Lại Lên Trang Đầu

Chương 22: Chương 22





Trong đầu của Ngô Trang lúc này thầm lướt qua vài cái tên, thậm chí từng nghĩ sẽ đá bay kẻ đó như một con chó, Nguyễn Tĩnh đẩy cửa phòng đi đến.
Nhìn thấy Ngô Trang đã tỉnh, Nguyễn Tĩnh kéo một cái ghế ngồi trước mặt hắn, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt có sự ghét bỏ rõ ràng, "Tỉnh rồi?"
Không biết vì sao, bị ánh mắt ghét bỏ của Nguyễn Tĩnh này quét vài lần, không hiểu sao Ngô Trang cảm thấy rất mất tự nhiên, giật mạnh tay bị trói, giận dữ hét: "Là cô trói tôi? Con đàn bà khốn này cuối cùng muốn làm gì hả!?"
Nguyễn Tĩnh nhìn hắn, chờ sau khi hắn điên cuồng, bình tĩnh trở lại, mới sờ cằm nói: "Lần trước trên Weibo nói tôi bị nhiều nhà đầu tư sử dụng quy tắc ngầm, là anh nói đúng không?"
Ngô Trang vừa mới hét um sùm, hiện tại miệng khô lưỡi khô, nghe được lời này, đầu óc phát ngốc, "Cô đang nói cái gì vậy, tôi hoàn toàn nghe không hiểu.

Nguyễn tiểu thư, cô uống say rồi thả tôi ra đi.

Cô yên tâm, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ không nói cho Bùi Dĩ Mặc."
Nói không biết xấu hổ, Nguyễn Tĩnh chậc lưỡi.

Lạnh nhạt lấy ra trong túi một con dao, thưởng thức một chút lại đứng lên.

Ban đầu nói chuyện với hắn, nếu như hắn không đồng ý giải quyết riêng, chỉ có thể dùng bạo lực uy hiếp thôi.
Ngô Trang hết hồn nhìn con dao kia.

Hắn hiện tại vô cùng hối hận sao lại đi trêu chọc người phụ nữ này, giọng nói đã không giữ được bình tĩnh: "Nguyễn.

.

.

Nguyễn Tĩnh, cô đừng xúc động, giết người là phạm...!phạm pháp đó!"
Lấy di động của hắn, Nguyễn Tĩnh mở mấy video, rất nhanh trong phòng liền vang lên thanh âm không thể dùng lời để miêu tả nổi.
Nhìn Ngô Trang đang bị mình trói, mở miệng: "Không thể tưởng được anh lại như vậy, video này quay không tệ, những động tác này quá mức đơn giản, anh nói xem, có thời gian nâng cao kỹ thuật của mình chút không tốt sao? Cả ngày bôi đen người khác làm gì cho mệt."
Mặt Ngô Trang chậm rãi phiếm hồng, người phụ nữ này vậy mà dám cùng đàn ông nói chuyện như thế, cô ta không biết là xấu hổ sao?

Nguyễn Tĩnh lại ở trước mặt hắn, mở máy gõ gì đó, lần này sắc mặt Ngô Trang cuối cùng biến đổi.
"Những văn kiện và hồ sơ này, nếu như rơi vào tay đối thủ của anh, nói xem.

.

." Nguyễn Tĩnh nhìn Ngô Trang cười một cách ý vị thâm trường.
"Cô muốn làm gì?"
"Đương nhiên là muốn báo thù anh." Nói xong còn tùy tiện đem dao ném lên tủ đầu giường, "Bộp", tiếng động này làm Ngô Trang run rẩy.
"Cô không thể giết tôi, Nguyễn Tĩnh.

Tôi là người Ngô gia, cô không thể làm hại tôi!"
"Tôi vì sao lại giết anh?" Nguyễn Tĩnh kỳ quái hỏi lại, vòng hai tay trước ngực, một bên chân nhịp nhịp trên sàn có tiết tấu, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt hoảng sợ của Ngô Trang, cả mặt đều mang theo ý cười, Ngô Trang càng run rẩy dữ dội hơn, mới hỏi: "Vậy là, anh không đồng ý việc giải quyết riêng?"
"Cái gì, giải quyết riêng cái gì chứ?" Ngô Trang mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Nguyễn Tĩnh.
"Giải quyết riêng, chính là dùng tiền giải quyết việc anh đã bôi đen tôi."
Sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần, Ngô Trang khóe môi khẽ run, cuối cùng thốt ra một câu: "Được, tôi đồng ý."
Dễ dàng như vậy? Nguyễn Tĩnh tâm tình cực tốt, trước mặt Ngô Trang đem mấy văn kiện quan trọng, còn mấy video trong di động anh, tất cả đều chuyển qua di động của cô, ngẩng đầu nói: "Lưu cái này lại, về sau còn tìm người bôi đen tôi thì anh coi chừng đó."
Nói xong cầm dao cắt dây trói, Nguyễn Tĩnh bổ sung một câu: "Đừng tưởng rằng có thể quỵt được nợ, anh đánh không lại tôi đâu."
Hắn đang xoa tay chuẩn bị tìm thời cơ phản kháng: ...
Đem di động ném tới, "Nói đi.

Anh cảm thấy cần phải bồi thường cho tôi bao nhiêu tiền."
Cầm lấy di động, Ngô Trang không xác định nói: "Mười vạn?"
Nguyễn Tĩnh nhìn hắn một cái, ghét bỏ, "Giá này mà cũng nói được sao? Không phải nói anh là người Ngô gia? Thì ra người Ngô gia keo kiệt như vậy."
Bị nói như vậy Ngô Trang tức giận đỏ mặt, quát: "Một trăm.

.


.

Năm trăm vạn, không thể nhiều hơn!"
Năm trăm vạn quả thật rất nhiều, nhưng mà cô cảm thấy chính mình còn có thể lấy nhiều hơn.
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, nói: "Năm trăm vạn không đủ, một ngàn vạn đi, đây là tối thiểu"
Ngô Trang cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Tuy rằng một ngàn vạn với hắn mà nói rất ít, nhưng là nếu như hiện tại đưa cho đối phương, hắn nuốt không trôi cục tức này.

Cho nên hắn ngẩng đầu lạnh lùng cười, "Nguyễn tiểu thư khẩu vị nặng thật, cho tôi lý do, sao tôi lại phải đưa cô một ngàn vạn."
Quả nhiên một ngàn vạn không dễ lấy, may mắn cô đã sớm có chuẩn bị.

Nguyễn Tĩnh gật đầu, nhìn Ngô Trang phân tích: "Anh lần trước tìm người ở trên mạng bôi đen tôi, làm hại tôi tự dưng bị mắng, phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất danh dự, phí nhân cách bị vũ nhục, nói như thế nào cũng đáng năm trăm vạn.

"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc phân tích vấn đề của Nguyễn Tĩnh, Ngô Trang đột nhiên cảm thấy có lý, không tự chủ gật gật đầu.

Dù sao cô cũng nói cái này chỉ trị giá năm trăm vạn!
"Còn năm trăm vạn kia? Ha ha, cô không nói rõ ràng tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho cô."
Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt nhìn lướt qua Ngô Trang chỉ mặc quần cộc, vô cùng đau, kịch liệt mở miệng: "Còn năm trăm vạn, là phí chữa đau mắt.”
Ngô Trang: "A, cái gì là phí chữa đau mắt? Cô tìm không ra cớ sao?"
Nguyễn Tĩnh thở dài một tiếng, "Ngô tiên sinh, tôi năm nay mới hai mươi tuổi, vẫn là cô gái trong sáng, cơ thể đàn ông đều chưa thấy qua, đã bị dáng người yếu như con gà của anh làm hỏng, cái này chẳng lẽ anh không trả tiền phí chữa mắt cho tôi sao?"
Sau khi nghe rõ ràng những gì cô nói, Ngô Trang miệng khẽ nhếch, nâng ngón trỏ chỉ vào Nguyễn Tĩnh,"Cô….cô…..cô" nửa ngày, mới tìm được giọng nói của mình, ngẩng đầu nói: "Lúc ngất xỉu tôi đã thế này rồi, cô nhìn tôi cũng thấy hết rồi, cái này nói như thế nào cũng là tôi chịu thiệt!"

Nguyễn Tĩnh lặng lẽ chăm chú nhìn hắn, buông tay đứng đắn nói: "Ngô tiên sinh anh đừng hiểu lầm, tôi không có thấy gì cả, lúc anh té xỉu, tôi còn đi ra kêu một chú ôm anh lên giường, quần cộc cũng là do ông ta mặc cho anh."
Ngô Trang trừng mắt, tức giận hung hăng vỗ giường, động tác truyền đến cảm giác run rẩy, nhanh chóng lan đến toàn thân.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể bổ sung nói: "Lý do này Ngô tiên sinh không chấp nhận? Vậy được rồi, tôi sẽ nói lý do khác.

.

."
"Được rồi! Tôi trả!"
Kích động hét lên, Ngô Trang run run cầm di động.
Nguyễn Tĩnh tốt bụng đưa điện thoại mình cho hắn, nhắc nhở nói: "Thêm bạn thì chuyển khoản càng tiện hơn.”
Vài phút sau, nhìn thấy thông báo chuyển tiền, Nguyễn Tĩnh lấy lại di động, trước khi đi lại lần nữa nhìn Ngô Trang lắc đầu: "Ngô gia mấy người, thật sự keo kiệt."
Ngô Trang tức giận đến nhịn cơn đau trên người, vỗ mạnh lên giường.

Loại phụ nữ gì thế này, Bùi Dĩ Mặc đúng mắt mù mới coi trọng cô ta! Đúng là tức chết mà!
*
Sau khi được chuyển khoản, Nguyễn Tĩnh đi ra khỏi khách sạn, vừa đi ra cửa đã bị một người đàn ông ngăn cản.
Người kia khuôn mặt nhìn tuy rằng được giữ gìn khá trẻ, nhưng là tuổi chắc là rất lớn, hơn nữa cô cảm thấy người này có gương mặt nhìn qua có chút quen thuộc.
Chỉ thấy người đàn ông này vẻ mặt khó chịu nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô mấy lần, miệng nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm câu "Thì ra thật sự ở trong này, cũng không phải là quá đẹp, chẳng lẽ đây gọi là phiên bản cô bé lọ lem thời nay?"
Nguyễn Tĩnh quan sát, cuối cùng nhớ ra, người này không phải có chút giống Bùi Dĩ Mặc sao?
"Hừ, cô có biết tôi không?" Bùi Tiền khó chịu mở miệng hỏi.
Bởi vì vừa mới được trả tiền, Nguyễn Tĩnh tâm tình tốt, khó có được lúc khiêm tốn nói tiếp: "Không biết."
Bùi Tiền kiêu ngạo thẳng sống lưng, tự hào nói: "Tôi, là người đàn ông phía sau tổng tài giàu có."
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Ai có thể nói cho cô biết đây là thân phận gì không.
Bùi Tiền nhìn thấy Nguyễn Tĩnh mang vẻ mặt không hiểu, trong lòng càng thêm khó chịu, "Tôi còn có một thân phận khác, là ba của Bùi Dĩ Mặc."
Lại đánh giá đối phương vài lần, Nguyễn Tĩnh mới bừng tỉnh, trách không được cảm thấy ông ta nhìn quen mắt, thì ra là ba Bùi Dĩ Mặc.
Cuối cùng hai người ở quán cà phê bên cạnh khách sạn, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.

Đương nhiên Nguyễn Tĩnh cũng không biết giữa bọn họ có cái gì để nói.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi."

Nguyễn Tĩnh: Hả?
Lại lần nữa mang vẻ mặt mơ hồ, sao cô cứ cảm thấy đối phương không cùng thế giới với cô nhỉ.
"Cô với A Mặc ở bên nhau, không phải là vì tiền sao?" Bùi Tiền hừ một tiếng, lấy ra trong túi một chi phiếu trống, tự cảm thấy vô cùng thô bạo "bộp" một tiếng quăng lên bàn, "Muốn bao nhiêu cô tự điền, cầm tiền rồi không được đến gần A Mặc nữa."
Nguyễn Tĩnh ngắm chi phiếu trống trên bàn, từ từ cũng biết đối phương có ý gì.
Cái này nghĩa là cô muốn bao nhiêu đều được đó!
Chi phiếu trống này, nghĩ đến ghi bao nhiêu! Trời đất, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy!
Nguyễn Tĩnh kiềm trái tim đập thình thịch lại trong lồng ngực, trên mặt phi thường lạnh nhạt mở miệng: "Không biết ông có mang bút không, trên người tôi không có bút, không có cách nào viết số tiền được."
Trước hết cứ cầm tiền đã, về phần rời khỏi Bùi Dĩ Mặc, cô sẽ rời khỏi, nhưng nếu như Bùi Dĩ Mặc đến gặp cô, đây là việc cô không thể kiểm soát được nha.
Bùi Tiền không thể tưởng được cô gái này lại đồng ý dễ dàng yêu cầu của mình, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Sao hoàn toàn không giống như ông nghĩ? Những thứ kia...!cô bé Lọ Lem đáng lẽ phải khóc lóc nói bản thân thật sự yêu tổng tài giàu có sao, sống chết cũng không đồng ý bị tiền làm bẩn? Chẳng lẽ A Mặc không có mị lực như vậy?
Cau mày, Bùi Tiền mặt mũi không đồng ý nhìn về phía Nguyễn Tĩnh: "Tôi hỏi cô, cô sao lại dễ dàng thỏa hiệp vậy, dễ dàng cúi đầu trước tiền như vậy.

Điều này sẽ làm hỏng tình yêu giữa hai người!"
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Chú này, chú xác định đầu óc mình bình thường sao? Chẳng lẽ không phải chú muốn đưa tiền bảo tôi rời khỏi con trai chú sao?
Một lời khó nói hết nhìn Bùi Tiền, Nguyễn Tĩnh rối rắm nói: "Này chú, cuối cùng thì chú có muốn tôi rời khỏi con trai chú không thế, sao giống như kiên quyết bảo vệ giữa tình yêu của chúng tôi vậy?"
"Hừ, đương nhiên là muốn cô rời khỏi." Nói xong lấy bút đưa cho Nguyễn Tĩnh, vẻ mặt hiện rõ "Cô đang làm mất thời gian của tôi" nói: "Dù sao cô yên tâm, ngoại trừ phí rời khỏi này, tôi sẽ cho cô một vai diễn điện ảnh, coi như là bồi thường cuối cùng."
Nguyễn Tĩnh không để ý ông nói vai diễn nào, vui vẻ nhận bút ghi trên chi phiếu trống một ngàn vạn.

Cô thật sự rất là hưng phấn, hôm nay thu hoạch lớn như vậy, ngắn ngủn nửa ngày, mà có hai ngàn vạn rồi.

Ai nha, nếu có thêm vài người ngốc như vậy nữa thì thật tốt.
Bùi Tiền nhìn Nguyễn Tĩnh viết số lên chi phiếu.

Chờ cô dừng bút, ông ở trong lòng đếm vài lần, đếm hai lần vẫn là cảm thấy không đúng.

Cuối cùng ở trong lòng đếm lần thứ ba, cuối cùng xác nhận không đếm sai, lập tức sắc mặt biến đổi nói: "Sao chỉ có một ngàn vạn? Cô coi thường tôi đến vậy sao!?"
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Ngẩng đầu vẻ mặt lạnh lùng nhìn Bùi Tiền, chú à chú đúng là người đầu óc có vấn đề nhất mà tôi từng gặp đấy!