Làm Nũng

Chương 83-2: Pn: nước ngọt ướp lạnh và kẹo dừa (9) - tiếp theo




Người ở phố cũ đều biết, Phó Thanh đối với em trai xuất hiện nửa đường này tốt biết bao nhiêu, Tạ Nhan lại có bao nhiêu bảo vệ cho anh của cậu, cho nên khi hắn mới nghe cậu hỏi như vậy, cảm thấy khó mà tin nổi.

Phó Thanh nghe vậy cười cười, quay lưng thờ ơ nói: "Không có gì, chuyện này tôi biết."

Người thanh niên kia nghĩ, chắc là mình nghĩ lầm rồi, e rằng là Tạ Nhan lo lắng phải cùng Phó gia thoát ly quan hệ mới hỏi câu kia.

Phó Thanh xách đồ về nhà, cũng không vào nhà bếp, bỏ đồ lên cái bàn trong sân, anh nghiêng đầu đốt điếu thuốc, gọi cho Tạ Nhan.

Liên tục ba lần đều không có người nghe.

Phó Thanh hít vài hơi thuốc, chuyển tay ấn tắt tàn thuốc trên bàn, đổi sang gọi cho Chu Ngọc, rất nhanh đã gọi thông.

Anh hỏi: "Tiểu Tạ đâu?"

Chu Ngọc sửng sốt một chút mới phản ứng được: "Tạ ca sao? Ảnh không phải thi vào trường điện ảnh sao, hôm nay hình như có chương trình biểu diễn, hiện giờ chắc là ở hậu đài, em cũng không gặp ảnh."

Phó Thanh đứng lên nói: "Cậu ở cửa trường học đợi anh."

*Này thì giả bộ ngầu

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng không thể cãi lời, Chu Ngọc theo bản năng cảm giác được tâm tình Phó Thanh rất kém, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chào bạn học rồi trực tiếp chạy ra cổng trường.

Chu Ngọc đợi chưa tới nửa giờ, đã thấy một chiếc xe màu đen từ xa lái tới, Phó Thanh từ trên xe bước xuống, mặt lạnh, chỉ nói một câu: "Dắt anh đi tìm Tiểu Tạ."

Chu Ngọc có thể xem là theo chân Phó Thanh lớn lên, trong ấn tượng của hắn, Phó Thanh là một người trầm mặc nội liễm, bình thường không để lộ tâm tình ra ngoài, tựa như không có việc gì đáng để anh tức giận, ít nhất Chu Ngọc chưa bao giờ thấy sắc mặt anh khó coi như vậy.

Lê tốt nghiệp vẫn đang diễn ra, dọc đường đi rất náo nhiệt, không chỉ là phát tiết những gì đã đè nén ba năm qua, cũng có vài đôi tình nhân trốn trong rừng cây thân thiết, hôn môi hoặc ôm ấp, giống như là nắm bắt cơ hội cuồng hoan cuối cùng.

Chu Ngọc hỏi thăm một chút, biết vở kịch của Tạ Nhan vừa mới diễn xong, liền lôi kéo Phó Thanh đi ra phía hậu đài.

Học sinh bình thường rất khó được vào hậu đài, nhưng Chu Ngọc dù thành tích không ra sao nhưng lại biết kết bạn, các học đệ học muội đều nghe qua tên tuổi của hắn, làm lơ cho đi qua cũng không có gì ghê gớm.

Tạ Nhan không có ở phòng hoá trang sau hậu đài, cậu thích yên tĩnh ở chỗ khác một mình tháo trang sức.

Đó là một căng phòng nhỏ hẻo lánh, không có cửa, Phó Thanh một mình đi vào, Chu Ngọc đợi ở một chỗ cách đó không xa, không dám theo, hắn không nghe được cụ thể bên trong nói những gì, nhưng nếu có động tĩnh muốn đánh nhau vẫn có thể can ngăn kịp thời.

Chu Ngọc sùng bái Phó Thanh là thật, sợ hãi cũng là thật, khi còn bé hắn từng thấy Phó Thanh không nói một lời đánh gãy chân người ta, khi đó sắc mặt Phó Thanh cũng không khó coi như hiện tại, hắn rất sợ Phó Thanh sẽ ra tay ác độc với Tạ Nhan, lúc đó mình ở đây còn có thể cản lại.

Lúc Phó Thanh đi vào, Tạ Nhan vừa lau mặt xong.

Người bình thường trước sau hoá trang có khác biệt rất lớn, nhưng Tạ Nhan không như vậy, bản thân quá đẹp, đối với cậu hoá trang cũng không phải là thêu hoa trên gấm.

Giống như hiện tại cậu nhìn sang hướng Phó Thanh, lông mi còn dính nước, mắt ướt nhẹp, đôi môi nhạt màu, dáng vẻ lại cực đẹp.

Phó Thanh đi tới, dừng lại mấy giây, có vẻ rất bình tĩnh hỏi: "Tiểu Tạ, em phải chuyển hộ khẩu ra ngoài sao?"

Tạ Nhan giữ nguyên tư thế, gật đầu một cái.

Phó Thanh không nhanh không chậm hỏi:  "Tại sao?"

Anh nhéo tay trái mình một chút, đau đớn khiến người ta tỉnh táo, cũng có thể khắc chế tâm tình, mới có thể nói ra lời tiếp theo, anh nói: "Nếu như chúng ta không phải là quan hệ thu dưỡng, vậy thì không còn quan hệ gì nữa."

Sắc mặt Tạ Nhan bình tĩnh, lạnh nhạt trước sau như một, cúi mặt xuống, lông mi quá dài che khuất mắt cậu, khiến người ta không thể rõ giờ phút này câu suy nghĩ gì.

Cậu không nói gì, ngón tay lại khẽ run rẩy.

Phó Thanh làm như là không thấy gì, anh chưa bao hoàn toàn không để ý đến Tạ Nhan như lúc này, chỉ thuận theo ý mình nói tiếp: "Nếu như anh thích người khác, em làm sao bây giờ?"

Tạ Nhan ngẩn ra, dường như là không thể tin, mím môi, cậu rất ít khi lộ ra thần thái như vậy, hô hấp cũng nhẹ đi, như là thương tâm, lại có chút oan ức, cậu nghiêm túc nói: "Vậy anh cứ thích đi, em sẽ không quấy rầy anh. Chờ anh không thích người đó nữa..."

Cậu dừng lại một chút, bỗng nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh: "Sẽ không, em biết. Em cũng muốn tiếp tục làm em trai anh, nhưng em càng muốn làm người yêu anh hơn."

Nếu như không thoát khỏi quan hệ thu dưỡng, bọn họ mãi mãi không thể trở thành người yêu, nên Tạ Nhan lựa chọn đập nồi chìm thuyền liều chết đến cùng.

Cậu không còn cách nào khác.

Phó Thanh đưa tay khoát lên vai Tạ Nhan, bỗng nhiên thở dài, như là mất hết sức lực, dường như rất bất đắc dĩ nói: "Tiểu Tạ, em biết không, anh không hi vọng em như vậy, yêu không giữ lại chút nào, sẽ dễ bị tổn thương."

Có lẽ thân phận nuôi dưỡng cầm giữ Phó Thanh, anh do dự quá lâu.

Anh nghĩ tới một ngàn lý do cùng Tạ Nhan bên nhau lại dùng một ngàn lẻ một hiện thực phủ định.

Nếu quả thật ở bên nhau, có quá nhiều vấn đề cần giải quyết, anh thì không đáng kể, bất cứ điều gì cũng không thể tổn thương anh. Nhưng cuộc sống của Tạ Nhan mới bắt đầu, còn muốn đóng phim, làm minh tinh, còn phải làm chuyện mình thích, lại yêu đương với người từng là người thân.

Mầm hoạ lớn này, cho dù Phó Thanh tự tin có thể chặn miệng tất cả mọi người, nhưng chỉ cần một câu lỡ lời sẽ mất hết tất cả.

Nhưng mà những ý nghĩ này đều biến mất khi anh biết Tạ Nhan muốn rời khỏi mình.

Khi anh đang suy tư đúng hay sai, chấp nhận hay không chấp nhận, kỳ thực đã có khuynh hướng (thuận theo), chỉ là không thể bước qua cái khảm kia.

Một khắc tiền xu ném lên, Phó Thanh biết được đáp án chân thật trong nội tâm mình.

Mà vô tình hay cố ý. Tạ Nhan đều đã ném đồng xu này lên.

Phó thanh nghĩ, bao nhiêu trở ngại cũng không thể phủ nhận anh yêu em.

Đây là chuyện đương nhiên, yêu là không có cách nào lựa chọn, là số mệnh an bài, Phó Thanh yêu trúng người khó nhất. Mặc dù Tạ Nhan không biểu lộ, anh cũng không biết có thể nhẫn nại khắc chế mình bao lâu.

Tình yêu không thể lừa mình dối người.

Chuyện khác đều có thể giải quyết. Anh nghĩ, chỉ là không thể lại oan ức bạn nhỏ nữa.

Tạ Nhan cho là câu nói kia của Phó Thanh vẫn đang khuyên nhủ mình, cậu cau mày, muốn phản bác nữa, nhưng lại không biết nói gì.

Nhưng Phó Thanh cầm tay cậu, mười ngón tay quấn lấy nhau, tư thế rất thân mật, Tạ Nhan có thể cảm nhận nhiệt độ trên lòng bàn tay Phó Thanh. 

Ngữ điệu của anh bỗng nhiên ôn nhu: "Nhưng mà người yêu em chính là anh, như vậy lo lắng này cũng không cần thiết nữa."

Nhịp tim Tạ Nhan đập rất nhanh, tựa như có dự cảm với những chuyện tiếp theo.

Phó Thanh rũ mắt, ánh mắt rơi vào đôi môi Tạ Nhan, hôn lên. Đây là một cái hôn rất nhẹ, anh có thể cảm nhận đôi môi Tạ Nhan có bao nhiêu mềm mại, ngọt đến đòi mạng.

Nhưng anh vẻn vẹn chỉ hôn một dây đồng hồ ngắn ngủi, liền hơi ngẩng đầu lên, tiến đến bên tai Tạ Nhan, nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh sẽ không để em đau lòng."

Câu nói sau cùng Tạ Nhan nghe được là: "Bảo bối, anh yêu em."

Mà Chu Ngọc chờ ở ngoài cửa sốt ruột đến đòi mạng, hắn vừa rồi nghe Tạ Nhan lớn tiếng, giống như là cãi nhau, hiện tại bỗng nhiên không còn tiếng vang.

Không phải là Phó Thanh bịt miệng Tạ Nhan rồi đánh chứ?

*=)))

Trong đầu Chu Ngọc đầy ý tưởng nguy hiểm, do dự một chốc vẫn là đi tới cửa liếc mắt nhìn.

Phó Thanh đưa lưng về phía cửa, hắn không thấy được Tạ Nhan.

Chu Ngọc liền đi vào trong hai bước, thay đổi góc độ, sau đó, hắn thấy Phó Thanh giữ gáy Tạ Nhan, hai người ở rất gần, cơ hồ hợp thành một.

Như là đang hôn.

Thậm chí có âm thanh mút vào.

Chu Ngọc không dám nhìn nữa, vội vã chạy ra ngoài, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Tác giả có lời muốn nói: Chu Ngọc: Tôi đã làm sai điều gì mà phải đối với tôi như vậy!!!!

Giải thích một chút, Phó Ca xác thực không thể thu nuôi Tiểu Tạ, mà tôi liền không tưởng có thể! Tinh khiết không tưởng, không hiện thực!

Phiên ngoại đại khái còn có một chương, xong  liền viết chính văn tuyến thời gian rồi! Tỷ như lấy ảnh đế, tỏ tình, trước công chúng tú ân ái!