Làm Càn

Chương 71: Thích rất lâu rồi




Chương 71: Thích rất lâu rồi

Đường Nhược Dao phát giác động tĩnh khác thường liền mở mắt.

Tần Ý Nùng tự nhiên như không thu tay lại, ngồi xuống trước mặt cô.

"Diễn thử."

Trêи tóc vẫn còn lưu lại cảm giác đụng chạm thoáng qua, Đường Nhược Dao chầm chậm chớp mi mắt, hôm nay cũng không có cảnh diễn chung của hai người, tìm cô diễn thử làm gì chứ?

"Diễn trước cho quen." Tần Ý Nùng nhìn thấu ánh mắt nghi hoặc của cô, giấu đầu lòi đuôi bổ sung.

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy chăm chú, cũng không biết là tin hay là không tin, sau đó mở kịch bản ra.

Tần Ý Nùng lại muốn hắng giọng.

Cảnh phim của Dịch Nhất Nhất không quá nhiều, cho nên giữa chừng mới tới đoàn làm phim, thời gian kết thúc vai diễn cũng sớm hơn diễn viên chính, có lẽ sẽ ở đoàn phim một tháng. Đường Nhược Dao nhân lúc mở kịch bản liền xem phần diễn của Dịch Nhất Nhất, ngón tay gõ lên trang kịch bản: "Cảnh này hai ngày nữa phải quay rồi ạ?"

Hàn Tử Phi học đại học địa phương, thứ bảy chủ nhật hàng tuần đều về nhà, mà mỗi lần cô đều đến nhà Thẩm Mộ Thanh, hoặc là yên lặng cùng cô ấy đọc sách, hoặc nói chuyện phiếm với cô ấy, vô tri vô giác, cuối tuần trở thành thời gian mà Thẩm Mộ Thanh chờ đợi nhất.

Tuy cô ấy đã kết hôn, còn lớn hơn Hàn Tử Phi rất nhiều tuổi, nhưng vẫn mù mịt về tình yêu, không hiểu cảm giác khác thường của cô ấy với Hàn Tử Phi là gì, cũng có lẽ cô ấy sớm đã rõ ràng, nhưng tiềm thức không muốn thừa nhận. Cô ấy không chỉ phản bội cuộc hôn nhân này, hơn nữa đối tượng lại là cô gái nhà hàng xóm, nhỏ hơn cô ấy mười tuổi, đây là tình yêu kinh hãi thế tục mà định mệnh đã an bài, không ai có thể gánh nổi hậu quả.

Cô ấy tham lam có Hàn Tử Phi bầu bạn, nhưng lại sợ hãi cảm giác kϊƈɦ động không thể khống chế trong nội tâm. Vì đối phương đã có gia đình hòa thuận, có chồng có con, Hàn Tử Phi quyết định chôn vùi tình cảm của bản thân trong tim, không dám vượt qua giới hạn nửa bước. Hai người duy trì sự cân bằng mỏng manh, mà sự cân bằng này bị sự xuất hiện bất ngờ của Dịch Nhất Nhất phá vỡ.

Dịch Nhất Nhất trong phim diễn vai bạn đại học Kiều Linh Linh của Hàn Tử Phi, Kiều Linh Linh dành một loại quan tâm đặc biệt cho Hàn Tử Phi, bản năng bị cô thu hút, muốn tiến thêm một bước để hiểu về cô, theo đó mà trở thành bạn tốt với Hàn Tử Phi.

Mỗi tối thứ sáu hàng tuần, Thẩm Mộ Thanh mở cổng, chuyển chiếc ghế của mình ra ngoài sân ngồi sửa bài đọc sách, thực chất là đang đợi Hàn Tử Phi quay về.

Càng gần đến thời gian cô về nhà, tâm tư của Thẩm Mộ Thanh càng không thể tiếp tục bình tĩnh, quyển sách đã rất lâu chưa được lật sang trang.

Cô ấy đã đợi được Hàn Tử Phi trở về, cũng thấy được một Kiều Linh Linh níu lấy cánh tay Hàn Tử Phi vô cùng thân mật.

Trái tim không đập theo quy luật của Thẩm Mộ Thanh dần dần trầm xuống, quay người kéo ghế vào nhà.

Nhưng Hàn Tử Phi ở sau lưng vẫn vui vẻ cất tiếng gọi cô ấy: "Cô Thẩm!"

Thẩm Mộ Thanh khẽ điều chỉnh hô hấp, quay người lại, nhã nhặn cười một cái, làm như không có chuyện gì nói: "Tiểu Phi." Tầm mắt hờ hững nhìn sang người bên cạnh cô, khách sáo nói, "Vị này là..."

"Bạn học của em." Hàn Tư Phi kì lạ như có cảm giác bị bắt gian tại trận, rút cánh tay khỏi tay Kiều Linh Linh.

Thẩm Mộ Thanh nhàn nhạt gật đầu, sắc mặt lộ ra sự lạnh lùng hiếm thấy: "Chào em, bạn học của Tiểu Phi."

Kiều Linh Linh không biết cô ấy, chỉ gật đầu bày tỏ lễ phép, chào hỏi giống như Hàn Tử Phi: "Chào cô Thẩm."

Thẩm Mộ Thanh nhìn Hàn Tử Phi đứng bên cạnh cô gái kia nở nụ cười xán lạn, chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng gai mắt.

Cô ấy là cô giáo Thẩm, Hàn Tử Phi và Kiều Linh Linh mới ngang hàng, là người chung một thế giới.

Thẩm Mộ Thanh vội vã cong lên một nụ cười, che đi sắc mặt lúng túng, đi vào cửa nhà.

Cô ấy quay lưng với hai người, nghe thấy cuộc đối thoại thoải mái của hai người khi đi qua cổng.

Kiều Linh Linh hiếu kì nói: "Cô ấy là cô giáo của cậu à?"

Giọng điệu Hàn Tử Phi bình tĩnh: "Là giáo viên cấp ba của mình, nhưng không dạy mình."

Một câu nói giải thích rõ ràng quan hệ của bọn họ.

Trong phòng sách trêи tầng hai, Thẩm Mộ Thanh nhìn thấy trong sân nhà hàng xóm, Hàn Tử Phi cầm cán dài, chân tay linh hoạt trèo lên cây, dùng cán dài chọc táo trêи cây, táo đã chín mọng ào ào rơi xuống, Kiều Linh Linh ở dưới nhặt, kiêm chức tư lệnh chỉ huy:

"Bên trái, sang trái một chút, bên trái chín hơn."

"Dịch sang phải, bên phải."

"Tử Phi, cậu giỏi ghê!"

Táo rụng đầy dưới đất, Hàn Tử Phi trèo xuống khỏi cây, gò má phiếm hồng, Kiều Linh Linh rút chiếc khăn mùi xoa trong túi luôn mang theo bên người ra, lau mồ hôi trán cho cô, hai người nhìn nhau tươi cười.

Mọi thứ ngập tràn hơi thở cùng lãng mạn của tuổi trẻ.

Thẩm Mộ Thanh chăm chú nhìn rất lâu, ánh mắt dần dần tối đi.

Hàn Tử Phi tiễn Kiều Linh Linh về, đem chọn một giỏ táo to nhất chín nhất trong làn đầy ụ táo, rửa sạch, buổi tối vui vẻ mang sang nhà cho Thẩm Mộ Thanh.

Gần đây trong xưởng bận rộn, chồng Thẩm Mộ Thanh thường làm ca đêm, cậu con trai được ông bà nội đón về chơi hai ngày cuối tuần, trong nhà chỉ có một mình Thẩm Mộ Thanh.

Tối đó, hai người có một cảnh hôn nhau.

Đường Nhược Dao vốn chỉ muốn nghe ngóng một chút chuyện về Dịch Nhất Nhất, xem Tần Ý Nùng có giải thích với mình hay không, không ngờ càng lật kịch bản, lật ngay đến cảnh hôn.

Hai người rơi vào trạng thái lúng túng kì quái.

Tuy đã không nhớ rõ giấc mơ tối qua, nhưng cảm giác toàn thân mềm nhũn vẫn rõ mồn một, bên dưới lồng ngực Đường Nhược Dao giống như bị đốt một đốm lửa, không nói tới việc bị thiêu đốt tới tim gan nóng nực, ngay cả lòng bàn tay cũng rịn ra một lớp mồ hôi.

Cảm giác của Tần Ý Nùng càng vi diệu.

Cô ấy không đơn giản chỉ nằm mơ như thế, khoảnh khắc phiêu du tận trời xanh vẫn còn hiển hiện trước mắt.

Cảnh hôn kia là do Đường Nhược Dao chủ động, với trạng thái hiện tại của cô, không chừng không kìm nén được nhân cơ hội lợi dụng cô ấy.

"Đúng thế." Tần Ý Nùng nhạt nhẽo phụ họa.

"Cần... diễn thử trước không ạ?" Đường Nhược Dao ngẩng mắt nhìn cô ấy, thần sai quỷ khiến đưa ra đề nghị gan to tày trời này.

Cô muốn hôn đến phát điên rồi.

Không "ăn" được, hôn cũng coi như có thể giải cơn khát.

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy tiêu tốn toàn bộ sức đề kháng của lí trí, hung hăng chọc vào lòng bàn tay mới khiến bản thân không nhanh chóng thốt ra một chữ "Cần" khỏi miệng.

"Tôi... nhớ ra đạo diễn Hàn tìm tôi có việc, lát nữa rồi tính." Tần Ý Nùng tùy tiện tìm một cái cớ để rời đi, có thể coi như hoảng loạn bỏ chạy.

Đường Nhược Dao nhìn bóng lưng cô ấy, khóe miệng khẽ cong lên.

Diễn thử một cảnh hôn mà thôi, chị ấy sợ cái gì chứ? Sợ phim giả tình thật với mình sao?

Hay là...

Đường Nhược Dao cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc cảnh hôn, không đọc được mấy chữ, bộp một tiếng đóng kịch bản lại.

Ừm, đừng giày vò bản thân thì hơn, đợi bình tĩnh một chút rồi tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu kịch bản.

Trong phòng nghỉ, Tần Ý Nùng uống hết nửa chai nước, Quan Hạm lặng lẽ đưa tay ra đặt thêm nước khoáng vào trong túi, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cần đến.

Hình tình hiện tại có chút lo ngại.

Rõ ràng Đường Nhược Dao đã hoàn toàn chiếm quyền chủ động.

Nếu đơn thuần hợp tác một bộ phim cũng sẽ không đến mức như thế, nhưng phần đầu của bộ phim này, thậm chí là phần lớn cảnh phim, người chủ động trong mối tình này luôn là Đường Nhược Dao, cô thích ứng với vai diễn rất tốt, bất kể là trong phim hay ngoài đời, thông minh lại chủ động, còn biết tính toán chơi trò mê hoặc. Tần Ý Nùng cũng vậy, một mặt cô ấy vốn không giỏi đối phó với tình cảm, một mặt vai diễn của cô ấy khiến cô ấy bị ảnh hưởng từ lúc nào không hay, một diễn viên ưu tú không thể hoàn toàn không nhập vai.

Thẩm Mộ Thanh bại dưới tay Hàn Tử Phi, cả con người lẫn trái tim, thảm bại vô phương cứu chữa.

Chỉ sợ Tần Ý Nùng cũng khó mà thắng được.

Nhưng Quan Hạm không nói, nói rồi chắc chắn sẽ mất việc.

Tần Ý Nùng ngồi trêи sô-pha, hai tay phiền não luồn qua mái tóc dài của mình, thời gian gần đây rốt cuộc là sao chứ? Bây giờ cô ấy muốn nuốt lời với Hàn Ngọc Bình, không quay bộ phim này nữa còn kịp không?

Đáp án đương nhiên là không kịp nữa rồi.

Cho dù ngày ngày có bị trêu chọc đến suy thận, cô ấy cũng phải cắn rơm cắn cỏ quay xong bộ phim này.

Phim trường.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Đường Nhược Dao, đột nhiên nhớ ra Dịch Nhất Nhất là ai. Cô lên mạng tìm kiếm công ty quản lí của Dịch Nhất Nhất, là Phòng làm việc Tần Ý Nùng, là nghệ sĩ dưới cờ Tần Ý Nùng, chính xác là người mình.

Đường Nhược Dao đột nhiên bừng tỉnh, chẳng trách thái độ của Tần Ý Nùng với cô nàng lại tốt như thế, nhìn mức độ chiều chuộng đám trợ lí nhỏ của cô ấy, có thể nhận ra được.

Trước đây có tin đồn, nói nghệ sĩ kí hợp đồng với Phòng làm việc Tần Ý Nùng đều là vì thuận tiện cho bản thân Tần Ý Nùng hưởng thụ hương vị xác thịt tươi mới, công việc quan trọng bình thường chính là phục vụ Tần Ý Nùng trêи giường.

Đường Nhược Dao thuận tiện tìm kiếm tin tức vào đoàn làm phim "Bản Sắc" của Dịch Nhất Nhất. Dịch Nhất Nhất giống với Văn Thù Nhàn, đều là hoa đán đang nổi có tác phẩm, lưu lượng trêи mạng cực lớn, cô nàng vào đoàn làm phim, tài khoản marketing cùng đối thủ cạnh tranh tai mắt minh mẫn liền đưa cô nàng lên hot search.

[Tần Ý Nùng ở đoàn phim thật sự không muốn cô quạnh sao, người mẫu lúc trước còn chưa đủ, bây giờ đích thân gọi người nhà đến hầu hạ rồi [Hóng hớt]

[Dịch Nhất Nhất gọi là gì nhỉ? Ngàn dặm xa xôi chạy tới để lên giường sao?]

[Ngàn dặm xa xôi chạy tới để lên giường, cười chết mất]

[Phù hộ Đường Nhược Dao vượt qua kiếp nạn này thôi]

Trong hot search của Dịch Nhất Nhất, có bình luận còn đề cập tới hai người Tần Ý Nùng cùng Đường Nhược Dao, thủy quân, đội quân bóc phốt, fan hâm mộ nhất thời hỗn chiến với nhau. Quan hệ người hâm mộ hai nhà Đường Nhược Dao và Dịch Nhất Nhất vốn khá tốt, sau một câu "Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng diễn cặp, người thật sự đen đủi còn chưa biết là ai đây [Che miệng cười], đừng nhắc đến Nhất Nhất của chúng tôi", khuấy động cơn thịnh nộ của fan Đường Nhược Dao.

Khi Đường Nhược Dao nhận bộ phim này, tài khoản chính thức tuyên bố hai vị nữ chính, đám quần chúng hóng biến đều không ngậm được miệng. Đường đậu và Hoàng phi hỗn chiến từ lúc đó đến hiện tại, chiến tranh đã bùng nổ khắp nơi, cộng thêm fan của Dịch Nhất Nhất, ba bên cùng nhau hỗn chiến, cà khịa đến tối tăm mặt mũi, không thấy ánh sáng ngày mai.

Đường Nhược Dao đi một ngày đàng học một sàng khôn, những tin đồn trêи mạng có liên quan đến Tần Ý Nùng, không có chứng cứ xác thực cô sẽ không tiếp tục mù quáng tin tưởng, nhưng lí trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác, bảo cô phải có thiện cảm với Dịch Nhất Nhất tuyệt đối là chuyện không thể.

Đặc biệt là đối phương tự tiện dùng thân phận hậu bối, mở miệng thân mật gọi tiền bối ở phim trường, Tần Ý Nùng còn không chê phiền đáp lại cô nàng, càng khiến Đường Nhược Dao nghe như có kim châm bên tai, cả người đều không thoải mái.

Hơn nữa cổ họng còn rất lớn, nói một câu nửa phim trường đều có thể nghe thấy, như thể bản thân rất gì và này nọ.

"Tiền bối..." Âm thanh của Dịch Nhất Nhất như âm hồn bất tán quấn bên tai.

Lại đến rồi!

Đường Nhược Dao hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy.

Tân Tinh chớp chớp mắt.

"Chị đi đâu đấy?"

"Đi diễn thử!" Đường Nhược Dao giống như rít ra câu nói này qua kẽ răng.

Tần Ý Nùng bị Dịch Nhất Nhất quấn lấy, trong lòng cũng có chút sốt ruột, ước gì có người nhanh chóng mang cô gái hơi lắm lời này đi khỏi, nhưng cô ấy giỏi che giấu, cho nên không nhìn ra cảm xúc gì trêи mặt, vẫn nhẫn nại dịu dàng.

"Cô Tần." Đường Nhược Dao đứng trước mặt Tần Ý Nùng, khuôn mặt lạnh lẽo nói, "Muốn mượn người của cô."

Tần Ý Nùng: "Ừm?" Mượn ai?

Đường Nhược Dao chỉ vào chiếc đầu tròn trước mặt cô ấy.

Dịch Nhất Nhất: "Em?"

Ánh mắt Tần Ý Nùng nhanh chóng lướt qua một tia không vui.

Đi một chuyến qua đây, là vì Dịch Nhất Nhất sao?

Cô gái này có năng lực, đức hạnh gì chứ?

Dịch Nhất Nhất kì quái cảm thấy có một ánh mắt âm u phía sau gáy mình, giống như lưỡi dao lạnh lẽo, một giây sau liền có thể nâng tay hạ dao.

Đường Nhược Dao ổn định lại, dịu dàng giải thích: "Em muốn diễn thử với cô Dịch."

Không thể gọi Tần Ý Nùng đi, cũng không thể dẫn Dịch Nhất Nhất đi sao?

Ánh mắt Tần Ý Nùng trầm xuống.

Lời này là Đường Nhược Dao nói với Tần Ý Nùng, ánh mắt lại nhìn Dịch Nhất Nhất, cho nên không chú ý đến khuôn mặt đột nhiên u ám của Tần Ý Nùng: "Có thể không ạ?"

Tần Ý Nùng hờ hững nói: "Tùy ý."

Lúc này Đường Nhược Dao mới quay qua nhìn cô ấy một cái, con ngươi khẽ mở to, bất ngờ với thái độ lạnh lùng đột ngột của cô ấy.

Vì cô gọi Dịch Nhất Nhất đi sao?

Đột nhiên Đường Nhược Dao không cảm được mùi vị, đầu lưỡi trào lên vị đắng cùng chua, ánh mắt nhìn Dịch Nhất Nhất không thiện chí.

Dịch Nhất Nhất luống cuống, suýt chút nữa hoảng hốt chạy loạn khắp nơi.

Hình như cô... còn chưa làm gì cơ mà?

Hai vị tiền bối sao lại nhìn cô như thế?

"Tôi về phòng nghỉ, hai em chậm rãi trò chuyện." Tần Ý Nùng hất áo rời đi.

Đường Nhược Dao lạnh lùng nhìn Dịch Nhất Nhất một cái, lịch sự nhưng không mất vẻ xa lạ, nói: "Đi theo tôi."

Dịch Nhất Nhất: "Ồ, vâng ạ."

Dịch Nhất Nhất có khổ khó nói.

Cô nàng muốn đi tìm Đường Nhược Dao nhờ chỉ dạy, nhưng nhìn Đường Nhược Dao rất lạnh lùng, xa cách loài người vạn dặm, Tần Ý Nùng lại thân thiết hơn nhiều, còn là bà chủ tốt bụng, đương nhiên cô nàng chọn Tần Ý Nùng, không biết làm sao lại chọc giận Đường Nhược Dao.

Đúng rồi, tuy tính tình cô nàng ngay thẳng, không khôn ngoan, nhưng không đại diện cho việc cô nàng ngốc nghếch, cô nàng cảm nhận được địch ý của Đường Nhược Dao.

Dịch Nhất Nhất tỉ mỉ suy xét lại bản thân, nhưng không nghĩ ra tình tiết quan trọng, chỉ có thể run rẩy đi theo Đường Nhược Dao.

Chính thức quay phim.

Quay cảnh Hàn Tử Phi và Kiều Linh Linh cùng về nhà vào thứ sáu, Đường Nhược Dao cùng Dịch Nhất Nhất diễn cặp với nhau, Tần Ý Nùng đợi qua cảnh này sẽ xuất hiện. Cô ấy dựa vào mép cửa quan sát, lông mày nhíu lại nhanh không thể phát hiện, dự đoán cảnh này sẽ không quá thuận lợi.

"Bản Sắc, phân đoạn X, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Dịch Nhất Nhất thân mật níu lấy tay Đường Nhược Dao trong ngõ, phỉ nhổ giáo sư dạy tiết cuối cùng. Nhân vật của Dịch Nhất Nhất trong phim là một người hoạt bát vui vẻ, còn Hàn Tử Phi ở trước mặt người khác luôn điềm đạm chín chắn, khác hẳn với sức sống khi ở riêng với Thẩm Mộ Thanh, hai người đi bên nhau, khí chất sinh ra khác biệt rõ ràng.

Tần Ý Nùng híp mắt.

Trong miệng truyền thông, Đường Nhược Dao là đóa hoa cao ngạo không ăn khói lửa nhân gian, nhưng ở bên cạnh cô ấy, cho dù là trước kia hay hiện tại, không hề có một chút liên hệ với bốn chữ "đóa hoa cao ngạo".

Đây là sự khác biệt giữa thích và không thích sao?

Nắm đấm của Tần Ý Nùng vừa thả lỏng lại nắm chặt.

"Cắt!"

Hàn Ngọc Bình gián đoạn màn biểu diễn của Dịch Nhất Nhất, nhíu mày nói: "Tiểu Dịch, đừng có lè lưỡi, phô trương quá. Còn nữa, đừng dựa cả người lên người Đường Nhược Dao, không phải cháu mắc bệnh nhuyễn xương."

Dịch Nhất Nhất vội vàng chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn."

Dịch Nhất Nhất là người trong Phòng làm việc Tần Ý Nùng, lần đầu quay hỏng, Hàn Ngọc Bình biết ý nể mặt Tần Ý Nùng, nói: "Điều chỉnh một lúc, hai phút nữa quay lại."

"Bản Sắc, phân đoạn X, cảnh 1, lần 2, diễn!"

Dịch Nhất Nhất điều chỉnh động tác cơ thể của mình cũng không lè lưỡi nữa, Hàn Ngọc Bình vẫn hô "Cắt", không chút nể nang nói: "Tự nhiên một chút, cơ thể cháu giống hệt như bà cụ tám mươi, thân trêи quấn cục thép sao? Còn trẻ như thế, sao lại cứng ngắc thế hả."

Khuôn mặt Dịch Nhất Nhất đỏ bừng. Tần Ý Nùng đứng dựa vào khung cửa không nhịn được cười thành tiếng.

Hàn Ngọc Bình hung dữ lườm cô ấy một cái: "Diễn viên nào đó rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng đừng quấy rối không khí phim trường!"

Tần Ý Nùng rảnh rỗi không có chuyện gì làm ngoan ngoãn nghe lời, cong khóe môi bật cười, sau đó làm động tác kéo khóa miệng mình lại.

Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn tới, khóe môi cong lên, nghĩ: Đáng yêu quá.

Hàn Ngọc Bình: "Cảnh quay này chỉ cần thể hiện cháu thân quen với Hàn Tử Phi là được, không cần quá thân mật phải dính chặt lấy nhau. Còn biểu cảm của cháu nữa, tự nhiên một chút, bình thường nói chuyện với bạn bè thế nào, cháu cứ diễn như thế, thả lỏng chút, đừng căng thẳng."

Dịch Nhất Nhất khiêm tốn gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ tiếp tục mài giũa."

Hàn Ngọc Bình xua tay, lạnh lùng nói: "Năm phút."

Diễn viên diễn phim truyền hình muốn trở thành diễn viên diễn phim điện ảnh không phải là chuyện dễ. Biểu cảm và động tác của phim truyền hình có biên độ lớn, chiếu trêи màn ảnh nhỏ thì không sao, không phô trương một chút ngược lại còn sợ khán giả không chú ý đến, nhưng chiếu trêи màn ảnh rộng lại quá phóng đại, quay phim điện ảnh càng thách thức việc nắm bắt tỉ mỉ chi tiết của diễn viên, phương pháp biểu hiện càng tinh tế, hoàn toàn là hai hệ thống khác nhau.

Lúc trước Đường Nhược Dao quay hỏng cảnh tình cảm vô số lần, động tác cơ thể quá nhiều, thực ra đều là những chi tiết vô cùng nhỏ.

Năm phút sau, không ngoài dự đoán, Dịch Nhất Nhất vẫn chưa qua. Lần thứ ba quay hỏng, sự nhẫn nại của Hàn Ngọc Bình đã tới giới hạn, cuối cùng hung hăng mắng nhiếc.

Dịch Nhất Nhất lúng túng chôn chân tại chỗ, cả mặt đỏ bừng, càng cúi đầu càng thấp.

Đường Nhược Dao mím môi, cân nhắc xem bản thân có nên tự mình chỉ điểm cho đối phương chút không.

Đang suy nghĩ, âm thanh tự nhiên của người phụ nữ ấy vang lên.

"Đủ rồi, đạo diễn Hàn."

Dù sao cũng là người trong Phòng làm việc của mình, Tần Ý Nùng không nghe nổi nữa, bị phương pháp của Hàn Ngọc Bình giáo huấn, đợi quay xong cảnh này không chết cũng bị lột mất một lớp da, đôi chân thon dài đang đan lên nhau của cô ấy đổi thành đứng thẳng, nhã nhặn xuống khỏi bậc thềm trước khung cửa.

Hàn Ngọc Bình tức giận nhìn sang.

Tần Ý Nùng nhân lúc ông ấy còn chưa công kϊƈɦ lại, khẽ cười nói: "Để cháu dạy cô ấy."

Hàn Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng hất áo rời đi.

Đường Nhược Dao: "!!!"

Cô ấy còn muốn đích thân dạy người khác đóng phim, ngay cả điều đặc biệt này của bản thân cũng không giữ lại được sao?

Tần Ý Nùng đi tới trước mặt Dịch Nhất Nhất, hé miệng, còn chưa kịp thốt ra một chữ, Đường Nhược Dao đột nhiên chen vai tới, mặt tỉnh bơ ngăn cách giữa cô ấy và Dịch Nhất Nhất.

Tần Ý Nùng nhướng mày.

Đường Nhược Dao bình tĩnh như thường nói: "Em và Nhất Nhất đã diễn mấy lần rồi, có thể nhận ra khuyết điểm của cậu ấy, ban nãy đúng lúc em nghĩ ra một số ý kiến, nếu như có hiệu quả, liền không cần làm phiền đến cô Tần."

Tần Ý Nùng khẽ ngẩn ra, tỉ mỉ tìm tòi hàm ý trong câu nói của cô.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu: "Nhất Nhất, cậu nói đúng không?"

Dịch Nhất Nhất bị Hàn Ngọc Bình mắng tới hoảng, Đường Nhược Dao có hỏi gì cô nàng cũng chỉ biết trả lời đúng.

Đường Nhược Dao giống như một ngọn núi lớn sừng sững ngăn cách giữa Tần Ý Nùng và Dịch Nhất Nhất, ngẩng mặt nói: "Cô Tần cứ nghỉ ngơi trước đi ạ."

Tần Ý Nùng im lặng giây lát, nói: "... Cũng được."

Thế là chắp tay, nghe lời rời đi.

Đường Nhược Dao không sánh bằng Tần Ý Nùng, nhưng vẫn dư sức để chỉ dạy một diễn viên phim truyền hình vừa chuyển nghề.

Tuy sau khi Hàn Ngọc Bình quay lại không phải quay một lần là qua, nhưng cũng không tiếp tục bị mắng, Hàn Ngọc Bình lại nhắc tới một vấn đề nhỏ, sau hai lần diễn hỏng, cuối cùng cũng đạt.

Dịch Nhất Nhất vô cùng cảm kϊƈɦ ân đức của Đường Nhược Dao.

Sắc mặt Đường Nhược Dao lạnh nhạt: "Tiện tay giúp đỡ, không cần cảm ơn."

Lời này có chút quen tai.

Cô nhìn về phía Tần Ý Nùng một cái, ánh mắt Tần Ý Nùng trầm ngâm, không phân biệt được sắc mặt là vui hay buồn.

Sau khi diễn đạt cảnh quay này, là tới cảnh Tần Ý Nùng nhìn thấy Hàn Tử Phi và Kiều Linh Linh, bóng lưng cô quạnh của Tần Ý Nùng biến mất sau cánh cửa, khi Hàn Ngọc Bình hô một diễn "Đạt" liền kϊƈɦ động vỗ bàn.

"Hoàn mỹ!" Ông liên tục cảm thán, "Cảnh này quá tuyệt!"

Tần Ý Nùng cười lạnh trong lòng: Cháu diễn xuất bằng bản sắc, có thể không hoàn mỹ sao?

Cô ấy không chút hứng thú nhìn những quả táo được nhân viên đoàn phim thu dọn, Đường Nhược Dao và Dịch Nhất Nhất cũng tới giúp, Dịch Nhất Nhất ngẩng mặt nhìn vào mắt Đường Nhược Dao, thẹn thùng cười cười với cô.

Cô ấy không nhìn rõ biểu cảm của Đường Nhược Dao, nghĩ nhất định cũng đang cười.

Trong phim ngoài đời đều giống nhau.

Tần Ý Nùng nằm ngửa trêи ghế mây, dùng cuốn kịch bản che mặt.

Tối nay quay cảnh hôn.

Hai vị nữ chính không ăn ý với nhau, chẳng ai để ý tới ai.

Hàn Ngọc Bình đi tới giảng giải cảnh

quay: "???"

Tần Ý Nùng khó chịu ông có thể hiểu, tối nay cô ấy diễn cảnh trục trặc ghen tuông, đã nhập vai rồi. Nhưng Đường Nhược Dao có chuyện gì đây?

Hàn Ngọc Bình trao đổi ngắn gọn với Tần Ý Nùng đôi câu, rồi gọi Đường Nhược Dao tới.

"Cảnh này cháu muốn thăm dò cô ấy, cẩn thận thăm dò, mong chờ cùng thấp thỏm với kết quả trong tưởng tượng, đến cuối cùng là vui vẻ điên cuồng vì xác nhận được trái tim của đối phương, sau đó là cô ấy từ chối cháu, cháu phải thể hiện được đau lòng, buồn bã, lí giải, bao dung, nín nhịn, những cảm xúc này dần dần tiến triển, không thể sai thứ tự."

Chỉ có một cảnh phim, nhưng cảm xúc trước sau mà Đường Nhược Dao phải thể hiện vô cùng nhiều, một mắt xích không tốt, cảnh quay này đều công cốc, Hàn Ngọc Bình nhất định phải giải thích cặn kẽ cho cô.

"Cháu thích cô ấy, đã thích cô ấy rất lâu rồi." Hàn Ngọc Bình chỉ vào Tần Ý Nùng mà nói, kiên nhẫn khơi nguồn mạch tình cảm của nhân vật cho Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao khẽ hít thở, giống như tốn rất nhiều sức lực, gật đầu: "Vâng."

Đúng, cô thích Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng khẽ mím môi nhỏ lại, nghiêng đầu nhìn sang.

Hàn Ngọc Bình: "Nhưng vì nguyên nhân thói đời, trước giờ cháu không nói cho cô ấy. Hôm nay cháu phát hiện cô ấy khác thường, thường ngày rõ ràng đối xử dịu dàng, nhưng hôm nay lại lạnh lùng với cháu, còn nhắc tới cô gái về nhà cùng cháu, cháu trào lên một suy nghĩ lớn mật, cháu khó lòng tin tưởng suy đoán, thật ra cô ấy cũng thích cháu, không phải cháu đơn phương, hai người là thích lẫn nhau."

Đường Nhược Dao vô thức nhìn sang bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng tránh khỏi ánh mắt của cô.

Hàn Ngọc Bình vô thức nhỏ tiếng, chậm chạp nói từng câu từng câu: "Cháu đè nén suy đoán đó, cẩn thận từng bước thăm dò cô ấy, cháu gọi tên cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, cháu phát hiện hình như bản thân tìm được đáp án, cô ấy thích cháu, giống như cháu thích cô ấy. Cháu không kiềm chế được hôn cô ấy."

Đường Nhược Dao lại khẽ vâng một tiếng.

Giọng nói của Hàn Ngọc Bình đột ngột trầm hơn, âm thanh chói tai: "Nhưng cô ấy không thể ở bên cháu, cô ấy có chồng có con, có một gia đình mà người đời gọi là hạnh phúc, trêи người cô ấy còn có trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ. Trêи cán cân giữa tình yêu và trách nhiệm, tình yêu của cháu không đáng nhắc tới."

Sắc môi Đường Nhược Dao trắng bệch, hô hấp gấp gáp.

Hàn Ngọc Bình chầm chậm dịu giọng, khẽ nói: "Từ lúc bắt đầu cháu đã hiểu được đạo lí này, cháu và cô ấy không thể có tương lai. Cô ấy đẩy cháu ra, cháu cũng để mặc cô ấy đẩy cháu, cháu quyết định sẽ dừng lại tại đây, lựa chọn này sẽ tốt cho cả hai người. Trêи thế giới này, không phải tất cả những người có tình sẽ có thể ở bên nhau."

Đường Nhược Dao lộ ra nụ cười đắng chát vừa vui mừng lại vừa bi thương, ngửa mặt nhắm mắt lại, mí mắt nóng rực.

Hàn Ngọc Bình biết cô nhập vai, lặng lẽ lui đi.

Trước khi đi, ông đột nhiên có suy nghĩ gì đó nhìn về phía Tần Ý Nùng, biểu cảm của Tần Ý Nùng khó coi giống hệt Đường Nhược Dao, sắc mặt còn trắng bệch hơn.

Xem ra người sau nhập vai nhanh hơn người trước.

Hàn Ngọc Bình khen ngợi thầm gật đầu.

"Bản Sắc, phân đoạn X, cảnh 1, lần 1, bắt đầu!"

Trước hết là cảnh quay xa.

Trăng sáng như nước, chiếc bàn đá xanh trong sân phản chiếu lại ánh trăng bạc. Một bóng người mạnh mẽ nhanh nhẹn lượn qua sân nhà mình, như cá lẻn vào sân nhà hàng xóm.

"Cô Thẩm!" Âm thanh vui vẻ của vị khách không mời mà đến vang lên khiến ánh sáng tầng hai còn sáng hơn lúc trước.

Không nhận được câu trả lời.

Ống kính tới gần, đến bóng lưng của Đường Nhược Dao.

Nữ sinh vừa tròn đôi mươi mặc chiếc áo ngắn mát mẻ ngày hạ, đường cong cơ thể tinh tế không thôi, chiếc eo nhỏ thon, chân tay thon dài, làn da trắng nõn không khiếm khuyết, giống như viên ngọc đẹp đẽ trơn bóng.

Đường Nhược Dao ôm lấy giỏ táo tươi ngon vừa to vừa mọng đứng dưới nhà, tiếp tục nhìn về phía cánh cửa sổ sáng đèn gọi lên: "Cô Thẩm!"

+++++++++

Chương 72: Cảnh hôn