Lạc Tích

Chương 124: Hôn mê




Hàn huyên một lát, Bạch Lạc Tích mới rút thân rời khỏi, trở lại phủ đệ đã là giữa trưa, nàng không thể chờ đợi được nữa đi vào vào bên trong phòng, vài tên tỳ nữ phân chia hai bên, canh chừng bệnh nhân trên giường, Bạch Lạc Tích bước nhanh đi tới trước giường, tiễn trên người Tiểu An đã rút ra, vết thương đã trải qua xử lý, chỉ là vẫn cứ còn hôn mê.

"Tiểu An, ngươi tỉnh lại đi a, hôm nay Mẫu Hoàng khôi phục thân phận của ta, ngươi không cần tiếp tục phải theo ta chịu khổ."

Bạch Lạc Tích mỉm cười nói, dường như người trên giường có thể nghe được thanh âm của nàng.

"Đúng rồi, ta mang theo bánh ngọt ngươi thích ăn nhất, chờ ngươi tỉnh lại ta dẫn ngươi đi Ngự Thiện Phòng, các nàng sẽ không cản ngươi."

Vừa nói vừa lấy ra bánh ngọt từ trong cung mang về, nàng nhớ tới Tiểu An thích ăn, cũng nhớ tới lúc khi vừa thất sủng, Tiểu An vì tìm cho mình một khối bánh ngọt bị người ném ra Ngự Thiện Phòng.

"Ta thổi tiêu cho ngươi, ngươi không phải thích nhất nghe sao."

Bạch Lạc Tích lấy ra tiêu ngọc mang theo bên người, một bài ca dao tái ngoại xa xôi tấu ra, không có kỹ xảo dư thừa, khúc nhạc mềm nhẹ dài lâu, tỳ nữ hai bên hơi kinh ngạc, các nàng ở trong phủ hầu hạ gần một năm, đều biết vị Điện hạ này là hỗn thế ma vương, bạn bè không tốt trải rộng Kinh Thành, thường thường đêm không về, say rượu đánh bạc càng là chuyện thường như cơm bữa, chưa từng thấy bản lĩnh Bạch Lạc Tích biểu diễn cầm kỳ thư họa, bây giờ nghe được khúc nhạc xa lạ nàng thổi, tâm tư đều bị mang đi, tư tưởng theo tiếng tiêu càng thêm dày đặc.

"Điện hạ, nên dùng thiện rồi."

Thời gian ở bên trong tiếng tiêu ưu mỹ trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác ánh sáng tà dương đã rãi vào bên trong phòng.

"Được."

Nhìn Tiểu An vẫn cứ hôn mê, Bạch Lạc Tích đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng, nàng cũng là hôm nay mới từ trong miệng thái y biết được, Tiểu An không chỉ có trúng tên, hơn nữa thân trúng kịch độc, có thể cứu lại một mạng đã là ông trời phù hộ.

Trước bàn ăn, Bạch Lạc Tích yên lặng đem món ăn tinh xảo để vào trong miệng, bầu không khí yên tĩnh như để nàng không quá thích ứng, ngày xưa dùng bữa, Tiểu An đều sẽ ở một bên lải nhải, ăn nhiều chút cái này, ăn ít chút cái kia, mình cũng luôn là người nghịch ngợm càu nhàu le lưỡi biểu thị kháng nghị.

"Các ngươi.. Ngồi xuống, cùng ta dùng bữa."

Bạch Lạc Tích chỉ vào ghế tựa dặn dò với hầu gái chia thức ăn một bên.

"Nô tỳ không dám."

Lời này vừa nói ra, vài tên hầu gái trong nháy mắt quỳ xuống đất, rập đầu lạy như bằm tỏi, cho rằng vị tiểu tổ tông này lại nghĩ ra cách gì đùa cợt chính mình.

"Đứng dậy, ngồi xuống!"

Bạch Lạc Tích trầm giọng ra lệnh.

"Chuyện này.. vâng."

Vài tên hầu gái chỉ cảm thấy khí tức lạnh nhạt hôm nay Bạch Lạc Tích tỏa ra cùng người phóng đãng khó coi của ngày xưa kia tuyệt nhiên không giống, tuy trong ngày thường bị vị chủ nhân này làm cho khổ cực, nhưng cảm giác đều là trêu chọc, chưa từng giống như ngày hôm nay..

Bữa tối, Bạch Lạc Tích ăn rất ít, trong lòng nàng phẫn hận, nếu như Tiểu An có cái gì, nàng chắc chắn sẽ không nuốt giận vào bụng, chỉ là tình trạng của bây giờ, tuy đã khôi phục vị trí cũ, nhưng thực sự không thích hợp xung đột với Hạ vương.