Lâm Mộc Báo Thù

Chương 227: 227: Có Bằng Tôi Khônganh Thích Cô Ấy Sao





Mặc dù đến bây giờ Thẩm Tịch Dương vẫn còn chưa hiểu được, đường đường tập đoàn Thiên Mộc, tại sao lại vì cô mà ký hợp đồng quảng cáo với công ty Thịnh Mỹ cơ chứ.

Nhưng hợp đồng đã ký, dù có nguyên nhân gì thì chuyện này cũng đã là xảy ra rồi, một trăm vạn tiền hoa hồng cũng đã đến tài khoản của cô rồi, cô còn cái gì phải lo lắng nữa chứ?
Oanh!
Khi Thẩm Tịch Dương đi đến chỗ rẽ của lầu hai, đột nhiên có một cái bao tải chụp lên đầu cô, hai tên đàn ông cao to trực tiếp nhấc bao tải lên, nhanh chóng chạy xuống lâu.

Advertisement
"A a a!"
Bị bao tải trùm lên đầu, Thẩm Tịch Dương bị dọa nên liên tục hét ầm lên, tiếng kêu vang vọng cả hành lang.

Nhưng hai tên đàn ông này đi xuống lầu rất nhanh, sau đó họ ném Thẩm Tịch Dương vào trong một chiếc oto MPV đã đỗ sẵn ở ngoài.

Cửa xe đóng lại, hai chiếc oto MPV màu trắng này lao vút đi mất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật chương mới một cách nhanh nhất.




.

.

Kim Châu.

Trần Uyển Nhi lái xe đưa Lâm Mộc về biệt thự nhà anh.

"Lâm Mộc, trên người anh hình như có mùi của phụ nữ." Trần Uyển Nhi đang Lái xe, liếc nhìn Lâm Mộc."Lỗ mũi của cô thính vậy sao?" Lâm Mộc ngửi ngửi trên người mình, hình như đúng thật là có chút mùi thơm, nhưng hương thơm rất nhạt, chắc bị lưu lại từ nhà Thẩm Tịch Dương.

"Anh ở Ninh Đô chắc sẽ không phải chạy đi tìm hoa thơm cỏ lạ đâu nhỉ?" Trần Uyển Nhi khinh bỉ nhìn anh.

"Nghĩ cái gì vậy, tôi là loại người như vậy sao? Chỉ là lúc ở Ninh Đô tôi có đụng phải một cô bạn lúc nhỏ thôi." Lâm Mộc nói.

"Cô bạn? Cô rất xinh đẹp sao?" Trần Uyển Nhi lập tức tra hỏi.

"Xinh đẹp." Lâm Mộc đáp.

Đôi lông mày thanh tú của Trần Uyển Nhi nhăn lại: "Có bằng tôi không?Anh thích cô ấy sao?"

"Trần Uyển Nhi, cô có chút kỳ lạ nha, sao đột nhiên hỏi cái này làm gì, giống như đang tra hỏi tội phạm vậy." Lâm Mộc cười khổ nói.

Lâm Mộc vừa dứt lời, chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Lâm Mộc lấy điện thoại ra xem, là Thẩm Tịch Dương gọi tới.

"Alo, chị Dương Dương." Lâm Mộc bắt máy.

Trong điện thoại cũng không truyền đến giọng nói của Thẩm Tịch Dương.

"Chị Dương Dương?" Lâm Mộc lại gọi cô lần nữa.

Vẫn không có ai trả lời lại, nhưng trong điện thoại Lâm Mộc có nghe âm thanh của hai người đàn ông thoáng qua.

"Nhanh lái xe đi, lập tức đưa cô ta đến khách sạn Kim Loan."
"Sao cô ta không kêu nữa vậy? Mở bao tải ra xem thử đi."
"Móa nó, cô lại dám gọi điện thoại!"
"A a a!" tiếng thét chói tai của Thẩm Tịch Dương vang lên.

Tút tút tút.

.

.