Làm Sư Phụ Nhân Vật Phản Diện Không Dễ!

Chương 2: Cơ Ảnh Đế






Cơ Vân Lưu cũng không ngờ, tại giây phút này, người trước mắt sẽ làm ra một hành động đủ để hắn thay đổi quyết định cả một đời.

Đôi mắt màu tím nhạt hơi nheo lại, chỉ cảm thấy người trước mặt tươi cười sáng lạn, làm hắn không mở được mắt, độ ấm trong lòng bàn tay của người kia phảng phất làm yên ổn lòng người, nhưng, chỉ là phảng phất, hắn sẽ không bị mê hoặc một lần nữa, không có người nào có thể hiểu rõ Vân Thanh Mạch là dạng người gì hơn hắn, đã từng chịu qua khổ, trải qua nhục nhã cùng tra tấn, những ngày đó, đêm nằm mơ, trong đầu hiện lại những ngày trong quá khứ làm hắn bừng tỉnh, hắn hận không thể cắt thịt, rút máu, nghiền xương, lột da người này, tuy rằng đời trước hắn đã làm, nhưng vẫn không đủ.

Hắn không biết vì sao người trước mắt này còn chưa có chết, y bị hắn đánh lén, khi đó rõ ràng đã không còn sinh cơ, không nghĩ tới lại có thể sống lại, còn nói một số lời mà hắn không thể hiểu được, tuy rằng hắn không hiểu người này đang làm cái quỷ gì, nhưng dù sao, hắn sớm không còn là đứa trẻ không rành thế sự như lúc trước, sẽ có một ngày y sẽ chết trên tay hắn, hắn tin với ký ức có được ở kiếp trước, ngày này không lâu sẽ đến.

Đôi mắt của Cơ Vân Lưu lộ ra thần sắc sợ hãi, kinh hỉ mang theo bất an hỏi: "Thật chứ? Sư phụ sẽ đối tốt với ta, sẽ không đánh ta nữa?" Dấu đi hận ý sâu trong con ngươi, mặc kệ Vân Thanh Mạch đang làm cái quỷ gì, hắn cũng không ngại cùng chơi một chút.

Chu Chu thấy bộ dáng khiếp đảm của củ cải nhỏ, lại nhìn làn da của hắn lộ ra bên ngoài đều kín vết roi xanh tím, hắn biết nhất định là bị Vân Thanh Mạch đánh sợ, thân là một trạch nam tiêu chuẩn, tâm tư hắn vốn đơn giản, không biết nhìn mặt đoán ý, hơn nữa kỹ thuật diễn của Cơ Boss có thể nói là đã đạt đến cấp bậc ảnh đế, làm sao hắn có thể nhìn ra Cơ Boss đang che dấu chuyện gì, bên ngoài là tiểu bạch thỏ, bản chất lại là sói xám.

Sợ củ cải nhỏ sẽ sinh ra bóng ma, Chu Chu ôn nhu nói: "Đương nhiên, sư phụ sẽ không bao giờ đánh Vân nhi nữa, trước kia là sư phụ sai, sư phụ xin lỗi Vân nhi, Vân nhi sẽ tha thứ cho sư phụ chứ?"
Củ cải nhỏ tựa hồ có chút do dự, "Vậy có phải sư phụ sẽ không làm những chuyện chuyện kì lạ kia với Vân nhi nữa đúng không?"
"Chuyện kì lạ?" Chu Chu ngẩn ra, sau đó nhớ lại thiết lập nhân vật Vân Thanh Mạch này của mình, một lần nữa thầm phỉ nhổ bản thân 365 lần, ngực trái nhoi nhói đau, hụt hẫng, vội vàng bảo đảm, "Sẽ không, sẽ không đâu, sư phụ bảo đảm, Vân nhi phải tin tưởng sư phụ chứ, ngươi xem, sư phụ có bao giờ lừa Vân nhi đâu."
Củ cải nhỏ cuối cùng vui sướng, "Ừm, vậy ta tha thứ cho sư phụ." Cơ Boss tâm lý âm u, tha thứ, hừ, ngươi chết ta đương nhiên sẽ tha thứ cho ngươi.


Chu Chu lại không biết tâm lý âm u của Cơ Boss, chỉ cảm thấy củ cải nhỏ chịu tiếp thu hắn, tức khắc cảm thấy cục đá lớn trong lòng đã có thể buông xuống, lòng ngọt hơn cả việc ăn một trăm miếng mứt táo, Chu đại tác giả biểu đạt tâm tình kích động của mình bằng phương pháp có chút kịch liệt, ôm chặt củ cải nhỏ, hôn "Bẹp" lên mặt cụ cải nhỏ một cái.

Cơ Boss chưa kịp phản kháng đã bị thơm lên má, đợi tới khi phục hồi tinh thần, tức khắc lửa giận ngập trời, ánh mắt hung ác trừng Chu Chu, quả nhiên chó ăn phân, vừa bảo đảm xong liền phát bệnh cũ, thầm mắng bản thân không nên chờ mong quá nhiều vào Vân Thanh Mạch, rõ ràng hắn biết thừa bản tính của thằng nhãi này biến thái như thế mà lại có thể mong y sẽ hướng thiện.

Chu Chu không biết mình vừa vui quá hóa buồn, mới xoát được 0,001 % hảo cảm của Cơ Boss lại bị đánh về nguyên hình, giá trị cừu hận còn cọ cọ tăng lên vài điểm.

Chu Chu trúng phải bùa "Sinh vật nhuyễn manh", đang đắm chìm trong trạng thái "Củ cải nhỏ mềm mại, đáng yêu, đáng yêu, thật không muốn buông ra" mà choáng váng.

Cơ Boss không muốn để người nào đó tiếp tục ôm nữa, vì vậy hơi giãy giụa, "Sư phụ, ngươi làm đau ta." Đôi mắt nhỏ kia kín đáo lên án sự thô lỗ của người nào đó.

Chu Chu đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng xin lỗi, "A, Vân nhi, xin lỗi, sư phụ quên trên người của ngươi có thương tích, làm đau ngươi rồi hả, sư phụ không cố ý đâu, để sư phụ đưa Vân nhi đi bôi thuốc."
Củ cải nhỏ ngoan ngoãn nói: "Sư phụ, không sao mà, ta tự mình bôi thuốc được."
"Làm sao tự bôi được, trên người của ngươi nơi nơi bị thương, phía sau lưng nhất định cũng có, ngoan, để sư phụ bôi thuốc cho ngươi." Nói xong liền bế củ cải nhỏ về phòng trúc.

Dưới đáy mắt của củ cải nhỏ kiêm Cơ Boss xẹt qua một tia khủng hoảng, tiếp xúc gần gũi như vậy làm hắn không biết phải làm sao, nhưng ngay sau đó đã bị một loại cảm xúc khác thay thế, lồng ngực ấm áp của người này ở bên cạnh, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực là có thể chọc thủng.


Đôi mắt màu tím nhạt trầm xuống, thời điển hắn đang muốn động thủ, Chu Chu lại thả hắn xuống, Cơ Boss liền rớt ra một trận mồ hôi lạnh, nghĩ mà sợ không thôi, may mắn mới vừa rồi hắn không động thủ, bản thân vừa bước chân vào cửa Luyện Khí kì, cho dù có là một kích toàn lực cũng không có khả năng làm người đạt Kim Đan hậu kỳ như Vân Thanh Mạch bị thương nhẹ, ngày hôm qua có thể đánh lén thành công cũng nhờ may mắn mà ra, còn hôm nay, nếu hắn làm như vậy, kết quả nhất định là sẽ chọc giận Vân Thanh Mạch, sau đó bị y hung hăng tra tấn một phen thậm chí còn có thể sẽ lấy cả mạng của hắn, bình tĩnh lại, Cơ Boss hạ quyết tâm trước khi đủ thực lực, nhất định không thể lộ ra sát ý trước mặt Vân Thanh Mạch.

Chu Chu thấy củ cải nhỏ trầm mặc không nói, chỉ nghĩ hắn hướng nội, không thích nói chuyện, vốn dĩ Cơ Vân Lưu ở trong truyện chính là một tên tàn bạo, trầm mặc ít nói, hiện tại củ cải nhỏ còn chưa thành một tên tàn bạo, nhưng trầm mặc ít nói nhất định là không thể thiếu.

Chu Chu không nghĩ nữa, xem ra nếu muốn thay đổi tính cách, tiền đồ của củ cải nhỏ, thì chặng đường có vẻ xa đây, nhưng, hắn tin tưởng bản thân, lợi dụng ưu thế đã biết cốt truyện, để củ cải nhỏ không phải trải qua những bi thảm kia, củ cải nhỏ nhất định sẽ trở nên hoạt bát, vì thế, nháy mắt ý chí chiến đấu lại sục sôi.

"Vân nhi, trước tiên ngươi ngồi ở đây, để sư phụ đi tìm thuốc trị thương cho ngươi." Chu Chu cười trấn an củ cải nhỏ, sau đó xoay người đi tìm thuốc.

Tuy hắn đã thề son sắt phải bôi thuốc cho củ cải nhỏ, nhưng Chu Chu không biết Vân Thanh Mạch đem thuốc trị thương đặt ở nơi nào, lang thang không có mục tiêu dọc theo từng ngăn tủ tìm kiếm, vừa tìm vừa lẩm bẩm, "Rốt cuộc là ở đâu ta?"
Ánh mắt Cơ Boss phức tạp nhìn Chu Chu tìm thuốc vô cùng vui vẻ, cảm thấy Vân Thanh Mạch trước mắt này tựa hồ có chút không giống bình thường, nhưng hắn lại không biết chỗ nào không giống, cảm giác có chút lạ, nếu không phải kia là khuôn mặt mà hắn hận đến tận xương tủy, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là người khác.

Cơ Boss lâm vào trầm tư, tác giả ngu ngơ đang lầm bầm cuối cùng cũng vui vẻ hơn vì đã tìm được thuốc, mấy người hỏi hắn vì sao có thể xác định là đã tìm được đúng thuốc trị thương ấy hả, đương nhiên là bởi vì trên bình viết trần trụi năm chữ to [ Kim ngọc thanh lộ cao ].

《 Tiên Ma Khúc 》 là truyện tiên hiệp, vai chính chịu chút vết thương nhẹ là không thể tránh được, bằng không thì làm sao có thể được muội tử thương tiếc, xông ra thi nhau thương hắn, làm người đọc lo lắng không thôi, bàn tay vàng vô địch làm vai chính hào quang chiếu khắp tứ phương, cho dù bị thương cũng phải dùng thuốc tốt nhất để trị thương mới có thể khỏi, thuốc [ Kim ngọc thanh lộ cao ] này trong một lần vai chính bị thương, dùng để trị liệu ngoại thương, trong truyện giới thiệu: "Kim ngọc thanh lộ cao tuy không thể hồi sinh người chết, nhưng có thể làm lành xương, lưu thông máu, không để lại sẹo, là thánh dược trị ngoại thương, thiên kim khó được, dù ra giá cũng không có người bán."
Cho dù là vai chính cũng vì có một tiểu muội là Thần Y Cốc làm bằng hữu mới có thể hưởng thụ được loại đãi ngộ thánh dược này, hắn không nghĩ tới chuyện thế mà Vân Thanh Mạch cũng có một lọ, chuyện này làm Chu Chu không còn bất an, hắn không nhớ rõ bản thân có ghi những chi tiết này, rõ ràng thế giới trong sách đã tự mình hoàn thiện, chỉ là không biết cái chế độ tự mình hoàn thiện này đối với hắn là tốt hay xấu mà thôi.


Kệ đi, dù sao cũng chỉ là một việc nhỏ không đáng kể mà thôi, hắn đã nắm chắc cốt truyện chính, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn đâu, huống chi [ Kim ngọc thanh lộ cao ] trước mắt làm hắn có chút bất ngờ, Chu Chu cầm chai trở lại trước giường.

Cơ Boss vừa thấy hắn trở về, liền thu hồi nét quỷ quyệt không phù hợp với tuổi tác của hắn, lộ ra ánh mắt hồn nhiên ngây thơ.

Chu Chu hơi mỉm cười với hắn, "Vân nhi, ngươi cởi quần áo ra trước đi, sư phụ giúp ngươi bôi thuốc."
Cơ Boss hơi cúi đầu, che dấu sát ý mênh mông trong mắt mình, nhưng vẫn hạ quyết tâm ẩn nhẫn, hắn chậm rãi cởi bỏ y phục, hình ảnh một đời bất kham lại một lần nữa hiện lên trước mặt, không nhịn được mà run rẩy, hắn chưa bao giờ biết hắn lại sợ hãi người trước mắt này như thế, cho dù đã giết y một lần, vẫn không thể khắc phục được loại sợ hãi đến tận xương tủy này, chính là loại dù phản kháng giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi móng vuốt, cảm giác vô lực đã hãm sâu trong hồi ức của hắn, làm hắn không thể hít thở thông.

Tới khi bôi thuốc xong cho củ cải nhỏ, Chu Chu rốt cuộc phát hiện có điểm không thích hợp, sao hắn lại cảm thấy củ cải nhỏ đang phát run nhỉ, mịa, không phải hình như, mà chính xác là củ cải nhỏ đang thật sự phát run, hắn lập tức hoảng sợ, không biết phải làm sao, hắn ôm lấy thân thể phát run của củ cải nhỏ, trấn an vỗ nhẹ lưng hắn, "Không sợ, không sợ, Vân nhi đừng sợ, không ai có thể làm tổn thương Vân nhi, Vân nhi ngoan, đừng sợ......"
Chu Chu vụng về ôm củ cải nhỏ vào trong lòng, một trạch nam tiêu chuẩn ít khi tiếp xúc với người khác vì thế đương nhiên hắn sẽ không có trang bị về kĩ năng có yêu cầu cao là dỗ trẻ con, chỉ có thể lặp đi lặp lại, "Ngoan, Vân nhi đừng sợ......"
Chu Chu tựa đầu trước ngực, củ cải nhỏ kiêm Cơ Boss cảm thấy thân thể này truyền tới độ ấm, mà sự ấm áp này như có ma lực, làm hắn không nhịn được muốn tin tưởng người này, rõ ràng là hắn hận không thể xẻ thịt người này ra, uống máu, nghiền xương, lột da, nhưng vì sao, người này lại làm hắn cảm thấy an tâm như thế, châm chọc như vậy, chẳng lẽ bé lại, thì tâm cũng trở nên yếu ớt hay sao? Không, hắn là Cơ Vân Lưu, Ma tông chủ Cơ Vân Lưu, loại cảm xúc yếu ớt vô dụng vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn, sau đó, hắn lại biến trở về Ma tông chi chủ máu lạnh tâm lãnh ban đầu.

Sau khi xử lý xong cảm xúc của bản thân, Cơ Boss từ trong lòng Chu Chu chui ra, nhàn nhạt nói, "Sư phụ, ta không sao, người bôi thuốc cho ta đi."
Chu Chu trố mắt, nhưng ngay sau đó liền cười bao dung, nghĩ là trẻ con dễ xấu hổ, cũng không để trong lòng, "Ừ" một tiếng.

.

Bạn có biết trang truyện — TгùмTruyện .оr g —
Đợi củ cải nhỏ cởi hết quần áo ra, cả người Chu Chu đều cứng lại, trên da thịt trắng nõn đan xen vết roi, huyết nhục mơ hồ, toàn bộ da thịt phần lưng đã hoàn toàn thay đổi, tuy hắn biết trên người củ cải nhỏ nhất định sẽ có thương tích, nhưng lại không nghĩ là nghiêm trọng như thế, lúc này, hắn hận không thể đem những vết thương đó chuyển lên trên người mình, nếu không phải do hắn, nếu không phải do hắn thì...!

Cơ Boss thấy Chu Chu không phản ứng, liền mở miệng dò hỏi, "Sư phụ?"
Chu Chu phục hồi tinh thần, thanh âm có chút khàn khàn, giống như tuyên thệ, "Vân nhi, về sau ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không làm ngươi phải chịu bất cứ thương tổn nào." Là ta cũng không được.

Còn kịp mà, đúng không?
Cơ Boss nao nao, chỉ cảm thấy trong thanh âm của người này có cảm xúc hắn đọc không hiểu, làm hắn có chút tâm phiền ý loạn.

Chu Chu cũng đã sắp xếp xong suy nghĩ của bản thân, mở nắp bình [ Kim ngọc thanh lộ cao ], một mùi hương nhàn nhạt bay ra, Cơ Boss sửng sốt, bằng kinh nghiệm một đời của hắn, lập tức hắn có thể ngửi ra đây là mùi của [ Kim ngọc thanh lộ cao ], nhưng hắn vẫn không rõ Vân Thanh Mạch bị hỏng não vào lúc nào, sao lại có thể đem loại thuốc quý như vậy dùng để trị vết thương nho nhỏ này trên người hắn được chứ.

Ngón tay mềm mại thon dài của Chu Chu nhẹ nhàng xoa vào miệng vết thương, động tác nhẹ nhàng, dường như đang âu yếm một tác phẩm nghệ thuật.

Đau đớn lúc đầu được thay thế bằng một loại cảm xúc mát lạnh, mềm mại, Cơ Vân Lưu cảm giác được đôi tay trên lưng hắn mỗi lần lướt qua một vết thương, đều lộ ra sự cẩn thận, quý trọng và che chở của người bôi thuốc.

Vì thế không nhịn được mà nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy tóc đen áo trắng, dung nhan tuấn nhã, vẻ mặt nghiêm túc vươn tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, bóng dáng cẩn thận che chở kia đột nhiên đánh thẳng vào tim hắn, đôi mắt màu tím nhạt trầm xuống, lướt qua một tia kỳ dị, trong lòng xẹt qua một loại ý tưởng: Nếu hắn đã có thể trọng sinh, như vậy...!
Như vậy người này là ai? Là người hắn biết? Vì sao lại đối tốt với hắn như vậy?
Bỗng dưng hắn có chút chờ mong, chờ mong người này sẽ cho hắn sự ấm áp, chờ mong trong người trước mắt hắn cũng là một linh hồn khác.

_______________________________________