Lạc Thần Tái Sinh

Chương 87-1: Thân phận Mặc Ngốc (1)




Lâm Nhược nói "An Tiệp, thân phận Mặc ngốc anh có điều tra qua chưa?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng An Tiệp rời giường "Uh, anh có điều tra từ lâu!"

"Mặc Lâm có chuyện sao?" An Tiệp hỏi.

Lâm Nhược biết An Tiệp sẽ không yên tâm để một người không rõ lai lịch ở bên cạnh cô. Sở dĩ trước kia cô không hỏi, bởi cô hiểu An Tiệp, anh điều tra nhưng không nói cho cô nghĩa là Mặc ngốc vô hại với cô. Còn một nguyên nhân nữa, cô không muốn can thiệp vào chuyện của Mặc Ngốc.

"Mặc Ngốc có thể đã mất tính rồi!" Lâm Nhược nói "Trước đó cậu ấy có cho em xem lệnh bài ám sát của Long Hội.

An Tiệp trấn án Lâm Nhược nói "Với thân thủ của Lâm Mặc, rất ít người có thể động vào cậu ấy, cậu ấy bỏ đi hẳn là không muốn em và An Thần gặp nguy hiểm."

"Thật ra, hôm nay bọn em ra ngoài có gặp chuyện" Lâm Nhược kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho An Tiệp "Trưa, ăn cơm ra khởi nhà hàng, chậy hoa trên lầu rơi xuống thiếu chút nữa rơi trúng Đại Bảo. Buổi chiều bịn em về, xe cũng bị tạt đầy máu, máu gì em còn chưa rõ!"

"Mẹ, có ảnh!" Tiểu Bảo từ bên cạnh phát hiện ảnh chụp, cầm lên xem, thì chính là chậu hoa rơi vỡ suýt nữa rơi trúng Đại Bảo, và hình ghế sau xe toàn máu đỏ.

Hai mắt Lâm Nhược híp lại, lóe lên tinh quang, khó trách Mặc ngốc dứt khoát như vậy.

Lâm Nhược nói vào điện thoại "Có người lấy an toàn của em và Tiểu Bảo uy hiếp Mặc ngốc!"

An Tiệp trần mặc chốc lát mới nói "Chuyện này rất có khả năng là do tranh đấu nội bộ của Long Hội. Long Hội từng là thế lực hắc bang số 1 trong nước, sau này phát triển mạnh mẽ, trong nước không thỏa mãn được nó nên dời tổng bộ qua nước M, trong nước chỉ còn lại một phân hội. Gần đây trong giới có tin đồn Hội trưởng tổng bộ Long Hội bị ám sát trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng. Mà từ xưa đến bây giờ Long Hội vẫn thực hiện quy tắc truyền thừa, truyền chức vị tổng bộ cho người con trưởng. Con trưởng không còn sẽ truyền cho con trai của người đó, trừ khi huyết mạch của người con trưởng đã tuyệt mới có thể suy xét đến quyền thừa khác."

"Lâm Mặc chính là cháu trưởng của Hội trưởng Long Hội hiện giờ Mặc Nham Long!" An Tiệp tạm dừng rồi nói tiếp "Còn nữa, Lâm Mặc thực sự không có... ngốc. Trước kia cậu ta vì bị trúng đạn mà mất đi ký ức, nên lưu lạc về nước làm sát thủ. Hai năm trước, cậu ẫy đã dần khôi phục."

Lâm Nhược siết điện thoại trong tay, không rõ tâm tình hiện giờ của mình là gì. Hai năm trước Mặc ngốc đã bắt đầu khôi phục ký ức, vậy hẳn là bây giờ đã nhớ lại tất cả. Mặc dù nhớ lại, nhưng cậu ấy vẫn ở bên cạnh bảo vệ cô và Đại Bảo.

Nếu không phải lần này bị ám sát, cô tin chắc rằng Mặc ngốc vẫn sẽ ở cùng với bọn họ.

Giờ mới nhớ lại, trước kia ở trong nước, cậu ta siêu cấp ngu đường, đi đâu cũng bị lạc, nhưng đến nước M này dường như chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Thì ra là do từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều ở nước M này, đã quen nhìn những công trình kiến trúc mái vòm, đối với kiến trúc khác biệt trong nước không thể phân biệt được.

Lâm Nhược bình tĩnh lại nói "Rất có thể một bộ phận của Long Hội muốn soán quyền thừa kế nên lập kế hoạch ám sát Mặc Ngốc. Mặc ngốc có thể đến bệnh viện thăm ông - Mặc Nham Long."

"Không loại trừ khả năng này!" An Tiệp nói "Thế lực Long Hội rất lớn, ngay cả chính phủ nước M cũng phải nể họ ba phần. Hơn nữa bây giờ đang trong giai đoạn bầu chọn nghị viên quốc hội nước M, Long Hội cũng có người tham gia ứng cử, nhưng củ thể là ai thì còn chưa lộ diện. Chỉ sợ, ai ứng cử nghị viên cũng sẽ tiếp nhận chức vụ Long Hội. Bà xã, đợi anh qua, em đừng làm bậy!"

"An Tiệp, anh biết Mặc Nham Long nằm viện nào không?"

"Bà xã, chờ anh qua rồi thương lượng!"

"Anh biết em đã sớm coi Mặc Ngốc là người nhà, cậu ta mất tích em không thể ngồi lo lắng suông được. Anh nói cho em địa chỉ bệnh viện đi, em chỉ đi xem tình hình thôi, sẽ không làm bậy đâu!" Lâm Nhược cam đoan

An Tiệp day mi tâm, gặp một người vợ không sợ trời không sợ đất, đôi khi thật bất đắc dĩ. ( Chắc kiểu bất lực)

"Bệnh viện DIA. Là bệnh viện tư của Long Hội. Em cẩn thận cho anh, tối mai anh bay tới!"

"Vâng, cứ vậy đi. Miểu Âm gọi tới, em cúp đây!"

"Bà xã, chờ chút " An Tiệp nói "Đưa điện thoại cho An Thần, em gọi lại cho Miểu Âm đi "

"Được rồi!" Lâm Nhược đưa điện thoại cho Đại Bảo "Con trai, ba muốn nói chuyện với con!"

Đại Bảo nhận điện thoại, gương mặt chốc lát biến thành nghiêm túc như đối đầu với đại địch "Alo"

Lâm Nhược ở phía sau nhắc con "An Đại Bảo, gọi ba"

Đại Bảo quay đầu bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhược, nói vào điện thoại "Ba, có chuyện gì sao?"

"Hai ngày này trông kỹ mẹ con, nghĩ mọi cách, nếu không cần ra ngoài thì đừng để mẹ con ra ngoài, hiểu không?" An Tiệp dặn dò trong điện thoại

"Chuyện này không cần ba nhắc!" Đại Bảo lạnh lùng nói "Nếu không có chuyện gì nữa con tắt máy. Còn phải học đàn, con rất bận"

Đại Bảo thối này, nói chuyện với ba mình thế đấy à!

Lâm Nhược ở sau lưng nhéo Đại Bảo

"Mẹ, đừng phá" Đại Bảo xoay lưng, vươn tay nắm lấy tay Lâm Nhược, nói vào điện thoại "Ba, con cúp máy nha!"

Quả nhiên, sinh con trai là tình địch! An Tiệp day mi tâm "Chăm sóc tốt cho mẹ con, vợ của ba!"

"Con cúp!" Đại Bảo quyết đoán tắt máy. Ai chẳng biết Lâm Nhược là vợ của ba, Còn phải nhấn mạnh, thật phiền!

Lâm Nhược nhận lại di động, gõ nhẹ trán con trai "An Đại Bảo, con không thể đối xử với ba con tử tế một chút hay sao?"

Đại Bảo mắt trắng liếc Lâm Nhược "Con đi tập đàn!" Dứt lời, rời đi.

Lâm Nhược khồn nói gì, gọi lại cho Miểu Âm.

Miểu Âm, Tạ Lâm và Tạ Tịch đang ăn khuya.

Tạ Lâm thấy biểu hiện của Miểu Âm khi lấy điện thoại ra thì đã biết là ai gọi tới.

"Ăn trước đi, mình đi nghe điện thoại "

Tạ Lâm niết đũa nói "Miểu Âm, nhớ hỏi rõ dùm tôi khi nào thì cô ấy về"

"Được" Miểu Âm đi qua một bên nhận điện thoại "Alo Tiểu Nhược "

"Sa sư đệ, cô tra giúp tôi tư liệu của Long Hội chi tiết một chút, nhất là bọn họ qua lại với bang phái nào, sau này có thể sẽ cần"

Miểu Âm nghe là biết có thể Mặc Lâm xảy ra chuyện.

"Có phải Mặc Lâm gặp chuyện gì?"

"Uh, Mặc Ngốc sợ liên lụy đến mình và Đại Bảo, để lại thư rồi bỏ đi, mình chuẩn bị đi tìm cậu ta"

Miểu Âm nghĩ nói "Long Hội là một tổ chức lớn, ở đâu cũng có người của chúng, cô đi tìm người coi chừng chưa nhìn thấy người đã bị bại lộ!"

"Mặc Ngốc theo mình mấy năm nay, chưa từng cố ý che dấu hành tung, người Long Hội khẳng định cũng sớm biết sự tồn tại của mình, cho nên mình cũng không tính lén lút đi tìm làm gì" Lâm Nhược cười nói "Mình sẽ có chừng mực, các cậu đừng lo"

Lâm Nhược lại cùng Miểu Âm nói vài chuyện, Miểu Âm nói "A Lâm nhờ mình hỏi, khi nào thì cậu về"

"Bây giờ A Lâm đang ở cùng Tạ Tịch mình không tiện nói chuyện với cô ấy. Cậu nói mình sẽ nhanh chóng trở về "

Cúp máy, Lâm Nhược có chút buồn. Vì không muốn để Du gia nghi ngờ, cô đã hai ba năm nay không gặp mặt bọn Miểu Âm, Tạ Lâm, nói không nhớ họ là nói dối.

Đại Bảo ôm một tập nhạc đi lại "Mẹ, mẹ muốn đi tìm Mặc thúc sao?"

"Con trai, chẳng lẽ con không lo lắng cho Mặc thúc sao?"

Đại Bảo thành thật gật đầu "Có lo lắng ạ!"

"Ngoan!" Lâm Nhược xoa đầu con "Mẹ gọi điện cho Mary tới đón con, con tới nhà Mary ở đợi mẹ quay về nhé, được không?"

Đại Bảo do dự một hồi cuối cùng cũng gật đầu "Mẹ, mẹ nhớ về sớm!" Đại Bảo tiến lên hai bước ôm cổ Lâm Nhược cọ cọ, cúi đầu nói.

Cậu và mẹ đều lo lắng sự an toàn của Mặc Thúc.

Mary tới đón Đại Bảo đi, Lâm Nhược về phòng, mở ngăn kéo, lấy ra súng lục bỏ túi trước kia An Tiệp để lại cho cô, Desert Egale. Lại chuẩn bị một bộ tóc giả màu bạch kim, rồi mới ra ngoài.

Trong xe thấm đẫm máu, không thể dùng, Lâm Nhược chỉ có thể đi bộ ra đường bắt xe.

Điều cô muốn làm ngay lúc này là xác định sự an toàn của Mặc Ngốc.

Lâm Nhược đeo khẩu trang, kính đen, mũ, bắt xe đến bệnh viện DIA. Nơi này tuy là bệnh viện tư, g bốn tầng dưới đều có tiếp nhận bệnh nhân bên ngoài, chỉ có từ tầng năm trở lên chỉ có người của Long Hội mới được vào.

Hơn nữa bệnh viện cũng đều có sắp xếp. Thang máy phổ thông chỉ đi được đến tầng bốn. Từ tầng năm trở lên có thang máy chuyên dụng khác.

Lâm Nhược ở bên cạnh phòng khám ở tầng một, thản nhiên bước về phía thang máy chuyên dụng.

"Cô gái, cô đi nhầm chỗ rồi. Lên ba tầng trên là thang máy ở bên cạnh kia"

Một hộ sĩ đẩy xe thuốc đi tới ấn thang máy chuyên dụng, bước lại phía cô

Lâm Nhược ngước nhìn cô ta, trong mắt mơ hồ

Hộ sĩ kia cho rằng cô không hiểu tiếng anh, lại nói chậm lại, nói vài từ đơn giản "Không phải chỗ này. Bên kia mới đúng"

Lâm Nhược uh hai tiếng, chỉ chỉ tai mình lắc lắc tay.

Hộ sĩ kia thở ra, thì ra là một bệnh nhân bị điếc.

"Tôi dẫn cô đến thang máy phổ thông" Hộ sĩ kia để xe thuốc qua bên cạnh, nắm tay Lâm Nhược dẫn đi

Bên cạnh thang máy chuyên dụng có một cái cửa một cánh, phía trên ghi "lối thoát hiểm"

Lâm Nhược đảo mắt, đi về phía lối thoát hiểm, ra vẻ không biết hướng hộ sĩ nói.

Đối với một người điếc, hộ sĩ cũng bất lực "Cô ơi, không phải bên này, là bên kia"

Khi nói chuyện, Lâm Nhược đã kéo hộ sĩ đẩy cửa ra đi vào lối thoát hiểm.

Phía sau cánh cửa quả nhiên là cầu thang.

"Cô gái, đầy là thang bộ, trên kia có người, cô không thể lên..."

Hộ sĩ còn chưa dứt lời, thét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Nhược đương nhiên biết khi Mặc Nham Long nằm viện, những nói như lối thoát hiểm này sẽ có người của Long Hội gác, không thì vừa nãy cô đã trực tiếp đi thang bộ.

Mặc dù có máy quay theo dõi, nhưng phạm vi cũng có giới hạn, tỷ lệ có thể lên được lớn hơn một chút.

Nhưng hộ sĩ này đến cũng thật đúng lúc.

LÂm Nhược cởi đồ trên người hộ sĩ, mặc vào, buộc tay che miệng hộ sĩ giấu sau một đống đồ hỗn độn phía dưới cầu thang tối om.

Lâm Nhược nhìn thẻ nhân viên ở túi áo, mới đội tóc giả màu bạch kim lên, đeo khẩu trang và mũ hộ sĩ, an toàn đi ra cửa.

Lâm Nhược đẩy xe thuốc vào thang máy, trong nháy mắt quan sát, suy đoán.

Nhiều thuốc như vậy, còn toàn là thuốc trị ngoại thương, không phải là đi thay băng cho người của Long Hội đó chứ.

Mặc Nham Long ở lầu mấy, có phải tầng cao nhất không?

Lâm Nhược ấn tầng 18, mặc kệ đúng hay không, cứ thử vận khí trước đã.

Thang máy đi lên từng tầng từng tầng, cuối cùng đến tầng 18 "ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra

Lâm Nhược bình tĩnh đẩy xe đi ra khỏi thang máy

"LIsa, cô đi lấy thuốc thôi mà sao lại lâu như vậy, mau đi cùng tôi! Chờ cô nãy giờ!"

Lâm Nhược vừa đi ra thang máy đã có một hộ sĩ khác vội vàng chạy tới

Đứng trên hành lang, nghe thấy tiếng nói nên hai người mặc đồ đen nhìn về phía này

Lâm Nhược học cách nói chuyện của Lisa nói "Đi nhanh lên!"

Hộ sĩ kia đẩy xe thuốc về phía trước, Lâm Nhược theo phía sau.

Lâm Nhược vừa đi vừa quan sát xung quanh, hành lang A và B có rất nhiều người qua lại, nhưng hành lang đối diện nối tiếp với khu C lại rất yên tĩnh, ngẫu nhiên mới thấy một hai bác sĩ y tá sắc mặt nghiêm túc đi ra đi vào.

"Đến!" Đến nơi, hộ sĩ đẩy cửa ra, kéo xe thuốc vào phòng bệnh

Lâm Nhược cùng đi vào. Đây là một phòng bệnh lớn, bên trong có tất cả mười hai giường, mỗi bên sáu giường.

Mười hai giường, lúc này lại đang ngồi ba mươi mấy người, bọn họ đều bị thương, chắc chắn vừa "sống mái" với nhau.

Trong phòng bệnh tràn mùi máu, có mấy hộ sĩ y tá đang băng bó vết thương

Hộ sĩ kia nhanh chóng đem băng vải trên xe thuốc đưa cho hộ sĩ khác.

"Lisa, đừng đứng đó ngó nữa, mau lại đây giúp cái đi!"

"Được!" Lâm Nhược cầm băng vải và thuốc tiến lên giúp đỡ.

Nhừng người khác đều bận rộn, căn bản không để ý đến cô.

Lâm Nhược cố ý chọn một người cạnh cửa.

Một thằng nhãi, thoạt nhìn tuổi không lớn, trên cánh tay bị chém một dao, máu theo mu bàn tay chảy xuống nền đất, tụ thành một vũng máu bên dưới.

Lâm Nhược bình tĩnh dùng nước thuốc rửa miệng vết thương, tiêu độc, trong mắt mang theo sự không đành lòng.

Tiểu tử kia dường như không chịu nổi ánh mắt kia của Lâm Nhược mở miệng nói "Không đau, cô cứ làm đi!"

"Vết thương lớn như vậy, sao có thể không đau" Lâm Nhược nhẹ giọng nói "May mà không thương tổn đến gân cốt, không thì cánh tay cậu chỉ có nước cắt bỏ. Còn nhỏ như vậy đã mất đi một tay, cha mẹ cậu sẽ đau lòng thế nào đây!"

Tiếng Lâm Nhược nhẹ nhàng, mang theo quan tâm và đau lòng. Tiểu tử kia phòng chừng là lần đầu được người ta quan tâm, nâng lên cánh tay không bị thương, ngại ngùng gãi đầu, cười "Tôi là cô nhi, không có cha mẹ để bận tâm"

"Hả?" Lâm Nhược lộ ra ánh mắt xin lỗi "Thực xin lỗi, tôi không biết..."

Lâm Nhược muốn nói gì đó, lại thôi.

"Không có gì, từ nhỏ đã quen rồi, đã sớm không để ý nữa rồi." Tiểu Hỏa nói "Cô có sợ không? Hay để tôi tự rửa vết thương, bôi thuốc băng bó tôi có thể làm được"

"Sao có thể làm bừa" Lâm Nhược trừng mắt nhìn Tiểu Hỏa, chuyên tâm rửa vết thương cho cậu ta

Tiểu Hỏa cúi đầu nhìn mi mắt cô, lông mi rất dày rất dài, tim cậu đột nhiên căng thẳng, mặt cũng như phát sốt

Tiểu Hỏa nhìn thẻ nhân viên trên áo Lâm Nhược. Lisa, cô ấy tên Lisa à. Cô ấy thật đẹp.

Lâm Nhược vừa rửa vết thương cho Tiểu Hỏa lại như thuận miệng hỏi "Sao cậu lại bị thương nặng như vậy?"

"Có kẻ thù tập kích. Ha ha, có nói cô cũng không hiểu?"

Lâm Nhược không phục nhướng mí mắt hạ giọng nói "Làm ở bệnh viện này ai mà không hiểu! Lần trước hội trưởng nhập viện cũng là tôi đưa thuốc tới"

"Cô cso thể lên tầng tám?" Tiểu Hỏa kinh ngạc "Đó không phải là nơi chỉ có bác sĩ và y tá được chỉ định mới được vào sao?"

Lâm Nhược lộ ra thần tính không tốt lắm "Không phải. Ngày đó chị kia thân thể không tốt, nên tôi trực ban giúp. Tôi mới đến bệnh viện không lâu, sao có thể lên tầng tám"

"Không sao, cô làm việc nghiêm túc như vậy, sau này nhất đinh có cơ hội" Tiểu Hỏa an ủi

Lâm Nhược không nói gì thêm, chuyên tâm xử lý vết thương.

Tiểu Hỏa do dự, muốn cùng Lâm Nhược nói thêm vài câu, lại không biết mở lời thế nào.

Lâm Nhược xử lý tốt vết thương, cười nói "Sắp tới chú ý đừng để dính nước, ba ngày thay thuốc một lần, biết không?"

"Được, tôi sẽ chú ý"

Lâm Nhược bưng khay thuốc rời đi, Tiểu Hỏa do dự một chút, lấy dũng khí nói "Lisa, Tôi... có thể cho tôi số điện thoại không?"

Lâm Nhược quay đầu cười "Chờ lần sau cậu đến thay thuốc, vết thương không có bị nhiễm trùng thì tôi sẽ cho cậu số điện thoại"

"Tôi... tôi sẽ chú ý"

Lâm Nhược cười cười, bưng khay thuốc đi, thừa dịp mọi người không chú ý, mở cửa đi ra ngoài.

***Mẹ ơi, mệt quá!!!