Lạc Thần Tái Sinh

Chương 86-2: Toả sáng (3)




Bối Tây hừ lạnh một tiếng, trầm mặt quay đầu! Nhưng cô nhớ rõ gương mặt vừa rồi của Tiêu Nhược, trong phẫn nộ nhưng rõ ràng có đau khổ, nếu bạn trai cô nói như vậy, cô ngoại trừ cảm giác tức giận, sẽ còn có sự sợ hãi. Sợ đối phương đi mất.

Bối Tây không tự chủ được vụng trộm dùng khóe mắt liếc liếc xem biểu cảm của Lâm Nhược.

Hành động này của cô, mọi người đều nhìn ra, tuy là tức giận nhưng cũng lo lắng mất đi người yêu.

Biên kịch thật phải mở to mắt mà nhìn nhận lại Bối Tây kia, đúng là ngoài mong đợi.

Đạo diễn từ khi bắt đầu đã luôn gắn chặt lên người Lâm Nhược, những người khác có lẽ không nhận ra, nhưng ông ta thấy rất rõ. Bối Tây có thể biểu hiện tốt như vậy đều là do ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh, nói cách khác, chính là vì hoàn cảnh Lâm Nhược tạo ra quá thật, thúc đẩy Bối Tây phản ứng và đưa ra hành động hợp lý.

Người tài giỏi thật sự ở đây chính là bạn diễn của Bối Tây, mỹ nhân phương Đông kia, Tiêu Nhược.

Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay ra tựa như đang đón một cái gì đó.

Mọi người thấy trong tay Lâm Nhược cầm cán dù, liền hiểu. Cô đang đón những hạt mưa, trời mưa rồi.

Lâm Nhược đứng cách Bối Tây chừng một mét. Cô bung dù, đưa qua che trên đầu Bối Tây, Lâm Nhược hoàn toàn đứng ngoài mưa.

Bối Tây vốn chỉ muốn nhìn trộm Lâm Nhược, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, cô nhìn thấy rõ ràng sự đau khổ đầy trong mắt, mắt cô cũng bất giác mà đỏ hoe.

Trong khoảnh khắc đó, Bối Tây thực sự cảm thấy được sự đau lòng của Lâm Nhược.

Trái tim cô co thắt, mũi cay cay, hốc mắt đỏ gay.

Những người khác đều bất ngờ, giờ phút này, bọn họ dương nhưng nhìn thấy tận mắt người con trai cãi vã với người yêu mà tức giận, mà đau lòng. Nhưng ngay khi trời đổ mưa, cậu ta vãn không chút do dự mà quan tâm đến bạn gái mình. Khắc họa một hình tượng người bạn trai thâm tình.

Có người bạn trai tốt như vậy thì phải nhanh chóng cho anh ta thăng chức lão công liền.

Bối Tây thấy Lâm Nhược diễn mà cảm thấy kính sợ - vừa kính trọng vừa sợ hãi, nhớ lại lời lúc nãy "Bối Tây, vậy phải nắm chắc cơ hội này!"

Bối Tây không biết cái cảm giác đang nhộn nhạo trong lồng ngực mình là gì, cô nhìn Lâm Nhược, đi nhanh nhào vào lòng Lâm Nhược, mang theo tiếng khóc thút thít "Cám ơn"

Cám ơn đã giúp tôi, cám ơn đã cho tôi cơ hội, cám ơn đã giúp tôi tìm về giấc mộng và dũng khí của mình.

Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay.

Biên kịch cười tươi đến khó tin, không luyện tập lại có thể diễn tốt như thế thì chỉ có thể nói là thực lực quá cao rồi.

Lawrence đứng lên vỗ tay cười nói "Quá tốt!" Đây là trường hợp duy nhất tại vòng thứ ba này đạo diễn lên tiếng khen ngợi. Có thể nói, Lâm Nhược và Bối Tây, ít nhất 1 người được chọn.

"Buổi thử vai kết thúc, mọi người ta ngoài đại sảnh chờ kết quả!"

Lawrence gật đầu với Lâm Nhược rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Những người khác, bị tài năng của Lâm Nhược thuyết phục, kéo nhau tiến lại vây quanh Lâm Nhược chúc mừng.

Lúc xem màn diễn, bọn họ cũng đã nhìn ra người đẹp phương Đông này chắc chắc được chọn rồi!

Bối Tây cũng cười nói "Tiêu Nhược, kỹ năng diễn xuất của cô quá tuyệt vời, nhất định được chọn!"

"Cô cũng làm rất tốt!" Lâm Nhược cười nhẹ nói

Helen cũng đi đến, ôm chặt bả vai Lâm Nhược. Lâm Nhược cao hơn cô ấy nên có chút bị níu xuống.

"Tiêu Nhược, kỹ năng diễn xuất thật là quá đỉnh mà" Helen giơ ngón tay cái lên "Cô cũng tốt nghiệp đại học điện ảnh hả? Kinh nghiệm còn phong phú như vậy, không phải ở nước của cô đã là một đại minh tinh rồi chứ!?"

"Đúng vậy, Tiêu Nhược, nói nghe chút đi!" Bối Tây cũng rất hiếu kỳ.

Lâm Nhược đi qua, vừa lấy balo vừa nói "Đúng là có kinh nghiệm, nhưng chỉ có 1 bộ điện ảnh 1 bộ truyền hình. Bộ truyền hình thì có chiếu, bộ điện ảnh thì có chút vấn đề hình như không có công chiếu. Còn phản ứng của khán giả thế nào ta cũng không biết, cũng hai ba năm rồi!"

Phim quay xong, không đợi đến khi công chiếu đã phải đi tha hương rồi.

Helen nhìn Bối Tây, các cô đi cùng Đại Bảo nửa ngày cũng không thấy cậu bé nhắc tới cha.

Hai cô gái tự suy "nữ diễn viên mang thai bị tình nhân vứt bỏ, không thể không rời bỏ quê hương của mình, hoàn cảnh éo le"

Các cô nhìn Lâm Nhược, ánh mắt đó - khó có thể diễn tả thành lời.

"Tiêu Nhược, cô vất vả rồi" Helen nói "Nhưng bây giờ cô đã là bạn của Helen ta, từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc cô và Bảo Bảo"

Bối Tây gật đầu "Đúng rồi, tôi cũng sẽ giúp đỡ!"

Khóe miệng Lâm Nhược run rẩy, hai cô này, bị gì thế?

"Các cô không hiểu lầm chuyện gì chứ!?"

"Không có hiểu lầm gì hết!" Helen nói "Tiêu Nhược cô khoog cần nói gì hết, sau này có chuyện gì cứ nói với tôi!"

Lâm Nhược cúi đầu nhìn Đại Bảo, Đại Bảo ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược.

Đại Bảo cười khả ái "Chị Helen là tốt nhất!" Không cần biết là có cần giúp đỡ hay không, nhưng cứ vuốt mông ngựa tạo dựng mối quan hệ tốt rồi tính.

Lầm Nhược cũng lười giải thích "Chúng ta đi ra đại sảnh thôi!"

An Lệ ngồi trên sofa, thấy người Lâm Nhược đi tới, nhất là khi nhìn lướt qua Helen, trong mắt đầy hận ý.

Lâm Nhược thấp giọng hỏi Helen "Cô biết An Lệ hả?"

Helen cười nhạo 1 tiếng cũng không giấu giếm "Nhà họ với nhà tôi biết nhau, cô ta từ nhỏ đã thích ganh đua với tôi, tôi ăn cái gì cô ta cũng phải ăn cái giống vậy, hoặc phải ăn nhiều hơn tôi, không thì sẽ không vui cả ngày. Quả là thói quen xấu."

"Thi vào học viện điện ảnh cũng vậy, nghe nói tôi muốn thi vào đó, cô ta cũng đăng ký thi. Cũng không biết làm sao cô ta biết buổi thử vai hôm nay rồi cũng có mặt tại đây!" Helen liếc đến trắng mắt "Mặc kệ cô ta!"

Cùng ganh đua với người khác mười mấy năm, tính kiên nhẫn này rất đáng nể.

Khóe miệng Lâm Nhược run rẩy, ánh mắt An Lệ nhìn Helen còn làm cô nghĩ Helen cướp người yêu của cô ta, hận không thể dùng hai chân mình đá chết đối phương.

Mọi người trong đại sảnh đợi không lâu thì loa đã vang lên

"Sau đây là danh sách người trúng tuyển: Helen, Tiêu Nhược, Bối Tây! Chúc mừng 3 vị!"

"Sao có thể!" An Lệ đứng lên, hét lên với nhân viên "" Vì sao không có tôi!"

"An Lệ tiểu thư, buổi thử vai đã kết thúc, kết quả đã được các vị giám khảo thương lượng và đi đến quyết định cuối cùng!" Nhân viên kia trả lời cứng nhắc. Đối với cái loại thi sính rớt tuyển chọn rồi gây rối bọn họ gặp không ít. Kinh nghiệm ứng phó đầy mình.

"Vì sao chọn cô ta mà không chọn ta

mọi người đều nghĩ cô ta sẽ chỉ Bối Tây nhưng lại là Helen.

"Bởi vì hình tượng của cô Helen rất thích hợp!"

"Có phải đạo diễn nhớ lầm tên rồi không?" An Lệ bước đi như muốn đến phòng làm việc.

Anh nhân viên kia khẽ nhíu mày có phần không kiên nhẫn "Cô An Lệ, tư liệu và hình ảnh của cấc thí sinh đạo diễn đều có, sẽ không xảy ra sai xót. Nếu cô còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ!"

An Lệ ngẩn người, cô ta quay đầu trừng Helen, khoát tay, đeo túi đi nhanh ra khỏi cửa.

Nhân viên kia không nhịn được lẩm bẩm "Tưởng mình là công chúa chắc?"

Những người khác cũng mang tâm trạng xem hài kịch, An Lệ này đúng là làm trò cười cho người khác rồi.

Bối Tây nhỏ giọng nói "An Lệ này có phải đầu óc có vấn đề không?"

"Phốc!" Helen cười thành tiếng "Chính là bị chiều đến sinh bệnh rồi, là bệnh công chúa đó, triệu chứng là cô ta sẽ cảm thấy cả thế giới đều phải quay xung quanh cô ta. Mặc kệ đi, chúc mừng hai cô được chọn nha!"

Lâm Nhược cũng nói "Cũng chúc mừng cô!"

"Tôi còn phải cám ơn cô thật tốt mới được Tiêu Nhược" Bối Tây nói lời thật lòng "Nếu không có cô, tôi cũng không làm tốt được như vậy. Tiêu Nhược thật sự rất cám ơn cô!"

"Tôi có làm gì đâu mà cám ơn!" Lâm Nhược nhún vai nói "Là cô có tài có thực lực nên mới có thể làm tốt được phần thi của mình!"

"Mọi người đều là bạn bè, đừng có cảm ơn qua cảm tạ lại nữa" Helen nói "Sau này 3 chúng ta cùng làm việc trong một đoàn phim, phải chiếu cố lẫn nhau mới được!"

Lâm Nhược và Bối Tây bật cười. Nhân viên trong đoàn làm phim đưa cho họ mỗi người một kịch nản "Đây là kịch bản, phần đánh dấu hồng là lời thoại của các cô, khi nào có thời gian quay cụ thể bên đoàn sẽ liên lạc với mọi người. Buổi chiều vui vẻ!"

Nhân viên kia giao công việc xong cười gật đầu 3 người rồi rời đi.

Lâm Nhược nhìn cũng không nhìn, cất vào trong túi "Buổi chiều hai cô có bận gì không?"

"Trường học có lịch tập luyện, tôi phải về trường!" Bối Tây nói.

Helen dài mặt kể khổ "Tôi thì phải đi xem mắt. Nếu không đi thì mẹ tôi nhất định lấy dép lê mà đánh tôi ra khỏi cửa"

Lâm Nhược trừng mắt "Helen, không phải cô mới hai mươi mấy tuổi sao?" Tuổi còn nhỏ như vậy đã đi xem mắt, vậy có tốt không?

"Mẹ tôi nói, bạn trai là phải quen nhau sáu bảy năm mới được kết hôn, như vậy mới hài hòa, hạnh phúc!" Helen bất đắc dĩ nhún vai "Cho nên công việc chính cũng như sở thích hiện tại của mẹ tiiu là tìm đối tượng cho tôi đi xem mắt. Chỉ là gia đình tôi có chút khác biệt nên xem mắt có chút phức tạp. Không nói nữa, còn cô thì sao? Hai mẹ con tính làm gì?"

"Không có kế hoạch, chắc về thẳng nhà!"

"A! Tiêu Nhược, vậy cô đi xem mắt với tôi đi! Cô đẹp như vậy, có thể kiểm tra xem đối phương có háo sắc không?" Helen hưng phấn đề nghị

Lâm Nhược liếc trắng mắt "Tôi cũng không muốn vui vẻ kiểu đó nha, Bảo bảo phải về nhà tập đàn"

Đại Bảo bên cạnh gật gật.

Helen thất vọng bĩu môi "Vậy được rồi. Lưu số điện thoại cho tôi đi, có thời gian chúng ta đi uống cà phê!"

Khi nói chuyện, họ đã trong thang máy đi xuống lầu 1.

Bối tây đi xe bus, Helen lái xe đến.

Lâm Nhược nắm tay Đại Bảo "Vậy có thời gian thì gặp, tạm biệt!"

"Bye!"

Mọi người tạm biệt nhau, Helen đến bãi đậu xe dưới tầng gầm. Bối Tây đi qua đường bắt xe. Lâm Nhược đi ra chỗ đậu xe bên đường.

Đại Bảo giật nhẹ tay Lâm Nhược "Mẹ, nhìn kìa!"

Cửa xe bị đập vỡ, mà báo động cũng không kêu lên, nếu không thì đã thu hút sự chú ý của người khác rồi.

Sắc mặt Lâm Nhược tối lại:Con trai, con lui ra sau một chút!"

Đại Bảo nghe lời, lui ra sau, Lâm Nhược mở cửa xe

Mùi máu tươi sộc vào khứu giác, Lâm Nhược nhíu mày.

Toàn bộ ghế sau đều bị bao phủ bằng một loại chất lỏng màu hồng, dựa vào mùi thì khẳng định là máu, nhưng không rõ là máu gì.

Lâm Nhược kiểm tra, ngoài máu còn có chữ viết.

"Không muốn chết thì hãy để Mặc Lâm đi!"

Lâm Nhược nhíu mày, kiểm tra những chỗ khác, không có gì khác thường.

"Mẹ!" Đại Bảo không biết đi tới từ khi nào, đứng bên Lâm Nhược, trợn tròn mắt nhìn ghế sau đỏ máu.

Mặt cầu bé có chút trắng đo, tay nhỏ theo bản nay nắm lấy ngón tay Lâm Nhược, trong lòng hoảng sợ, nhưng lại buộc mình không được quay mặt đi.

"Con trai, có người xấu muốn khinh dễ Mặc thúc thì phải làm sao?"

Đại Bảo ngẩn người, rồi dần phục hồi tinh thần "Bảo vệ Mặc Thúc!"

"Rất tốt!" Lâm Nhược "oành" một tiếng đóng cửa xe lại, cúi người hôn lên mặt con trai hai cái "Mặc thúc của con bảo vệ chúng ta lâu như vậy, lần này đổi lại chúng ta phải bảo vệ chú ấy, An Đại Bảo, có làm được không?"

Đại Bảo khống chế cảm giác buồn nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tài nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định "Có thể ạ!"

"Vậy mới là con trai của Lâm Nhược chứ!" Lâm Nhược ôm Đại Bảo để cậu lên ghế phó lái, chính mình cũng ngồi vào ghế lại.

Máu này vẫn không xác định được là máu người hay màu động vật, không thể để lại đây được.

Trong xe mùi máu quá nồng nặc.

Để không khiến người ta hoài nghi Lâm Nhược chỉ kéo cửa xuống một ít.

Xe chạy được một chút, Đại Bảo kéo vạt áo Lâm Nhược, khuôn mặt không còn chút máu, nhỏ giọng nói "mẹ, con muốn nôn!"

Bọn họ còn ít nhất hai mươi phút nữa mới về tới nhà.

Lúc đợi đèn xanh, Lâm Nhược kiếm trong túi một cái bao nilon đưa cho Đại Bảo "Nôn vào đây!"

Nhìn con trai khó chịu, tâm Lâm Nhược đau như cắt, nhưng nhân sinh bọn họ khác người thường, có đôi khi, tình huống phải đối mặt không thể so sánh với một xe toàn màu này.

Lâm Nhược quyết định mượn cô hội này dạy con trai.

"Đại Bảo, con có biết tại sao mẹ đưa con đến nước M này không?"

Đại Bảo giương mắt nhìn Lâm Nhược, lắc đầu.

Lâm Nhược một tay nắm vô lăng, tay kia xoa đầu con trai "Bởi vì có người muốn giết mẹ, lấy việc này phá hủy ba con."

Hai mắt ngọc mang theo khiếp sợ, nhìn Lâm Nhược đến không nói ra lời.

Lâm Nhược cười với cậu "Ba con và mẹ đều có thân phận đặc biệt, nên con cũng không thể sống cuộc sông vui vẻ như những đứa trẻ bình thường. Mẹ hy vọng con ý thức được điều này"

Đại Bảo gật đầu, tuy cậu và ba An Tiệp có chút không hợp nhau, nhưng cậu biết ba An Tiệp rất lợi hại, Mặc thúc cũng từng nói như vậy.

Mẹ chỉ cần không lười biếng ở nhà thì cũng rất lợi hại

Tuy rằng cậu hay than phiền mẹ, nhưng thật ra cậu rất sùng bái mẹ.

Lâm Nhược nói tiếp "Đại Bảo, con có cảm thấy mùi máu trong xe rất ghê tởm?"

Đại Bảo cắn răng trầm mặc chốc lát, gật đầu "Có!" Đây là lần đầu tiên An Đại Bảo hai tuổi nhìn thấy máu.

"Nếu sau này, con thấy nhiều máu hơn nữa, còn sẽ bỏ chạy sao?" Lâm Nhược cho con mình cơ hội lựa chọn. Nếu con lựa chọn bỏ chạy, cô sẽ cho nó một gia đình ên ấm, bảo vệ nó chu toàn. Nếu con lựa chọn đối mặt, cô sẽ ở phía sau nhìn nó giương cánh bay cao, làm hậu thuẫn đáng tin cậy.