lạc cười lạnh, " Nhưng hắn lại dám ở Hoàng lăng, công khai dám ám sát ta, có rất nhiều người chứng kiến. Luật pháp Kỳ Hạ, Ngụy thừa tướng vừa rồi cũng đã nhắc lại rõ ràng rồi!"

Ngụy thừa tướng tức giận đến run cả người.

Nhiếp chính vương lạnh lùng quát, " Giam vào Tông phủ! Chờ qua ngày giỗ của Tiên Hoàng, sẽ xét xử sau"

Ngụy thừa tướng nghe vậy, lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Nhiếp chính vương nhìn về phía Vân Tử Lạc, tức giận cũng dần dần biến mất, đôi mắt phượng nhu tình nhìn nàng.

CHàng biết rõ, Vân Tử Lạc không lập tức nói ra hung thủ là vì chính mình đã nói với nàng, muốn giữ Ngụy Thành lại còn có tác dụng.

Một lúc sau, thi thể của mười mấy sát thủ của Lưu Ly các cũng được khiêng ra.

Vân Khinh Bình nhìn mấy thi thể đó, toàn thân toát lạnh...

Những người này, đều là do nàng ta dồn vào đường chết!

Nàng ta không sợ hãi gì, chỉ sợ rằng Vương trưởng lão biết được sự thật này, vậy thì sau này nàng ta sẽ thế nào...

Sở Hàn Lâm nhìn những thi thể đó, vẻ mặt phức tạp..

Hắn đương nhiên biết rõ, đây là sát thủ của Lưu Ly các, nhưng điều hắn không nghĩ là, Nhiếp chính vương lại ra lệnh giết hết...

Nhwung mà hắn cũng nghe được tin, Lưu Ly các ở Nam Xuyên sớm đã bị thu phục... Chẵng lẽ những người này là phản đổ của Lưu Ly các..

***

Trong thiên lao Nhân tông phủ tối tăm

Trước của phòng giam tối tăm, có một thân hình cao lớn bước đến, trường bào màu đen như ban đêm quỷ dị

"Nhiếp chính vương" Ngụy Thành ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầu ngạc nhiên cùng mừng rỡ.

"Ngài tới cứu thần sao"

Nhiếp chính vương lạnh lùng nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở, giọng lạnh như băng " bản vương không muốn dùng ngươi nữa!"