Lạc Vương Phi

Chương 116-3: Tử quý phi (3)




Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

“Tử quý phi đúng là xinh đẹp vô song, cùng hai vị đại mỹ nhân Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên không phân cao thấp, thế nhưng, so với Lạc Mộng Khê thì còn kém xa”.

Tử quý phi tuy đẹp cũng chỉ là nét đẹp thế tục, nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta trầm mê, mà dung mạo của Lạc Mộng Khê, đủ làm cho người ta điên cuồng, hai người bọn họ, là không thể đánh đồng, bởi vì hai người bọn họ không phải cùng cấp bậc.

Nam Cung Quyết ngươi thật sự là có phúc khí tốt, thú được nữ tử đẹp nhất thiên hạ là thê tử, vì sao Bắc Đường Diệp ta không có được phúc khí tốt như vậy, bây giờ còn bị một Thanh Nguyệt tư sắc bình thường đeo bám xoay quanh.

Thanh Nguyệt kia cũng thật là, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh so với bổn vương đều chỉ có hơn chứ không kém, vì sao không đi dây dưa bọn họ, lại nhất định làm phiềm bổn vương.

Lạc Mộng Khê cũng không phải là bị trọng thương, chỉ là mất máu quá nhiều, hơn nữa trong biệt viện của Nam Cung Quyết không thiếu thứ gì, tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm.

“Mộng Khê, trời lạnh như thế, sao nàng lại ra ngoài?” Nam Cung Quyết đang ở trong viện phân phó mọi chuyện cho ám vệ, thấy Lạc Mộng Khê khoác áo choàng đi ra.

Ngày đó khi Lăng Khinh Trần hút máu của nàng, trên áo choàng dính không ít máu, hiện tại đã được rửa sạch, lông tuyết trắng trong gió nhẹ bay, làm cho Lạc Mộng Khê giống như thiên tiên hạ phàm.

“Cơ thể của ta đã khôi phục không sai biệt lắm, ở trong phòng nhiều ngày như vậy, nếu không đi ra ngoài một chút, sẽ buồn đến sinh bệnh…”

Nam Cung Quyết khoát tay áo, ám vệ rất nhanh rời đi: “Nam Cung Quyết, cùng ta đi chung quanh một chút đi”. một mình đi dạo không có ý nghĩa, dù sao Nam Cung Quyết cũng không có việc gì, hai người đi dạo cũng thật lãng mạn nha.

Tiểu hồ ly không biết từ nơi nào nhảy ra, thân thể lửa đỏ nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không hờn giận nhíu nhíu mày, thân thủ đem tiểu hồ ly ném tới một bên, không nhìn ánh mắt nổi giận dùng đùng của tiểu hồ ly, ôm lấy Lạc Mộng Khê hướng phía ngoài đi đến.

“Mộng Khê, nếu thân thể của nàng đã muốn hoàn toàn khôi phục, không bằng chúng ta tiến cung, Thanh Nguyệt mỗi ngày đều phái người đến hỏi, xem thâm thể nàng khi nào thì hồi phục, có thể tiếp khách, nàng ấy sẽ đến tìm nàng…”

“Nàng thật đúng là có tâm…Thanh Nguyệt và tiểu hồ ly thật đúng là giống nhau…”

“Sinh huyết tảo cao nàng ăn, chính là nàng ấy mang đến…”

“Thực sự, vậy ta phải cảm ơn nàng ấy, sau khi ăn tảo cao, nôn nghén cũng giảm bớt, cũng có khẩu vị hơn…”

Đột nhiên Lạc Mộng Khê ý thức được không đúng: “Nam Cung Quyết, chàng luôn ở trước mặt ta nói tốt về Thanh Nguyệt, có phải hay không lại có âm mưu gì?” Chẳng lẽ muốn nạp Thanh Nguyệt làm sườn phi, nghĩ cũng đừng nghĩ…

“Ách, là như vậy”. Kế sách bị vạch trần, Nam Cung Quyết cũng không giấu giếm nữa: “Ta muốn để cho Bắc Đường Diệp và Thanh Nguyệt trở thành một đôi, muốn nàng giúp đỡ…”

thì ra là thế, Lạc Mộng Khê buông xuống tâm tư: “Đơn giản, chuyện này liền giao cho ta đi”.

Thanh Nguyệt, Bắc Đường Diệp xác thực rất xứng đôi, Bắc Đường Diệp ở Thanh Tiêu thời gian dài như vậy, cũng không có nhắc tới về Kì Thiên, xem ra là hắn có lòng muốn trốn tránh Thanh Nguyệt, nhưng, có Lạc Mộng Khê ta nhúng tay vào việc này, ngươi muốn trốn cũng không thể.

“Lăng Khinh Trần thế nào?” hắn bị nhốt trong đại lao cũng được một khoảng thời gian rồi.

“Khí tức hắc ám trên người lăng Khinh Trần đã tan hết, người của Thiếu Lâm tự đã đến xem qua, hắn sẽ không hại người nữa, ta đã thả hắn ra khỏi đại lao, nhưng hắn không có rời đi biệt viện, đang ở trong khách phòng…”

Biết được Lạc Mộng Khê đến hoàng cung thăm nàng, Thanh Nguyệt vui vẻ vô cùng, bằng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, bước nhanh ra ngoài đón nàng.

“Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca, hai người đến đây sao lại không cho người báo cho ta một tiếng, Thanh Nguyệt có thể chuẩn bị một chút đón hai người…”

“Mộng Khê tỷ tỷ, thương thế của tỷ như thế nào?”. Thanh Nguyệt lặng lẽ nhìn cổ Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cởi áo choàng xuống, để lộ ra vết thươg trên cổ: “Miệng vết thương cơ bản đã khép lại, Thanh Nguyệt, đa tạ tảo cao của muội”.

“Mộng Khê tỷ tỷ đừng khách khí, nếu Mộng Khê tỷ tỷ thích ăn tảo cao, Thanh Nguyệt lại sai người làm nhiều một chút, đưa Mộng Khê tỷ tỷ mang về”. Bản quận chúa đúng là thông minh, tảo cao kia quả nhiên rất được Mộng Khê tỷ tỷ yêu thích.

“Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, mau ngồi”.

“Tiểu Phượng, dâng trà, mang hoa quả, điểm tâm”. Mấy ngày nay trời lạnh, Thanh Nguyệt nhàn đến vô sự, đâu cũng không đi, liền nằm trên giường suy nghĩ biện pháp đối phó Bắc Đường Diệp, Khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến, nàng vẫn còn nằm trên giường.

Thấy ánh mắt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nhìn nàng có chút kì quái, Thanh Nguyệt cũng biết bộ dạng chính mình hiện tại không nên gặp khách: “Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, hai người trước ngồi đây, chờ Thanh Nguyệt đi rửa mặt chải đầu một chút”.

“Thanh Nguyệt tâm tính giống như tiểu hài tử, không cần để ý”. Nam Cung Quyết vì Lạc Mộng Khê rót một ly nước ấm: Mộng Khê môi vẫn còn có chút nhợt nhạt, uống một chút nước sẽ tốt hơn.

“Ta biết”. Lạc Mộng Khê cũng không nghĩ sẽ để ý, tại đây trong chốn thâm cung, Thanh Nguyệt lại có được tính cách như vậy thật sự là khó mà có được.

“Lạc vương gia, Yến vương gia mời ngài đến dưỡng tâm điện”. một thị vệ tiến vào bẩm báo, Thanh Nguyệt vừa vặn chải đầu xong đi ra: “Diệp ca ca cũng đến hoàng cung sao?”

“Đúng vậy, quận chúa, Yến vương gia đang ở dưỡng tâm điện cùng hoàng thượng bàn chuyện”.

“Thanh Nguyệt, bổn vương đem Mộng Khê giao cho muội, hoàng cung này muội quen thuộc, giúp bổn vương chiếu cố mẫu tử các nàng”. Thanh Nguyệt là nghĩa nữ mà Kì hoàng sủng ái nhất, tại thâm cung này chưa bao giờ chịu qua thiệt thòi, để cho nàng chiếu cố Mộng Khê là lựa chọn thích hợp nhất.

“Yên tâm đi Quyết ca ca, chờ huynh từ dưỡng tâm điện trở về, Thanh Nguyệt nhất định sẽ trả lại cho huynh một Mộng Khê tỷ tỷ hoàn hảo không tổn hao gì”. Ta cũng đang muốn mượn cơ hội này, hướng Mộng Khê tỷ tỷ thỉnh giáo một chút phương pháp giáo phu nha.

Nam Cung Quyết không coi ai ra gì ở trên trán Lạc Mộng Khê ấn xuống một nụ hôn, mới bằng lòng theo thị vệ đi đến dưỡng tâm điện. Để lại kinh ngạc cho Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cùng một phòng cung nữ: Lạc vương gia đối với Lạc vương phi thật tốt.

“Mộng Khê tỷ tỷ, cảm tình giữa tỷ và Quyết ca ca thật tốt, bọn tỷ là như thế nào quen biết, hiểu nhau, lại mến nhau rồi thành thân?” Thanh Nguyệt, Tiểu Phượng cùng với một phòng cung nữ đều tỏ vẻ tò mò, yên lặng chờ đợi đáp án của Lạc Mộng Khê.

Thái dương càng lên càng cao, ánh mặt trời chiếu sáng, trong phòng mặc dù ấm áp, nhưng so với sự ấm áp của ánh mặt trời vẫn là bất đồng.

“Thanh Nguyệt, ánh nắng mặt trời bên ngoài không tệ, không bằng chúng ta ra bên ngoài, vừa phơi nắng vừa tán gẫu”. Bên ngoài tuy có gió, nhưng ở địa phương cản gió, ánh nắng chiếu lên người thập phần ấm áp, mùa đông phơi nắng nhiều một chút đối với thân thể rất tốt.

“Được, được”. Thanh Nguyệt một lòng muốn nghe chuyện xưa của Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, đối với yêu cầu của nàng, rất nhanh liền đáp ứng, lập tức lệnh cho các cung nữ đem trà nóng, trái cây điểm tâm chuyển đến phòng ngoài.

Ngồi trên ghế mềm ngoài phòng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, so với trong phòng còn ấm áp hơn, Thanh Nguyệt trong lòng đối với Mộng Khê càng thêm bội phục.