Lạc Thần Tái Sinh

Chương 88-1: Vị hôn thê của tôi có chút nghịch ngợm (1)




Người mở cửa xông vào nói, Lâm Nhược lắc mình một cái, không dấu vết đến gần Mặc Nham Long

Người vừa tới nhìn chằm chằm Lâm Nhược

Mặc Nham Long liếc mắt "Ai cho mày vào, cút cho ta"

"Hội trưởng, có người trà trộn vào bệnh viện, chúng tôi chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của ngài! Nhị đường chủ đã nói thế!" Người vừa vào vung ta lên, mười người mặc đồ đen ở bên ngoài xông vào phòng bệnh

Lâm Nhược nhướn mày, những người này, bảo vệ Mặc Nham Long là giả, giam cầm ông ta mới là thật

Lâm Nhược nghiên đầu nhìn Mặc Nham Long

Người vừa vào quát lên với Lâm Nhược "Cô con mẹ nó không cút đi còn đứng đây làm gì"

"Tôi đến kiểm tra vết thương cho Mặc tiên sinh, có dấu hiệu bị nhiễm trùng, cần dùng thuốc hạ sốt" Lâm Nhược hạ thấp dáng người, lộ ra ánh mắt kinh hoảng

"Một hộ sĩ nhỏ bé tính toán con mẹ gì nó chứ, thương thế của hội trưởng cần cô xen mồm vào à, cút"

Lâm Nhược dám khẳng định, Mặc Nham Long đang gặp phiền toái.

"Vương Đại Long, đây là nơi cậu muốn la muốn hét gì cũng được à!" Mặc Nham Long giận tái mặt, lật chăn, thân trên chỉ có lớp băng vải, cứ thế xuống giường, sắc mặt lạnh lẽo đi đến trước mặt Vương Đại Long, giơ tay lên "bạt" một tiếng Vương Đại Long ngã xuống đất.

"Hội trưởng, Nhị đường chủ cũng chỉ vì an toàn của ngài..."

Vương Đại Long còn chưa nói xong, Mặc Nham Long lại nhấc chân, một cước đạp bay Vương Đại Long ra ngoài.

"Phanh!" một tiếng thật to, Vượng Đại Long giăng ra khỏi cửa.

Có thể tưởng tượng một cước kia của Mặc Nham Long có bao nhiêu độc.

"Nhị đường chủ, Nhị đường chủ" Mặc Nham Long lạnh lẽo làm cả phòng như bị đóng băng "Lão tử còn chưa chết, lúc nào thì đến phiên lão Nhị thay Lão tử làm chủ, Cút!"

"Ba, Làm gì mà ba phát lửa giận lớn thế! Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng của ba" Cửa ngoài phòng bệnh bị mở, một người đàn ông mặc vest, trên mặt tươi cười đi vào.

Sắc mặt Long Mặc Nham trầm xuống vài phần.

Lão Nhị đi vào, nhìn lướt qua nơi Vương Đại Long đang nằm gục ở đó nói "Em cho bọn nó tới đây cũng là vì suy nghĩ đến an toàn của Ba thôi. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Ba, Tiểu Lâm bây giờ lại không có tin tức gì, anh em Long Hội sẽ rơi vào tình trạng không bơ vơ, không có người làm chủ đại cục."

"Nói rất hay, cho dù lão tử ta có chết, Long Hội cũng không tới phiên Nhị đường chủ gánh vác dùm!" Mặc Nham Long chỉ ra cửa nói "Mang theo con chó của mày, cút ngay cho lão tử"

"Ba, vì an toàn của ba, bọn họ không thể rời đi" Mặc lão Nhị vỗ vỗ tây trang cười, đối với hơn mười người mặc đồ đen trong phòng nói "Các người bảo vệ Hội trưởng cho tốt, nếu Hội trưởng rời khỏi phòng bệnh này, xảy ra chuyện gì thì mang đầu các người đến tìm tôi"

"Dạ, Nhị đường chủ"

Mặc lão Nhị vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Nhược "Sao? Còn có một tiểu hộ sĩ xinh đẹp ở đây? Tháo khẩu trang xuống, không phải xấu quá đấy chứ?"

Mặc Lão Nhị nói, cất bước đi về phía Lâm Nhược

Mặc Nham Long chuyển bước, chắn trước mặt Lâm Nhược, bình tĩnh nói "Lão Nhị, mày đây là muốn giam cầm bố của mày?"

"Ba, đừng nói khó nghe như vậy. Bảo vệ, là bảo vệ!" Mặc lão Nhị dừng bước, hứng thú cười nói "Ba, sao người lại muốn bảo vệ cái hộ sĩ này? Chẳng lẽ là người quen sao?"

"Lão tử che chở ai, còn không tới phiên mày lắm miệng. Thừa lúc lão tử còn chưa nổi giận, thì nhanh mang mấy con chó của mày cút đo, bằng không đừng trách ta không niệm tình cha con" Nham Mặc Long tức giận uy hiếp

"Ba, ba càng như vậy, con lại càng hiếu kỳ, cô ta là ai " Mặc lão Nhị nhìn chằm chằm Lâm Nhược "Nghe nói người trà trộn vào đây là nữ, không lẽ là cô? Ba, vì an toàn của ba, con nhất định phải kiểm tra thân phận của của ta. Người đâu, còn đứng đó làm gì, không phát hiện vết thương của Hội trưởng xuất huyết sao? Còn không mau đỡ Hội trưởng lên giường nằm"

"Mày dám!" Mặc Nham Long trừng mắt, ánh mắt chuyển qua hai bảo tiêu bên cạnh, hai người kia chỉ nhìn, không tiếng lên, cũng không có ngăn những người kia.

Mặc Nham Long liền biết, không biết từ lúc nào hai người này đã bị Lão Nhị mua chuộc

"Ba đang bị thương nặng, đừng tức giận. Vạn nhất ảnh hưởng tới vết thương, bác sĩ cũng không thể cứu được đâu "

"Lão Nhị, mày vì ngày này mà đã chuẩn bị không ít ha" Cả bác sĩ bệnh viện này cũng bị mua chuộc, khó trách vết thương của ông ta vẫn cứ như thế, người không chết, nhưng miệng vết thương mãi không khép miệng được.

"Cũng không lâu, mười mấy năm mà thôi!" Mặc lão Nhị cười "Tiểu Lâm cũng không ngoan, ông nó bị thương nặng như thế mà nó cũng không đến nhìn một cái, uổng công ba thương nó như vậy. Haizz, đến cuối cùng vẫn là con, Lão Nhị mà ba không thích nhất ở bên cạnh ba"

Mặc Nham Long tuy răng thân thủ vẫn không suy giảm, nhưng cũng đã có tuổi, trên người lại có thương tích, có những chuyện lực bất tòng tâm.

Giận dữ ông ta đánh một quyền về phía Lão Nhị, Mặc Lão Nhị dùng tay bắt lấy, vung lên, Mặc Nham Long liểng xiểng lui về phía giường bệnh

Những người khác lập tức tiến lên đè lại Mặc Nham Long. Mặc Lão Nhị vẫy tay, trên mặt không còn chút nào tươi cười "Ba, ba vẫn là yên ổn dưỡng bệnh đi. Dưỡng bệnh tốt mới có thể sống lâu thêm một chút. Ngày mai con sẽ thông báo xuống huynh đệ trong hội, bệnh tình của ba ngày càng nghiêm trọng, sau này có chuyện gì cũng không cần gọi điện tới làm phiền đến người nghỉ ngơi"

Mặc Nham Long tức đến không nói lên lời. ông ta lang bạt giang hồ một đờim trên tay đã sớm dình đầy máu tươi, không nghĩ tới đến sáu mươi tuổi lại bị chính con ruột của mình tính kế mưu hại.

Lão Nhị cười một cái bước tới chỗ Lâm Nhược "Nghe nói bên cạnh Tiểu Lâm có một mỹ nhân Trung Quốc, là cô sao?"

Lâm Nhược mặt không đổi sắc, súng lục Desert Eagle trong ống tay áo trượt vào tay.

Cô đang tính xử lý người trước mắt này, sau đó dẫn theo Mặc Nham Long lao ra ngoài thì tỉ lệ được bao nhiêu.

Hay là đánh thằng cha này rồi bắt làm con tin trốn ra ngoài.

"Cô nói xem, Tiểu Lâm không đến thăm ông nó, nếu là cô thì nó có đến thăm không?" Mặc Lão Nhị buồn rầu nhíu mày nói "Tiểu Lâm trước kia rất ngoan, rất nghe lời, đi ra ngoài vài năm lại hư như thế"

Thật muốn đập bể đầu thằng cha này, như vậy có phải bạo lực quá không? Lâm Nhược mặt không chút thay đổi nhìn Mặc lão đầu, ngón tay gấp khúc, mở chốt Desert Eagle.

"Hử? Cô bị dọa sợ à?" Mặc lão Nhị cười càng lớn"Yên tâm đi, Tiểu Lâm coi trọng cô như vậy, tôi nhất định sẽ thay nó tiếp đãi cô thật tốt"

"Ông nói cái quái gì vậy! Tôi đến từ Trung Quốc, nghe không hiểu ông ba hoa cái gì đâu" Lâm Nhược uốn lưỡi nói "ông có thể nói tiếng Hoa không? Tôi nghe hiểu được tiếng Hoa đó"

"Ha ha ha ha, cô quả nhiên thu vị! Khó trách Tiểu Lâm bị cô mê hoặc chạy quanh cô, ngay cả người chú như tôi nói nó cũng không nghe lời""

Mặc lão Nhị vừa nói tay đã chụp lên bả vai Lâm Nhược

Lâm Nhược giơ chân đá lên cánh tay ông ta, đồng thời nâng ta, bàn tay cầm súng lộ ra, chỉ về phía Mặc Lão Nhị "Lão tử bây giờ bắn hư trứng của ông có phải ông sẽ cảm thấy càng thú vị?"

Thay đổi đột ngột như vậy khiến những người trong phòng không phản ứng kịp, trơ mắt ra nhìn

MẶc Lão Nhị tươi cười đầy mặt, giơ hai tay lên "Đừng kích động, cô xem ở đây còn có người già đang bị thương, cô động thủ trong này, chẳng may làm ông ấy bị thương thì sao đây?"

"Xuy! ông ta bị thương có liên quan đến cọng lông nào của tôi" Lâm Nhược tháo khẩu trang, mang lâu như vậy làm cô muốn ngọp chết "Mặc Lão Nhị, ông đi ra ngoài không mang theo não à, hay ở trên đường bị chó gặm mất, vừa ngu vừa mạnh miệng, ông muốn chơi trò gì"

Cô gái này bộ dạng rất đẹp, nhưng thế nào miệng lưỡi bén nhọn như vậy.

"Cô thật sự mặc kệ sống chết của ông già kia sao?" Mặc Lão Nhị lời còn chưa dứt, đã có hai người tiếng lên bắt lấy Mặc Nham Long, một quyền đánh vào vết thương trên ngực ông ta

Mặc Nham Long thét lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt, trán cũng rịm ra mồ hôi.

Mặc lão Nhị nói tiếp "Ông ta là ông của Tiểu Lâm, cũng là người Tiểu Lâm kính trọng nhất. Cô thật sự có thể mặc kệ sống chết của ông ta sao?"

Lâm Nhược nhìn cũng không nhìn Mặc Nham Long, nghe vậy khóe miệng bỗng nhếch lên, mị hoặc lại vô tình "Nếu như ông muốn biết vậy tôi chứng minh cho ông thấy"

Cánh tay Lâm Nhược bỗng nhiên hạ xuống, nhắm ngay đũng quần Mặc Lão Nhị bắn một phát.

"Mẹ nó, đã sớm muốn bắn nát của ông, ai bảo ông ức hiếp người quá đáng"

Desert Eafle uy lực không phải đùa, dù Lâm Nhược cố ý hạ thấp họng súng, viên đạn chỉ sượt qua đũng quần ông ta cũng khiến ông ta đau gập người.

Desert Eagle phát ra âm thanh lớn, phản lực rất mạnh, những người khác không nghĩ tới một cô gái như Lâm Nhược lại dám nổ súng, lúc ấy ai cũng ngây ngẩn cả người.

Trong khi Lâm Nhược nổ súng, chỉ bằng một cái nháy mắt, nhưng đồng thời di chuyển tới Mặc Nham Long, hai khủy tay đánh hai người đang giữ hai bên Mặc Nham Long, lại đem họng súng nhắm vào trán Lão nhị.

"Lui hết về sau" Lâm Nhược giận tái mặt, quát lớn một tiếng.

"Tất cả lui về sau cho ta" Lâm Nhược quát lớn

Mặc lão nhị mặt mũi đen thui "Các người muốn toàn thây đi ra khỏi đây sao? Vậy tốt nhất một phát bắn chết ta đây này! Đến đi, bắn vào trán ta đây này"

Lâm Nhược cười lạnh, một viên đạn bắn ra, phập một tiếng, lỗ tai Mặc lão Nhị thủng một lỗ, viên đạn ghim vào vách tường.

"Ông cho rằng tôi không dám sao?" Lâm Nhược đỡ Mặc Nham Long xuống giường.

"Không muốn chết thì ngoan ngoãn kêu bọn họ lùi về sau!"

Mặt Mặc lão Nhị như đáy nồi, ông ta che lỗ tai đầy máu, không kêu một tiếng, hai tròng mắt không dịch chuyển trừng lớn với Lâm Nhược.

Hai bên đang giảng co, ngoài cửa vang lên tiếng cười.