Làm Càn

Chương 98: Công dụng của khăn giấy




Chương 98: Công dụng của khăn giấy

Một chữ "ừ" của Tần Ý Nùng cất lên, bước chân liền loạng choạng, bị kéo vào cái ôm ấm áp thơm ngát.

Động tác lỗ mãng gấp gáp, khác một trời một vực với biểu cảm ung dung của Đường Nhược Dao khi ở trước mặt cô ấy thường ngày.

Đường Nhược Dao ra sức ôm lấy cô ấy, một tay giữ chặt lấy lưng cô ấy, không cho cô ấy một khe hở để tránh thoát.

Tần Ý Nùng mở to mắt, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề bên tai, cảm nhận sự run rẩy khó kiềm chế trêи cơ thể cô, còn có nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ mà cô gắng sức kìm nén nhưng không cẩn thận làm lộ ra.

Từng tiếng động đều rơi vào trong lòng cô ấy, nóng đến mức khiến vành mắt cô ấy chua xót.

Thích một người như cô ấy, vất vả lắm đúng không?

Tần Ý Nùng im lặng ngửa mặt lên, khẽ đặt cằm lên vai Đường Nhược Dao, đưa tay ôm lấy eo cô.

Động tác tay Đường Nhược Dao lại tăng thêm lực ôm chặt, nhưng không để Tần Ý Nùng cảm thấy đau đớn, liền kịp thời buông lỏng. Lúc này cô cũng không quên, không được làm đau đối phương.

Hai người yên lặng ôm lấy nhau trong đêm tối không thấy đầu ngón tay, tâm trạng buồn bã của Đường Nhược Dao dần dần hồi phục.

Cô thân mật cọ lên vành tai của Tần Ý Nùng, vẫn ôm lấy cô ấy không buông tay, nội tâm mừng rỡ, có thể ôm nhiều một lúc thì được một lúc.

Cô vừa buông lỏng liền bị Tần Ý Nùng linh hoạt bắt được.

Tần Ý Nùng miết lấy cổ tay đang quấn lấy eo cô ấy của cô, tỏ ý bảo cô buông ra.

Đường Nhược Dao chu môi, bờ môi khẽ hôn lên gò má cô ấy, còn chưa tận hứng, rồi buông ra.

"Về thôi." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói, sau đó rời khỏi ban công.

Đường Nhược Dao nhẹ bước theo sau cô ấy, khóe môi cong lên.

Từ chỗ tối đến chỗ sáng, bóng dáng Tần Ý Nùng càng ngày càng rõ, Đường Nhược Dao giống như được uống một liều thuốc kϊƈɦ thích, mục tiêu trong lòng càng ngày càng kiên định.

Cô có dao động, nhưng chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ như thế. Trừ phi sự việc xuất hiện tình thế không thể chuyển biến, cô đã tính toán xong dự định sống chết quấn lấy Tần Ý Nùng cả đời, một chữ "ừ" tối nay của Tần Ý Nùng là niềm vui bất ngờ cho cô.

Đây là một tín hiệu dao động tới từ vị trí của Tần Ý Nùng, sao có thể không khiến cô kϊƈɦ động.

Bây giờ cô phải rất kiềm chế, mới không để đôi chân mình nhanh chóng bước về phía trước.

Tần Ý Nùng đột nhiên quay đầu, Đường Nhược Dao hoảng hốt lúng túng, vội vàng thu lại nụ cười sáng chói quá đáng trêи mặt mình, mím môi lại, có đôi phần nghiêm túc nhìn cô ấy.

"..." Tần Ý Nùng thu ánh mắt về, nhìn thẳng về phía trước, khóe môi cong lên.

Con thỏ con.

Đường Nhược Dao là người tiến lùi đúng mực, rất có chừng mực, cô bị tình yêu điều khiển, nhưng sẽ không hoàn toàn mất lí trí. Sau khi Tần Ý Nùng đáp ứng bước đầu, cô không lựa chọn gạn hỏi, cũng không vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

Có người thích hợp thừa thắng xông lên, ép chặt từng bước, nhưng Tần Ý Nùng không phải, cô ấy giống như con ốc sên sợ hãi thế giới bên ngoài, ngày này qua ngày khác sống trong căn nhà nhỏ của mình, càng ép cô ấy, cô ấy càng muốn trốn càng xa, ẩn nấp càng sâu, cũng sẽ không lộ đầu ra nữa.

Cô cần sự kiên nhẫn vô hạn, chầm chậm để cô ấy nhìn thấy thế giới bên ngoài đẹp đẽ, đến một ngày cô ấy cam tâm tình nguyện ra ngoài.

Nếu giữa hai người có một trăm bước, Đường Nhược Dao tình nguyện đi một trăm linh một bước, sau đó quay lại, ôm lấy cô ấy từ phía sau.

Đường Nhược Dao tin tưởng khi Tần Ý Nùng kϊƈɦ động hoặc lí trí trả lời cô một chữ "ừ", trong lòng đã nghĩ tới vô vàn từ ngữ thành thục để đối diện với câu hỏi có khả năng cô sẽ hỏi ra, đọ diễn xuất, bản thân cô trước nay chưa từng vượt qua cô ấy, cô ấy dùng kĩ năng diễn xuất lừa dối cô lâu như thế, cho nên Đường Nhược Dao không so sánh diễn xuất với cô ấy nữa.

Cô tin lúc này bản thân chân thành cảm nhận được, Tần Ý Nùng mềm lòng, không nỡ, rung động với cô.

Hai người về đến phòng không nhắc lại, làm như chuyện ở ngoài ban công chưa từng xảy ra.

Tần Ý Nùng: "Tôi gọi luật sư đến đây, sáng mai sẽ tới."

Đường Nhược Dao: "Dạ?"

Tần Ý Nùng nhướng mày: "Chuyện li hôn của bố em và Giang Tuyết Trân, không cần gọi luật sư tới xử lí sao?"

Đường Nhược Dao vâng một tiếng, nói: "Em vốn định tìm ở đây, nhưng vẫn chưa kịp."

Tần Ý Nùng hỏi cô: "Em định xử lí Giang Tuyết Trân thế nào?"

Giang Tuyết Trân bị những lời nói hôm nay của Đường Nhược Dao dọa nạt, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào Đường Phỉ, cứ nghĩ chỉ cần giao Đường Phỉ ra là mọi chuyện thuận lợi. Nhưng Tần Ý Nùng nghe cách nói của Đường Nhược Dao hôm nay, cô không chỉ thỏa mãn với một mình Đường Phỉ.

Giang Tuyết Trân đang có thai, Đường Hàm Chương đã là người thực vật, chứng cứ bà ta ngoại tình khi còn có hôn thú rất rõ ràng, nếu li hôn, Đường Nhược Dao hoàn toàn có thể khiến bà ta tay trắng ra đi. Nhưng vì nguyên nhân Đường Phỉ, phải ra giá với Giang Tuyết Trân, có lẽ sẽ không tuyệt tình như thế.

Nhưng Tần Ý Nùng có một loại trực giác kì lạ, hôm nay sau khi cô ấy thấy Đường Nhược Dao lật tẩy Châu Nghị và Giang Tuyết Trân, cô ấy cảm thấy Đường Nhược Dao nhất định sẽ không tốt bụng đến mức đem toàn bộ tài sản cho Giang Tuyết Trân.

Nếu dám chọc vào cô, chắc chắn cô sẽ giơ vuốt, hung hăng cào rách miếng thịt của kẻ đó.

Tần Ý Nùng có chút buồn cười nghĩ: Trước đây tại sao mình lại cảm thấy Đường Nhược Dao là con thỏ trắng nhỏ ngậm bồ hòn làm ngọt cơ chứ, ít nhất cũng là con sói nhỏ.

Tần Ý Nùng híp mắt.

Đường Nhược Dao: "Tiền lúc trước em cho bà ta thì thôi, nhưng bà ta không thể nuốt trọn tiền căn nhà của bố em."

"Vì cái đó?" Tần Ý Nùng nhíu mày.

"Làm người phải giữ lại một đường lui."

"Sau này em cũng không gặp lại bà ta." Tần Ý Nùng nói.

Ánh mắt Đường Nhược Dao trong suốt, nói: "Dù sao bà ta cũng là mẹ của Đường Phỉ."

Tần Ý Nùng ngây ra, hiểu ra rồi cười cười, hiếm thấy khen ngợi: "Em xử lí như thế tốt lắm."

Đường Nhược Dao không muốn nhắc nhiều tới Giang Tuyết Trân, chuyển đề tài nói: "Cô Tần buồn ngủ chưa ạ?"

"Ừ, có chút."

"Vậy ngủ đi ạ, ngày mai còn phải dậy sớm."

"Ừ."

Tần Ý Nùng lên giường trước theo thói quen, nằm xong, Đường Nhược Dao bò lên sau, tắt đèn.

Thói quen này không biết hình thành lúc nào, rõ ràng sau khi hai người hình thành quan hệ nhân tình cũng không chung chăn chung gối được mấy lần, nhưng lại ăn ý hình thành thói quen này.

Trước đây đều là Đường Nhược Dao tắm rửa sạch sẽ chờ đợi Tần Ý Nùng đến, sau khi hai người quấn lấy nhau, Tần Ý Nùng sẽ nhìn cô mệt nhoài đi vào giấc ngủ bên gối.

Tần Ý Nùng thu lại cảm xúc, không nghĩ nhiều, khép mắt lại.

Sau lưng nặng đi, Đường Nhược Dao tự nhiên nhích tới ôm lấy cô ấy, gác cằm lên vai cô ấy.

Nhiệt độ thân thể người phụ nữ trẻ tuổi cao, hai người chung chăn chung gối, hơi nóng truyền đến từ trong chăn cùng sau lưng, Tần Ý Nùng mất tự nhiên động đậy, nói: "Nóng..." Tỏ ý bảo cô buông lỏng một chút.

Âm thanh ra miệng lại khàn khàn khác thường.

Đường Nhược Dao đột ngột ôm lấy cô ấy càng chặt hơn, tiếng hít thở rất không bình thường.

Tần Ý Nùng nói trong lòng, xong rồi.

Lúc này thật sự xảy ra chuyện gì, cô ấy không chắc có thể khống chế được.

Hơi thở nóng hổi phả lên vành tai, từng hơi lại từng hơi, như có như không, không thể kiềm chế. Nhưng Đường Nhược Dao rất quy củ thành thật, không có hành vi vượt quá ranh giới.

Thần kinh căng chặt của Tần Ý Nùng dần dần thả lỏng.

Đường Nhược Dao bình tĩnh lại, có cơn buồn ngủ, nhắm mắt hôn lên tóc dài của người phụ nữ ấy, khóe môi cong lên: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tần Ý Nùng nhỏ tiếng trả lời, nhưng mắt vẫn mở to, vô cùng tỉnh táo.

Cô ấy là người phụ nữ bình thường, hơn nữa ở tuổi này, người ngủ bên cạnh lại là người cô ấy ngày nhớ đêm mong, người trong trái tim cô ấy. Nếu nói cô ấy từ đầu đến cuối đều không có ɖu͙ƈ vọng thì là nói dối.

Cô ấy quen nín nhịn, nhưng đêm tối thôi thúc người ta làm càn.

Ý thức của Tần Ý Nùng dần dần mất tỉnh táo, đầu mũi quẩn quanh hương thơm của đối phương.

Đường Nhược Dao có mấy chiếc váy hai dây, giặt chiếc này thì còn chiếc khác, cô cũng khắc sâu câu nói ban ngày "chỉ mặc cho một mình Tần Ý Nùng nhìn", tự xử lí thân thể đẹp đẽ là được. Người trẻ tuổi sức lực dồi dào, trong đầu lại nghĩ đến đủ thứ linh tinh, nóng đến toát mồ hôi, không yên phận động đậy trong chăn.

Cô kiêng kị Tần Ý Nùng, động tác cực kì nhẹ, cũng kiềm chế không làm đối phương giật mình, tránh làm mất giấc của cô ấy. Tuy cô ôm Tần Ý Nùng, nhưng rất chú ý chừng mực, theo lí mà nói, chỉ cần Tần Ý Nùng không động đậy, sẽ không chạm vào cô ấy.

Cô khẽ đá chăn muốn tản nhiệt cho bản thân, nhưng đột nhiên cảm thấy được cảm giác lành lạnh khác thường.

Đường Nhược Dao lập tức duỗi thẳng lưng, đôi mắt đột nhiên mở to trong đêm tối.

Tần Ý Nùng ôm lấy cô bất động, vô cùng căng thẳng, tập trung nín thở, trái tim như sắp nhảy đến yết hầu.

Thình thịch.

Thình thịch, thình thịch.

Cô ấy nghe thấy hơi thở hỗn loạn của Đường Nhược Dao bên tai, còn nặng nề hơn ban nãy, hô hấp cũng nặng nề, khiến màn đêm càng thêm sâu thẳm, lại càng tĩnh lặng.

Ánh đèn không biết là của gia đình nào trong khu nhà hắt từ ngoài cửa sổ vào, lờ mờ chiếu lên tường trước mặt.

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm những vệt sáng mơ hồ.

Đột nhiên tầm mắt mờ đi, những vệt sáng trước mắt cô ấy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt phóng to của Đường Nhược Dao, còn có cảm giác mềm mại truyền đến đột ngột trêи môi.

Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao vén những sợi tóc trêи mặt cô ấy lên, dừng lại trêи tai cô ấy, ngón cái vuốt ve từng cái từng cái, da đầu Tần Ý Nùng tê dại. Không đợi cho cô ấy ngừng lại, một tay khác của Đường Nhược Dao tìm kiếm lấy tay cô ấy, đè lấy cô ấy rồi hôn sâu.

Tần Ý Nùng phản xạ có điều kiện vòng lấy cô, khẽ rêи một tiếng.

Bởi vì không gian yên tĩnh, âm thanh của hai người trong phòng càng thêm rõ ràng.

Nhịp tim nhanh tới mức muốn nổ tung, Đường Nhược Dao buông người phụ nữ trong lòng ra, ngón tay thon dài chuyển từ tai lên má cô ấy. Mặt Tần Ý Nùng rất nóng, hô hấp cũng rất nóng, một phần là vì thiếu khí, một phần là vì ɖu͙ƈ vọng.

Càng không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, càng bớt đi phần cẩn thận nhìn trước ngó sau, thời khắc này chỉ dựa vào trái tim mà tự tung tự tác.

Sau thời gian tách ra ngắn ngủi, Đường Nhược Dao lại đè lên.

Ánh sáng trêи tường lắc lư, lướt qua đồng tử mất đi tiêu cự của Tần Ý Nùng. Mi mắt Tần Ý Nùng khẽ rung lên, co ngón tay lại, nhưng bị Đường Nhược Dao nắm càng chặt, như sợ cô ấy chạy thoát, vô thức bật cười.

Rất nhanh, ý cười trêи miệng cô ấy cũng không duy trì được nữa, hàm trêи đột nhiên cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt nín nhịn.

Cô ấy nhớ, căn phòng này cách âm không tốt, vô cùng tệ.

Ngón cái của Đường Nhược Dao vô cùng dịu dàng đè lên khóe môi cô ấy, dịu dàng hôn lấy cô ấy, ân cần chặn lại những âm thanh không thể khống chế của cô ấy trong miệng mình.

...

Hàm răng ngậm chặt của Tần Ý Nùng thả lỏng, nhịn kϊƈɦ động muốn ho xuống, nằm ngửa ra, khẽ hít thở, lồng lực trập trùng đều đặn. Đường Nhược Dao vứt mấy tờ giấy ăn vào trong thùng rác, lấy chiếc áo khoác dài trong tủ quần áo khoác lên người, ra ngoài rót nước.

Cô không bật đèn, lần mò ra phòng bếp ngoài phòng khách, lần mò quay lại, suýt chút nữa bị vấp vào cạnh giường.

Cô không lên tiếng, ngửa đầu uống một ngụm to rồi đặt cốc nước xuống, khom lưng, đỡ mặt Tần Ý Nùng, để nước chầm chậm chảy xuống, mãi đến khi cảm nhận được động tác lắc đầu của Tần Ý Nùng, cô mới dừng lại, rồi bản thân uống hết chỗ nước còn lại trong cốc. Cô vẫn thấy khát, lại ra ngoài rót thêm cốc nữa mới quay lại.

Đường Nhược Dao trèo lên giường đi ngủ, thành thục ôm lấy người phụ nữ ấy vào lòng, khẽ hôn một cái lên trán cô ấy, nhắm mắt lại.

Tần Ý Nùng cũng nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn.

...

Đồng hồ sinh học nghiêm khắc và trách nhiệm của trợ lí khiến Quan Hạm tỉnh giấc đúng 6 giờ sáng, ở phòng khách làm u hồn, thuận tiện kiểm tra lại lịch trình của Tần Ý Nùng một lượt. Sau đó nhàn rỗi không có việc gì làm, dùng tài khoản mới lập online chơi game.

Trợ lí Quan đến đi cô độc, ngoài lần trước bị Đường Nhược Dao cưỡng ép kéo vào đội, từ đó cũng không lập đội với người khác. Kĩ năng của cô thật sự rất tệ, tệ một cách tự nhiên, tệ tới nỗi như là đương nhiên, hơn nữa kiên cường bất khuất.

Sau một cơ số lần thành hộp, Quan Hạm nghe thấy một tiếng "cạch" mở cửa phòng.

Cô ngẩng đầu nhìn, là phòng Đường Nhược Dao, không bất ngờ, người ra ngoài cũng là Đường Nhược Dao.

Quan Hạm nhìn thời gian trêи điện thoại: Bảy giờ hai mươi phút sáng.

Dựa theo thời gian làm việc ngủ nghỉ của Tần Ý Nùng lúc trước, bây giờ cô ấy nên tỉnh từ lâu, đặc biệt là hôm qua còn ngủ cả một buổi chiều, dậy càng sớm mới phải, quả nhiên không ai có thể qua được ải mĩ nhân.

Hôm nay phải gặp Giang Tuyết Trân và luật sư do Tần Ý Nùng mời tới, cho nên Đường Nhược Dao ăn mặc tương đối đứng đắn, quần dài áo dài, cài cúc cẩn thận đến nút thứ hai, cô ngẩng mắt nhìn vào mắt trợ lí Quan, cứ cảm thấy đối phương có hàm ý gì đó.

Đường Nhược Dao xắn tay áo, đi đến trước mặt Quan Hạm mới nhỏ tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng chị Quan Hạm."

Quan Hạm cũng nhỏ tiếng đáp lại cô: "Chào buổi sáng. Ngủ ngon không?"

Đường Nhược Dao vô thức ɭϊếʍ môi, ánh mắt lướt qua một tia khoe khoang, nói: "Tàm tạm."

Tối qua Quan Hạm không nghe thấy gì chứ? Cách hai phòng, có lẽ không đến mức ấy? Đường Nhược Dao thấp thỏm nghĩ.

Nhìn cô căng thẳng như thế, nhất định xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Ánh mắt Quan Hạm lướt qua năm ngón tay mất tự nhiên co chặt bên người của Đường Nhược Dao.

"Em đi nấu cháo." Đường Nhược Dao nói.

"Đi đi." Quan Hạm hỏi, "Chị Tần tỉnh chưa?"

Đường Nhược Dao quay lưng với Quan Hạm, sống lưng đột nhiên thẳng tắp rõ ràng, nhỏ tiếng: "Chưa, đợi chị ấy gọi chị thì chị hẵng vào."

Quan Hạm: "Ừ."

Đường Nhược Dao vào bếp, đóng cửa lại, múc gạo nấu cháo. Ngón tay của cô lướt qua làn nước lành lạnh, không biết nghĩ gì, mím môi lại, vành tai lặng lẽ nhuộm lên tầng hồng nhạt.

Tần Ý Nùng... rất ấm áp.

...

Tần Ý Nùng nghe thấy tiếng đóng cửa phòng vang lên, sau khi tiếng chân của Đường Nhược Dao xa xôi liền mở mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Nhìn một lúc, cô ấy kéo chăn lên cao, trùm lên đầu mình.

Người phụ nữ cao ráo trong chăn cuộn lại thành một vòng.

Tiếng bước chân ngoài cửa tiến gần, Tần Ý Nùng lại nhanh chóng đắp chăn hồi phục dáng vẻ giả vờ ngủ.

Âm thanh sột soạt truyền tới bên tai, giống như là túi rác bị tháo ra, khẽ đặt trêи mặt đất. Đường Nhược Dao ngẩn người mấy giây nhìn mấy tờ giấy vo tròn trong thùng rác, khóe môi khẽ cong lên, cột chặt miệng túi, đổi túi rác mới, nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài.

Tần Ý Nùng liếc một cái sang bên, nhìn thấy túi rác mới: "..."

Trong đầu cô ấy hiện lên chuyện tối qua còn rõ ràng hơn cả ban nãy.

Tần Ý nùng xì một tiếng, cảm xúc lướt qua mặt không biết là vui hay buồn, chầm chậm nằm nghiêng người, nhắm mắt lại thở dài.

Thu hút lẫn nhau, bản thân khó kiềm chế, nhất thời kϊƈɦ động, không có mặt mũi gặp người.

Cô ấy cuộn tròn trong chăn như con đà điểu, không biết qua bao lâu, Đường Nhược Dao lại đi vào, lần này cô gõ cửa.

Ba tiếng không nặng không nhẹ.

Tần Ý Nùng giả vờ như vừa bị giật mình tỉnh giấc, lơ mơ hỏi: "Ai đấy?"

"Em đây."

"Có chuyện gì?"

"Cháo nấu xong rồi, cô Tần muốn dậy ăn sáng không ạ?" Giọng điệu vẫn như thường ngày.

Tần Ý Nùng khẽ ngẩn ra, nói: "Tôi thay quần áo, em gọi Quan Hạm vào đây."

Không lâu sau, Quan Hạm ôm quần áo gõ cửa phòng, đầu tiên nhìn sang thùng rác, không còn lưu lại manh mối gì, ừm, giấu giếm chính là có vấn đề. Đừng cho rằng cô không thấy Đường Nhược Dao cố ý ra ngoài vứt rác.

Tần Ý Nùng đổi áo dài tay, ánh mắt lúc ra cửa chần chừ.

"Chị Tần?" Quan Hạm quay đầu hỏi.

"Không sao." Tần Ý Nùng điều chỉnh cảm xúc, đi ra ngoài.

"Chào buổi sáng cô Tần." Đường Nhược Dao bưng đĩa lạc vừa rang xong đi qua tự nhiên chào hỏi cô ấy.

Tần Ý Nùng hít sâu một cái không lộ vết tích: "Chào buổi sáng cô Đường."

"Đi đánh răng đi." Đường Nhược Dao tươi cười nói.

Tần Ý Nùng gật đầu.

Đôi mắt tinh tường của Quan Hạm lập tức phát hiện điều khác thường trong đó, dáng vẻ Đường Nhược Dao như chiếm thế thượng phong là sao? Lẽ nào Đường Nhược Dao lật kèo rồi? Cũng không thấy sáng dậy chị Tần bị đau lưng nhũn chân?

Tần Ý Nùng vào nhà tắm, đóng cửa lại, kéo cổ áo bộ đồ thể thao, soi gương tỉ mỉ quan sát.

May mà Đường Nhược Dao biết nặng nhẹ, không lưu lại dấu vết gì trêи người cô ấy.

Nhìn thái độ của cô, có lẽ muốn nhẹ nhàng lướt qua. Tần Ý Nùng híp mắt, nói trong lòng, cũng tốt, miễn cho bản thân cô ấy lại phải tìm lí do, chặn đứng tư thế oai phong phô trương của cô.

Nhưng thái độ lạt mềm buộc chặt của Đường Nhược Dao, càng khiến nơi sâu thẳm từ nội tâm Tần Ý Nùng sinh ra một tia bất an, không phải trong lòng thỏ con đang có ý định gì chứ?

Cô ấy không tập trung đánh răng rửa mặt xong, bát cháo múc sẵn trêи bàn cũng đã nguội.

Đường Nhược Dao làm hai món ớt xào khoai tây cùng lạc ăn kèm, vừa hay có thể ăn cùng cháo. Ba người phương nam ăn rất có mùi có vị, Quan Hạm ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc, lặng lẽ ăn cháo.

Đang ăn Quan Hạm nhận được điện thoại, nói là luật sư đã đến rồi.

Đường Nhược Dao: "Hôm qua chúng ta đến đây lúc 9 giờ hơn gần 10 giờ, Giang Tuyết Trân có lẽ cũng sẽ đến trong thời gian này. Đường Phỉ lát nữa ở nguyên trong phòng, chị gọi em ra thì em hẵng ra."

Đường Phỉ nghe lời gật đầu.

Đường Nhược Dao nhìn sang Tần Ý Nùng: "Cô Tần..."

Tần Ý Nùng nói: "Tôi cũng ở nguyên trong phòng à?"

Đường Nhược Dao: "Vâng, em gọi cô ra thì cô hẵng ra."

Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên mang theo ý đùa giỡn: "Ra ngoài chống lưng cho em à?"

Đường Nhược Dao lúng túng cười cười: "Cái này thì không cần, cho em mượn chị Quan Hạm là được rồi."

Tần Ý Nùng nghiêng đầu: "Cô ấy?"

Quan Hạm lần nữa trở thành bia đỡ đạn giữa hai người, vô cùng bất hạnh.

Quan Hạm chủ động lên tiếng giải thích: "Ngộ nhỡ có người muốn ra tay với cô Đường, em có thể làm bao cát hình người."

Tần Ý Nùng phủ quyết nói: "Tôi muốn ngồi ở phòng khách." Không phải cô ấy không tin tưởng Đường Nhược Dao xử lí không ổn thỏa, mà là cô ấy nhất định phải tận mắt chứng kiến, nếu không cô ấy không thể yên tâm.

Đường Nhược Dao mím môi: "... Được rồi."

Vẫn không muốn để Tần Ý Nùng giúp cô từng việc một.

Tần Ý Nùng nhìn cô, con ngươi trầm đi.

Giang Tuyết Trân cùng Châu Nghị đúng 10 giờ trưa tới gõ cửa. Dù sao cũng đã nói toạc ra rồi, Châu Nghị cũng không tiếp tục vờ vịt nữa, dìu tay Giang Tuyết Trân, giọng điệu dịu dàng, vô cùng quan tâm, dáng vẻ giống như một người cha một người chồng tốt, hoàn toàn không coi bản thân là kẻ phá hoại gia đình người khác.

Sắc mặt Giang Tuyết Trân rất tệ, lớp trang điểm cũng không giấu được vẻ tiều tụy, vành mắt xanh đen, đại khái là cả đêm không ngủ, rốt cuộc cũng là con trai ruột, có tình cảm. Hôm nay bà ta lại nể mặt hơn Châu Nghị, sau khi vào nhà liền liên tục từ chối người đàn ông kia dìu dắt, nhưng Châu Nghị không nghe, kiên quyết dìu bà ta ngồi xuống ghế sô-pha.

Luật sư do Tần Ý Nùng mời tới đứng dậy, đưa danh thϊế͙p͙ theo trình tự, lịch thiệp nói: "Tôi họ Thường, là luật sư của cô Đường, toàn quyền phụ trách vấn đề li hôn của bà Giang và ông Đường, phân chia tài sản, cùng với quyền giám hộ

Đường Phỉ, có chuyện gì nói với tôi là được."

Giang Tuyết Trân quá nửa đời người là một người dân nhỏ bé sống ở thành phố bình thường, vừa nghe thấy cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tivi, vô thức sinh ra cảm giác không biết làm sao. Bà ta nhận lấy danh thϊế͙p͙, chuyển cho Châu Nghị, Châu Nghị tự động tiến lên phía trước, bình tĩnh nói: "Chào luật sư Thường."

Luật sư Thường: "Mời ngồi."

Luật sự Thường nói: "Người ủy thác của tôi yêu cầu, toàn bộ số tiền bà Giang bán căn nhà dưới tên mình, giao hết cho cô Đường nhằm mục đích nuôi nấng em trai của cô Đường, Đường Phỉ tại thủ đô, không biết hai vị nghĩ thế nào về việc này?"

Giang Tuyết Trân biến sắc, bờ môi run run, nói: "Không phải hôm qua nói giao Đường Phỉ ra là được sao?" Có thể thấy bà ta đã quyết định không cần Đường Phỉ nữa.

Đường Nhược Dao thở phào.

Cho dù khả năng rất nhỏ, nhưng Đường Nhược Dao từng nghĩ, giả dụ Giang Tuyết Trân kiên quyết giữ Đường Phỉ lại, chuyện này sẽ phiền phức hơn nhiều. Ngoài việc điểm yếu lúc trước mất giá, ý kiến chủ quan của Đường Phỉ cũng phải suy nghĩ lại.

Luật sư Thường cười cười: "Không phải, đó chỉ là một phần yêu cầu mà thôi, bà đã ngoại tình trong thời gian kết hôn, còn muốn để ông Đường tay trắng ra đi sao? Chuyện tốt thế này không thể nghiêng hết về phía bà, bà nói có đúng không?"

Giang Tuyết Trân nhìn Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao hừ lạnh một tiếng.

Châu Nghị nói: "Căn phòng đó đề tên của Giang Tuyết Trân, mua bán cũng do một tay bà ấy xử lí, dựa vào cái gì mà các người bảo lấy thì lấy?"

Luật sư Thường đẩy mắt kính, không nhanh không chậm nói: "Tôi nghĩ có lẽ ông hiểu được khái niệm tài sản chung của vợ chồng, bà Giang và ông Đường kết hôn mười mấy năm, dù nhà này đề tên ai, đều thuộc tài sản chung. Hơn nữa căn cứ theo tài liệu, căn này này sau khi kết hôn mới đổi tên thành bà Giang, hơn nữa sau khi kết hôn bà Giang không có thu nhập, tiền nhà đều do một mình ông Đường trả nợ."

Châu Nghị nói: "Các người lấy hết tiền rồi, tôi và Tuyết Trân, còn có đứa con trong bụng sau này phải sống thế nào?"

Luật sư Thường khẽ cười, không lên tiếng.

Đường Nhược Dao chen lời: "Ngay cả vợ con ông cũng không nuôi nổi, còn muốn kết hôn? Không phải muốn dựa dẫm ăn bám Giang Tuyết Trân chứ?"

Gang Tuyết Trân có một điểm vô cùng tốt, chính là rất coi trọng bản thân, trước giờ không để bản thân oan uổng, những người khác đều phải đứng bên cạnh, trước đây khi còn ở với Đường Hàm Chương, ở nhà đường hoàng thoải mái sống qua ngày. Sau khi Đường Hàm Chương xảy ra chuyện, bà ta lại dựa vào Đường Nhược Dao, tích lũy được một số tiền không nhỏ, ở ngoài đánh mạt chược, dạo phố, vô lo vô nghĩ, chất lượng cuộc sống chỉ tăng không giảm. Sau đó gặp được Châu Nghị, hai người lâu ngày có tình cảm, nhưng Giang Tuyết Trân muốn tìm người để dựa dẫm, để nửa cuối cuộc đợi bà ta có thể gối cao đầu không lo nghĩ, cứ thế sống qua ngày, mà không phải là bà ta phải nuôi đối phương.

Bà ta muốn thật sự bao nuôi đàn ông, có lẽ sẽ tìm mặt trắng cho sảng kɧօáϊ tâm hồn, cần gì phải tìm một Châu Nghị mặt mũi bình thường, tiền lương cũng ba cọc ba đồng.

Đường Nhược Dao vừa nói ra lời này, Giang Tuyết Trân lập tức nhìn Châu Nghị, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Châu Nghị hung hăng lườm Đường Nhược Dao một cái, nắm lấy vai Giang Tuyết Trân nhỏ tiếng giải thích: "Em đừng nghe cô ta giở trò ly gián, anh cũng chỉ nghĩ cho tương lai của con chúng ta, bây giờ trẻ con đi học tốn nhiều tiền như thế, em không nhớ lúc trước từng nói với anh, Đường Phỉ đi trại hè ở nước ngoài tốn mấy trăm nghìn tệ à? Con chúng ta, sao có thể kém hơn Đường Phỉ?"

Giang Tuyết Trân lẩm nhẩm nói: "Nhưng Đường Phỉ có chị nó..." Đứa con này của bà ta cũng không có chị gái là Đường Nhược Dao, gửi tiền về nhà không run tay.

Hai người lẩm bà lẩm bẩm, giống như nổi lên bất đồng.

Đường Nhược Dao bưng cốc nước lên uống một ngụm, ánh mắt vô tình lướt qua Tần Ý Nùng như gậy Kim Cô ở một bên.

Tần Ý Nùng giống như đang mất hồn, chạm mắt với cô, khóe môi miễn cưỡng nhấc lên, lộ ra một nụ cười.

Đường Nhược Dao híp mắt, nhớ lại phương hướng ban nãy cô ấy nhìn tới, hình như đang nhìn Giang Tuyết Trân và Châu Nghị? Hai người đó có gì đáng nhìn? Không bằng nhìn cô nhiều một chút.

Hai người xì xào rất lâu, Giang Tuyết Trân nhăn mặt, quay đầu đi, hiển nhiên không thống nhất ý kiến. Châu Nghị ngẩng đầu, giọng điệu thương lượng nói: "Có thể cho thêm một ngày để suy nghĩ không?"

Đường Nhược Dao chắc như đinh đóng cột: "Không được, hôm nay ở đây bắt buộc phải có kết quả."

Giang Tuyết Trân nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kêu lên: "Tiểu Phỉ đâu? Không phải cô giấu Đường Phỉ đi rồi chứ, nào có đạo lí không cho con trai gặp mẹ ruột, cô gọi Đường Phỉ ra đây, để tự nó nói, nó đồng ý đi theo ai."

Đường Nhược Dao không nói, cô chống sô-pha đứng lên đi vào phòng Đường Phỉ, Quan Hạm nhanh nhẹn chặn cô lại, Châu Nghị lại chặn Quan Hạm.

Tần Ý Nùng hờ hững khụ một tiếng.

"..." Châu Nghị đỡ Giang Tuyết Trân ngồi xuống.

Lúc này Đường Nhược Dao mới cất giọng gọi: "Đường Phỉ, ra đây một lát."

Trong nhà cách âm không tốt, Đường Phỉ ở bên trong đã nghe rõ ràng, ra khỏi phòng trực tiếp chạy đến chỗ Đường Nhược Dao, không nhìn Giang Tuyết Trân lấy một cái. Cậu bé cúi đầu nói: "Em đi theo chị."

Đường Nhược Dao vỗ vỗ tay cậu bé, tỏ ý bảo nó đến chỗ Tần Ý Nùng, tránh cho hai người kia chó cùng dứt dậu.

Đường Nhược Dao lạnh lùng nói: "Dì nghe rõ chưa?"

Mặt Giang Tuyết Trân xám như mặt người chết.

Giọng điệu của Đường Nhược Dao hòa hoãn lại, nói: "Tôi dẫn Đường Phỉ đi, không phải nói để dì với nó cắt đứt quan hệ mẹ con, nó vẫn là con trai dì, dì có thể trưng cầu ý kiến, nếu tôi cho phép dì có thể đến thủ đô thăm nó, nó được nghỉ có thời gian có thể về thăm dì. Điều kiện giáo ɖu͙ƈ ở thủ đô tốt như thế, chẳng lẽ tiền đồ không bằng ở lại thành phố Z?"

Giang Tuyết Trân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia khó mà tin được.

Thì ra không phải sau này không thể gặp mặt sao?

Đường Nhược Dao tiếp tục nói: "Đứa con trong bụng dì là con của dì, chẳng lẽ Tiểu Phỉ không phải đứa con do dì mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra sao? Làm mẹ sao có thể thiên vị như thế? Tôi đảm bảo với dì, số tiền dì trả lại, tôi không động một xu, toàn bộ đều dùng cho Tiểu Phỉ."

Giang Tuyết Trân nhìn chằm chằm cô: "Cô nói thật sao?"

Đường Nhược Dao hất cằm: "Mấy năm qua tôi đối xử với Đường Phỉ thế nào, dì còn không rõ sao? Hơn nữa, dì thấy tôi là người thiếu tiền sao?"

Giang Tuyết Trân đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tần Ý Nùng, khiến hai đương sự ở hiện trường tâm tình phức tạp, ngay cả Giang Tuyết Trân cũng nhìn ra quan hệ của bọn họ sao?

Sự tồn tại của Tần Ý Nùng khiến lời nói của Đường Nhược Dao đáng tin hơn mấy phần, Giang Tuyết Trân nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Tôi đồng ý với cô."

Châu Nghị vội vàng kéo tay của bà ta, nhỏ tiếng khuyên nhủ: "Miệng lưỡi cô ta xảo quyệt, em đừng kϊƈɦ động!"

"Em không kϊƈɦ động." Giang Tuyết Trân lấy tay tách tay Châu Nghị ra, nghiêm túc nhìn sang Đường Nhược Dao, nói, "Tôi đồng ý với cô, căn nhà của bố cô tôi không cần nữa, dành hết cho Đường Phỉ."