Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 19: Luyện tập bóng rổ




EDITOR: HthyyhtH

Vài tháng gần đây, mỗi ngày trước và sau khi ăn cơm tối Tiêu Duyệt Vân đều sẽ mở TV, trừ quảng cáo thường thấy nhất ra, y cũng sẽ đổi sang kênh tin tức và phim truyền hình xem một chút.

Bây giờ, lần đầu tiên thấy bản thân mình trở thành nhân vật chính trong video, nội dung còn là lúc cưỡi ngựa bắn cung yêu thích của y, trong lòng Tiêu Duyệt Vân cảm thấy khá mới lạ.

Video lúc trước ở nhà ăn chỉ là một video ngắn bình thường được quay bằng điện thoại, background toàn người là người, cùng chiếc video được cắt nối biên tập hậu kì tỉ mỉ lần này cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Duyệt Vân lấy góc nhìn thứ ba, rõ ràng và sống động như vậy nhìn thấy bản thân mình.

Cảm giác còn không tệ. Tiêu Duyệt Vân mỉm cười.

Nữ sinh nọ nhìn nụ cười trên khóe miệng của y cũng không thể nhịn được mà cười theo, trong đầu choáng váng một trận mới hoàn hồn, hỏi: "Tiêu Duyệt Vân, hóa ra cậu còn biết cưỡi ngựa bắn cung, siêu ngầu siêu đẹp trai luôn! Trong video này tất cả đều là cậu đúng chứ?"

Trâu Văn Đào sớm đã bị hấp dẫn từ mà qua đây, cũng xem video một lần, tấm tắc tán dương: "Cậu được đó, còn có loại kỹ năng này nữa."

Tiêu Duyệt Vân có chút xấu hổ sờ sờ mũi, không có lướt xuống phần bình luận bài mà lại trả điện thoại cho nữ sinh rồi thành thật nói: "Là mình, lần trước đi câu lạc bộ cưỡi ngựa bắn cung với bạn. Sau đó, quản lý sân đua ngựa muốn tôi cho ông ấy xin video của tôi để làm tuyên truyền."

Sau khi hỏi tên câu lạc bộ xong, Trâu Văn Đào mãnh liệt biểu thị rằng lần sau hắn cũng muốn thử, lập tức liền hứng thú tràn trề thảo luận về thường thức của thuật cưỡi ngựa và bắn cung với Tiêu Duyệt Vân.

Cuối cùng cũng có được đáp án từ chính chủ, nữ sinh nhận lấy điện thoại, mừng khấp khởi về lại vị trị trí của mình,  nhanh chóng trở lại diễn đàn chia sẻ tin tình báo.

Hừ, cái đám người antifan đó dám nghi ngờ giá trị vũ lực của Tiêu Duyệt Vân nhà bà, có bản lĩnh thì tự mình đến thách đấu đi!

Cơ hội này rất nhanh đã tới.

Đương nhiên không phải là PK vũ lực ------ cái được gọi là "đánh nhau" bạo lực như vậy, Tiêu Duyệt Vân sẽ không để ý mấy cái kiện cáo nhàm chán trên mạng đâu.

Huống chi vĩ nhân cũng đã từng nói: Thân thể là tiền vốn của cách mạng.

Thượng tuần* của tháng 11, trường trung học Hoa Phong sẽ tổ chức đại hội thể thao. Đầu tháng, trừ lớp mười hai ra, mỗi một lớp còn lại đều bắt đầu mở thủ tục đăng kí.

*Thượng tuần: khoảng thời gian từ ngày 1 đến ngày 11 trong một tháng.

Tuy rằng Hoa Phòng coi trọng học tập, nhưng nếu lớp của mình có biểu hiện xuất sắc ở đại hội thể thao thì cũng sẽ khiến cho giáo viên chủ nhiệm được nở mày nở mặt, vì vậy cho nên cũng áp dụng thái độ khuyến khích mọi người tham gia.

Có rất nhiều học sinh thể năng trong mỗi lớp ở trường trung học Hoa Phong, rải rác trong các lớp khác nhau, mỗi lớp có từ hai đến ba người.

Lớp hai ban Xã hội có 42 học sinh, nữ sinh có 28 người. Hạng mục báo danh của nữ sinh cũng coi như thuận lợi, suy cho cùng thì cơ cấu cũng lớn, tuy rằng rất nhiều thục nữ được nuông chiều từ nhỏ không tự nguyện tham gia, nhưng cũng có vài người tự tin rằng thể năng của mình không tệ mà hào hứng báo danh, nói cho cùng thì nếu như có thể lưu lại một ấn tượng tốt thì cũng có chỗ tốt đối với những bình chọn khen thưởng trong tương lai của bản thân.

Bên nam sinh thì lại gặp rắc rối, trừ các hạng mục tập thể như bóng rổ và chạy tiếp sức ra, trường học quy định mỗi học sinh chỉ được đăng kí nhiều nhất là ba hạng mục dự thi.

Lớp bọn họ chỉ có 2 học sinh thể năng, trong đó chỉ có một học sinh nam, có bóc ra cũng không đủ dùng nữa.

Dù có thêm một số các mọt sách thì khỏi cần nghĩ cũng sẽ không thể nào đảm nhiệm được, việc báo danh hạng mục của nam sinh lớp hai ban Xã hội liền xuất hiện một lỗ hổng hớn.

Thầy Lưu ở trong lớp vừa đấm vừa xoa dụ dỗ rất nhiều học sinh, nhấn mạnh đây là đại hội thể thao cuối cùng trong thời thanh xuân rồi, chẳng lẽ các em không muốn thỏa sức bùng cháy một lần sao?

Cuối cùng, càn bộ lớp lấy mình làm gương, tự thêm bản thân mình vào các hạng mục thì các hạng mục cho đại hội thể thao mới miễn cưỡng lấp đầy.

Trâu Văn Đào cũng có trong số ban cán bộ buộc phải tự lấy mình làm gương, Tiêu Duyệt Vân thì bị ghi tên vào danh sách.

Đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói, mặc dù y chưa từng được tham gia vào thi đấu các hạng mục vận động, nhưng sau khi đã hiểu rõ, cảm thấy rất giống với các cuộc tỉ thí trong quân doanh đã từng được xem qua, vì vậy không quá muốn tham dự.

Nhưng sau khi bị lớp trưởng nài nỉ vài lần, cuối cùng Tiêu Duyệt Vân cũng đầu hàng, báo danh.

Trừ các loại thi đấu đá bóng và điền kinh ra, Hoa Phong còn có vài loại hạng mục như bóng bàn, cầu lông và bóng rổ, được chú trọng nhất đương nhiên là bóng rổ.

Mười bốn nam sinh của lớp 11 ban Xã hội, tập hợp một đội 5 người không khó, nhưng là trình độ sao, chí ít thì trước mắt theo thông tin mà Trâu Văn Đào biết được, chắc chắn không đấu lớp tám ban Tự nhiên, hơn nữa những lớp khác vẫn còn 2 học sinh thể chất.

Mà trong lớp của hắn, trừ Lý Lâm và hắn ra, những người khác bao gồm cả một học sinh thế chất điền kinh, trình độ đều là tầm trung.

Trâu Văn Đào vò đầu bứt tai, được lão Lưu tạm thời bổ nhiệm cho chức ủy ban học tập "Đội trưởng đội bóng rổ chiến đấu để cứu lấy lớp hai ban Xã hội trong đại hội thể thao", hắn biểu thị rằng mình có áp lực không hề nhỏ.

Bỗng nhiên Trâu Văn Đào đem tầm mắt chuyển đến trên người bạn cùng bàn.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rớt xuống trên mặt Tiêu Duyệt Vân đang nghiêm túc đọc sách, tóc mai trượt đến má, chắn mất một phần tầm nhìn. Tiêu Duyệt Vân vô thức vuốt ngược tóc ra phía sau.

Trong lòng Trâu Văn Đào nghĩ: Nên đi cắt tóc rồi. Dạo này thấy tóc cậu ấy càng ngày càng dài, làm cho gương mặt tuấn tú càng ngày càng nhỏ lại, thậm chí còn tăng thêm vài nét đẹp trung tính.

Tầm mắt kế bên dừng ở trên người mình một thời gian khá dài, Tiêu Duyệt Vân liếc sang hắn một cái, dùng ánh mắt hỏi có việc gì.

"Có muốn trở thành vũ khí bí mật một lần không?" Trâu Văn Đào cười xấu xa hỏi.

**

Buổi trưa thứ bảy, Trâu Văn Đào hẹn vài năm sinh trong lớp rời đến một sân bóng rổ cách khá xa trường học luyện tập, Tiêu Duyệt Vân cũng có trong số đó.

Không yên tâm để đệ đệ ở nhà một mình, Tiêu Duyệt Vân gửi nhờ Đệ Đệ ở nhà Trần Trí Tuyền, cùng Trần Lôi Lỗi làm bài tập và chơi game, Trần gia bày tỏ vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh.

Trong lớp tổng cộng đến tám nam sinh, căn bản đây chính là tất cả thành viên của đội bóng rổ rồi. Đội trưởng tạm thời của đội bóng rổ Trâu Văn Đào vẫn có chút uy tín, cuối tuần mà mọi người vẫn cho hắn thể diện, đến rất đông đủ.

Kỹ thuật chơi bóng của Trâu Văn Đào, Lý Lâm cùng với nam sinh học thể năng không tệ, cộng thêm Tiêu Duyệt Vân, bốn người đầu tiên phân thành hai đội, mỗi đội lại mang theo hai người không có nền tảng bóng rổ, nhưng bình thường có vận động, tân thủ có thể lực tốt, bắt đầu trận PK 3v3, hai người còn lại làm dự bị.

Suy cho cùng thì Tiêu Duyệt Vân cũng là lính mới, cho nên được phân cùng đội với Trâu Văn Đào có kỹ thuật chơi tốt nhất.

Sau khi đánh xong vài trận bóng rổ, Tiêu Duyệt Vân dần tiến nhập vào trạng thái, tư thế dắt bóng chuyền bóng về cơ bản đã thành thạo, cộng thêm việc y và Trâu Văn Đào vốn dĩ là bạn cùng bàn, rất quen thuộc nhau, tràn đầy sự ăn ý, thường xuyên trợ giúp Trâu Văn Đào tấn công, vị trí được chuyển đổi trước sau đặc biệt thoải mái thuận tay.

Móc bóng dưới rổ, lên rổ, ném rổ, thậm chí còn ném vào quả 3 điểm, Trâu Văn Đào đánh tới vừa vui vừa sướng!

Lúc nghỉ giữa trận, Tiêu Duyệt Vân cầm khăn tay lau mồ hôi, lượng mồ hôi của y không tính là nhiều, hoàn toàn trái ngược với đám người mồ hôi nhễ nhại xung quanh.

Lúc này, một người yêu thích sự yên tĩnh như Tiêu Duyệt Vân có hơi chút chưa quen, nhịn không được nghĩ đến lúc trước ở Đại Chu, cha và huynh trưởng thường ở thao trường của gia đình liền ở cả một buổi sáng, lúc kết thúc chắc cũng là cảm giác như vậy.

Còn người mỗi ngày đều chạy bộ sáng sớm như y, thể lực rất tốt, hơn nữa do liên quan đến việc luyện võ, rất mạnh đối với việc khống chế hơi thở, động tác nhanh nhẹn lưu loát, vừa vận động là hiệu quả cực cao, không có một động tác dư thừa nào, tâm thái cũng càng chuyên tâm chứ không nóng nảy, cho nên lượng mồ hôi tiết ra cũng không nhiều.

Tiêu Duyệt Vân còn nhớ lúc nhỏ có lần mẫu thân vẻ mặt ghét bỏ đuổi ca ca đi tắm, sau đó hai cha con chỉ đành đầy một thân mồ hôi khó ngửi đi vào hậu viện, việc đầu tiên chính là tự giác đi tắm, nếu không thì nương tử/ mẫu thân sẽ không cho vào cửa.

Nghĩ đến những chuyện cũ, Tiêu Duyệt Vân che giấu mà uống một ngụm nước.

Trâu Văn Đào ở kế bên hưng phấn đập một cái vào bả vai Tiêu Duyệt Vân hỏi: "Không tệ nha, rất có thiên phú của hậu vệ giữ bóng. Tôi nhớ là cậu ném rổ cũng không tệ, nửa hiệp sau tập nhiều một chút đi. Tư thế tiêu chuẩn của ném rổ lúc trước dạy cho cậu rồi, còn nhớ không?"

Tiêu Duyệt Vân hồi thần, bất động thanh sắc giật giật bả vai, giãy khỏi cánh tay hắn, gật đầu nói được.

Một đội viên khác kế bên, Lý Lâm và nam sinh thể năng hai mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấy được sự nghi ngờ giống nhau, biểu thị có một dự cảm không tốt, vừa rồi phòng thủ Trâu Văn Đào có thể chạy có thể tấn công phòng thủ đã gần như lấy mạng của bọn họ rồi, bây giờ cảm giác như độ khó của nửa hiệp sau sẽ càng khó hơn, phải làm sao đây!

Dự cảm của bọn họ là chính xác mà, Tiêu Duyệt Vân đã luyện xong phần hỗ trợ ở nửa hiệp đầu, nửa hiệp sau liền bắt đầu thử chủ động tiến công.

Quả thật là một cái bug hình người mà!

Năng lực nhảy cao thật là, so với một học sinh thể chất cao hơn y nửa cái đầu như hắn căn bản còn không chạm được vào cái mũ của y! Còn vô sự tự thông học được cách ném bóng từ phía sau nữa chứ!

Càng quan trọng hơn là, xác suất ném bóng vào rổ của y siêu cao, nếu như không phải do bị phạm quy đẩy tay kéo chân, hay là cản góc vào chết, Tiêu Duyệt Vân được tự do thì cơ bản rất hiếm khi thất thủ! Quả thực giống như một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp mỗi ngày luyện ném rổ mấy trăm trái!

Đồng thời trong lúc hăng hái tiến công, sau khi thu hút được sự chú ý của đối thủ hàng phòng thủ rồi, Tiêu Duyệt Vân còn thường chuyền bóng theo đường dài phía sau, để cho Trâu Văn Đào và một bạn học khác có cơ hội ghi bàn.

Cậu ta thật sự chỉ mới học đánh bóng rổ sao? Cũng quá thiên tài rồi đi!

Đội viên của đội Lý Lâm bên kia đã sức cùng lực kiệt, mệt đến mức thở phì phò, tỉ số càng kéo càng lớn, dẫn đến hai người dự bị đều luân phiên vào đội bọn họ, bằng không nếu như đánh hết trận sẽ mệt chết.

Nam sinh theo đội của Tiêu Duyệt Vân và Trâu Văn Đào thì vô cùng thoải mái, có một loại cảm giác như nằm không cũng chiến thắng, một lần nữa cảm khái vận khí của bản thân mình không tệ, không bị phân vào đội đối diện, thế là càng thêm tích cực phòng thủ và cản bóng.

Tỉ số cuối cùng của trận đấu....... Vẫn là đừng nên nhắc tới.

Chẳng qua là, chơi xong một trận bóng, đội bóng lớp hai ban Xã hội đối với định vị của lớp mình đột ngột tăng cao. Cảm thấy bọn họ rất có cơ hội tranh được giải quán quân quay về.

Trâu Văn Đào như mở cờ trong bụng mà cười he he tổ chức một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người, còn phào phóng mà thanh toán, trước khi thanh toán, hắn nói: "Nghỉ ngơi một hôm, chiều mai tiếp tục tập."

Ngay lập tức nghênh đón một trận than khóc.

"Lần này chúng ta sẽ đấu tập chính thức với các đội khác của trường, vào buổi trưa ở sân đấu. Cố lên nào mọi người! Đại hội thể thao sẽ bắt đầu vào tuần sau, chúng ta không còn nhiều thời gian để luyện tập nữa. Hơn nữa, vài trận đầu nên che giấu đi vũ khí bí mật, phải dựa vào bản thân chúng ta thôi." Vừa nói, Trâu Văn Đào vừa chớp mắt nhìn Tiêu Duyệt Vân.

Trong lớp bọn họ chỉ có mình Tiêu Duyệt Vân là vừa được tuyền vào, hơn nữa chưa từng lộ mặt trên sân bóng rổ, những người khác không biết được nội tình, cho nên kế hoạch vũ khí kế hoạch đặt trên người y sẽ có thể thực hiện được.

Nghĩ đến điều đó, Trâu Văn Đào liền hưng phấn. Hắn đã đợi không nổi để được nhìn thấy cảnh tượng bị vả mặt của những lớp khác rồi.

Hehe, ai nói khoa Xã hội không thể giành được chức quán quân chứ?

Tiêu Duyệt Vân không có ý kiến gì với sự sắp xếp của hắn, chỉ có thể lần nữa làm lơ với bàn tay đầy lông đang đặt trên vai mình, lười để ý đến hắn.

Buổi chiều đi đón Tiêu Nhạc Dương về, sau đó cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, sau khi về nhà, Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng tắm rửa, làm xong việc nhà, sau đó tự tay nấu hai món một canh.

Hết cách, trong nhà quá ít người, mỗi ngày y chỉ có thể làm hai ba món, mà lượng thức ăn còn không thể quá nhiều.

Vừa bắt đầu động đũa, điện thoại liền vang lên.

Vừa nghe điện thoại, giọng nói hưng phấn ồn ào của Triển Xán gấp không chờ nổi truyền tới trong loa.

"Cao thủ! Tôi phát hiện được một chỗ chơi rất vui, ở đó có rất nhiều người thân thủ không tệ. Cậu có hứng thú đến dạo một vòng không, thuận tiện, hihi, tham gia một chút?"

—————

Editor: Sorry mọi người bữa giờ vừa bận đi làm vừa bận thi cử quá nên giờ mới xong một chương 🥲 có lẽ mình sẽ giãn lịch đăng chương mới của mình thành 4 ngày 1 chương nhé, 1 ngày gõ 500 chữ cũng đau lưng lắm mn huhu 😭😭 cột sống của tui chưa bao giờ là ổn