Làm Càn

Chương 62: Môi em càng đỏ




Chương 62: Môi em càng đỏ

Tần Ý Nùng bị một nhóm người vây quanh, dường như căn bản không chú ý đến cô.

Khoảng cách chỉ còn vài bước, em gái thanh tú đút dâu tây bên cạnh cô ấy ngừng lại, nhỏ tiếng nói gì đó với cô ấy, khóe môi Tần Ý Nùng hứng thú cong lên, nói nói gì đó, còn nhấc mí mắt, mang theo nụ cười nhìn về hướng Đường Nhược Dao, một tay lập tức đặt lên bờ vai em gái thanh tú, khẽ ngồi thẳng người, ý cười trêи mặt ngày càng sâu.

Khiến Đường Nhược Dao liên tưởng tới Hoàng đế cổ đại được chúng mỹ nhân vây quanh hầu hạ, trêи khuôn mặt thong dong đẹp đẽ lộ ra khí thế bức người.

Tần Ý Nùng, vị Hoàng đế phiên bản hiện đại này không những có quyền có thế, mà ngay đến dung mạo cũng xuất chúng hơn người.

Sợ là cổ nhân gặp được cũng ngưỡng mộ không thôi.

Ba người nhóm Đường Nhược Dao đi tới trước mặt cô ấy.

Tân Tinh sớm đã cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Tần Ý Nùng, Mục Thanh Ngô nhìn Đường Nhược Dao một cái, Đường Nhược Dao điềm tĩnh thu lại ánh mắt trêи người "chúng mỹ nhân", dịu dàng lễ phép nói: "Chào cô Tần."

Tần Ý Nùng lộ ra nụ cười khách sáo, khẽ gật đầu: "Chào em." Thái độ không thân không lạ, không xa không gần.

Nói xong liền nghiêng đầu tự nhiên nói với em gái thanh tú bên cạnh, đứng rất gần, lỗ tai Đường Nhược Dao không khống chế được mà bắt lấy âm thanh của cô ấy, nghe thấy cô ấy thân mật gọi đối phương "A Tiêu".

Cho nên chữ "A" này là cùng thời với cô? Người này sớm hơn cô, hay muộn hơn cô?

Trong lòng Đường Nhược Dao như bị ngàn chiếc kim châm dày đặc đâm lên, đau đến nỗi trái tim cô đột nhiên thắt lại, cố gắng kìm nén không giơ tay giữ lấy ngực.

Sắc môi cô trắng bệch, không có cách nào tiếp tục ở lại đây, tận mắt chứng kiến cô ấy ân ái với người khác như ở chốn không người.

Đường Nhược Dao khẽ động khóe môi, tính nói lời tạm biệt, nhưng chưa kịp mở miệng.

Bên cạnh có một tiếng người xấu hổ vang lên, cung kính đi kèm tạ lỗi: "Xin lỗi cô Tần, phòng nghỉ của cô hiện tại đã chuẩn bị xong, tôi dẫn mọi người tới đó."

Đường Nhược Dao quay đầu nhìn, là một phó đạo diễn khác trong đoàn làm phim.

"Không sao, tôi ngồi đây tốt lắm mà, cũng mát mẻ nữa." Tần Ý Nùng ngồi trêи ghế mây nở nụ cười, rồi xua tay.

"Cô Tần không tính toán là vì cô Tần rộng lượng, chúng tôi không thể qua loa." Phó đạo diễn chắp tay chữ thập, vẫn xin lỗi, lại nhìn mấy vị "yến yến oanh oanh" bên cạnh cô ấy, nói, "Để các vị vất vả rồi, phải chờ đợi vô ích lâu như thế, lát nữa tôi mời mọi người uống chút gì đó."

Đường Nhược Dao ngây ra, trong đầu nhanh chóng lóe lên thứ gì đó, khẽ mở to mắt.

Những lời này của phó đạo diễn vừa nói ra, nam nam nữ nữ bên cạnh Tần Ý Nùng liền tay chân linh hoạt đứng dậy, ai đẩy hòm trang điểm thì đẩy hòm trang điểm, ai cầm quần áo thì cầm quần áo, ai xách túi thì xách túi, tất cả đều đi theo Tần Ý Nùng, giống như Hoàng thượng đi tuần, một đoàn người hừng hực tiến về phòng nghỉ.

Đường Nhược Dao: "..."

Nhưng hễ là người có mặt, đều có thể nhìn ra thân phận thật sự của nhóm người này là gì.

Thợ trang điểm và trợ lí, gọi chung là đoàn đội.

Em gái thanh tú kia đi chậm hơn một chút, có người phía trước quay đầu gọi: "A Tiêu, hay là cô đưa cái rổ trêи tay cho tôi đi?"

A Tiêu lắc đầu, cười nói: "Không cần đâu, cũng không nặng."

Thì ra cô nàng tên là A Tiêu.

Đường Nhược Dao bối rối đứng nguyên tại chỗ, mặt đỏ tía tai vì một loạt suy nghĩ bậy bạ của bản thân ban nãy.

Chẳng trách diện mạo của nhóm người này không xuất chúng, xinh đẹp nhất chỉ có Quan Hạm và em gái tên A Tiêu kia, những người khác còn xa mới đủ nhan sắc để lọt vào mắt xanh của Tần Ý Nùng; chẳng trách phần lớn nhóm trai tráng kia đều vô cùng tinh tế, còn có hai người để tóc dài, buộc thành mấy bím tóc sau gáy, rất giống thợ làm tóc.

Những hòm trang điểm kia vốn dĩ vẫn ở đó sao? Tại sao bản thân... đột nhiên mắt mù không nhìn thấy gì vậy?

Đường Nhược Dao phiền não giơ tay vỗ lên trán mình.

Tân Tinh bị tiếng vỗ làm giật nảy mình: "Đường Đường, chị sao thế?"

Biểu cảm của Đường Nhược Dao phức tạp: "Không có gì, ban nãy mắt mù một lúc."

Sắc mặt Tân Tinh hoảng hốt: "Không phải chị bị bệnh gì chứ?"

Đường Nhược Dao búng tay lên trán cô nàng, nói: "Đùa em thôi, còn tưởng thật."

Tần Tinh ngao một tiếng ôm lấy trán.

Mục Thanh Ngô nhìn theo bóng lưng vào phòng nghỉ của Tần Ý Nùng, thu ánh mắt lại, lại cảm khái với Đường Nhược Dao: "Nhìn xem người ta phô trương thế kia kìa, cái gì gọi là đại minh tinh, đây chính là đại minh tinh, một lần dẫn theo mười mấy người tới đoàn làm phim, còn chưa tính vệ sĩ."

Đường Nhược Dao ủ rũ nói: "Chị Mục, ban nãy chị có cảm giác nhóm người kia là nam sủng nữ sủng của cô ấy không?"

Mục Thanh Ngô cười ha ha: "Nhất thời tôi cũng không chú ý, thiếu chút nhìn lầm." Cô ấy nhăn mày, nói, "Ở đây là đoàn làm phim, cô ta to gan cỡ nào cũng không dám làm thế, cho dù đạo diễn Hàn có gì với cô ta, có lẽ cũng không cho phép cô ta làm chuyện này dưới mí mắt mình."

Nghe thấy Mục Thanh Ngô cũng coi tin đồn giữa Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình là thật, trong lòng Đường Nhược Dao đột nhiên không thoải mái, cô hé miệng, nhưng nhịn kϊƈɦ động muốn phản bác lại.

Mục Thanh Ngô nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Tôi ở đây với em một thời gian, tuy ở đây nhìn rất đứng đắn, nhưng em cũng phải chú ý nhiều vào." Cô ấy nhìn về phía phòng nghỉ, khẽ híp mắt lại, dù sao vị kia cũng là đại ma vương tiếng xấu nổi danh trong giới. Đặc biệt là Đường Nhược Dao chưa hiểu sự đời, dễ dàng rơi vào lưới của người đó.

Mục Thanh Ngô nghĩ đến chuyện gì đó, dặn dò nói: "Nếu cô ta muốn dụ dỗ em, em phải gắng mà chống đỡ đấy."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng.

Cô nghĩ trong lòng: Nếu chị ấy thật có lòng, chắc chắn em cũng không khống chế được.

Nhưng có lẽ Tần Ý Nùng cũng sẽ không làm việc này với cô.

Thái độ ở đoàn làm phim hôm nay rất rõ ràng, chỉ là đồng nghiệp bình thường, không thân thiết cũng không xa lạ, là trạng thái thường thấy khi hai người chạm mặt nhau ở nơi công cộng. Điều khác biệt với lúc trước là, loại thái độ này của Tần Ý Nùng từ nơi công cộng đến nơi riêng tư, hai nơi đều rất thống nhất.

...

"A Tiêu." Tần Ý Nùng vẫy vẫy tay.

Trợ lí tên A Tiêu đi lên phía trước: "Chị Tần, sao thế ạ?"

"Dâu tây..." Lời nói của Tần Ý Nùng còn chưa kết thúc, A Tiêu liền nhét một quả dâu tây vào miệng cô ấy, đầu quả dâu tây này khá to, một miếng ăn không hết, Tần Ý Nùng đưa tay lấy xuống, đầu tiên là khẽ trách móc đối phương: "Không có lớn bé."

Miệng cô ấy nói lời trách móc, nhưng mặt mày lại mang theo ý cười, hiền hòa bổ sung câu ban nãy: "Dâu tây còn nhiều không?"

A Tiêu nhìn sang, đáp lời: "Còn ba hộp ạ."

Tần Ý Nùng dặn dò nói: "Mang đi rửa, đem đi chia cho đạo diễn Hàn và... diễn viên đã tới."

A Tiêu: "Đây đều là đồ cho chị ăn mà."

Tần Ý Nùng xì một tiếng: "Tôi thiếu miếng ăn sao? Không ăn thì chết đói à?"

A Tiêu bị cô ấy chọc cười, hi hi ha ha đi làm việc.

Trong phòng nghỉ, đoàn đội của Tần Ý Nùng bận rộn làm việc, nên đặt đồ ở đâu thì đặt ở đó, nên điều chỉnh thứ gì thì điều chỉnh. Thực tế Tần Ý Nùng không yêu cầu về vật chất, nhưng trêи đời lắm kẻ hợm hĩnh, quen nhìn mặt mà bắt hình dong, cô ấy chỉ làm theo người ta, tránh phiền phức cho bản thân, ở bên ngoài đều tỏ ra vô cùng náo nhiệt, khiến người ta nhìn mà đâm sợ.

Những người khác đều đang làm việc, ngoại trừ Quan Hạm, Quan Hạm ngồi bên cạnh Tần Ý Nùng, nhích lại gần nhỏ tiếng bất mãn nói: "Chị Tần, chị chiều bọn họ quá rồi."

Bình thường không biết lớn bé thì cũng thôi, giống ban nãy không đợi Tần Ý Nùng nói hết câu, liền nhét dâu tây vào miệng cô ấy, quả thật quá càn rỡ rồi. Tần Ý Nùng lại không thấy phiền phức, không phải sau này càng coi trời bằng vung sao?

Tần Ý Nùng nghiêng đầu cười với cô một cái, khóe mắt cong lên: "Đều là một đám trẻ, thích chơi đùa, chuyện nhỏ không tổn hại đến ai, kệ họ đi."

Quan Hạm thở một hơi: "Chị Tần, tương lai làm chậm trễ chuyện của chị thì sao?"

Cô không tán thành, biểu thị vô cùng rõ ràng.

Quan Hạm một lòng hướng về bản thân, làm sao Tần Ý Nùng có thể không rõ, con ngươi cô ấy chuyển động, nghiêm túc chăm chú nhìn Quan Hạm, nhỏ tiếng nói: "Không phải những chuyện quan trọng của tôi, đều giao cho em phụ trách sao? Bọn họ không động nổi."

Lồng ngực Quan Hạm như quệt thêm lớp mật ngọt vì những lời dịu dàng này của Tần Ý Nùng, lập tức ép lửa giận xuống.

Cô lẩm bẩm rất lâu, nói: "Lần này coi như cho qua, nếu có lần sau..."

Tần Ý Nùng tiếp lời: "Để em thay tôi dạy dỗ họ, được chưa?" Âm cuối của cô ấy cong lên, mang theo ngữ âm người phương nam, mềm mại vô cùng. Không cần nhìn mặt cô ấy, chỉ cần nghe tiếng cũng đủ khiến người ta hoàn toàn tan tác.

Quan Hạm triệt để không nói thành lời.

"Em đi lấy kịch bản cho chị." Quan Hạm khẽ thở ra một hơi, đứng dậy nói, tạm thời tránh khỏi Tần Ý Nùng mấy bước.

Cho dù là trợ lí, cũng khó kháng cự được sắc đẹp của bà chủ!

Tần Ý Nùng ở sau lưng cô bật cười thành tiếng.

...

"Cô Đường ạ? Thứ này là do chị Tần của chúng tôi bảo tôi mang tới."

Đường Nhược Dao quay lại chỗ ngồi của bản thân không lâu, người trợ lí tên A Tiêu liền xuất hiện trước mặt cô, đem đồ trong tay được gói bằng giấy tới, trong đó có mấy quả dâu tây tươi ngon, vừa mới rửa, bên trêи còn những giọt nước căng mọng.

Tân Tinh lên trước nhận lấy: "Cảm ơn."

A Tiêu: "Không cần khách sáo."

Đường Nhược Dao vô thức nghĩ nhiều, nhìn về phía cửa phòng nghỉ đang đóng chặt.

Tần Ý Nùng cho một mình cô sao?

Không đợi cô nghĩ nhiều, A Tiêu gật đầu với cô, nói: "Vậy tôi đi trước đây, còn phải đưa cho những người khác nữa."

Đường Nhược Dao: "..."

A Tiêu quay người đi, Đường Nhược Dao lên tiếng gọi cô ấy: "A... Tiêu?"

A Tiêu quay đầu: "Hả?"

Đường Nhược Dao ngừng một lúc, biết rõ liều lĩnh nhưng vẫn mở lời hỏi: "Họ tên đầy đủ của cô là gì?"

A Tiêu nói: "Tôi họ Tiêu, tiêu trong tiểu nguyệt tiêu." Đường Nhược Dao hỏi cả họ cả tên, cô nàng chỉ đáp họ, cũng không nói nhiều, thái độ vô cùng chừng mực. Người ở Phòng làm việc Tần Ý Nùng, cho dù bên ngoài thế nào, bên trong tự nhiên vẫn chín chắn, có thể đơn độc gánh vác.

Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Thì ra là A Tiêu.

Đường Nhược Dao im lặng hai giây, A Tiêu kịp thời lên tiếng: "Cô Đường, còn chuyện gì chỉ bảo không ạ?"

Đường Nhược Dao dịu dàng nói: "Không có, làm phiền rồi."

A Tiêu cười cười, nhìn theo tầm mắt cô lùi sau hai bước, rồi rời đi.

Đường Nhược Dao ngồi trêи chiếc ghế mây Tần Ý Nùng từng ngồi – đoàn làm phim không đủ người, phòng nghỉ sắp xếp từng gian từng gian, theo thứ tự người đến trước đến sau, nếu cùng đến sẽ xét theo địa vị, Tần Ý Nùng là ngoại lệ, cô ấy ở căn phòng lớn nhất, không chỉ lớn gấp đôi căn phòng của Đường Nhược Dao. Không chỉ vì địa vị, mà là cô ấy mang nhiều người đến như thế, cũng không thể chứa hết. Tần Ý Nùng vào phòng nghỉ, Đường Nhược Dao liền kế thừa vị trí của cô ấy, ghế mây là tài sản công cộng của đoàn làm phim, cô ngồi ở đây cũng rất hợp tình hợp lí, không quá bất ngờ.

Ngồi xuống rồi cô mới phát hiện, tầm nhìn của vị trí này rất tốt, trước sau trái phải, tầm nhìn không bị cản trở, dường như có thể nhìn được cả phim trường. Có thể quan sát mọi thứ xung quanh.

Tần Ý Nùng dừng chân nghỉ cũng muốn ngắm cảnh sao?

Cô nghi hoặc nghĩ, đột nhiên khóe miệng cong lên, tưởng tượng cô ấy thành Hoàng đế cổ đại, mọi chuyện đều có thể thông suốt.

...

Hàn Ngọc Bình gõ cửa phòng nghỉ, đi vào trong.

Tần Ý Nùng đặt cuốn kịch bản xuống, nhướng mày: "Đạo diễn Hàn."

Hàn Ngọc Bình đã quen với cảnh nam nữ đầy phòng của cô ấy, coi như tàng hình, không khách sáo ngồi xuống đối diện cô ấy, sắc mặt vui vẻ nói: "Cảm giác lại được vào đoàn làm phim thế nào? Có quen không? Cần gì thì nói với phó đạo diễn, trực tiếp nói với tôi cũng được."

Tần Ý Nùng như có suy nghĩ gì đó nhìn ông, khó mà tin được nói: "Chú... đến tìm cháu hàn huyên sao? Đầu óc chưa hồ đồ chứ ạ? Còn nữa, chú quên rồi à? Cháu là nhà sản xuất, cháu to nhất."

Hàn Ngọc Bình: "..."

Hàn Ngọc Bình lại có chút hoài niệm mười năm trước, cô gái này còn rất non nớt, vâng vâng dạ dạ trước mặt ông, hở một chút bị mắng là khóc thút thít. Bây giờ đã biến thành người đáng ghét thế này đây? Quên sạch quá khứ rồi.

Hàn Ngọc Bình nuốt xuống thuốc súng trong cổ họng, bình tĩnh nói: "Đương nhiên không phải, tôi... khách sạn sắp xếp xong rồi, khi nào cháu tới đó?"

Ông thật sự đến tìm Tần Ý Nùng hàn huyên, trước khi nghỉ ngơi trạng thái tinh thần của Tần Ý Nùng không tốt, bị ép về nghỉ ngơi. Bây giờ làm việc lại, cho dù lấy danh nghĩa là đạo diễn hay là chú, Hàn Ngọc Bình cũng là phải quan tâm theo chủ nghĩa nhân đạo cơ bản nhất của loài người, đến thăm hỏi một chút, hợp tình hợp lí, tuy tính ra quả thật rất lạ lùng.

Nhưng Tần Ý Nùng hiển nhiên không cho ông mặt mũi, nghe ông lòng vòng một cách cứng nhắc không có chút khí thế, khó khăn nhẫn nhịn, ngũ quan sắp co rút lại.

Mặt Hàn Ngọc Bình không cảm xúc: "Muốn cười thì cười đi, cười xong đi nghiên cứu thảo luận kịch bản!"

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy cảm thấy không đúng, hỏi: "Sài Tử Thu đến rồi ạ? Biên kịch hiện trường còn chưa đến mà?"

Hàn Ngọc Bình lạnh lùng nói: "Sài Tử Thu không đến thì không thể họp sao? Tôi không phải người à? Đường Nhược Dao không phải người à? Những diễn viên khác không phải người à?"

Tần Ý Nùng vui quá hóa buồn, chọc Hàn Ngọc Bình, kết quả chính là, năm phút sau, cô ấy và Đường Nhược Dao mặt đối mặt ngồi ở phim trường, mắt lớn nhìn mắt bé. May mà còn có những diễn viên khác, mọi người cùng nhau mở cuộc họp.

Đề xuất họp nghiên cứu kịch bản đột ngột của Hàn Ngọc Bình biến thành cuộc họp nghiên cứu kịch bản thật sự.

"Bản Sắc", còn gọi là "Thanh Hồng", kể về tình yêu đồng tính cấm kị giữa giáo viên và học sinh.

Trong phim, Tần Ý Nùng diễn vai giáo viên Thẩm Mộ Thanh, Đường Nhược Dao diễn vai học sinh Hàn Tử Phi.

Năm đó Hàn Tử Phi học lớp 11, nhà bên chuyển đến một hộ hàng xóm mới. Hàng xóm mới là một nhà ba người, chủ nhà là Thẩm Mộ Thanh, ngày chuyển nhà, mẹ Hàn Tử Phi nhiệt tình dẫn con gái đến làm quen hàng xóm mới, Thẩm Mộ Thanh đi ra mở cửa, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trước kia quan hệ hàng xóm thân thiết, Hàn Tử Phi thường làm chân chạy vặt cho mẹ, mang ít đặc sản quê hương tặng cho Thẩm Mộ Thanh, Thẩm Mộ Thanh tặng lại chút đồ cho cô mang về. Lâu ngày, hai người dần dần thân thiết, Hàn Tử Phi vô thức nảy sinh tình cảm khác thường với cô giáo Thẩm tính tình dịu dàng, thông tình đạt lí.

Nhưng cô giáo Thẩm đã có chồng có con, gia đình hòa thuận, thiếu nữ chỉ đành chôn giấu tình cảm vừa mới chớm nở tận sâu đáy lòng mình, không dám để nó cắm rễ sinh sôi, khoảng thời gian yêu thầm tuổi thanh xuân ấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng.

Khi cô quyết định triệt để hủy diệt hạt giống không đứng đắn này, gia đình Thẩm Mộ Thanh lại xuất hiện nguy cơ nghiêm trọng. Một ngày cuối tuần nào đó, lúc này Hàn Tử Phi đã lên đại học về thăm nhà, phát hiện khóe mắt cô giáo Thẩm xinh đẹp của mình xuất hiện vết bầm tím đáng sợ, giống như bị bạo lực gây ra...

Ngoài hai vị diễn viên chính, trong bộ phim còn có vai phụ quan trọng nhất chính là vai diễn

chồng của Thẩm Mộ Thanh, anh ta và thế hệ phía sau anh ta đại diện cho sự áp bức tàn nhẫn của chế độ gia trưởng cùng toàn xã hội đối với khát vọng tự do của phái nữ, đặc biệt là với phụ nữ đã kết hôn.

Bản thân nam diễn viên rất phù hợp với hình tượng nhân vật trong phim, phần tử trí thức, đeo mắt kính, nhìn rất nho nhã lịch sự.

Nam diễn viên họ Đới, tên Đới Vĩnh Thanh.

Đới Vĩnh Thanh vừa ngồi xuống, liền cảm giác bên cạnh có một ánh mắt xấu xa nhìn tới, anh nghiêng đầu nhìn, nhưng cũng không phát hiện chỗ nào bất thường.

Đường Nhược Dao thu tầm mắt lại, đôi môi mím chặt, hai má như phồng lên.

Cô đã sớm đọc qua kịch bản, đương nhiên biết Đới Vĩnh Thanh diễn vai gì, vừa nghĩ đến trong phim Đới Vĩnh Thanh sẽ bạo lực gia đình với Tần Ý Nùng, cô hận tới nghiến răng nghiến lợi, cho dù là giả.

Càng không nói tới sau này còn...

Có thể nói trong cả câu chuyện, vai diễn Hứa Thế Minh của Đới Vĩnh Thanh luôn trùm bóng tối lên trêи cô và Tần Ý Nùng.

Sau khi Đới Vĩnh Thanh ngồi xuống, hai tay chắp tay chữ thập, cười với Tần Ý Nùng, hài hước chịu tội trước: "Cô Tần, họa đều từ Hứa Thế Minh, không liên quan gì với Đới Vĩnh Thanh tôi nhé."

Tần Ý Nùng hào phóng xua tay cười một cái, cố ý chèn ép nói: "Tôi cứ thích tính sổ lên đầu anh."

Diễn viên đứng tuổi diễn vai bố mẹ Đường Nhược Dao bên cạnh vui vẻ, cười nói: "Thầy Đới, chỉ chịu tội với cô Tần là được sao? Hai vợ chồng chúng tôi khuyên can không biết bao nhiêu lần, thầy cũng phải biểu hiện chút chứ?"

Đới Vĩnh Thanh sảng kɧօáϊ nói: "Nên, tối nay tôi làm chủ, mời mọi người ăn cơm thì thế nào? Cô Tần, cô Đường..."

Khi nhắc đến Đường Nhược Dao, anh đột nhiên ngừng lại, anh thấp thoáng thấy được Đường Nhược Dao không hoan nghênh anh. Lập tức anh liền hiểu ra, diễn viên trẻ tuổi rất dễ mắc phải căn bệnh, hoặc là rất khó nhập vai, hoặc là quá nhập vai, rất khó thoát vai, không thể thành thục thoát nhập. Đới Vĩnh Thanh đoán chừng Đường Nhược Dao coi anh như Hứa Thế Minh trong phim mà thù hận.

Đới Vĩnh Thanh không thoải mái cười cười, gỡ mắt kính trêи sống mũi xuống, móc hộp kính trong túi áo ra cất đi.

Nói cũng kì lạ, anh đeo kính hay không đeo kính, hoàn toàn là hai khí chất khác biệt. Khi đeo kính thì sa đọa, không đeo kính lại rất đứng đắn, khuôn mặt đứng đắn đó khiến người ta hoàn toàn không liên hệ được với vai diễn trong phim.

Đường Nhược Dao ngây ra.

Đới Vĩnh Thanh lắc lư hộp kính trêи tay, cho cô thời gian điều chỉnh, mắt không nhìn cô, nhưng lời nói ra là cho cô nghe: "Bình thường tôi không đeo kính, chỉ là sau khi nhận phim, bồi dưỡng trước chút cảm giác thôi. Con người tôi cũng không tệ đâu, không giống trong phim đâu nhé."

Đường Nhược Dao tiếp thu, vì sự thất lễ của bản thân, cũng vì da mặt mỏng, lập tức xin lỗi Đới Vĩnh Thanh.

Đới Vĩnh Thanh không ngờ cô lại thật thà như thế, đột nhiên bị cô làm bối rối, nói: "Không sao, không sao."

Diễn viên đóng vai bố mẹ Đường Nhược Dao cũng làm dịu tình hình.

Tần Ý Nùng không nặng không nhẹ ho một tiếng.

Mọi người nhanh chóng ổn định lại. Tuy nhìn bề ngoài Tần Ý Nùng không thấy uy nghiêm, nhưng cô ấy như đại thần ngồi đây trấn giữ, tất cả mọi người vô tình cố ý đều chú ý đến cử động của cô ấy, cô ấy nhăn mày một cái, trái tim đều đập nhanh hơn một nhịp.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang, Tần Ý Nùng uể oải chống một bên tai, giống như vô cùng nhàm chán: "Không phải nói ăn cơm sao? Vừa nãy ai mời khách nhỉ?"

Đới Vĩnh Thanh nhân cơ hội lướt qua chuyện của Đường Nhược Dao, lập tức nói: "Tôi, không biết cô Tần có nể mặt không?"

Tần Ý Nùng ngừng lại hai giây, khóe môi khẽ cong, nhướng mày, giọng điệu tùy tiện: "Được chứ."

Đới Vĩnh Thanh thở phào một hơi.

Trước khi cô ấy rũ mí mắt xuống, ánh mắt còn giả vờ hờ hững lướt qua mặt Đường Nhược Dao, còn thấy khóe môi đang khẽ mím lại của cô.

Bạn nhỏ còn một con đường rất dài phải đi.

Liên quan đến những thứ bản thân để ý, liền biểu hiện giống như đứa trẻ, đến lúc nào em có thể giấu đi hỉ nộ trêи mặt, lúc đó người khác mới không bắt được sự yếu ớt và điểm yếu của em, bởi vì không sờ được tâm tư của em nên sẽ sợ em.

Em mới có thể đứng càng thêm vững.

Tần Ý Nùng khẽ thở dài trong lòng.

Đường Nhược Dao như cảm nhận được mà ngẩng mắt lên, đúng lúc bắt được khoảnh khắc hai hàng lông mi Tần Ý Nùng chạm vào nhau.

Lông mi của người phụ nữ ấy rất dài, đen như gỗ mun, đột nhiên chớp chớp, giống như trăm nghìn con bướm xinh xắn dừng lại trong tim Đường Nhược Dao, khiến trái tim vô thức dậy sóng.

Ngón tay của cô đột nhiên động đậy, rất muồn sờ vào lông mi của Tần Ý Nùng.

Cả buổi thảo luận, Tần Ý Nùng rất ít khi lên tiếng, nhưng cảm giác tồn tại của cô ấy không hề bị sao nhãng. Mọi người nói xong một đoạn, lại nhìn cô ấy theo thói quen, Đường Nhược Dao mượn mọi người để che giấu, quang minh chính đại nhìn cô ấy.

Cứ như thế mấy lần.

Tần Ý Nùng dứt khoát cúi đầu xuống, tự nhiên chăm chú nhìn kịch bản, không tiếp nhận bất kì ánh mắt hỏi han của người nào nữa, tính toán nhỏ nhoi của Đường Nhược Dao bỗng dưng lạc trôi.

Tần Ý Nùng lật một trang kịch bản, khóe môi không thể phát giác cong lên.

Mọi người thảo luận hai ba tiếng đồng hồ, khô cổ bỏng họng. Không biết từ lúc nào bên tay đã đặt một hộp dâu tay nhỏ, hương vị ngọt ngào, giải khát rất tốt, nhớ tới hành động bảo trợ lí đi tặng dâu tây của Tần Ý Nùng ban nãy, mọi người liền nghĩ rằng là Tần Ý Nùng sắp xếp.

Ai biết người phụ nữ hơn ba mươi đứng bên cạnh Đường Nhược Dao ôn hòa cười nói: "Tôi là người quản lí của Đường Nhược Dao..."

Mọi người mới phản ứng được thì ra là Đường Nhược Dao chuẩn bị, nhận đồ của người làm việc cho người, ăn cũng đã ăn rồi, đương nhiên phải quan tâm một chút. Trong đoàn làm phim cũng không đến nỗi tranh đấu không khoan nhượng, trừ phi người khác thích giở trò tà đạo, ngoài ra mọi người đều muốn phối hợp cùng nhau diễn ra một bộ phim hay, đôi bên đều có thiện chí, nhiều thêm một người bạn là nhiều thêm một mối quan hệ.

Tần Ý Nùng nắm quả dâu tây trong tay, đầu ngón tay linh hoạt đưa qua đưa lại, không ăn.

Đường Nhược Dao đang nhìn kịch bản, cô ấy đang nhìn Đường Nhược Dao.

Hôm nay Đường Nhược Dao tô son màu đỏ kinh điển, nổi bật lên đôi môi xinh đẹp.

Trời sinh đoan trang cao quý, gương mặt mang theo khí chất lạnh lùng không màng thế sự, nhưng thật ra rất phù hợp với màu son môi đỏ tươi, da trắng môi đỏ, mắt sáng dáng xinh, không những không làm tổn hại đến khí chất của cô, ngược lại vì sự tương phản rõ nét này mà khiến người ta càng không thể rời mắt, là người đẹp băng giá đối lập hoàn toàn với gương mặt yêu mị hại nước của Tần Ý Nùng.

Người đẹp băng giá đang rất chăm chú, không phát hiện người trong lòng đang trộm quan sát mình.

Đường Nhược Dao khẽ hé miệng, quả dâu tây màu đỏ tươi bị cô ngậm vào đôi môi nhỏ, hàm răng trắng bóc khẽ cắn lên quả ngọt, đầu lưỡi hồng hào đột nhiên đưa ra, lướt qua đôi môi còn đọng lại nước dâu tây.

Dâu tây đỏ? Hay môi em càng đỏ?

Tần Ý Nùng vô thức chuyển động yết hầu, mất hồn nghĩ.

Đợi Đường Nhược Dao ngẩng đầu, chuyển động chiếc cổ đau nhức của mình, chỗ ngồi trước mắt đã không thấy bóng người.

"Ảnh hậu Tần đâu ạ?" Cô hỏi.

"Cô ấy có chút việc, đi trước rồi." Một diễn viên trả lời cô.

"Vâng." Đường Nhược Dao nhìn bốn phía, không phát hiện tung tích Tần Ý Nùng, lập tức vứt chuyện này ra sau đầu. Một người lớn như thế, cũng không thể mất tích ở phim trường được.

Tần Ý Nùng xử lí công việc xong xuôi liền quay lại, cũng đã đến giờ ăn cơm, buổi thảo luận đến đây kết thúc.

Đới Vĩnh Thanh mời mọi người ăn cơm, chọn một nhà hàng nổi tiếng nhất gần đó, thật ra là ở khách sạn đoàn phim đặt phòng, dứt khoát cùng nhau làm thủ tục nhận phòng. Ai có xe chuyên dụng thì ngồi xe chuyên dụng của mình tới đó, không có xe thì lên xe đoàn phim sắp xếp.

Tư thế kia của Tần Ý Nùng, chắc chắn là muốn tự đi, xe của đoàn phim cũng không đủ chỗ chứa cả nhóm người của cô ấy. Phía sau xe chuyên dụng còn có một chiếc xe vệ sĩ màu đen tuyền, một mình một ngựa đi trước.

Tân Tinh ở phía sau Đường Nhược Dao nhỏ tiếng cảm thán: "Đến lúc nào chúng ta cũng được đãi ngộ như thế nhỉ?"

Cái bóng của Đường Nhược Dao – nữ vệ sĩ cô thuê, u ám ngẩng mắt lên, thình lình xuất hiện mang đến cảm giác tồn tại của cô nàng, đi theo Đường Nhược Dao mấy tháng, đều đã thân quen, tuy ít nói, nhưng cũng coi như người mình, Tân Tinh nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, khiến cả người cô nàng lạnh lẽo, thiếu chút nữa cất tiếng kêu lên, vỗ lồng ngực, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, thút thít nói: "Chị dọa chết em rồi."

Nữ vệ sĩ thu khí thế về, lại biến thành cái bóng.

Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên,

Cô không đem xe chuyên dụng đến, cho nên đi xe cùng đoàn phim, trêи xe còn có diễn viên khác, hành lí đặt trêи xe khác, Tân Tinh và cô tách nhau ra, trông hành lí.

Đến khách sạn thuận tiện làm thủ tục nhận phòng, Đường Nhược Dao giả vờ vô tình hỏi một câu nhà sản xuất Tần Ý Nùng ở tầng mấy, không bất ngờ khi cô ấy ở cùng một tầng với cô.

Cô vào thang máy lên tầng, vừa lúc bước trêи hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng động kì quái.

Là âm thanh của Quan Hạm, còn lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều.

Đường Nhược Dao đi về phía trước mấy bước, phát hiện Quan Hạm đang gọi điện thoại, Tần Ý Nùng đứng ở ngoài cửa, sắc mặt không có ý cười như mọi khi. Nhìn thấy Đường Nhược Dao, cô ấy giống như muốn nở một nụ cười khẽ, cuối cùng vẫn thất bại, dứt khoát mím môi không lên tiếng.

"Các người sắp xếp thế này sao?" Quan Hạm ép cơn giận xuống, nói với người trong điện thoại, "Tôi không quan tâm trách nhiệm thuộc về khách sạn hay các người, chuyện này bắt buộc phải tìm người ra mặt chịu trách nhiệm cho tôi, hậu quả các người tự chịu."

"Không được truyền ra ngoài, băng ghi hình của khách sạn chúng tôi phải xác nhận tiêu hủy."

Đường Nhược Dao chần chừ rất lâu, vẫn lựa chọn lên phía trước thăm hỏi, Quan Hạm không ngăn cản cô. Cô thuận lợi tiến lên trước mặt Tần Ý Nùng, làm khẩu hình miệng rất khẽ: Chị?

Tần Ý Nùng im lặng không nói.

Đường Nhược Dao to gan nhìn vào trong phòng, trêи giường lớn chính giữa phòng, có một cô gái tóc dài cuộn tròn trong chăn, nhìn tình hình có lẽ không mặc quần áo.